Lưu Chinh cực kì hối hận. Tại sao
lại mời thế tử đến đây làm gì? Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết,
loại người tinh lực dư thừa, chỉ hận không thể phá trời như Lâu Dự nằm
trên giường bệnh hai tháng đã là nhẫn nại cực hạn. Giờ đây có cơ hội
giãn gân giãn cốt, Lâu Dự sao có thể bỏ qua được. Mình đúng là đầu óc bã đậu.
Thấy Lâu Dự lắc cổ tay, xoay vai đi xuống thao trường, kéo lại cũng kéo
không nổi, Lưu Chinh khóc không ra nước mắt, vội quay đầu chạy đi tìm
Tống Bách Lý. Lúc này cũng chỉ có Tống tướng quân mới có thể khuyên được Lâu Dự.
Thấy thế tử đích thân vào sân, trên thao trường lập tức vang lên tiếng
hoan hô đinh tai nhức óc. Sóng âm mãnh liệt chấn động doanh trại tân
binh doanh gần đó, bức tường đất bao quanh doanh trại bong ra một lớp
đất.
Có binh lính lanh lợi dắt ngựa đến cho Lâu Dự. Lâu Dự lên ngựa chạy tới
bên cạnh Loan Loan. Thấy vẻ mặt Loan Loan vẫn buồn bực ấm ức, chàng
không khỏi cười nói: “Biết anh là ai không? Cao thủ mã cầu số một của
Đại Lương, từ khi xuất đạo tới nay chưa bao giờ thua trận”.
Lâu thế tử luôn luôn âm trầm lúc này lại hoạt bát hiếm thấy, vỗ ngực an
ủi Loan Loan: “Đừng buồn nữa. Anh với em một đội, bảo đảm sẽ đánh cho
bọn chúng hoa rơi nước chảy”.
Loan Loan mím môi, nói lưỡng lự: “Nhưng em sẽ làm anh vướng tay vướng chân mất”.
Đều là đàn ông, đám sĩ quan đó mím môi chỉ khiến người ta buồn nôn, tại sao Loan Loan mím môi lại tỏ ra đáng yêu như vậy?
Lâu thế tử cảm thấy tim đập nhanh hơn, nói ảo não: “Vướng tay vướng chân cái gì? Em cưỡi ngựa giỏi hơn mấy gã kia nhiều. Huống hồ còn có anh ở
đây, chẳng lẽ em không tin anh à?”
Sự tín nhiệm của Loan Loan đối với Lâu Dự là phát ra từ phế phủ, xuất
phát từ chân tâm. Thấy Lâu Dự nói tự tin như vậy, cô bé cũng có dũng khí hơn, nín khóc nhoẻn miệng cười: “Được! Có anh ở đây rồi, chắc chắn có
thể thắng trận”.
Lâu Dự cười nhạt, nói chậm rãi: “Là có chúng ta ở đây!”
Bên kia Triệu Vô Cực và đội trưởng tiên phong doanh căng thẳng như gặp
đại địch, chụm đầu bàn bạc lên danh sách thi đấu. Một đội năm người, hai người bọn họ chắc chắn là phải vào sân, ba người còn lại sẽ được lựa
chọn từ hai đội vừa thi đấu.
Những người này vốn đã là cao thủ cưỡi ngựa, bây giờ lại chọn ra cao thủ trong cao thủ, năm người trong đội hoàn toàn có thể được gọi là đội mã
cầu tinh nhuệ nhất của Hắc Vân kị.
Triệu Vô Cực nhìn quanh, cảm thấy tương đối hài lòng với tố chất của các đồng đội. Một tổ hợp như vậy, đừng nói là Hắc Vân kị mà có là toàn bộ
Đại Lương cũng vẫn giữ chắc ngôi đầu. Bất kể ngự lâm quân, cấm quân, kì
môn quân, vũ lâm vệ hay long vũ vệ đều không tìm được một đội ngũ xuất
sắc và cân bằng như vậy. Đây chính là một đội bóng mà mỗi thành viên đều xuất sắc như thần.
Mà bên này chỉ có hai người Loan Loan và Lâu Dự. Hai đấu với năm, đúng là không biết lượng sức mình.
Thấy đối phương binh cường mã tráng, mạnh mẽ oai phong, Loan Loan khó
tránh khỏi lo lắng trong lòng. Lâu Dự lại cưỡi ngựa đứng giữa sân bóng,
khóe miệng khẽ nhếch lên, không hề để tâm.
“Cheng…”
Tiếng chiêng đồng vang lên, quân sĩ làm trọng tài lớn tiếng tuyên bố bắt đầu trận đấu. Hai chiếc búa đồng đang giữ quả bóng da của Triệu Vô Cực
và Lâu Dự đồng thời thu lại. Lâu Dự hành động nhanh hơn, xoay búa đập
khẽ vào quả bóng. Quả bóng vẽ một đường vòng cung trên không bay về phía cầu môn đối phương. Lâu Dự ngay lập tức thúc ngựa chạy theo, chiếc búa
đồng khéo léo đưa lên móc quả bóng lại. Quả bóng xoay tít trên đỉnh búa
đồng, một đám cầu thủ đối phương lao tới như sói như hổ. Lâu Dự kéo
cương nghiêng người, điều khiển ngựa lao ra khỏi vòng vây từ một góc độ
cực kì xảo quyệt rồi lớn tiếng gọi Loan Loan: “Chéo về góc tây bắc!”
Loan Loan nghe lời giục ngựa chạy tới góc tây bắc vừa kịp lúc quả bóng
da bay tới nơi. Cô bé vươn tay dùng đầu búa đỡ được quả bóng. Một cầu
thủ đối phương chạy tới chặn đường, một búa đập thẳng về phía quả bóng
da trên đỉnh búa của Loan Loan.
Tay Loan Loan mềm mại như cuống sen, nhẹ nhàng đưa lên, động tác cực kì
đẹp mắt. Quả bóng lăn xuống dọc theo cán búa, rơi xuống trên vai Loan
Loan. Cô bé hơi nhún vai, đà lăn của quả bóng liền bị hóa giải.
“Hay lắm!” Thấy thân pháp của Loan Loan thật sự tuyệt vời, các quân sĩ đứng xem toàn bộ đều lớn tiếng khen ngợi.
Lâu Dự đã lao ra khỏi vòng vây, thúc ngựa chạy đến phía sau Loan Loan.
Hai người dường như có thần giao cách cảm. Loan Loan hoàn toàn không cần quay lại mà chỉ khẽ hất vai đẩy quả bóng lên không trung, lại đưa búa
đồng đập nhẹ đẩy quả bóng về phía sau.
Lâu Dự bật cười ha ha, chiếc búa đồng đưa tới nhẹ nhàng đỡ được quả
bóng. Chàng không dừng lại một nhịp nào, lập tức dẫn bóng qua người,
chạy thẳng đến cầu môn đối phương. Toàn bộ các quân sĩ bên kia bị Lâu Dự hút theo, từ các phương hướng lao tới bao vây đánh chặn. Tuy nhiên Lâu
Dự cưỡi ngựa quá tài, tốc độ cực nhanh, giật cương thúc ngựa kịp thời
lao qua khe hở cuối cùng trước khi năm người đối phương vây kín.
Áp lực bên phía Loan Loan giảm mạnh. Thấy Lâu Dự đang vội thúc ngựa vẫn
liếc mắt về phía mình, cô bé hiểu ý giục ngựa chạy như bay về phía
trước.
Thấy Lâu Dự ngày càng đến gần cầu môn, Triệu Vô Cực bất chấp tất cả lao
thẳng tới trước mặt Lâu Dự, hùng hổ lao vào như một con trâu bướng bỉnh. Lâu Dự không giảm tốc độ, hai người hai ngựa đều lao thẳng tới cực
nhanh. Đúng lúc hai người sắp lao vào nhau thì hai con chiến mã đồng
loạt hí dài. Triệu Vô Cực nghiêng người, Lâu Dự ghìm cương, hai con ngựa cùng nhảy lên cao bảy tám thước.
Đầu ngựa của Lâu Dự vừa vặn tránh được móng ngựa của Triệu Vô Cực. Người còn đang ở trên không trung, Lâu Dự đã vung tay đánh quả bóng về phía
Loan Loan đang lao vội tới, hô to: “Loan Loan, nhận bóng!”
Nhảy lên, né tránh, chuyền bóng, động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, nhịp nhàng ăn ý làm mọi người hoa cả mắt.
Oa! Các quân sĩ đứng xem đều xôn xao, màn biểu diễn vừa rồi đúng là quá đặc sắc.
Tiếng kêu thán phục còn chưa dứt, Loan Loan đã tung người nhảy lên khỏi
yên ngựa, mũi chân vẽ thành một đường cong dài trên không trung đá thẳng vào quả bóng da.
Chát! Quả bóng bị đá vào lưới. Gần như đồng thời, Loan Loan từ không
trung hạ xuống lưng ngựa, ngồi vững vàng không hề ngả nghiêng.
Toàn thao trường đột nhiên yên tĩnh lại. Tuyết không biết đã bắt đầu rơi xuống từ khi nào, mặt đất đã quét dọn sạch sẽ lại được phủ thêm một lớp tuyết trắng mỏng manh.
“Hay lắm!” Sau một chốc yên lặng ngắn ngủi, tiếng hò reo như sấm đột
nhiên vang vọng khắp thao trường. Các quân sĩ được chứng kiến một pha
ghi bàn đặc sắc, hưng phấn nắm tay nhau, lớn tiếng hô tên hai người để
phát tiết sự kích động trong lòng: “Thế tử uy vũ! Loan Loan uy vũ! Thế
tử uy vũ! Loan Loan uy vũ!”
Loan Loan quay lại nhìn Lâu Dự. Lâu Dự đã ghìm cương dừng ngựa đứng yên
một chỗ, trên vai vương đầy bông tuyết li ti, tinh thần phấn chấn, cao
giọng cười khen: “Loan Loan làm tốt lắm! Chúng ta thắng rồi!”
Loan Loan hồi tưởng lại cảnh tượng tung người sút bóng ghi bàn vừa rồi,
trong lòng vui sướng khó có thể diễn tả, khóe miệng chậm rãi cong lên
thành một nụ cười rạng rỡ. Hai má lúm đồng tiền thấp thoáng giữa những
bông tuyết rơi rơi như đóa sen hé nở, băng thanh ngọc khiết, đẹp không
sao tả xiết.
Ánh mắt Lâu Dự xuyên qua màn tuyết, nhìn Loan Loan chăm chú như mê như say.
Chợt có một bông tuyết bay vào mũi chiến mã của Loan Loan. Cánh mũi
chiến mã phập phồng, nó hắt hơi một cái thật mạnh rồi đột nhiên tung vó
dựng thẳng người lên.
Lúc này mã phu vừa tới dắt ngựa, không ngờ con ngựa đột nhiên đứng thẳng lên. Mã phu hoảng sợ đặt mông ngồi bệt xuống đất. Hai móng chân trước
to bằng miệng bát từ trên cao đập xuống, chỉ một chớp mắt nữa sẽ nện
thẳng xuống ngực mã phu.
Trong tình thế cấp bách, Loan Loan chỉ kịp quát một tiếng lanh lảnh,
ghìm chặt dây cương, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, mạnh mẽ dùng sức người kéo thân ngựa lệch sang bên một chút. Móng sắt chiến mã đập xuống đất
tạo thành một hố sâu trên mặt đất phủ tuyết trắng ngay sát bên đầu mã
phu. Mã phu sợ mất hồn mất vía nhưng lại không mất một sợi tóc nào, còn
Loan Loan thì bị quán tính mạnh mẽ quăng ra ngoài, đập mạnh cả người
xuống đất.
Toàn bộ sự việc diễn ra quá nhanh, mọi người không sao ngờ được, tất cả
đều sợ hãi hét lên. Lâu Dự hoảng sợ tái mặt, xoay người xuống ngựa rồi
vội vã lao tới, vừa ôm lấy Loan Loan vừa mở miệng hét to: “Quân y!”