Chuồng ngựa cách đại doanh Hắc Vân
kị khoảng hai dặm đường, bình thường ít có người qua lại. So với đại
doanh đèn đuốc sáng choang, chuồng ngựa như một chiếc thuyền nan bên
cạnh chiến hạm to lớn, tỏ ra cực kì lạnh lẽo quạnh hiu giữa đêm mưa
tuyết.
Truy Phong không hổ là thần câu, vó ngựa tung bay, đạp tuyết lao nhanh,
chỉ mất thời gian ăn bữa cơm đã vượt qua đại doanh. Xa xa trông thấy
phía chuồng ngựa có ngọn lửa đèn dầu nhỏ như hạt đậu, ánh sáng lờ mờ ảm
đạm trong đêm đen tuyết rơi như một ngọn đèn hải đăng trên biển cả mịt
mờ, dù chập chờn yếu ớt lại ấm áp lòng người.
Lâu Dự trên đường nóng lòng như lửa đốt, thúc ngựa chạy như điên, nhưng
càng đến gần lại càng chần chừ do dự. Cách chuồng ngựa còn có hai dặm
đường, chàng bắt đầu cho Truy Phong chạy chậm lại. Sợ Loan Loan nghe
thấy tiếng vó ngựa, mình còn chưa đi đến cửa đã bị Loan Loan đuổi đi,
đến lúc còn cách một dặm đường, Lâu Dự liền xuống ngựa đi bộ.
Vỗ vỗ cổ Truy Phong cho nó đi tìm nơi tránh tuyết, Lâu Dự cất thuốc trị
thương vào trước ngực áo, tay cầm túi bánh, thi triển khinh công chạy về phía ngôi nhà tranh.
Khinh công thi triển đúng là đạp lên tuyết mà không để lại vết chân, nhẹ nhàng không một tiếng động, nhanh chóng lướt đến ngoài cửa sổ dưới mái
hiên mà không kinh động người trong phòng một chút nào. Lâu Dự cười thầm chính mình. Đường đường một Định Viễn hầu, thế tử Lăng Nam vương, không ngờ lại làm chuyện nhìn trộm qua cửa sổ giống như một thiếu niên động
tình nửa đêm đến khuê phòng thiếu nữ. Nếu người khác biết được chắc chắn sẽ cười đến rụng răng.
Lắc đầu gượng cười tự giễu, Lâu Dự nhẹ nhàng hé cửa sổ ra, đưa mắt nhìn vào trong nhà và đột nhiên sững sờ như hóa đá.
Ánh đèn trong phòng leo lét ảm đạm. Trong ánh sáng vàng dịu, một bóng
người đã trút nửa áo, vai lưng để trần, mái tóc dài như thác nước buộc
hững hờ bên cổ. Hõm cổ rất sâu, xương quai xanh nhỏ nhắn như ẩn như
hiện, cực kì dịu dàng dưới ánh đèn.
Ầm! Lâu Dự như bị sét đánh, đầu óc ầm ầm rung động, vô thức nhắm mắt lại quay đầu bước đi.
Vừa mới xoay người, bước chân Lâu Dự đột nhiên khựng lại. Như có một tia chớp rạch ngang trời, chàng cảm thấy trong lòng có thứ gì đó đột nhiên
nổ tung. Hai mắt trợn trừng, Lâu Dự sững sờ tại chỗ không dám tin vào
mắt mình. Người… người trong nhà đó… là ai?
Thế tử Lăng Nam vương anh minh thần võ lộ vẻ ngây ngốc trợn mắt há mồm
trăm năm khó gặp, miệng há rộng một hồi lâu không ngậm lại được.
Không thể, nhất định là mình đã nhìn lầm.
Lắc lắc đầu để định thần lại, Lâu thế tử hít sâu một hơi, quyết định quay lại nhìn cho rõ ràng.
Hết sức thận trọng tới gần cửa sổ, chàng đưa mắt nhìn vào trong nhà.
Người trong nhà quay lưng về phía chàng, đang nghiêng đầu, tay cầm thuốc mỡ gian nan bôi lên vết thương trên vai.
Khuôn mặt nghiêng nghiêng như cánh sen, cái cằm nhọn cong cong đẹp đẽ, đôi mắt trong trẻo như nước suối ngàn.
Chẳng phải Loan Loan thì ai?
Lâu Dự thất hồn lạc phách, tim đập như sấm, lòng bàn tay nóng bỏng, suy
nghĩ quay cuồng như nước thủy triều. Những đau khổ dằn vặt trước đó
không cánh mà bay, trong lòng vừa vui mừng như điên vừa cực kì hối hận.
Loan Loan là con gái!
Loan Loan không ngờ lại là con gái!
Mình đúng là một con lợn, không ngờ lại phát hiện muộn như vậy. Còn cắt tay áo nữa! Cắt cái đầu ngươi!
Dưới ánh đèn, người trong nhà để lộ xương bả vai mỏng manh, da dẻ trên
lưng mịn màng trơn bóng như hạnh nhân đậu phụ, một vết thương đỏ máu nổi bật trên vai cực kì mị hoặc, nụ hoa sắp nở trước ngực như ẩn như hiện.
Lâu Dự cảm thấy hai hồn bay đi qua thiên linh cái, sáu vía tản mất dưới
lòng bàn chân, hoảng hốt hoang mang nhắm mắt lại không dám nhìn nữa, bối rối thừa thãi vận đủ mười thành công lực, đạp tuyết vô ngân, gần như là chạy trối chết.
Chạy một hơi dài đến tận bên ngoài đại doanh Hắc Vân kị mới dừng lại,
Lâu Dự vốc một vốc tuyết lên xoa mặt, cảm giác nóng bỏng như nướng chín
tim gan mới dịu bớt.
Chàng đứng ngây ngốc trên tuyết suy nghĩ một hồi, đỏ mặt tía tai, vừa
hoảng hốt hoang mang vừa vui mừng vô hạn. Cảm giác trong lòng hỗn loạn
không thể diễn tả như nồi canh hạt tiêu đun sôi rồi lại thả một nắm
đường trắng vào.
Hít một hơi khí lạnh thật sâu, luồng khí lạnh như băng chạy thẳng lên
trán, tâm tình cuối cùng cũng dần ổn định. Lúc này Lâu thế tử mới phát
hiện, vừa rồi vứt mũ quăng giáp chạy cuống cuồng, túi bánh ngọt trong
tay chẳng biết đã ném đi đâu, chỉ có hộp thuốc trị thương vần còn cất kĩ trước ngực, ấm áp dễ chịu.
Nhưng lúc này dù thế nào cũng không có dũng khí quay lại gặp Loan Loan nữa.
Lâu thế tử giữ thuốc trị thương, đứng sững sờ trên tuyết, không biết
phải làm sao. Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu, chàng nhớ tới một
chuyện tương đối quan trọng. Đưa mắt quan sát địa hình, Lâu Dự nhanh
chóng phán đoán xác định một điểm chốt chặn trên đường từ đại doanh đến
chuồng ngựa. Chỉ cần gác ở nơi này, cho dù là một con chim cũng đừng
hòng bay vào chuồng ngựa trước mắt chàng.
Trải chiếc áo khoác lông cáo trắng xuống tuyết, bất chấp mình vừa bình
phục vết thương không chịu được giá rét, Lâu Dự bình thản ngồi xuống
tuyết nhắm mắt dưỡng thần.
Tuyết bay lả tả như bông, chỉ một lát sau trên người chàng đã phủ đầy
tuyết trắng. Tuyết rơi dày đặc trên đầu, bám vào lông mày, xa xa nhìn
lại giống như một người tuyết, hòa làm một với trời đất mênh mông trắng
xóa.
Lâu Dự khoanh chân ngồi dưới đất, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, nội tức
như nước lưu động trơn tru trong kinh mạch, vận hành một tiểu chu thiên, cảm thấy thân thể nhẹ nhàng ấm áp, khoan khoái vô cùng, mặc dù băng
tuyết trắng trời cũng không cảm thấy lạnh.
Nguyệt dạ liên quả nhiên có công hiệu chữa thương thần kì, chẳng những
kinh mạch vỡ vụn và nội tức tán loạn được chữa trị hoàn hảo, nội lực
trong huyệt tuyết sơn sau thắt lưng cũng tràn trề, thậm chí còn có dấu
hiệu căng tràn hơn trước.
Nghĩ đến người mạo hiểm đội gió phơi sương hái nguyệt dạ liên cho mình
chữa thương, trong lòng vừa đau xót vừa ấm áp. Lại nhớ đến quá trình
tình cờ gặp gỡ rồi quen biết Loan Loan, Lâu Dự càng cảm thấy duyên phận
kì diệu, dường như mọi chuyện đều đã được sắp xếp.
Trời cao đã đưa Loan Loan đến bên người mình, chàng sao có thể để cô bé chạy đi được nữa?
Bình tĩnh lại sau một thời gian vui mừng khôn xiết vì phát hiện Loan
Loan là con gái, thế tử Lăng Nam vương lại khôi phục sự tỉnh táo tự
nhiên bình thường, khóe miệng lộ ra nụ cười không kiềm chế được.
Nhắm mắt suy nghĩ thời gian hai nén hương, chợt nghe thấy tiếng tuyết
đọng bị giẫm lên kẽo kẹt từ xa xa truyền đến. Âm thanh này rất nhỏ, lẫn
trong tiếng tuyết rơi sàn sạt gần như không thể nghe thấy. Nhưng Lâu Dự
lúc này tai thính mắt tinh, tinh thần tỉnh táo, tiếng đạp tuyết vừa xa
vừa nhỏ nhưng vẫn truyền vào tai chàng rất rõ ràng.
Lông mày nhíu lại, Lâu Dự chậm rãi đứng lên, thầm nghĩ: “Quả nhiên đến rồi”.
Hai con gà nướng, ba chiếc chân giò, bốn bình rượu trắng, một sọt than
củi, một túi thuốc trị thương. Rất nhiều đồ xách trên tay, lúc này Thác
Bạt Hồng Đạt không khác gì một nàng dâu về thăm nhà mẹ đẻ.
Buổi chiều hắn đi luyện tập cùng tân binh doanh, buổi tối về doanh trại
mới được biết Loan Loan ngã ngựa bị thương. Hắn nổi giận lôi đình, suýt
nữa xông tới thám báo doanh đánh cho mấy tên đánh mã cầu đó một trận.
May mà Trần Thiên Kỳ biết tính hắn cục cằn nên đã thu mất thanh hắc
thiết đại đao, lại sai hai thập phu trưởng ngày ngày trông coi cẩn thận
không để cho hắn gây sự. Thấy Thác Bạt Hồng Đạt nổi giận lao đi, hai
thập phu trưởng bất chấp nguy hiểm tính mạng, xông lên ôm chặt lấy hắn.
Hai bên giằng co một hồi lâu, cuối cùng chờ được đến lúc Trần Thiên Kỳ
chạy tới. Trần Thiên Kỳ chửi mắng một trận như dội nước vào đầu, đích
thân trông coi Thác Bạt Hồng Đạt thực hiện hình phạt chống đẩy hai trăm
cái, chạy quanh thao trường năm mươi vòng.
Thác Bạt Hồng Đạt khỏe như trâu, hình phạt này chỉ là chuyện nhỏ, có
điều lại quá mất thời gian. Đến lúc lòng như lửa đốt thực hiện xong hình phạt thì sắc trời cũng đã tối.
May mà Hắc Vân kị mặc dù hay dùng hình phạt nhưng lại không bao giờ cắt
xén quân lương, đồ ăn cho binh lính lúc nào cũng rất hào phóng. Thác Bạt Hồng Đạt không kịp ăn cơm, gói hai con gà nướng trong khẩu phần bữa
tối, lại xông đến phòng quân y giơ quả đấm to như cái bát lên. Đám quân y hoảng sợ nước mắt giàn giụa, vội vã lấy cho hắn một bao thuốc trị
thương thật lớn.
Biết hắn định đi thăm Loan Loan, Trần Thiên Kỳ thậm chí còn lệnh cho nhà bếp đưa chân giò lợn, rượu trắng và than củi để sưởi ấm đến cho hắn.
Thế là gã này không thèm mặc áo bông, xách một đống đồ hết sức phấn khởi đi tới chuồng ngựa giữa trắng trời băng tuyết.
Đang tưởng tượng cảnh uống rượu thâu đêm, thoải mái ăn thịt với Loan
Loan, Thác Bạt Hồng Đạt chợt nghe thấy một tiếng quát lành lạnh trầm
tĩnh vang lên: “Đứng lại!”