Loan Loan ủ rũ ăn ngấu nghiến. Phát
hiện vẻ mặt Loan Loan khác lạ, Lâu Dự không rõ nguyên do, suy nghĩ một
lát rồi chợt bừng tỉnh. Chẳng lẽ cô bé con này ghen rồi?
Thật không dễ dàng, cô bé này cuối cùng cũng bắt đầu hiểu chuyện!
Nhất thời trong lòng vừa ngọt vừa mềm, ấm áp dào dạt, Lâu Dự lại không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Tiếng cười khẽ của Lâu Dự lọt vào tai, Loan Loan có cảm giác như bí mật
bị người khác phát hiện, càng thêm xấu hổ và tức giận, bĩu môi hừ một
tiếng, quay mặt đi phớt lờ Lâu Dự.
Lâu Dự càng cười thoải mái hơn, chuyển hết mấy đĩa bánh ngọt mới bưng lên trước mặt mình sang bên bàn của Loan Loan.
Bên này khúc nhạc đã kết thúc, Tố Tố dừng điệu múa với tư thế ngửa người ôm tì bà, vòng eo mềm mại, ánh mắt long lanh, nhận được vô số lời khen
ngợi.
“Tốt tốt tốt!” Ngô Thượng Trạch gương mặt đỏ bừng, cực kì hưng phấn, vỗ
tay khen hay: “Điệu múa này của Tố Tố quả thật có thể nói là nhẹ như tơ
hồng, thoáng như bóng nhạn. Đừng nói là Đại Lương, khắp thiên hạ đều khó tìm được người nào múa đẹp hơn”.
Lại có người khéo miệng hùa theo: “Cổ nhân nghe điệu nhạc hay, dư âm
vọng ba ngày không dứt. Hôm nay được may mắn thấy điệu múa của Tố Tố cô
nương, thần hồn mê mẩn, trong đầu quanh quẩn mãi hình bóng tiên tử. Ba
ngày đâu đủ, ta áng chừng ít nhất phải mười ngày mới dứt”.
Tố Tố dịu dàng cười nhạt, tay áo dài đưa lên che nửa dung nhan. Cúi
người đáp tạ, ánh mắt đưa sang nhìn về phía Lâu Dự lại thấy chàng không
chút động lòng, thậm chí ngay cả một ánh mắt tán thưởng cũng không có mà chỉ chăm chú nhìn người bên cạnh.
Trong lòng Tố Tố lập tức như mây đen che khuất ánh trăng, buồn bã âm u, mất mát tột cùng.
Tự phụ xinh đẹp vô cùng, kĩ thuật điêu luyện, trong thành Thượng Kinh có bao nhiêu công tử quý tộc chạy theo như vịt. Biết lần này thế tử Lăng
Nam vương sẽ đến dự tiệc, Tố Tố càng chú ý trang điểm kĩ càng, vốn cho
rằng sau điệu múa này kiểu gì cũng lọt vào mắt xanh thế tử. Vừa rồi vô
tình bắt gặp ánh mắt Lâu Dự, Tố Tố vui mừng vô hạn, lòng tin càng tăng
gấp bội. Ai ngờ điệu múa chuẩn bị kĩ càng, dốc hết toàn lực của mình đối với Lâu Dự vẫn chỉ như trà lạnh trong chén, bụi trên tay áo, không đáng nhìn đến làm gì.
Phụ nữ đẹp luôn kiêu ngạo, đặc biệt là khi gặp được đàn ông trác việt
thì lại càng hi vọng đối phương ngưỡng mộ si mê. Điều này không quan hệ
gì đến tình yêu mà chỉ vẻn vẹn là sự tranh cường háo thắng tìm kiếm hư
vinh. Thấy điệu múa toàn tâm toàn ý của mình lại không đổi được một
tiếng khen hay của Lâu Dự, Tố Tố vừa xấu hổ vừa tức giận, cố giấu mất
mát trong lòng, nở một nụ cười với Ngô Thượng Trạch. Ngô Thượng Trạch
giơ tay vẫy, Tố Tố nhẹ nhàng chuyển bước sen đến ngồi xuống bên cạnh Ngô Thượng Trạch, ánh mắt lại quan sát cẩn thận người ngồi bên cạnh Lâu Dự.
Đó là một thiếu niên khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, dáng người còn
chưa nẩy nở. Ánh mắt phụ nữ luôn tinh tế và chuẩn xác hơn đàn ông, cộng
thêm
Tố Tố từ nhỏ đã lăn lộn trong chốn phong trần, từng thấy rất nhiều bé
gái chưa lớn. Chỉ mới nhìn qua một lượt, Tố Tố đã nhìn ra đứa bé này mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng dáng người mềm mại, khung xương nhỏ nhắn, ngũ
quan xinh xắn, thanh tú như cắt như mài. Đặc biệt là đôi mắt như được vẽ cẩn thận bằng mực đen, đẹp đến mê hồn. Lại nhìn kĩ trước cổ Loan Loan,
cần cổ phẳng lì không có trái khế. Mặc dù mặc quần áo đàn ông nhưng đây
rõ ràng là một cô bé đóng giả con trai.
Nếu không bị trừ điểm vì nước da đen ráp, với ánh mắt đã quen nhìn giai
nhân tuyệt sắc của mình, Tố Tố cũng không thể không gật đầu khen một
câu, đúng là một cô bé xinh đẹp hiếm thấy.
Tiếp tục quan sát một hồi, Tố Tố nhớ ra cô bé này chính là bóng lưng nho nhỏ đã hút dính ánh mắt Lâu Dự trong phiên chợ hoa đăng hôm đó. Rõ ràng quần áo giản dị không giống tiểu thư thế gia nhưng lại có thể đường
đường ngồi bên cạnh thế tử Lăng Nam vương, càng khỏi phải nói đến sự
quan tâm dịu dàng giấu không nổi của thế tử dành cho cô bé này. Rốt cuộc cô bé đó có thân phận gì?
Tố Tố vừa suy đoán miên man vừa nâng chén lên kính rượu Lâu Dự, nói dịu
dàng: “Tố Tố vừa mới bêu xấu, không biết điệu múa thô kệch vừa rồi có
lọt được vào mắt thế tử hay không?”
Ngô Thượng Trạch chỉ Lâu Dự, cười nói: “Hỏi đúng người rồi đấy. Lâu
huynh không được chê, điệu múa như vậy mà còn chê thì chính là không
hiểu gì về cái đẹp”.
Tố Tố hơi đỏ mặt, thẹn thùng vô hạn: “Hầu gia cứ giễu cợt Tố Tố”.
Biết Tố Tố là người được Ngô Thượng Trạch sủng ái, Lâu Dự cũng nể mặt
Ngô Thượng Trạch, bình thản nâng chén uống cạn, nói lạnh nhạt: “Tố Tố cô nương kĩ thuật điêu luyện, múa rất đẹp”.
Ngay cả khen người khác cũng vẫn lạnh như băng, người này rốt cuộc có biết cười không?
Tố Tố đau xót trong lòng, ngoài mặt lại vẫn mỉm cười, rót đầy một chén
rượu nữa kính Loan Loan: “Tố Tố kính tiểu… công tử này một chén”.
Tố Tố thông hiểu sự đời, thấy Loan Loan nữ đóng giả nam, dù không biết
vì sao nhưng biết chắc chắn phải có nguyên do, hơn nữa nguyên do này
không phải mình có tư cách vạch trần, nhưng sự ghen ghét trong lòng lại
không làm sao kiềm chế được: “Nhìn trang phục của công tử thì chắc là
tiểu tướng Hắc Vân kị, đời này Tố Tố kính trọng nhất là anh hùng chinh
chiến sa trường, mời tiểu công tử uống đầy chén này”.
Không ngờ Loan Loan lại không hề phản ứng, vẫn tiếp tục cúi đầu ăn như thường.
Tố Tố cười nhạt, nhẹ nhàng cất bước đến trước mặt Loan Loan: “Tiểu công tử, tiểu công tử…”
Loan Loan sửng sốt ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện mình đã trở
thành tiêu điểm của tất cả mọi người, kinh ngạc đưa tay chỉ chóp mũi
mình: “Chị tiên nữ, chị đang gọi em à?”
Tố Tố che miệng cười khẽ, đưa chén rượu đến trước mặt Loan Loan: “Kính
tiểu công tử một chén. Tố Tố có một yêu cầu quá phận. Tố Tố xưa nay si
mê âm luật, rất muốn được cảm nhận sự hào hùng khí phách của nhạc khúc
trong quân. Chỉ tiếc nhạc công trong thành Thượng Kinh hoàn toàn không
thể nào tái hiện được khí thế như vậy. Hôm nay thấy tiểu công tử có khí
chất nhẹ nhàng phong độ, chắc hẳn là người tinh thông âm luật, Tố Tố
muốn mời tiểu công tử ban cho một khúc hát để thỏa tâm nguyện nhiều năm
của Tố Tố”.
Nét mặt nhu mì, giọng nói ngượng ngùng mang ý khẩn cầu tha thiết. Bất cứ một người đàn ông nào cũng không thể chống cự và từ chối trước dáng vẻ
động lòng người như vậy.
Loan Loan kinh hãi. Cả đời này cô bé chỉ biết có một bài hát, lại còn
lạc điệu. Nhưng chị tiên nữ này khẩn cầu trước mặt bao nhiêu người, cô
bé cũng ngại từ chối làm mất thể diện của Lâu Dự.
Ngô Thượng Trạch và một đám quý công tử sớm đã hết sức tò mò về đứa bé
có thân phận thần bí bên cạnh Lâu Dự này, lúc này thấy Tố Tố đề nghị đều thấy hứng thú, tất cả đều hưng phấn ồn ào thúc giục.
Loan Loan luống cuống tay chân, ngỡ ngàng nhìn về phía Lâu Dự như cầu cứu.
Tố Tố cúi đầu, hàng mi thật dài che khuất vẻ đắc ý mơ hồ trong mắt.
Người thế tử thích cũng chỉ đến thế, có dung mạo mà không có tài hoa,
không thể cùng nhau ngâm thơ xướng phú, cũng không thể vẽ tranh bên cửa
sổ, múa hát giữa sảnh đường. Vậy mà vì một người như thế, thế tử lại
không nhìn thấy một người tinh thông đủ thứ cầm kì thi họa như ta. Có
phải giờ đây thế tử cũng có cảm giác nuối tiếc vì châu ngọc trước mắt
lại tưởng nhầm là sỏi đá?
Lâu Dự chăm chú nhìn Tố Tố, mặt lạnh như nước, vẻ mặt không rõ hỉ nộ.
Đột nhiên chàng quay sang nhìn Loan Loan, mỉm cười: “Hát thì đã là gì?
Chẳng phải em biết múa kiếm sao? Nào, để anh đệm nhạc cho em”.
Loan Loan kinh ngạc mở to mắt. Có nhầm không? Em có biết múa kiếm đâu? Kiếm của em chỉ dùng để giết người.
Lâu Dự đã tính trước, cười nhạt nhìn lại. Đừng lo, tiếng đàn của anh sẽ dẫn đường cho em.
Nụ cười mơ hồ ấm áp của chàng như có sức mạnh động viên an ủi. Loan Loan lẳng lặng nhìn Lâu Dự, sự bối rối khó xử trong lòng dần dần lắng xuống, khóe miệng khẽ cong lên như vành trăng thượng huyền.
Giữa hai người có một sự hiểu ngầm ăn ý, không nói một lời mà tâm linh lại đã tương thông.
Lâu Dự buông mắt cười nhạt, đứng thẳng người lên, ánh mắt chậm rãi nhìn quanh, lớn tiếng nói: “Mang đàn đến đây!”