Tiệc tùng nhà Tuyên Bình hầu luôn cực kì ướt át.
Loan Loan theo Lâu Dự xuống xe ngựa, còn chưa đến gần cổng phủ với trụ
cổng sơn đen và bảng hiệu màu son đã nghe thấy tiếng cười như một chuỗi
minh châu rơi trên đĩa ngọc. Trong phủ có thể thấy loáng thoáng cẩm tú
trải đường, lụa là khắp nơi, rèm châu rung động. Vô số những chiếc đèn
cung đình thắt lụa đỏ khẽ đung đưa trong gió đêm làm nổi bật những chuỗi ngọc trắng tinh như những đóa hạnh lắc lư lay động, ánh đèn hòa với ánh trăng, cả phủ ngập trong xa hoa rực rỡ.
Loan Loan cúi đầu nhìn bộ quần áo đơn giản của mình, đó là một bộ quần
áo bông mỏng gọn gàng do Hắc Vân kị cấp phát, dường như quá mức đối lập
với khung cảnh sang trọng rực rỡ đèn hoa nơi đây, trong lòng không khỏi
chột dạ, bước chân bất giác chậm lại.
Lâu Dự phát hiện, quay lại cười với Loan Loan: “Chuẩn bị cho em bao
nhiêu quần áo đẹp mà từ trước đến nay vẫn không chịu mặc, bây giờ lại
cảm thấy mình ăn mặc xấu quá à? Kì thực mặc quần áo thế nào cũng đâu có
gì quan trọng, đêm nay có anh bên cạnh em, để xem ai dám coi thường em
nào?”
Nói xong Lâu Dự quay lại bên cạnh Loan Loan. Hai người đứng sát nhau,
bàn tay Lâu Dự giấu trong tay áo nắm nấy bàn tay Loan Loan.
Loan Loan kinh hãi, vùng vẫy định rút ra nhưng Lâu Dự lại nắm chặt không chịu buông ra, chỉ thấp giọng vỗ về: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi”.
Giọng nói mang theo vô vàn dịu dàng thân thiết.
Ánh mắt Loan Loan gặp ánh mắt Lâu Dự, trong lòng buông lỏng, lắc đầu
nói: “Nơi này quá sang trọng, ăn cơm ở đây còn không thoải mái bằng ăn
bánh bao ở hàng rong trong thành Lương Châu. Thảo nào anh lại không
thích đến nhà hắn ăn cơm”.
Lâu Dự cao giọng cười to: “Người hiểu ta nhất vẫn là Loan Loan. Có điều
hôm nay đã đến rồi thì chúng ta cứ ăn cho căng con bà nó bụng, nếu không chẳng phải là quá có lỗi với chính mình hay sao?”
Chẳng mấy khi Lâu Dự nói bậy một câu, Loan Loan không nhịn được bật cười hì hì, một chút câu nệ và mất tự nhiên trước đó dần dần biến mất, lại
hoạt bát nhanh nhẹn như bình thường, cười nói: “Vâng, không ăn nổi nữa
thì đóng gói mang về”.
Lâu Dự cười sảng khoái, kéo Loan Loan đi vào cổng phủ.
Nhìn thấy Lâu Dự, gia đinh gác cổng vội nghiêm mặt, cao giọng xướng lên: “Thế tử Lăng Nam vương đến…”
Âm cuối kéo vừa dài vừa xa, tiếng cười đùa huyên náo trong sân lập tức
dừng lại, tiếng đàn tiếng sáo vang lên rộn ràng. Một người đàn ông mặc
áo gấm bước nhanh đi ra nghênh đón, từ xa xa đã cười nói: “Cuối cùng
cũng đến rồi. Tân khách mãn đường chỉ còn chờ một mình huynh. Huynh đến
muộn chút nữa thì ta sẽ cho rằng huynh lại cho ta leo cây lần nữa”.
Lời trách móc mà giọng lại thân mật nồng nàn.
Loan Loan chăm chú nhìn lại, người này mặc áo bào chồn tía gấm hoa, đầu
đội kim quan, chính là Tuyên Bình hầu đã gặp trên đường hôm đó. Cô bé
vội vã rút tay ra, đứng dịch sang bên cạnh.
Lâu Dự bất mãn nhìn Loan Loan một cái, còn chưa kịp nói gì thì đã được
tiểu hầu gia Tuyên Bình kéo tay áo đi vào trong: “Đã đến rồi thì còn
đứng ngoài cửa làm gì, chê trong phủ ta sặc mùi son phấn hay sao? Nói
thật với huynh, từ sáng sớm ta đã sai người cọ rửa rồi, làm đủ ba lượt.
Bây giờ chỉ có mùi hương Trúc Tiết nhẹ nhàng, làm gì còn có mùi son
phấn”.
Hắn không ngừng lải nhải như vẹt, Lâu Dự cười nhạt nói: “Không vội, ta
còn dẫn một tiểu huynh đệ đi cùng, lát nữa nó phải ngồi bên cạnh ta”.
Ngô Thượng Trạch ngẩn ra, lúc này mới chú ý tới Loan Loan. Thấy Loan
Loan mặc quân phục binh sĩ Hắc Vân kị, mặt mày xinh xắn, tuổi tác rất
nhỏ, thoạt nhìn chính là một thân vệ, không có gì đặc biệt. Nhưng hắn là người nhạy bén, thấy Lâu Dự dặn dò cẩn thận như thế liền biết đứa bé
này có lai lịch rất lớn, chỉ có điều không biết vì sao có thể có địa vị
quan trọng trong lòng Lâu Dự như vậy thôi.
Trong lòng tính toán nhưng vẻ mặt lại không hề có biểu hiện gì, Tuyên
Bình hầu nhiệt tình chào hỏi: “Đương nhiên đương nhiên, tiểu tướng Hắc
Vân kị đương nhiên phải ngồi bên cạnh huynh rồi”.
Chỗ ngồi của Lâu Dự ở bên cạnh ghế chủ nhân, vị trí này luôn luôn thuộc
về khách quý nhất. Ngô Thượng Trạch sai người bày thêm án kỉ bên cạnh
dành riêng cho Loan Loan.
Lâu Dự vừa ngồi xuống, tiệc rượu cũng coi như chính thức bắt đầu. Các
thị nữ trẻ trung xinh đẹp xếp hàng thẳng tắp, bưng đĩa sơn đen bày đồ ăn đi tới như nước chảy, váy áo thướt tha, hương thơm nức mũi.
Ngô Thượng Trạch cầm chén lên kính trước, Lâu Dự cũng không khách sáo,
ngửa cổ uống cạn. Ngô Thượng Trạch vui vẻ vỗ đùi kêu to một tiếng:
“Tốt!”
Trên án phượng sơn son trước mặt Loan Loan bày đầy đồ ăn, trình bày tinh tế, hương thơm ngào ngạt. Ngửi thấy mùi rượu thơm, Loan Loan ngứa ngáy
tay chân, vừa nâng chén lên định uống lại thấy một đôi đũa gắp miếng
bánh sơn tra bỏ vào bát mình. Lâu Dự cười nửa bên mặt, nói: “Ăn một chút lót dạ trước. Bụng rỗng uống rượu cẩn thận lại đau bụng”.
Chẳng phải anh cũng bụng rỗng uống rượu đấy thôi, còn uống một hơi bốn
năm chén nữa? Loan Loan ném lại một ánh mắt không phục, nghe lời gắp lên cho vào miệng, không hiểu sao còn chưa nuốt xuống bụng mà trong lòng đã thấy ngọt ngào.
Mọi người ăn uống linh đình. Những người đến mời rượu Lâu Dự nối liền
không dứt, Ngô Thượng Trạch lần lượt giới thiệu, đều là những người
không phú thì quý. Lâu Dự mang nụ cười nhạt trên môi, cực kì nể mặt, lần nào cũng uống cạn.
Thời gian còn lại đôi đũa của Lâu Dự di động theo ánh mắt Loan Loan.
Loan Loan nhìn món nào lâu một chút là Lâu Dự lại ung dung gắp cho Loan
Loan, sợ cô bé thấy người lạ không dám động đũa, bạc đãi chính mình.
Chỉ chốc lát sau, đồ ăn trong bát Loan Loan đã cao như một ngọn núi nhỏ.
Ngô Thượng Trạch cực kì tinh tường, vừa thấy thái độ của Lâu Dự như vậy
liền lập tức quay sang dặn dò kẻ hầu người hạ chọn những loại bánh ngon
nhất, đẹp nhất cho vào hộp bát bảo mang đến bàn Loan Loan.
Loan Loan ăn sướng miệng, mặt mày hớn hở, vui quên trời đất.
Thấy Loan Loan vui vẻ, nét cười lộ rõ trên gương mặt nhỏ nhắn, Lâu Dự
đang cười dịu dàng nhìn Loan Loan ăn, đột nhiên đèn đuốc trong tiệc tối
sầm lại. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, thấy một viên dạ minh châu rất to treo trên nóc nhà tỏa ánh sáng dịu dàng bàng bạc chiếu sáng một khoảnh
hình tròn ở chính giữa.
Một cô gái mặc váy mỏng màu tím nhẹ nhàng hạ xuống, lụa mỏng bị gió thổi bay lên tựa như một ráng mây tím giăng ngang chân trời lúc hoàng hôn.
Cô gái nhanh chóng hạ xuống đất, tà váy xòe rộng, duyên dáng yêu kiều
như một đóa hoa quỳnh nở ra trong tuyết, đẹp đến cực hạn.
Tiếng đàn dìu dặt du dương. Tiếng kính rượu huyên náo lập tức biến mất.
Xung quanh dường như trở nên vắng lặng, chỉ còn lại một mình cô gái múa
lượn nhẹ nhàng ở giữa sảnh tiệc.
Loan Loan kinh ngạc chỉ cô gái đó, nói với Lâu Dự: “Là chị ấy, là chị tiên nữ đó”.
Lâu Dự lạnh nhạt liếc một cái. Phụ nữ trên thế gian này chàng chỉ nhìn
một lần rồi quên, không hề ghi nhớ trong lòng, lúc này được Loan Loan
nhắc nhở mới nhận ra cô gái xinh đẹp đang múa đó chính là Tố Tố.
Hờ hững thoáng nhìn, Lâu Dự lại gắp một miếng bánh hạt dẻ cho vào bát
Loan Loan, nói: “Ăn nhiều một chút. Sao ăn kiểu gì cũng không béo lên
được, cứ gầy như que củi thế?”
Loan Loan đưa miếng bánh hạt dẻ lên miệng, mắt lại chăm chú nhìn Tố Tố,
trong mắt toàn là hâm mộ, trông mong và cảm thán: “Chị tiên nữ này đẹp
quá. Váy của chị ấy giống như ráng chiều trên Dị Thiên Nhai, đẹp thật”.
Lâu Dự nhìn theo ánh mắt Loan Loan, đúng lúc Tố Tố xoay tròn về phía
này, ánh mắt tiếp xúc với ánh mắt Lâu Dự. Thấy Lâu Dự đang nhìn mình, Tố Tố lập tức mở cờ trong bụng, cười tươi như hoa, ngượng ngùng cúi đầu,
xoay người nhẹ nhàng vung tay, tay áo dài màu tím vẽ ra một đường vòng
cung đẹp đẽ trên không trung.
Một giai nhân tuyệt sắc như vậy, thiên hạ này có người đàn ông nào là không thích?
Loan Loan nhìn Lâu Dự, lại nhìn Tố Tố đang múa, đột nhiên trong lòng cảm thấy chua xót khó chịu, có cảm giác tự ti mặc cảm. Cô bé mím môi cúi
đầu, cho miếng bánh hạt dẻ vào miệng nhai thật mạnh.