Thời tiết biên thuỳ lạnh giá, băng
đóng ba thước, giữa đông tuyết sâu đường trơn, đồng tuyết mênh mông phủ
kín đường đi, sông Thú băng trơn người ngựa khó vượt qua, cực kì không
thích hợp cho tác chiến.
Lâu Dự trở về mạnh mẽ, Vũ Hòa Liệt cần nghỉ ngơi dưỡng sức sau khi đại
bại, vì thế mấy tháng nay tình hình rất yên tĩnh. Hơn nữa các bộ lạc
biên cương thường xuyên cướp bóc những ngày tuyết rơi cũng đã bị Lâu Dự
thu phục bảy tám phần, vì vậy thành Lương Châu có một thời gian tương
đối bình yên ổn định.
Đã gần cuối năm, khắp nơi trong thành Lương Châu giăng đèn kết hoa, vui sướng hân hoan.
Đêm đến, thủ bị Trương Thành Uyên bày đại tiệc mừng công thết đãi thế tử Lăng Nam vương, Ưng Kích tướng quân Tống Bách Lý và các tướng lĩnh cao
cấp của Hắc Vân kị.
Bữa tiệc mừng công này vốn phải được tổ chức từ hai tháng trước. Ngay
trong ngày thủ thành thắng lợi, Trương Thành Uyên đã bắt đầu lên kế
hoạch, đây là một cơ hội trời cho để lôi kéo quan hệ với thế tử Lăng Nam vương. Cùng thế tử điện hạ ngồi cùng chiếu uống rượu là vinh dự bao
nhiêu quan chức cấp cao trong triều mong mà không được, một thủ bị thành phố biên cương tầm thường có một cơ hội hiếm thấy như vậy, làm sao có
thể buông tha?
Lâu Dự đột nhiên trọng thương ngất xỉu, bữa tiệc này liền bị hoãn vô
thời hạn, nhưng Trương Thành Uyên vẫn nhớ rất kĩ. Chờ mãi Lâu Dự mới
bình phục, thủ bị Trương Thành Uyên vội vã bắt tay sắp xếp, đồ ăn, thức
uống, ca cơ toàn bộ đều là loại tốt nhất thành Lương Châu, bản thân thủ
bị đại nhân thì đích thân cầm thiệp mời cung kính đưa vào phủ tướng
quân.
Lâu Dự ghét nhất là những bữa tiệc tùng khách sáo như thế này, ngay cả
tiệc gia đình của các bậc vương công quý tộc trong kinh thành cũng luôn
kính nhi viễn chi, đương nhiên chàng sẽ không để ý đến thiệp mời của một thủ bị biên cương tầm thường. Vì thế Ưng Kích tướng quân Tống Bách Lý
cần mẫn chu đáo liền thay mặt nhận thiệp mời theo thường lệ, chuẩn bị
quà cáp, cùng mấy tướng lĩnh già dặn lão luyện như Lữ Nam Cung, Lỗ Chí
Túc đến dự tiệc. Bản thân Lâu Dự thì rất vô trách nhiệm dẫn Loan Loan đi vào đại doanh.
Trong đại doanh đèn đuốc sáng choang, khắp nơi nổi lửa, nhà bếp giết dê
mổ bò, thịt cả tảng, rượu cả vò cuồn cuộn không ngừng đưa đến các doanh
trại.
Các tướng sĩ hoặc bốn năm người quây quanh đống lửa nướng thịt, hoặc hơn mười người xếp vòng tròn vừa múa vừa hát, những khúc ca dao dân dã của
các địa phương vang lên khắp nơi. Còn có những binh lính uống rượu đủ
hứng, xắn tay ra trận, bày sân đấu vật, mấy trăm người vây quanh hào
hứng bừng bừng hò hét cá cược.
Không khí tràn ngập mùi rượu và mùi thịt bò thịt dê, tiếng hò hét, tiếng ca hát, tiếng đặt cửa vang lên không dứt, náo nhiệt vang trời.
Đây mới là tiệc mừng công thật sự!
Lâu Dự dẫn Loan Loan thành thạo đi thẳng vào tiên phong doanh, vén rèm
doanh trướng trung lang tướng ra, hơi nóng lập tức tạt vào mặt.
Trong doanh trướng, một con dê nướng chảy mỡ trên bếp lửa tỏa ra mùi
thơm mê người. Bên cạnh là một nồi canh thịt dê đang bốc hơi nóng ngùn
ngụt. Mấy chục vò rượu chất trong góc lều còn chưa mở nắp.
Hầu Hành Tiễn, Ngô Quán, Lưu Chinh, Trần Thiên Kỳ, Triệu Vô Cực và mấy thị lang chỉ huy ngồi quanh bếp lửa.
Hầu Hành Tiễn vừa quay con dê vừa ngẩng đầu lên nhìn, cười nói: “Ha ha, người ăn chực uống chờ đã đến rồi, đúng lúc thật đấy!”
Đám người Ngô Quán cười tủm tỉm dịch sang một bên nhường chỗ.
Lâu Dự kéo Loan Loan ngồi xuống không hề khách khí, lại quay sang nói
với Loan Loan: “Tay nghề nướng thịt dê của Hầu thất là đệ nhất thiên hạ, em ăn thử xem, cẩn thận không nuốt luôn cả lưỡi đấy”.
Loan Loan tò mò đưa mắt nhìn. Hầu Hành Tiễn một tay nhẹ nhàng xoay con
dê, tay kia dùng mớ lông chấm dầu mỡ không ngừng quét lên thân dê. Chẳng bao lâu sau con dê đã trở nên vàng ruộm bóng nhẫy làm mọi người nuốt
nước miếng ừng ực.
Hầu Hành Tiễn dùng dao cắt một miếng thịt đưa cho Loan Loan, cười nói:
“Miếng đầu tiên cho ngươi, thử xem tay nghề của Thất ca thế nào”.
Loan Loan nuốt nước miếng, giơ tay nhận mà không sợ bỏng, đưa lên miệng
cắn một miếng. Miếng thịt béo mà không ngấy, da giòn thịt mềm, cô bé mặt mày hớn hở khen ngợi: “Ngon!”
Hầu Hành Tiễn cười ha ha, lại cắt một miếng đưa cho Lâu Dự rồi gọi: “Triệu Vô Cực, lấy rượu!”
Triệu Vô Cực xách mười mấy vò rượu đến, đập bỏ bùn trét miệng, rót cho mỗi người một bát rượu lớn.
Mùi rượu nặng xộc thẳng vào mũi. Rượu uống trong quân đội đều là thiêu
đao tử mạnh nhất, không cần rượu ngon rượu ngọt, chỉ cần vào miệng là
cháy họng, cháy thẳng từ miệng lưỡi tới dạ dày, vừa sảng khoái lại vừa
làm cả người ấm áp.
Loan Loan nhìn bát rượu, hai mắt long lanh. Mình lớn bằng này tuổi đầu mà còn chưa bao giờ say rượu!
Hầu Hành Tiễn bưng bát rượu lên, nói lớn tiếng: “Đại bại Vũ Hòa Liệt,
thu phục Sơn Dương, thế tử bình phục vết thương, dạo này chuyện vui đến
không ngừng, chuyện nào cũng làm hả hê lòng người. Các anh em cạn li,
trước hết xin kính thế tử!”
“Kính thế tử!” Mười mấy bát rượu chạm vào nhau, rượu bắn lên tung tóe.
Lâu Dự cười bưng bát rượu trước mặt lên uống một hơi cạn sạch rồi quay
sang nhìn Loan Loan, thấy Loan Loan bưng bát, miệng bát dường như còn
lớn hơn cả mặt cô bé, cả khuôn mặt gần như vục vào trong bát, hương rượu xộc vào mũi làm cô bé hắt hơi một cái.
Lâu Dự cau mày, đưa tay đỡ bát rượu của Loan Loan, nói: “Ta uống đỡ rượu cho Loan Loan…”
Chàng còn chưa nói xong, Loan Loan đã ngửa cổ uống ừng ực, chỉ mấy hơi
đã cạn bát rượu lớn. Cô bé hài lòng đưa mu bàn tay lau vết rượu bên
miệng, nói vui vẻ: “Rượu ngon quá!”
Lâu Dự trợn mắt há mồm nhìn tiểu quái vật bên cạnh, đây chính là thiêu đao tử, em uống rượu lần đầu tiên thật sao?
Hầu Hành Tiễn thích nhất là những người uống rượu sảng khoái, thấy thế
liền vui vẻ cực kì, vỗ đùi lớn tiếng hô to: “Sảng khoái! Vẫn thường nói
tửu phẩm như nhân phẩm, huynh đệ Loan Loan mặc dù nhỏ tuổi nhưng hào
sảng phóng khoáng, không thiếu bản sắc nam nhi, đúng là một nam nhân
chính trực của Hắc Vân kị chúng ta!”
Lâu Dự nghe xong thật sự không sao chịu được, bóp trán bật cười. Hào
sảng phóng khoáng? Bản sắc nam nhi? Cô bé con này đúng là khéo thật!
Lại có người rót đầy rượu cho Loan Loan. Triệu Vô Cực bưng bát rượu hào
hứng ghé tới: “Loan Loan, trước kia ca có lỗi với ngươi, giờ ca hối hận
lắm rồi. Sau này ngươi cứ coi ca như anh ruột, có việc gì chỉ cần nói
một câu, ca bảo đảm sẽ tận tâm tận lực đáp ứng”.
“Tốt quá!” Loan Loan cười tít mắt gật đầu.
Ánh mắt Lâu Dự sắc như dao lạnh lùng chém vào người Triệu Vô Cực. Anh
ruột? Có ta ở đây, đâu đến lượt ngươi chứ? Làm gì mà đắc ý như vậy? Sang năm mới điều ngươi đến Ung Châu làm thị lang chỉ huy luôn!
Triệu Vô Cực đáng thương không biết mình đã bị thế tử lấy việc công trả thù riêng, vẫn vui vẻ uống rượu với Loan Loan.
Loan Loan cũng thoải mái, lại nhanh chóng uống cạn một bát, hết sức nể mặt, Triệu Vô Cực mừng rỡ không khép miệng lại được.
Thấy Loan Loan uống được rượu, mọi người đều hào hứng, lần lượt bưng bát tới kính rượu, không ngờ Lâu Dự cũng bị bỏ mặc không ai đoái hoài.
Loan Loan thấy ai đến cũng không từ chối, uống rượu không khác gì uống
nước, chỉ chốc lát đã uống cạn liền bốn năm bát, gương mặt đã dần đỏ
hồng như đánh son, ánh mắt lại vẫn trong suốt sáng ngời như cũ. Cô bé
kéo tay Lâu Dự, cười như một con cáo con xảo quyệt, nhỏ giọng nói: “Rượu này uống ngon thật, nhưng mà thịt hắn nướng hơi kém một chút. Sau này
em nướng cho anh ăn, bảo đảm ngon hơn hắn nướng nhiều”.
Nhớ tới món cháo gà rừng Loan Loan nấu, Lâu Dự không nhịn được cười.
Không ngờ cũng có lúc mạnh miệng thế này, xem ra đã say đến nơi rồi.
Chàng nói hơi lo lắng: “Tiểu quỷ, tóm lại là em có uống được hay không
đấy? Rượu dù dễ uống nhưng khi đã say là cả ngày hôm sau vẫn cứ đau đầu
như thường đấy!”
Loan Loan nói hết sức phấn khởi: “Uống được chứ! Có uống mười bát nữa cũng không thành vấn đề”.
Lâu Dự dở khóc dở cười, thầm nghĩ không ngờ mình lại không biết cô bé
này cũng là một con sâu rượu. Nhưng chàng còn không biết, trên đời này
có một số người trời sinh đã uống không say, và Loan Loan chính là một
trong những người khác thường như vậy.
Rượu quá ba tuần, bầu không khí dần trở nên náo nhiệt. Có những cặp đấu
rượu với nhau, có người vừa uống vừa hò hét giải đố uống rượu, có người
hai mắt sáng rực ôn lại chiến tích huy hoàng, còn có người nhắc đến
những chiến hữu đã hi sinh, đau buồn ôm đầu khóc rống.
Triệu Vô Cực uống đã đủ độ, hung hăng đập vỡ bát rượu trong tay, cả giận nói: “Thằng chó con Vũ Hòa Liệt này, sớm muộn cũng có một ngày bố phải
lấy thủ cấp nó để tế bái các huynh đệ”.
Nói tới đây, đường đường một gã đàn ông thân cao bảy thước lại nghẹn ngào đỏ bừng hai mắt.
Em họ của Triệu Vô Cực là lính tên nỏ doanh, trong chiến dịch thủ thành
lần này đã bị trọng tiễn của quân địch bắn vỡ đầu mà chết. Triệu Vô Cực
và người em họ này xưa nay thân thiết, lúc nghe tin dữ hắn đã bay lên
một cước đạp vỡ một viên đá xanh xây tường thành.
Mọi người thoáng cái lặng yên.
Lâu Dự yên lặng chốc lát, bình tĩnh bưng bát rượu lên, nói nghiêm nghị: “Bát rượu này để kính tất cả các tướng sĩ đã bỏ mình!”
Nói xong chàng xoay cổ tay đổ bát rượu xuống đất trước mặt.
Các tướng sĩ nuốt khan, trái khế chạy lên chạy xuống, cố nén lệ nóng,
tới tấp bưng bát rượu lên ngang trán, hô to “Kính tất cả các tướng sĩ bỏ mình” rồi đổ bát rượu xuống đất.
Lâu Dự lại ôm vò rượu rót đầy bát mình, giơ cao lên nói: “Bát rượu này
để chúc mừng chính chúng ta. Rồi sẽ có một ngày chúng ta thúc ngựa qua
sông, vượt sông Thú, băng núi đen, thu hồi đất đai bị mất, đánh thẳng
vào đế đô nước Sóc để rửa mối nhục của đất nước!”
Ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, chàng đập mạnh bát rượu xuống đất.
Các tướng lĩnh kích động trong lòng, hào khí bừng bừng, tới tấp uống cạn bát rượu rồi đập mạnh bát không xuống đất.
Loan Loan nhớ tới Dung Diễn, trong lòng đau như dao cắt, vẻ kiên nghị
hiện rõ trên mặt. Tía, tía yên tâm, Loan Loan nhất định sẽ sẽ báo thù
cho tía và công chúa An Ninh. Năm đó bọn chúng ức hiếp tía thế nào, Loan Loan nhất định sẽ trả lại bọn chúng gấp mười!
Nắm chặt bát rượu, một hơi uống cạn, Loan Loan bắt chước mọi người, đập bát rượu vỡ thành tám mảnh.
Không còn bát uống rượu, mọi người liền ôm vò rượu uống. Đập vỡ bùn trét miệng vò, ôm lên ngửa cổ, một hơi nửa vò.
Đều là những người tửu lượng mênh mông như biển.
Chiếc đèn bằng đồng sáng rực, những ngọn nến sáp mỡ bò sáng vàng, trong
doanh trướng nằm đầy một đám ma men ngổn ngang, những vò rượu không lăn
lông lốc khắp nơi. Mặt Lưu Chinh đã đỏ không khác gì mông khỉ, Triệu Vô
Cực ngồi dưới đất chỉ còn biết cười ngu ngốc, ngay cả Hầu Hành Tiễn có
danh ngàn chén không say lúc này cũng đã ngật ngà ngật ngưỡng.
Lâu Dự lặng lẽ uống hai vò, quay sang nhìn về phía Loan Loan. Thấy cô bé hai gò má ửng đỏ, giọng nói liền lộ vẻ quan tâm mà không tự nhận biết:
“Tiểu quỷ, còn uống tiếp nữa là em sẽ say thật đấy!”
Loan Loan bưng bát rượu, quay lại mím môi cười với Lâu Dự: “Em không say đâu, còn tỉnh lắm!”
Ánh mắt sáng lấp lánh như đá quý, gương mặt tươi tắn dễ coi, còn say lòng người hơn cả vò thiêu đao tử vừa mới uống.
Lâu Dự nhất thời ngẩn ngơ, thầm nghĩ sau này không thể để Loan Loan uống rượu nữa. Nếu để những gã đàn ông khác nhìn thấy gương mặt dễ thương
rung động lòng người như thế này thì nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.
Chàng không nhịn được gạt những lọn tóc buông xuống trán Loan Loan lên,
hỏi: “Hôm nay có vui không?”
Loan Loan gật đầu thật mạnh: “Có! Chưa bao giờ vui thế này!”
Lâu Dự thoải mái trong lòng, cao giọng cười to, phất áo bào đứng lên: “Đi, anh dẫn em ra ngoài dạo chơi hóng gió cho giã rượu!”