Lương Châu giá rét, tuyết rơi một
mạch mấy ngày liền, đất vàng lạnh buốt cứng như sắt thép, cú ngã này
không khác gì đập thẳng người vào thép tấm. Hơn nữa Loan Loan chỉ mặc
quân phục gọn gàng mỏng manh, vị trí xương bả vai đã có máu thấm ra, rõ
ràng đã bị thương không nhẹ.
Lâu Dự cảm thấy vết máu này cực kì nhức nhối, dường như người bị thương
là chính mình. Thường ngày luôn luôn bình tĩnh ung dung, lúc này chàng
lại hoàn toàn hoảng loạn, đau lòng cuống quýt quát lên: “Còn không mau
đi gọi quân y!”
Mặt Loan Loan trắng bệch, tay nắm chặt vạt áo Lâu Dự, vùng vẫy từ chối:
“Không cần, không cần gọi đại phu. Em không việc gì, anh không được gọi
đại phu đến”.
Lâu Dự nổi cáu ôm chặt lấy Loan Loan, cả giận nói: “Đã thế này rồi mà
vẫn còn cố chấp. Phải để đại phu xem xem, đừng để xương bả vai sinh tật, sau này không vận sức được thì có khóc cũng không kịp”.
Loan Loan cuống lên, nắm chặt vạt áo Lâu Dự, nói giận dỗi: “Không cần
đại phu, không cần đại phu! Anh dám gọi đại phu đến, em… em… em…
sẽ không chơi với anh nữa”.
Thấy Loan Loan bị thương, hơi thở rối loạn, lại còn làm nũng không khác
gì con gái, trái tim Lâu Dự lập tức mềm mại như bông. Không biết từ bao
giờ, mỗi lúc đối mặt với tiểu quỷ này là lại không thể nào nhẫn tâm
được. Tất cả sát phạt quyết đoán đến trước mặt Loan Loan lại trở thành
dịu dàng dung túng.
Chàng không muốn làm gì trái ý Loan Loan khiến tiểu quỷ này không vui,
cho dù chỉ là một chút. Nhưng… nhưng… Loan Loan rõ ràng là một cậu
bé!
Lâu thế tử một lần nữa khinh bỉ chính mình, chán nản thở dài một tiếng,
vòng tay bế thân hình nhỏ nhắn của Loan Loan lên: “Tốt tốt tốt! Không
gọi đại phu. Em theo anh về phủ tướng quân để anh bôi thuốc cho em. Như
thế được chưa?”
Loan Loan kinh hãi, ra sức vùng vẫy trên tay Lâu Dự: “Không đến phủ
tướng quân, không cần anh bôi thuốc cho em. Trong phòng em có thuốc trị
thương tía em để lại, cần bôi thì tự em bôi, anh không cần giúp em. Bây
giờ anh đưa em về luôn đi!”
Lâu Dự sợ Loan Loan ngã xuống, cánh tay siết chặt vào người cô bé đang
không ngừng vùng vẫy, nhưng sợ mình siết quá chặt làm Loan Loan đau nên
lại phải nới lỏng ra một chút: “Được rồi được rồi, tất cả đều nghe lời
em. Em đừng động nữa, cẩn thận không ngã xuống lại bị thương nặng hơn”.
Triệu Vô Cực đang chạy vội đi tìm quân y lập tức phanh gấp, con ngươi
suýt nữa rơi xuống đất. Người này là ai vậy? Là thế tử chinh chiến sa
trường, không giận vẫn uy của chúng ta đó sao?
Ngã ngựa là chuyện quá bình thường trong quân đội. Nhớ lần trước định
thuần phục đại Hồng, Triệu Vô Cực đã ngã liền một mạch mười chín lần,
răng cũng suýt nữa gãy mất mấy cái, thế tử thậm chí còn không hề nhíu
mày. Hôm nay mặc dù Loan Loan ngã mạnh nhưng ở trong quân đội thì vết
thương này thật sự không có gì to tát. Có phải mỹ nhân gót sen tha thướt trong kinh thành đâu mà dễ dàng trọng thương như vậy?
Lâu Dự bế Loan Loan cực kì cẩn thận như ôm một con búp bê bằng gốm dễ
vỡ, sải bước vừa đi vừa dỗ dành: “Đau lắm đúng không? Đau quá thì cứ
nói, đừng cố chịu đựng làm gì. Chảy mấy giọt nước mắt anh cũng không
cười em đâu. Nào nào, cho em mượn vạt áo lau nước mắt này. Em cứ việc
dùng, đừng khách khí”.
Mấy vị trung lang tướng nghe mà sững sờ. Trong mắt bọn họ, thế tử vốn là một thiên thần. Bất kể giữ ải hay là chinh phạt, tài thao lược hay cưỡi ngựa bắn cung, tính cách hay tài năng, lòng dạ hay đối nhân xử thế đều
là long phượng trong loài người. Không ngờ hôm nay thế tử lại biến thành một người khác hẳn. Trước mắt bao người, thế tử bế một người đàn ông
trên tay, không coi ai ra gì, sự thương xót chở che toát ra từ đáy lòng, hiện rõ trên mặt không hề che giấu. Mặc dù người đàn ông này còn chưa
lớn, vẫn còn là một cậu bé con nhưng dù sao cũng vẫn là nam giới. Cảnh
tượng này thật sự quá mức kinh hãi khiến mọi người trợn mắt rơi cằm.
Thế tử ơi là thế tử, ngài đối với phụ nữ luôn luôn kính nhi viễn chi,
tàn nhẫn tuyệt tình, giờ đây lại hết mực yêu thương một cậu bé, chẳng lẽ ngài thật sự có sở thích đặc thù trên phương diện đó?
Mấy tướng lĩnh đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều nghe thấy tiếng trái tim vỡ vụn trong lồng ngực những người khác.
Loan Loan mặc dù được điều vào tiên phong doanh, nhưng sau khi Lâu Dự
ngất xỉu, tất cả mọi người đều lo sợ cuống cuồng, không có người nào nhớ đến chuyện điều động này. Chính Loan Loan cũng không muốn chuyển đến
tiên phong doanh, ở chen chúc với một đám đàn ông, vì vậy đến nay cô bé
vẫn ở ngôi nhà tranh bên cạnh chuồng ngựa.
Sau khi được Lâu Dự bế về nhà, Loan Loan không hề khách khí đuổi thế tử
Lăng Nam vương ra ngoài bất chấp sự kháng nghị mãnh liệt và sự tức giận
giả bộ của chàng, rõ ràng là được chiều quá thành ra kiêu ngạo.
Thấy Loan Loan cắn chặt răng, gương mặt đỏ bừng, đạp chăn đuổi người,
Lâu Dự thật sự không biết phải làm thế nào. Lại không thể nhẫn tâm đánh
mông Loan Loan một trận, Lâu Dự đành phải bực dọc dặn dò mấy câu vô
thưởng vô phạt như không được cử động mạnh, phải chú ý dưỡng thương, sau đó ấm ức ra về.
Đêm đến, tuyết rơi dày hơn, bay lắc rắc đầy trời như lông ngỗng, chỉ một thời gian ngắn đã đọng thành một lớp dày trên mái hiên. Lâu Dự như con
lừa kéo cối xay, đi qua đi lại gần một trăm vòng trong phòng sách.
Cẩm Tú bưng khay trà đứng bên cạnh, chỉ nhìn mà cũng thấy mỏi mắt. Đã
thay trà nóng ba lần mà thế tử không uống ngụm nào, chỉ sốt ruột đi qua
đi lại không ngừng. Thế tử làm sao vậy? Lúc đánh bộ lạc Thổ Dục Hồn hàng ngàn lều trên thảo nguyên Dã Tây cũng không thấy thế tử nôn nóng bất an như vậy.
Thấy tuyết càng rơi càng dày, cuối cùng Lâu Dự cũng dừng bước, dặn dò
Cẩm Tú: “Tất cả thuốc trị thương hoàng thượng ngự ban lần trước đều lấy
ra đây. Bánh ngọt người của Thiên Bảo trai mới làm lấy nhiều một chút,
toàn bộ đóng hộp”.
Cẩm Tú làm việc rất nhanh. Chưa cháy hết nửa nén hương, thuốc trị thương và bánh ngọt đã được đóng hộp cho vào bao đặt ngay ngắn trên bàn. Mấy
hộp bánh ngọt còn dùng vải bông bọc chặt để tránh tản hết hơi nóng.
Lâu Dự xách bao, hài lòng đi ra ngoài: “Chuẩn bị ngựa, ta phải ra ngoài một chuyến”.
Cẩm Tú nhìn tuyết bay trắng trời bên ngoài, trong lòng vô cùng kinh
ngạc. Thế tử vừa mới bình phục vết thương, bên ngoài gió mạnh tuyết dày, thế tử lại định đi đâu?
Mặc dù muốn khuyên can vài câu, nhưng sự dạy dỗ chu đáo của phủ Lăng Nam vương khiến Cẩm Tú biết rõ bất cứ lúc nào cũng phải làm cho chủ nhân
hài lòng. Lúc này thấy thế tử quyết đoán như khi xác định chiến lược
công thành chiếm đất trước ba quân, tâm tình hết sức thoải mái, Cẩm Tú
biết điều không nói thêm lời nào, chỉ nhanh nhẹn ra ngoài chuẩn bị ngựa, lại khoác chiếc áo choàng lông cáo trắng lên người Lâu Dự.
Vừa bước ra cửa lại nhớ đến chuyện gì đó, Lâu Dự quay lại nói: “Đúng rồi, chuẩn bị một hai sọt than ngân sương thượng hạng”.
Cẩm Tú vâng lệnh đi làm. Hai sọt than ngân sương được treo hai bên mông
Truy Phong. Con thần câu đáng thương lúc này lại rất giống một con ngựa
của người bán hàng rong, thoạt nhìn hết sức khôi hài.
Thấy mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, Lâu Dự hài lòng bám yên lên ngựa. Cẩm Tú đưa mắt nhìn bóng dáng thế tử biến mất trong tuyết trắng mịt mờ,
trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Rốt cuộc người nào có thể diện lớn đến
mức thế tử Lăng Nam vương giữa đêm khuya phải đưa than trong tuyết như
vậy?
Lâu Dự đón gió rẽ tuyết, ra roi thúc ngựa, thẳng tiến đến chuồng ngựa trong đại doanh Hắc Vân kị.
Vốn đã cắn răng cố dằn lòng không đi thăm, nhưng chỉ quản được chân mình chứ không quản nổi trái tim.
Tuyết càng rơi càng lớn, trong chuồng ngựa chắc đã lạnh như hầm băng.
Trời thì rét thế này, không biết vết thương của tiểu quỷ thế nào rồi, có ngoan ngoãn bôi thuốc hay không? Có sốt hay không? Có lặng lặng khóc
thầm hay không?
Càng nghĩ càng bất an, hôm nay nếu không đến thăm một lần, chỉ sợ cả đêm sẽ trằn trọc không sao ngủ được.
Nửa đêm gió tuyết đầy trời, thế tử Lăng Nam vương Lâu Dự đã khốn khổ dằn vặt mấy ngày cuối cùng cũng tìm lại được sự quyết đoán sát phạt khi
lãnh binh chốn sa trường. Bất kể Loan Loan là nam hay nữ, từ giờ phải
dán một tờ giấy lên trán tiểu quỷ này: “Thuộc sở hữu của Lâu Dự, đề nghị chớ quấy rầy”.
Chàng nhất định phải có được người này. Cho dù là kẻ cắt tay áo thì cũng đã sao? Trong thiên hạ này, Lâu Dự ta chỉ cắt tay áo cho một người duy
nhất là Loan Loan!