Đã gần canh ba, người say thì đã
say, người không say cũng đã ngủ, chỉ còn lại đống lửa đã cháy thành
than thỉnh thoảng lại bắn lên mấy đốm lửa lách tách.
Lâu Dự khoác chiếc áo khoác da cáo trắng lên người Loan Loan, đặt Loan
Loan lên lưng Truy Phong, trèo lên lưng ngựa ôm Loan Loan vào trong
lòng.
Loan Loan vùng vẫy kháng nghị: “Em không say, tự em cưỡi ngựa được”.
Trời lạnh thế này, uống rượu cưỡi ngựa bị ốm thì làm thế nào?
Khóe miệng mang nét cười chiều chuộng, Lâu Dự dỗ dành: “Anh biết là em
không say, nhưng muộn thế này không nên làm phiền đại Hồng. Hai người
cưỡi một con ngựa thì càng ấm chứ sao?”
Vòng tay chàng vững vàng ấm áp, Loan Loan co người trong chiếc áo khoác
lông cáo, thoải mái không muốn rời xa. Cô bé không vùng vẫy nữa, tứ chi
thả lỏng, dựa người vào người Lâu Dự, coi chàng như một chiếc đệm mềm.
Lâu Dự hít sâu một hơi, toàn thân cứng đờ. Chàng thở dài, cười khổ giật
cương ngựa, hai chân kẹp bụng ngựa thúc Truy Phong phi nhanh.
Đêm tịch liêu, sương mù giăng, gió mạnh cuốn chiến y.
Sương trắng phủ kín trời, gió lạnh như muốn xé rách tay áo. Hai người
một ngựa lao ra khỏi đại doanh như sao băng ngang trời, lao thẳng vào
giữa đồng cỏ bao la.
Vó ngựa rầm rập đạp vỡ màn đêm tịch liêu, trời cao tối om và nặng nề như sắt, không nhìn thấy dù chỉ một ánh sao.
Lâu Dự thúc ngựa vượt qua thảo nguyên Dã Tây, tiếp tục chạy mãi về phía tây.
Gió lạnh thấu xương cắt vào mặt như dao. Loan Loan co người trong áo
khoác chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, hai mắt đảo quanh một vòng: “Lâu Dự ca
ca, chúng ta đi đâu đấy?”
Gió lạnh phần phật, hơi thở Lâu Dự hóa thành sương trắng, sương đêm đọng lại trên hàng mi. Chàng cất tiếng cười vang: “Lát nữa em sẽ biết! Có
lạnh không? Kéo áo cho kín một chút. Uống rượu rồi phơi gió cẩn thận
không bị ốm đấy!”
Loan Loan nhếch miệng khinh thường: “Em sợ quái gì lạnh chứ? Ngày trước
trời đại tuyết em vẫn đào hang tuyết bắt thỏ và gà rừng trên thảo
nguyên, có lúc nằm sấp trên mặt tuyết mấy canh giờ liền, giờ lạnh thế
này thì đã là gì?”
Lâu Dự nghe vậy chua xót trong lòng, cánh tay như sắt ôm thân hình nhỏ
nhắn trong lòng chặt hơn. Chàng khẽ cọ cằm lên trên đầu Loan Loan, nói:
“Sau này không cần cực khổ như vậy nữa, mọi chuyện đã có anh rồi”.
Loan Loan cảm thấy bông tuyết đọng trên mi mắt tan ra. Đưa tay dụi mắt,
hàng lông mi dày đã thấm ướt, cô bé thầm nghĩ, tía cũng đã nói câu này,
khi đó mình rất vui, cho rằng tía sẽ luôn ở bên cạnh mình, nhưng sau đó
tía lại đi xa bỏ lại một mình mình trên đời. Bây giờ người đàn ông có
vòng tay vững vàng ấm áp này cũng nói như vậy, phải chăng cũng có một
ngày anh ấy sẽ rời xa không sao tìm lại được nữa?
Như để tìm kiếm cảm giác an toàn nào đó, cô bé vô thức dịch người về phía sau, đôi tay hơi do dự vòng lại ôm Lâu Dự sau lưng.
Lâu Dự phát hiện, khóe miệng lập tức cong lên rất rõ. Chàng buông một
tay ra đè chặt cánh tay đang định rút về của Loan Loan vào bên hông
mình, giọng nói cũng không giấu nổi nét cười: “Ờ, cứ thế đi! Ôm chặt
vào, cẩn thận không ngã!”
Thấy hai tay Loan Loan ôm rất chặt, Lâu Dự hài lòng đội mũ áo choàng cho cô bé, cười nói: “Nếu buồn ngủ thì cứ ngủ một lát đi, lúc nào đến anh
sẽ gọi em dậy!”
Loan Loan khẽ lầm bầm một tiếng rồi ngoan ngoãn co người trong lòng Lâu Dự không còn nhúc nhích.
Ha! Lâu Dự ôm người ngọc trong lòng, thúc ngựa phi nhanh giữa đêm tuyết. Trước mắt là non sông tươi đẹp tự tay mình đánh hạ, tâm tình không thể
tốt hơn, ngay cả gió lạnh cắt da cắt thịt chém vào người cũng vẫn cảm
thấy khoan khoái thoải mái vô cùng.
Hai người một ngựa như tên rời cung lao thẳng đến bờ sông Thú.
Trên đường từ đại doanh Lương Châu đến sông Thú chỗ nào cũng có vọng
gác. Thấy trong bóng tối xa xa có một thớt ngựa đạp tuyết chạy tới như
bay, hai thám báo lập tức thúc ngựa chạy tới nghênh đón. Một quân sĩ
trên tháp canh lập tức tiến vào trạng thái cảnh giới, chỉ đợi thám báo
phát tín hiệu nhận biết quân địch là đốt lửa cảnh báo.
Hai thám báo chạy tới gần mới phát hiện người thúc ngựa chạy như điên
trong đêm tuyết lạnh này lại là thế tử nhà mình, cả hai lập tức đồng
loạt ghìm ngựa hành quân lễ, sau đó quay đầu ngựa lại chạy theo Lâu Dự,
vừa chạy vừa ra hiệu cho quân sĩ trên tháp canh.
Quân sĩ trên tháp canh hành lễ với Lâu Dự, hô to: “Là thế tử điện hạ, mau dẹp chướng ngại vật!”
Những quân sĩ khác lập tức dẹp bỏ rào chắn gai và dây cản ngựa sang một bên.
Vó ngựa lộc cộc, Lâu Dự không ngừng một khắc, vượt qua chốt gác chạy về
phía trước. Hai thớt ngựa vẫn hộ tống Lâu Dự ra khỏi phạm vi canh gác
rồi mới quay lại.
Cứ thế vượt qua chín vọng gác, Lâu Dự và Loan Loan chạy đến bên bờ sông Thú.
Đêm đã khuya, tuyết phủ mịt mờ, băng nguyên trắng xóa.
Trải qua mùa đông giá rét, toàn bộ sóng dữ trên sông Thú đều bị đè chặt
xuống dưới lớp băng dày. Mặt sông băng cứng như thép gần như hòa lẫn với mặt đất hai bên. Lâu Dự dừng gấp, ghìm ngựa đứng bên bờ sông, cười nói: “Loan Loan, dậy đi! Chúng ta đến nơi rồi!”
Xoay người xuống ngựa, bế Loan Loan cuốn chặt trong áo khoác xuống, Lâu Dự dắt cô bé đi tới bên mép sông.
Loan Loan tò mò nhìn mặt băng âm trầm, cất tiếng trêu đùa: “Muộn thế này đến đây làm gì? Chẳng lẽ anh định lén vượt sông trong đêm, đi lấy thủ
cấp đế quân nước Sóc?”
Lâu Dự không nhịn được cười, đưa tay gãi cái mũi nhỏ xinh của Loan Loan: “Anh cũng muốn làm thế, chỉ có điều phải mang theo một cái đuôi thì
vướng víu quá!”
“Hừ!” Loan Loan hừ một tiếng, mình làm sao mà vướng víu chứ? Trừ người
đàn ông tự đại trước mặt này, trong Hắc Vân kị còn có ai chạy nhanh hơn
mình?
Lâu Dự nhìn mặt sông Thú đóng băng, nói: “Em xem sông Thú bây giờ có giống Hắc Vân kị chúng ta không?”
Dưới mặt băng bình lặng là một sức mạnh hủy diệt hết thảy, thầm lặng ẩn
nấp dưới băng lạnh mùa đông. Đến lúc xuân về băng tan, dòng nước sẽ phá
tan mặt băng, mang theo khí thế cuốn trôi tất cả, chảy dài ngàn dặm, lao thẳng về đông không quay đầu lại.
Ánh mắt Lâu Dự sáng quắc như ánh lửa, từng chữ vang vang: “Đại Lương
nước yếu, nhiều năm bị nước Sóc ức hiếp, cắt đất bồi thường, gả người
cầu thân, người dân miền biên suốt ngày bị cướp bóc không thể không bỏ
nhà biệt xứ nay đây mai đó, vợ chồng cha con mỗi người một nơi. Còn có
rất nhiều người như tía em và công chúa An Ninh, tha thiết yêu nhau
nhưng lại phấn đấu cả đời vẫn không thể ở bên nhau”.
Chàng dừng lại một chút, giọng nói trở nên sôi sục: “Bây giờ đã khác!
Hoàng đế anh minh, quốc lực mạnh dần, mặc dù còn chưa đủ để đánh bại
nước Sóc, nhưng rồi sẽ có ngày anh làm cho quân dân Đại Lương không cần
khom lưng khuỵu gối, không còn bị người khác ức hiếp coi thường, không
khuất phục, không sợ hãi, không xu nịnh, đường đường chính chính đứng
giữa thế gian!”
Gió lạnh thấu xương, từng chữ như sắt thép rơi xuống đất leng keng.
Vị tướng quân trẻ tuổi mang hùng tâm tráng chí, không màng quyền thế,
không cầu phú quý, không tranh thiên hạ, chỉ lo cho trăm họ bình dân.
Loan Loan lặng lẽ nhìn chàng, trong lòng dần dâng lên cảm giác tự hào,
ánh mắt lấp lánh sáng hơn cả những vì sao sáng nhất trên trời.
Lâu Dự quay sang cười nói: “Loan Loan, đến ngày thiên hạ ổn định, biên
thùy bình yên, anh sẽ dẫn em xuống Giang Nam, nghe điệu hò, ngắm hoa
sen, đến nam cương xem bướm vờn kì hoa dị thảo, ngắm những cảnh sắc khác miền đại mạc nơi đây, được không?”
Loan Loan lắc đầu: “Đến lúc đó sợ là anh đã phong hầu phong tước, trở thành quan to, đâu có thời gian rảnh rỗi dẫn em đi chơi?”
Lâu Dự đưa mắt nhìn mặt băng tối mờ mênh mông, chỉ cười không đáp.
Vương hầu công tước, phú quý danh lợi làm sao an nhàn tự tại, vui sướng
thảnh thơi bằng cùng em ruổi ngựa khắp nơi, phiêu du thiên hạ? Nếu anh
nói anh coi thường thì em nhất định không tin, nhưng anh thật sự không
coi lợi danh phú quý là gì hết!