Sau khi dẫn ông cháu nhà họ Lục về
phủ Lăng Nam vương, Lâu Dự lại nghĩ cách lo lót quan hệ, im hơi lặng
tiếng đưa Lục Thành Kiệt đang ở trong tù ra ngoài.
Với quyền thế của chàng, muốn che tai mắt nhà họ Tào để cứu một người
trong đại lao ra ngoài không phải là việc khó. Đáng tiếc là Lục Thành
Kiệt sau khi vào nhà lao đã bị tra tấn hành hình, gãy tay, què chân, võ
nghệ mất hết. Quân nhân không còn võ nghệ cũng như hùng ưng gãy cánh,
cấm quân đương nhiên không thể quay về, ngay cả vào Hắc Vân kị cũng
không được.
Lâu Dự liền bỏ tiền ra bí mật mua một tiểu viện trong thành Thượng Kinh, thu xếp cho ba người nhà họ Lục mai danh ẩn tích ở đây.
Sau khi làm xong việc này thì gần mười ngày đã trôi qua.
Mấy ngày nay Loan Loan rất vất vả, suốt ngày bị Lâu Dự bắt đọc sách luyện chữ trong thư phòng.
Lâu Dự cầm sách đứng bên cửa sổ đích thân đảm nhiệm việc dạy học, bắt
đầu từ Tam Tự kinh, bách gia tính, sau đó dạy đến thiên tự văn, thỉnh
thoảng còn chọn lựa một vài chuyện lịch sử trong sử kí ra giảng giải cho Loan Loan nghe.
Phương pháp dạy học của Lâu Dự cũng giống như phương pháp luyện binh của chàng, nghiêm khắc ngặt nghèo, cẩn thận tỉ mỉ, nhưng cách truyền đạt
giảng giải lại sinh động dễ hiểu, mới mẻ thú vị khiến người học nghiến
răng ngứa ngáy, không biết là hận hay là kính nể.
Nói đến chuyện học hành, trước kia cũng không phải Dung Diễn không đầu
tư công sức. Tiếc là Loan Loan thà bỏ thời gian ra luyện đao còn hơn bỏ thời gian ra học vài chữ. Dung Diễn vừa gọi Loan Loan đi học là Loan
Loan lại tìm đủ mọi lí do, quá buồn ngủ, quá mệt mỏi, đã đến giờ đi bắt
thỏ, đại Hồng đau bụng, tiểu Hắc biến mất phải đi tìm…
Dung Diễn bó tay hết cách với Loan Loan, cũng không muốn ép Loan Loan
quá mức. Dù sao Loan Loan cũng không cần vào triều làm quan, con gái mà, học hành ít một chút cũng không sao, chỉ cần sống sung sướng là được.
Sau một thời gian Dung Diễn cũng buông trôi bỏ mặc, nuôi thành một bé
con mù chữ.
Nhưng Lâu Dự lại nghĩ sâu hơn, xa hơn nên không thể không nhẫn tâm.
Người sau này phải làm thế tử phi nhà Lăng Nam vương, dù sao cũng không
thể không biết chữ được. Đầy bụng kinh luân, xuất khẩu thành thơ thì có
lẽ không thể trông chờ, nhưng ít nhất thì cũng phải biết viết tên phu
quân nhà mình chứ?
Vì vậy mấy ngày nay chàng bắt Loan Loan vào thư phòng, tranh thủ vừa xem báo cáo giấy tờ vừa dạy Loan Loan từng chút một.
Kể cũng lạ, Loan Loan làm nũng hay giả ngu trước mặt Dung Diễn thì luôn
luôn thuận lợi, nhưng những chiêu số này lại hoàn toàn vô dụng trước mặt Lâu Dự, bị chàng dùng bánh ngọt và mứt kẹo vừa dỗ vừa lừa ngồi xuống
bên bàn học.
Hôm nay Lâu Dự ngồi trong thư phòng lật xem lí lịch tướng lĩnh do bộ
Binh đưa tới, hương trầm trong lư hương tỏa khói lượn lờ mang theo mùi
thơm nhẹ nhàng tinh tế.
Lâu Dự vừa xem giấy tờ trên tay vừa thỉnh thoảng nhìn Loan Loan ngồi bên chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Thấy Loan Loan tập trung cầm bút, nhìn không
chớp mắt, luyện chữ hết sức chăm chú, Lâu Dự hài lòng gật đầu, chợt nghe thấy gia đinh ngoài cửa bẩm báo một tiếng: “Bẩm thế tử, tiểu hầu gia
Tuyên Bình đưa thiếp mời tới mời thế tử qua phủ dự tiệc”.
Lại nữa! Lâu Dự nhướng mày, vừa định từ chối, gia đinh lại rất lanh lợi
mở miệng: “Tiểu hầu gia Tuyên Bình dặn tiểu nhân nhất định phải chuyển
cáo, tiệc rượu lần này chuẩn bị đủ các loại bánh ngọt và đồ ăn nhẹ, còn
chuẩn bị cả các loại mứt hoa quả và đồ ăn vặt có tiếng trong dân gian,
do đầu bếp giỏi nhất của Thiên Bảo trai tự tay chế biến, đảm bảo ngon
hơn bất cứ cửa hàng bình thường nào”.
Loan Loan đang cầm bút khổ luyện, sau mấy ngày luyện tập cần cù, chữ Dự
đã viết rất ngay ngắn cân đối, đã có thể mang ra khoe với thiên hạ rồi.
Đột nhiên nghe thấy những lời này, cổ tay Loan Loan bất giác hạ thấp
xuống, nét cuối cùng trong chữ Dự liền biến thành một con sâu róm nhúc
nhích, vẽ ra một vết mực rất dài trên tờ giấy Tuyên Thành đẹp đẽ, hai
mắt lấp lánh ánh sáng nhìn về phía Lâu Dự đầy chờ mong.
Tuyên Bình hầu lần này đã biết học khôn. Sau khi nhiều lần mở tiệc thết
đãi Lâu Dự không thành, hắn đau khổ suy nghĩ, ôn lại một lượt kĩ càng
những lời Lâu Dự nói đêm đó, lại sai người đến hỏi thăm đầu bếp của phủ
Lăng Nam vương. Được biết dạo này khẩu vị của thế tử thay đổi hoàn toàn, bữa nào cũng không thể thiếu bánh ngọt bánh mặn, Tuyên Bình hầu bàng
hoàng tỉnh ngộ, liên tục giậm chân mắng chính mình là đầu óc bã đậu.
Vì vậy lần này hắn phải phí công tốn sức chuẩn bị cho việc mời khách, bỏ ra số tiền lớn mời Tông sư phụ, bậc thầy làm bánh ngọt của Thiên Bảo
trai đã về ở ẩn, lại sốt sắng dặn gia đinh chuyển lời, chỉ sợ Lâu Dự
không chịu đến.
Thấy hai mắt Loan Loan sáng lên nhìn mình đầy chờ mong như một con mèo
con, vẻ mặt cực kì ước ao, Lâu Dự lập tức mềm lòng, hai chữ “không đi”
sắp ra khỏi miệng lại bị thu về, lệnh gia đinh mang thiếp mời vào, mỉm
cười nhìn Loan Loan: “Muốn đi không?”
“Có”. Loan Loan gật đầu như gà mổ thóc: “Em đi được không? Em chưa bao giờ dự tiệc cả. Tiệc có rất nhiều đồ ngon đúng không?”
Lâu Dự chua xót trong lòng, nói không chút do dự: “Có gì mà đi không được? Em muốn đi thì chúng ta cùng đi chứ sao”.
Loan Loan hoan hô một tiếng. Mấy ngày nay bị giam lỏng trong thư phòng
bí bức lắm rồi, nghe nói có thể ra ngoài chơi, còn có bao nhiêu đồ ngon
để ăn liền không nén được tâm tình kích động, ném bút bật nhảy lung tung trong thư phòng. Bất chợt nhìn thấy trong thư phòng còn có một người
liền bật lên, hai tay ôm chặt cổ Lâu Dự, treo lơ lửng trên người chàng,
vui vẻ ra mặt, không ngừng kêu tốt.
Lâu Dự sững sờ, lập tức vòng tay ôm Loan Loan vào trong lòng, cười khổ
nói: “Loan Loan, em chủ động ôm anh như vậy, anh rất thích. Nhưng sau
này bất kể vui hay buồn đều chỉ cho phép ôm anh, tuyệt đối không cho ôm
người khác, biết chưa?”
Còn có người vui vẻ hơn Loan Loan, đó là Tuyên Bình hầu Ngô Thượng Trạch.
Tổ tiên nhà họ Ngô cũng là quan to, được phong hầu tước, tước vị thế
tập. Có điều tước vị được cha truyền còn nối, nhưng ở trong triều lại
chưa chắc có quyền có thế mãi mãi. Nói cho cùng thì thế là do người
định, được tổ tiên nâng đỡ, hậu nhân vẫn phải không ngừng cố gắng thì
mới có thể nối dài vinh sủng đời đời.
Hậu nhân nhà họ Ngô không có người nào có vị thế cao trên quan trường,
chức vụ cơ bản đều nhàn hạ, dần dần bị đẩy ra khỏi trung tâm triều đình. Nhưng người nhà họ Ngô lại rất có thủ đoạn trong việc làm ăn kiếm tiền, lũng đoạn toàn bộ các mặt hàng quan trọng của Đại Lương như muối, sắt,
rượu, đồ sứ.
Các quán rượu, quán cơm, lầu xanh tốt nhất trong thành Thượng Kinh đều là của nhà họ Ngô, có thể nói là giàu ngang một nước.
Nhưng sĩ nông công thương, thương đứng cuối cùng. Thân là thương nhân,
dù có kiếm được bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng vẫn phải dựa dẫm vào
quý nhân trong triều. Người nhà họ Ngô đều là thương nhân trời sinh,
khéo léo khôn ngoan, chu đáo mọi mặt, lớn nhỏ đều kiêm, giọt nước không
lọt, toàn bộ quan chức từ trên xuống dưới trong triều đều được chăm sóc
thỏa đáng, thậm chí một số quan chức phẩm bậc thấp nhưng có quyền hành
sát sườn cũng được chăm lo tử tế.
Thương nhân dựa vào thế để thu lợi, đều có một đôi mắt tinh đời và một
cái mũi nhạy cảm, hướng gió trong triều thế nào đều nắm chắc như lòng
bàn tay. Một ngôi sao mới nổi, chạm tay là bỏng như Lâu Dự, nhà họ Ngô
há lại chịu buông tha?
Lâu Dự là ai? Trong mắt các thân quý phú hào trong thành Thượng Kinh,
Lâu Dự là một gã quái vật cứng đầu cứng cổ, là loại yêu nghiệt mắt mọc
trên trán, tính tình cao ngạo, thân phận lại cao sang. Có thể trong toàn bộ triều đình Đại Lương, Lâu Dự không cần phải nể mặt bất cứ ai trừ
hoàng thượng. Chàng nói không đi thì người khác cũng không thể làm gì
được chàng.
Mấy lần mời khách trước đây đều bị từ chối, Ngô Thượng Trạch đang đau
đầu nhớ lại xem rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì khiến gã hung tinh
mặt lạnh này không vui. Lần này vốn cũng không ôm hi vọng gì, vẻn vẹn
chỉ là thử vận may để tỏ lòng thành, không ngờ Lâu Dự lại nhận thiếp
mời, tiểu hầu gia Tuyên Bình làm sao có thể không vui mừng khôn xiết?
Tinh thần phấn khởi, Tuyên Bình hầu quyết định ra tay mạnh bạo. Các loại bánh ngọt, rượu ngon, cao lương mĩ vị, thực đơn dài cả thước, có thể
nói là tiêu tiền như nước, khách mời như mây.
Lâu Dự không nghĩ tới mình chỉ tùy ý mang Loan Loan đến dự tiệc cho vui mà lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.