Thác Bạt Hồng Đạt sửng sốt, đưa tay
dụi mắt vương bông tuyết rồi mới nhìn thấy một người đang đứng thẳng
trên tuyết. Có điều người này mặc áo khoác lông cáo trắng, trên người
lại bám đầy bông tuyết, nhìn xa xa cùng một màu với trời đất mịt mù, khó có thể phân biệt được. Cũng không biết người này đã đứng trong tuyết
bao lâu.
Đến lúc thấy rõ người này là ai, Thác Bạt Hồng Đạt há miệng ngạc nhiên:
“Lạ thật, đêm hôm khuya khoắt, một mình ngươi đứng trong tuyết làm gì?”
Đợi ngươi chứ làm gì? Lâu Dự thầm nghĩ trong lòng. Làm hại bản thế tử
chờ giữa đêm tuyết bao nhiêu lâu, món nợ này vài ngày nữa tính sổ với
ngươi luôn thể.
Ngữ điệu lại lạnh nhạt, không vòng vo, càng không có kiên nhẫn dài dòng, Lâu Dự trả lời dứt khoát: “Loan Loan rất khỏe, ngươi không cần đi thăm
nữa”.
Ánh mắt lạnh như băng đâm tới, chỉ cần là người đều phải rùng mình run rẩy.
Nhưng Thác Bạt Hồng Đạt lại không phải người, hắn là một tên nhóc hoang dã lớn lên trên núi Tuyết Phong.
Thác Bạt Hồng Đạt không cam lòng yếu thế, trợn mắt nhìn lại Lâu Dự,
giọng nói đang vỡ tiếng khàn khàn: “Tại sao? Hôm nay ta nhất định phải
đi thăm Loan Loan. Không cho ta đi, ta sẽ đánh gục nhà ngươi trước”.
Lâu Dự day mi tâm. Tên nhóc này ăn pháo lớn lên chắc? Làm chuyện gì cũng dùng nắm đấm mở đường, thấy ai cũng kêu đánh kêu giết, không cần biết
nắm đấm của mình có đủ cứng hay không. Nếu có ngày để hắn đến gặp hoàng
thượng mà vẫn thế này thì có giết mười lần cũng không đủ.
Không đủ kiên nhẫn cãi lộn với Thác Bạt Hồng Đạt, càng khinh thường động thủ với tên nhóc hoang dã chưa lớn nhưng cũng không còn nhỏ này. Để đạt được mục đích đuổi cổ tên quái vật không có quy củ này về, Lâu Dự lựa
chọn phương thức nhẹ nhàng thoải mái nhất.
Thế nào là không cần đánh mà làm địch khuất phục? Trước khi động binh phải dụng mưu!
Nhìn những thứ Thác Bạt Hồng Đạt xách trên tay, Lâu Dự nói lạnh lùng:
“Người bị thương không được uống rượu, nếu không càng khó chữa thương.
Chẳng lẽ ngươi không hiểu?”
Thác Bạt Hồng Đạt ngẩn ra. Chuyện này quả thật hắn không hiểu.
Mặc dù hắn không thích gã tướng quân mặt trắng trẻ tuổi này cho lắm,
nhưng đại ca mỗi lần nhắc đến Lâu Dự đều khen không dứt lời, liên tục
giơ ngón cái lên, nói cái gì mà học thức kiến giải mưu lược đều hi hữu
trong thiên hạ. Ngay cả đại ca cũng phải khen giỏi thì chắc chắn gã này
giỏi thật.
Vì vậy nghe Lâu Dự nói xong, Thác Bạt Hồng Đạt lập tức tin tưởng, cảm
thấy hai vò rượu trên tay trở nên thừa thãi. Nếu Loan Loan uống rượu vào thương thế nặng hơn thì chẳng phải mình sẽ hối hận đập đầu vào tường
hay sao?
Hắn vô thức buông tay, hai vò rượu rơi thẳng xuống tuyết.
Thấy Thác Bạt Hồng Đạt ngây ngô, trong lòng nghĩ gì cũng thể hiện rõ
trên mặt, Lâu Dự cảm thấy buồn cười, lại thừa thắng truy kích, mặt không đổi sắc, đưa tay chỉ hai bao giấy dầu, nói lạnh lùng: “Trong này là
thịt đúng không? Dầu mỡ không tốt. Sách thuốc đã viết rõ người bị thương ăn dầu mỡ không có lợi cho vết thương liền miệng, không cẩn thận còn sẽ để lại sẹo. Ngươi mang những thứ này đi thăm Loan Loan là muốn hại Loan Loan hay sao?”
Công địch phải công vào điểm yếu. Điểm yếu của Thác Bạt Hồng Đạt chính là… không có văn hóa!
Thấy Lâu Dự lại nói như vậy, Thác Bạt Hồng Đạt trợn mắt trừng trừng. Vốn đàn ông trên người có sẹo cũng không vấn đề gì, nhưng không biết vì sao vừa nghĩ đến việc trên người Loan Loan có một vết sẹo khó coi, trong
lòng hắn lại rất không vui.
Để lại sẹo? Vậy thì nhất quyết không được ăn!
Sắc mặt Thác Bạt Hồng Đạt hơi tái đi, vung tay ném bọc gà nướng và chân
giò ra thật xa như thể nếu động vào sẽ bị bỏng tay. Sau đó hắn thay đổi
thái độ ngang ngược vô lí, cầm giỏ than và thuốc trị thương, hỏi rất
thiếu tự tin: “Than và thuốc trị thương… chắc là không có vấn đề gì
chứ?”
Thậm chí lần đầu tiên trong đời, ngữ điệu của hắn mang vẻ khiêm tốn học hỏi.
Lâu Dự nhìn những thứ trên tay hắn, nói khinh thường: “Loại than này đốt lên có rất nhiều khói. Người bị thương không chịu được khói, có thể sẽ
ảnh hưởng đến sức khỏe. Thuốc trị thương cũng là loại tầm thường nhất,
không có bao nhiêu hiệu quả”.
Nói tới đây, Lâu Dự đứng hiên ngang bắt tay sau lưng, khí trường tràn ra như đứng giữa một bữa tiệc cung đình hàng ngàn khách khứa, nói hãnh
diện: “Ta đã đưa than ngân sương thượng đẳng và thuốc trị thương hoàng
thượng ngự ban đến cho Loan Loan, lại đích thân bôi thuốc cho Loan Loan
rồi mới về. Ngươi không cần phải phí tâm nữa”.
Thế này là sao? Thế này là trắng trợn dùng phú quý đè người khác! Đúng là hành vi ác bá, tác phong thổ hào!
Thiếu niên mười lăm tuổi xuất thân sơn cước bị tướng quân hai mươi tuổi
xuất thân quý tộc môn đình đè bẹp, ngay cả cơ hội quay giáo phản đòn
cũng bị bóp từ trứng nước.
Thác Bạt Hồng Đạt nhìn than và thuốc trị thương loại kém trên tay mình,
ngẩn ngơ suy nghĩ. Thuốc trị thương hoàng thượng ngự ban có lẽ hiệu quả
rất tốt. Còn than ngân sương là cái thứ gì? Nghe có vẻ rất quý hiếm.
Những thứ này của mình đúng là kém thật, dùng để tặng người khác cũng
mất mặt, hơn nữa người đó còn là Loan Loan.
Thác Bạt Hồng Đạt không sợ trời không sợ đất lần đầu tiên lộ vẻ chột dạ, buông rơi những thứ trên tay, cả giận nói: “Mấy thứ này quả thật thua
kém của ngươi. Một ngày nào đó ta sẽ lập nên quân công hiển hách, làm
đại tướng quân, sẽ tặng Loan Loan những thứ tốt hơn đồ của ngươi mười
lần!”
Nói xong, dường như đã thề độc với trời xanh, Thác Bạt Hồng Đạt không đi tìm Loan Loan nữa mà chỉ thoáng nhìn về phía chuồng ngựa rồi quả quyết
quay đầu đi ngay. Đôi giày quân nhân đạp xuống tuyết, mỗi bước để lại
một dấu chân, tuyết đọng rung lên vì chấn động.
Từ hôm nay trở đi, Thác Bạt Hồng Đạt quyết chí vươn lên, không ngừng
tiến tới, cuối cùng trở thành một danh tướng, nhưng chuyện này để sau
nói tiếp.
Gừng đúng là càng già càng cay.
Lâu Dự không đánh mà thắng, ngay cả sự tôn trọng tối thiểu giữa tình
địch với nhau cũng không có, dễ dàng đuổi Thác Bạt Hồng Đạt ủ rũ quay
về.
Đưa mắt nhìn Thác Bạt Hồng Đạt bực bội bước đi, nét xảo quyệt thâm trầm
lóe lên rồi biến mất trong mắt. Lâu Dự phủi tuyết đọng trên người, lại
không hề vội vàng quay về.
Quả nhiên chẳng bao lâu sau lại có mấy người mang rượu thịt ồn ào đi tới, tiếng nói cười cách năm dặm đã có thể nghe thấy.
Triệu Vô Cực dẫn đám binh lính đánh mã cầu ban ngày cùng tới thăm Loan
Loan. Trong quân doanh mỗi lần tụ tập đều không thể thiếu rượu, hơn nữa
ngày mai là ngày nghỉ ngơi tắm giặt mỗi tháng một lần, không cần huấn
luyện, đêm nay tạm hủy lệnh cấm rượu. Mỗi người đều bừng bừng hăng hái
xách theo một vò rượu mạnh nhất, dự định không say không về.
Từ xa xa nhìn thấy một người đứng trong tuyết, khí thế phát ra trên
người còn lạnh hơn đại tuyết đầy trời. Triệu Vô Cực rùng mình một cái.
Bóng dáng người này tại sao lại quen như vậy? Không phải chứ? Nhất định
là mình hoa mắt rồi. Lúc này thế tử đang mặc áo bông ngồi bên lò sưởi
trong phủ tướng quân dưỡng thương, làm sao có thể ở đây đội tuyết phơi
sương dầm gió lạnh được?
Đến lúc đi tới gần, mấy người đồng loạt kinh ngạc rơi cằm. Người dầm
tuyết phơi gió giữa nửa đêm trước mặt này chẳng phải thế tử thì ai?
Giày quân nhu giậm mạnh xuống đất, mấy người đồng loạt quỳ xuống thi lễ: “Ra mắt thế tử!”
“Miễn lễ!” Lâu Dự gật đầu: “Đã sắp đến giờ giới nghiêm rồi, xách thịt mang rượu đi đâu?”
Đám người Triệu Vô Cực đưa mắt nhìn nhau. Đêm nay không giới nghiêm, tướng quân quên hay sao?
Triệu Vô Cực lấy dũng khí trả lời: “Loan Loan hôm nay ngã ngựa bị
thương, mấy anh em thuộc hạ rất không yên tâm nên định đến thăm nó”.
Mây trên trời ngày càng dày, tiếng gió mạnh dần, tuyết rơi kèm theo những hạt băng bằng đầu ngón tay đập vào người chan chát.
Lâu Dự sắc mặt lạnh lùng, giọng nói nghiêm khắc: “Đêm khuya uống rượu vi phạm quân kỉ, quấy rầy giấc ngủ của người khác càng không ra thể thống
gì. Tất cả trở về, chạy năm mươi vòng quanh thao trường!”
“Rõ!” Đám người Triệu Vô Cực đón gió đứng nghiêm, ngẩng đầu ưỡn ngực hành quân lễ.
Mặc dù nhận lệnh rất nhanh nhưng trong lòng bọn họ lại rất bực bội khó
hiểu. Uống rượu bị phạt còn miễn cưỡng chấp nhận được, ngay cả quấy rầy
giấc ngủ người khác mà cũng bị phạt? Hắc Vân kị có quy định kì lạ như
vậy từ bao giờ?
Bọn họ đâu biết mình vừa mới tự lao đầu vào mũi kiếm, lại không dám
chống quân lệnh nên đành phải ấm ức quay đầu đi thực hiện hình phạt.
Đi được hai bước, Triệu Vô Cực không cam lòng quay lại, hỏi một câu gan
to hơn trời: “Gió lớn tuyết to, đêm hôm khuya khoắt, tướng quân ở đây
làm gì thế?”
Lâu Dự nhướng mày, đáp thản nhiên: “Thưởng tuyết!”
Thời tiết như thế này đi ra thưởng tuyết?
Tuyết càng ngày càng dày đâm vào mặt như kim châm. Triệu Vô Cực vuốt
mặt, khóc không ra nước mắt, ngay cả da mặt dãi dầu sương gió dầy như da trâu của mình cũng bị tuyết đập vào đau nhói. Thưởng tuyết? Thưởng cái
con khỉ mốc!
Thầm oán tướng quân nhà mình hành vi kì dị, sở thích quái gở, mấy người
rên rỉ trong lòng, nước mắt chảy như mưa, hậm hực quay người đi tiếp.
Đợi đám người này đã đi xa, Lâu Dự quay lại nhìn về phía chuồng ngựa.
Ngọn đèn cô độc lẻ loi đó đã tắt, có lẽ Loan Loan đã đi ngủ. Chàng thở
phào một hơi nhẹ nhõm, thầm nghĩ: “Bé con ngốc nghếch, cởi áo bôi thuốc
mà cũng không biết tránh người khác, nhỡ đâu bị nhìn thấy…”
Nghĩ đến Loan Loan non nớt ngây thơ, không hiểu sự đời, Lâu Dự cảm thấy
mình già thêm mấy tuổi, trong lòng vừa tươi sáng lại vừa đau buồn.
Tươi sáng là vì cuối cùng cũng biết Loan Loan là con gái, mình không
phải loại người cắt tay áo. Đau buồn là vì cô bé con này ngây thơ ngờ
nghệch chưa trải sự đời, cho đến lúc Loan Loan biết được tình yêu là gì, mình còn phải đi một đoạn đường rất dài và rất gian khổ.
Lâu Dự thở ra thật dài, phát ra từ nội tâm: “Bé con của anh, mau lớn lên đi nào!”