Hành động này của Lâu Dự tương đương với tuyên bố trước mặt tất cả các thuộc hạ đắc lực: Tên nhóc này từ nay là người của ta, sau này gặp nó đi lại trong quân, các huynh đệ chịu
khó chăm sóc nó một chút!
Từ lều trung quân đi ra, Hầu Hành Tiễn rảo bước tới giữ Lỗ Chí Túc lại,
nói nhỏ: “Có phải thế tử quá tốt với Loan Loan không? Tốt đến mức
hơi…”
Nhớ tới cảnh tượng trên thao trường hôm trước, Lỗ Chí Túc gật đầu tiếp lời: “Tốt đến mức hơi buồn nôn”.
“Đúng vậy. Các ngươi thấy có đúng không?” Hầu Hành Tiễn nhìn mọi người.
Lưu Chinh và Triệu Vô Cực đã quen nhìn Lâu Dự tốt với Loan Loan, lúc này không hẹn mà cùng nhếch miệng, thầm nghĩ còn có chuyện buồn nôn hơn mà
ngươi chưa nhìn thấy đấy.
Lữ Nam Cung thân là trung lang tướng tên nỏ doanh, lớn tuổi nhất trong
số những người này, trình độ bắn tên như thần, tính ra có thể coi là sư
phụ nhập môn của Lâu Dự. Mặc dù thân hình cao lớn, râu ria đầy mặt nhưng Lữ Nam Cung lại là người hết sức tinh tế. Lúc này nghe thấy hai người
nói như vậy, Lữ Nam Cung suy nghĩ một lát rồi đáp: “Như vậy cũng tốt”.
Hầu Hành Tiễn ngẩn ra: “Tốt thế nào được? Thế tử của chúng ta là hùng
ưng thời nay, chiến công hiển hách, đương nhiên phải đi thẳng đứng vững. Nhưng nếu bị những kẻ xấu rắp tâm tung tin bẩn thỉu trong triều đình
thì thanh danh của thế tử há chẳng phải sẽ bị tổn hại?”
Lữ Nam Cung than thở: “Hầu thất này, ngươi cứ nghĩ mà xem. Thế tử từ nhỏ đã sống trong quân doanh, học binh pháp, luyện võ nghệ, tuổi còn trẻ đã nằm băng ngủ tuyết gối giáo trấn thủ biên cương, không có một ngày được an nhàn thoải mái. Trong lúc các vương tôn công tử nhà khác ung dung tự tại đi tìm lạc thú thì thế tử của chúng ta làm gì? Đón gió đội tuyết
hành quân mấy trăm dặm mà cũng không thèm nhíu mày lấy một cái”.
Nói đến đây, ông ta đưa mắt nhìn về phía lều trung quân: “Thằng nhóc
Loan Loan này tuy nhỏ tuổi nhưng lại có khí độ phi phàm, bất kể công phu hay là tính tình đều có chỗ hơn người. Để tay lên ngực tự hỏi lòng xem, nếu cho ngươi một đứa em trai như vậy thì ngươi có thích không?”
Hầu Hành Tiễn sửng sốt, gật đầu nói: “Có một đứa em như vậy thì đương nhiên là phải vui mừng rồi”.
Lữ Nam Cung nói: “Vừa rồi các ngươi có nhìn thấy thế tử cứ cười suốt hay không?”
Lỗ Chí Túc nói chen vào: “Làm sao lại không thấy? Nhất là lúc nhìn thấy
Loan Loan trân trối không nói nên lời, thế tử quả thực chỉ còn thiếu
nước cười lăn lộn nữa thôi”.
Lữ Nam Cung nói: “Chúng ta đi theo thế tử bao nhiêu năm nay nhưng đã bao giờ thấy thế tử vui vẻ như thế? Kể cả khi thu hồi được thảo nguyên đại
mạc cũng không thấy thế tử cười tươi như vậy”.
Mọi người tới tấp gật đầu. Có lí! Loại người vừa độc miệng vừa nhẫn tâm
như thế tử quả thật không phận sự chớ động vào. Cô ả thánh nữ Sơn Dương
đó rất xinh đẹp mĩ miều nhưng đến trước mặt thế tử vẫn phải thảm hại mà
về. Chỉ có lúc đối mặt với Loan Loan, trong mắt thế tử mới lộ ra nét
cười ấm áp như mặt trời ngày đông.
Thế tử của chúng ta từ nhỏ đã già như yêu nghiệt từng sống ba kiếp, giờ
đây không dễ gì có một cơ hội để thế tử biến thành người bình thường,
chúng ta phải cảm kích Loan Loan mới đúng”. Lữ Nam Cung nói.
Hầu Hành Tiễn hơi do dự: “Lão Lữ này, ngươi nói cũng đúng, nhưng vạn
nhất có những tin đồn khó nghe truyền tới tai hoàng thượng và vương gia
thì thế tử chẳng phải sẽ hỏng hết thanh danh?”
Lữ Nam Cung cười nói: “Ngươi không phải lo bò trắng răng. Thế tử của chúng ta chẳng lẽ là người sợ tin đồn?”
Hầu Hành Tiễn nghĩ lại. Không sai, thế tử khoáng đạt mênh mông, ngay
thẳng kiên cường, đâu quan tâm đến những chuyện này? Vì thế lập tức yên
chí lớn, vui mừng hớn hở: “Vẫn nghe nói kị thuật của Loan Loan cực tốt,
có cơ hội nhất định phải lãnh giáo xem sao”.
Trần Thiên Kỳ hừ một tiếng: “Đao pháp của nó còn tốt hơn, thuần thục tự
nhiên, phức tạp ảo diệu, lại cực kì nhẹ nhàng phóng khoáng, hẳn phải
được cao nhân truyền thụ”.
Triệu Vô Cực phấn khởi. Hắn là người kết oán với Loan Loan sớm nhất nên
dù sao cũng hiểu Loan Loan hơn những người ở đây một chút: “Loan Loan
không cha không mẹ, bơ vơ cô độc, tuổi còn nhỏ đã phải một mình lang bạt kiếm sống trên thảo nguyên cùng với một con ngựa và một con báo đen,
cuộc sống cực kì gian nan vất vả”.
Ở tuổi đó, con nhà người ta vẫn còn đang làm nũng cha mẹ. Các tướng Hắc
Vân kị, đặc biệt là mấy tướng đã có con nghe vậy đều thổn thức và cảm
khái.
Trong lều trung quân, Loan Loan hoàn toàn không biết Triệu Vô Cực đã tô
vẽ hình tượng của mình từ tiểu bá vương hoành hành ngang ngược trên thảo nguyên thành một ngọn cỏ nhỏ nhoi không có thân cứng, không có hoa
trái, mưa dập gió vùi cũng không bao giờ gục ngã…
Lúc này ngọn cỏ nhỏ nhoi kiên cường bất khuất đó đang trợn mắt nhìn thế
tử Lăng Nam vương của Đại Lương: “Em phải về chuồng ngựa, không làm thân binh!”
Không thể nhìn thấy tiểu Hắc và đại Hồng, không thể dẫn đàn ngựa đến
thảo nguyên Dã Tây rong ruổi, ngày ngày phải ở lì trong lều trung quân
thì có gì vui? Sớm muộn gì cũng bí bức mà chết!
Nhìn Loan Loan trợn tròn mắt, tâm tình Lâu Dự tốt đến mức không thể tốt
hơn được nữa, chỉ cười tủm tỉm rồi nói như chém đinh chặt sắt: “Không
đồng ý!”
Trời lạnh như vậy, gió lùa tứ bề, có đốt mười giỏ than ngân sương cũng
không ấm nổi, có thể làm người ta chết cóng. Vạn nhất để Loan Loan nhiễm lạnh rồi đổ bệnh thì người đau lòng vẫn là chính mình. Lâu Dự càng nghĩ càng cảm thấy để Loan Loan làm thân binh của mình là biện pháp tốt
nhất. Quan trọng hơn nữa là bảo bối nâng niu yêu quý đương nhiên phải để ở bên cạnh mình mới yên tâm được. Lâu Dự không phải người thiếu quyết
đoán, đã nói là làm, lập tức chỉ tấm bình phong lớn phía sau bàn: “Đừng
trông chờ quay về chuồng ngựa! Sau này em ngủ ở đó!”
Loan Loan tức giận đi vòng qua bình phong, nhìn thấy một chiếc giường
mềm, chăn đệm ấm áp, gọn gàng ngay ngắn. Trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường
còn xếp hàng chồng báo cáo quân tình, hiển nhiên đây là chỗ Lâu Dự bình
thường vẫn ngủ.
“Thế anh ngủ ở đâu?” Loan Loan nghi hoặc. Đãi ngộ của thân binh tốt như vậy sao? Chủ soái cũng phải nhường giường cho thân binh?
Người đã quen hành quân đánh trận thì nằm đâu mà chả ngủ ngon được? Lâu
Dự nhướng mày, chỉ cười không đáp, đột ngột chuyển giọng: “Ở đây kín gió ấm áp, bánh ngọt các loại có thể ăn thoải mái, chẳng lẽ lại không tốt
hơn chuồng ngựa lạnh lẽo sao?”
Quả thật thoải mái hơn chuồng ngựa nhiều. Loan Loan lẩm bẩm nói: “Tốt thì có tốt, nhưng đại Hồng và tiểu Hắc…”
Lâu Dự khinh bỉ chính mình một hồi. Đường đường thế tử Lăng Nam vương,
sức hấp dẫn còn thua cả một con ngựa và một con báo. Chàng nói chán nản: “Bất cứ lúc nào em cũng có thể đi gặp bọn nó, nhưng buổi tối phải về
doanh trướng, thế đã được chưa?”
Loan Loan còn đang do dự, một quân sĩ bên ngoài thông báo: “Bẩm tướng quân, đồ tướng quân cần đã được mang đến”.
Lâu Dự hạ lệnh: “Mang vào!”
Quân sĩ vâng lời đi vào, đặt một chiếc bọc lên bàn rồi lui ra ngoài.
Lâu Dự hào hứng mở bọc, lần lượt lấy từng món đồ trong bọc ra, cầm trên tay quan sát kĩ lưỡng.
Li Quang. Ờ, cái này mình biết.
Tên nỏ? Ờ, cái này mình cho.
Một cây sáo ngọc nhỏ gọn sáng lóng lánh. Hử? Tiểu quỷ này còn biết thổi sáo cơ đấy?
Chiếc túi nhỏ đựng bánh ngọt, bên trong còn có nửa chiếc bánh ăn dở. Lâu Dự nhìn Loan Loan, thầm nghĩ không biết cô bé này thích ăn bánh đến mức nào. Mấy hôm nữa phải nhờ thợ làm bánh của Thiên Bảo trai làm nhiều một chút, không cho Loan Loan ăn béo quay thề không làm người.
Ấm sắc thuốc, hàm thiếc của đại Hồng, áo rét mặc mùa đông, một chiếc
răng báo, một cái chén gỗ to, mấy hòn đá nhỏ đủ mọi màu sắc không biết
nhặt được ở đâu…
Bé con này đúng là keo kiệt, một món trang sức cho ra hồn cũng không có. Lâu Dự vừa kiểm kê vừa oán thầm, đột nhiên kêu một tiếng ngạc nhiên,
cầm một hộp gỗ xinh xắn lên mở ra xem. Bên trong là loại thuốc bôi đen
sì, đưa lên mũi ngửi lại không có mùi gì: “Cái này là cái gì?”
Lúc này Loan Loan mới phát hiện chiếc bọc trên tay Lâu Dự không ngờ lại
là toàn bộ tài sản của mình. Cô bé đỏ mặt tía tai lao tới giật lại: “Cái này… cái này là thuốc trị thương tía để lại”.
Lâu Dự thấy chiếc hộp đó chế tác tinh xảo, bên ngoài còn khắc một đóa
sen trắng hé nở, hết sức xinh xắn đẹp đẽ trái ngược hoàn toàn với những
món đồ thô kệch khác của Loan Loan nên cũng biết là Dung Diễn để lại
cho. Nhưng loại thuốc trị thương gì lại không có mùi thuốc? Lâu Dự ở
trong quân đội nhiều năm, từng thấy những vết thương kinh khủng nhất,
cũng đã thấy vô số loại thuốc trị thương tốt nhất, dù không hiểu y thuật nhưng cũng không hề dễ lừa gạt. Lúc này thấy thứ thuốc bôi này rất lạ,
vẻ mặt Loan Loan lại căng thẳng, Lâu Dự lưu tâm nhưng ngoài miệng vẫn
trêu đùa như không để ý: “Chỉ là một hộp thuốc thôi mà, có gì hiếm đâu?
Sau này anh cũng tặng em tám hộp mười hộp”.
Loan Loan ôm hộp thuốc mỡ vào lòng như ôm bảo bối. Sau này muốn đóng giả con trai tiếp tục lăn lộn trong Hắc Vân kị là phải dựa vào thứ này. Vạn nhất bị phát hiện là con gái, mình sẽ bị đuổi ra ngay lập tức. Thác Bạt Đương Đương chính là một tiền lệ bi kịch.
Cô bé chu môi, cả giận nói: “Sau này không được lục lọi đồ đạc của em nữa”.
“Chỉ có mấy thứ này, nhìn thoáng qua đã thấy hết rồi, giờ mới nói thì đã quá muộn”.
Lâu Dự cười nói thoải mái, ánh mắt lại rơi vào bên tai Loan Loan. Da dẻ
chỗ đó đen sì, nhưng sát chân tóc lại có một khoảng trắng cực kì nhỏ,
nếu không nhìn kĩ sẽ không thể nào phát hiện được.
Lâu Dự cực kì tinh mắt, đầu óc lập tức nghĩ tới bờ vai và cái cổ trắng
tinh mịn màng như đậu phụ dưới ngọn đèn lẻ loi trong chuồng ngựa lần
trước, lại nhìn hộp thuốc bôi màu đen Loan Loan ôm trong lòng, mọi
chuyện đã trở nên rõ ràng sáng tỏ.
Chàng buông mắt lắc đầu, mỉm cười tự giễu: “Thì ra là thế, Dung huynh quả thật hảo thủ đoạn, ngay cả ta cũng bị qua mắt”.