Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 4 - Chương 13


Loan Loan bị kéo vào đội bóng với vẻ mặt ngơ ngác, nhìn chiếc búa đồng trong tay, giọng nói ngỡ ngàng:
“Nhưng tôi chưa đánh cái này bao giờ, không biết đánh”.

Triệu Vô Cực phất tay cực kì tự tin: “Chuyện này thì có gì khó? Đánh
bóng vào gôn là ghi được điểm. Trong vòng một nén hương bên nào ghi được nhiều điểm hơn là thắng”.

Các quân sĩ thám báo doanh đồng thanh hô to: “Loan Loan cố lên! Loan Loan cố lên!”

Hình như cũng không phải khó lắm.

Nghe thấy tiếng reo hò cổ vũ rung trời của quân sĩ xung quanh, Loan Loan cũng cảm thấy hào hứng, háo hức nắm chặt chiếc búa đồng, lại buộc dải
lụa màu đỏ Triệu Vô Cực đưa cho quanh đầu. Cô bé ghìm ngựa kéo cương,
cùng mấy đồng đội khác xếp thành một vòng tròn, giơ cao búa đồng lên gõ
vào nhau, hô to một tiếng: “Cố lên!”

Đã nói không gặp, giờ lại gặp nhau, vừa thấy bóng người kia là ánh mắt đã không rời đi được nữa.

Lâu Dự thầm vui vẻ trong lòng, bước lên đài cao, phất vạt áo bào ngồi
xuống ghế tướng quân đặt giữa đài, ánh mắt như dính chặt vào bóng người
nhỏ bé bên dưới. Thấy Loan Loan bừng bừng phấn chấn, tươi cười vui vẻ,
hai mắt hưng phấn gần như phát sáng, trong lòng Lâu Dự lại rất là bất
mãn. Mấy ngày nay trong lòng rối như tơ vò, tận lực tránh mặt không gặp, đau khổ khó chịu cực kì. Thế mà tiểu quỷ này lại có vẻ rất thoải mái,
không có một chút gánh nặng tâm lí nào, hình như còn béo lên một chút.
Sự đau khổ này chẳng lẽ chỉ có một mình chàng phải chịu đựng hay sao?

Lưu Chinh đứng bên cạnh Lâu Dự, cầm dùi trống gõ một tiếng trống trận.
Tùng một tiếng, tiếng trống chấn động tứ phương, thao trường đang ầm ĩ
vang trời lập tức yên tĩnh lại.

Lưu Chinh vận khí hô to: “Đánh mã cầu nhất quyết phải công bằng. Thám
báo doanh và tiên phong doanh luôn luôn không chịu phục đối phương, để
các ngươi khỏi xảy ra tranh chấp, hôm nay ta đã mời thế tử đến làm trọng tài phán xét. Trọng tài đã định thắng thua là bất cứ ai cũng không được phép dị nghị. Bên thua phải thịt bò dê được ban thưởng, mời mọi người

một bát canh thịt nóng hổi. Mọi người thấy thế nào?”

“Tốt!” Có chuyện vui để xem, lại có canh thịt ăn miễn phí, chẳng lẽ vẫn
còn không tốt? Tiếng vỗ tay vang dội như pháo tết trên thao trường, kéo
dài hồi lâu không dứt.

Lâu Dự thò chân đá Lưu Chinh một cước, liếc mắt một cái, ý là mình cũng
phải xuống đánh một trận, làm trọng tài thì có quái gì hay ho?

Lưu Chinh vẫn nhớ rõ lời dặn của Tống tướng quân. Ai để thế tử động võ,
ta sẽ đánh gãy chân kẻ đó. Tống tướng quân có danh xưng nho tướng lúc
nói lời này lại nghiến răng nghiến lợi, hoàn toàn không còn phong độ.
Đây đâu phải dặn dò nhắn nhủ? Rõ ràng chính là quân lệnh mà! Đã có
nghiêm lệnh như vậy, Lưu Chinh dù có ăn tim gấu gan báo cũng không dám
để Lâu Dự xuống đánh bóng.

Hắn quay xuống dưới coi như không nhìn thấy, lại tiếp tục lớn tiếng: “Theo quy củ, mời trọng tài tuyên bố bắt đầu thi đấu”.

Đám binh lính dưới thao trường hò hét rung trời chuyển đất, các lều trại phụ cận nghe tiếng động lại có rất nhiều cái đầu thò ra. Vô số lính
tráng thừa thãi tinh lực không có nơi phát tiết hai mắt sáng rực chạy
ra, trong đó còn có không ít là đô úy hiệu úy. Ngay cả trung lang tướng
Hầu Hành Tiễn của tiên phong doanh và trung lang tướng Lỗ Chí Túc của
thám báo doanh cũng nghe tin chạy tới, từng người trợn mắt đứng trong
đội ngũ doanh mình, xắn tay giậm chân, hò hét cổ vũ không hề có hình
tượng.

Tình cảnh đã ầm ĩ như vậy, Lâu Dự cũng ngại xắn tay áo lôi một cầu thủ
xuống để tự mình ra trận. Không có cơ hội thể hiện phong thái uy vũ một
bóng định thắng thua của thế tử Lăng Nam vương, Lâu Dự thoáng nhìn Loan
Loan, cực kì tiếc nuối phất áo đứng dậy, đi tới trước đài, đưa mắt lướt
nhìn quanh thao trường, trầm giọng nói: “Chỉ luận hơn thua, không quyết
thắng bại. Chạm đến là dừng, không được chấn thương”.


Nói xong chàng cầm dùi trống, gõ mạnh vào chiếc chiêng đồng bên cạnh tuyên bố bắt đầu trận đấu.

“Cheng…”

Trận đấu bắt đầu.

Một quả bóng da trâu nhồi đầy lông vũ được đội trưởng hai đội chụm búa
đồng giơ lên không trung. Nghe tiếng chiêng vang lên, hai người nhẹ
nhàng thu búa, quả bóng da rơi thẳng xuống đất.

Quân sĩ hai bên tham gia thi đấu lập tức thúc ngựa, luồn lách xông lên,
di động né tránh, lớn tiếng hò hét, điều khiển ngựa đuổi theo quả bóng
rồi dùng búa đánh bóng.

Toàn bộ hai bên đều mặc quân phục màu đen, chỉ có dải lụa màu đỏ hoặc
xanh lam buộc quanh đầu để phân biệt đội ngũ. Màu đỏ là thám báo doanh,
màu lam là tiên phong doanh.

Hai doanh thi đấu quyết liệt, quả bóng da trâu lăn tròn giữa vó ngựa,
đổi hướng theo từng nhát búa đồng. Đều là kị binh tinh nhuệ, lúc này
người ngựa hợp nhất, động như vượn chuyền, đi như nước chảy, linh hoạt
đan xen, dẫn bóng qua người, động tác tràn ngập vẻ đẹp mạnh mẽ.

Giữa những ngày trời đông giá rét tuyết dày ba thước, đám trai tráng này lại đều chỉ mặc áo chẽn mỏng manh không hề sợ lạnh, chỉ một lát đã ướt
đẫm mồ hôi, thúc ngựa đến đâu hơi nóng trắng nhờ bay lên trên đầu đến
đó.

Loan Loan không cưỡi đại Hồng. Vua ngựa hoang quá mức dũng mãnh, không

thích hợp cho một trận đấu thế này. Nhỡ đâu đang đấu quyết liệt, đại
Hồng lại nổi nóng tung chân đá bay hoặc đánh bật những con chiến mã khác thì hỏng bét. Mặc dù không phải đối tác đại Hồng quen thuộc nhưng Loan
Loan vẫn di động linh hoạt không hề ảnh hưởng. Với kị thuật của mình, cô bé có thể khống chế bất cứ con ngựa nào. Nhưng đây là lần đầu tiên đánh mã cầu, ngay cả cây búa đồng cũng không biết cầm thế nào, càng khỏi
phải nói đến những động tác khó hơn như truy cản, nhận bóng, né tránh,
yểm hộ, phối hợp. Cô bé chỉ có thể chạy bừa theo sau lưng Triệu Vô Cực,
trận đấu đã diễn ra một hồi lâu mà vẫn chưa chạm bóng được lần nào, vẻ
chán nản dần hiện ra trên mặt.

Triệu Vô Cực thấy thế liền nảy ra một ý. Vừa lúc bóng đến chỗ hắn, hắn
dùng búa đồng hất lên, đánh quả bóng bay thẳng về phía Loan Loan, hô to: “Loan Loan, đỡ lấy!”

Loan Loan phản ứng cực nhanh, giơ búa lên đỡ bóng. Cô bé đã luyện đao
nhiều năm, thủ pháp khéo léo, cổ tay khẽ hạ xuống giảm bớt đà bay của
quả bóng. Quả bóng da quay tròn trên đầu búa của Loan Loan mà không rơi
xuống đất.

Hai quân sĩ thắt lụa xanh lao về phía Loan Loan, Loan Loan ghìm ngựa
chuyển hướng, khống chế bóng chạy như điên. Cùng lúc đó Triệu Vô Cực
cũng thoát ra khỏi vòng vây, ghìm ngựa đứng lên, vó ngựa hất lên một đám cát bụi ngăn cản hai quân sĩ đội xanh này, hô to: “Yểm hộ Loan Loan!”

Lại có mấy quân sĩ đội đỏ chạy xéo tới ngăn cản những cầu thủ đội xanh đuổi theo hoặc lao tới chặn đường Loan Loan.

Loan Loan bị vướng đường chạy, quả bóng từ đỉnh búa đồng rơi xuống. Cô
bé không kịp hạ búa xuống đỡ bóng, đành phải rút chân khỏi bàn đạp, nằm
ngửa người xuống lưng ngựa. Mũi chân nhỏ nhắn khẽ hất lên đá quả bóng
lên cao, Loan Loan lại lập tức ngồi dậy giơ búa ra đỡ quả bóng lần nữa,
ngựa không dừng vó chạy như điên, không dừng lại một giây đồng hồ nào.

Một loạt động tác liền mạch linh hoạt, uyển chuyển như một điệu múa. Kị
thuật siêu đẳng làm tất cả quân sĩ đứng xem đều hò reo khen ngợi vang
trời, ngay cả Lâu Dự cũng sáng mắt lên, vỗ đùi thật mạnh, gầm lên một
tiếng: “Tốt!”

Bầu không khí trên thao trường sôi trào đến đỉnh điểm, Loan Loan lại như không hề nghe thấy, chỉ tập trung tinh thần nhìn cầu môn cách đó không
xa, thúc ngựa chạy như sao băng vút ngang trời.

“Loan Loan, Loan Loan, chờ đã…” Triệu Vô Cực phía sau sốt ruột gọi to. Lúc này Loan Loan đang tập trung toàn bộ tinh thần vào cầu môn trước

mặt, đâu có tâm tư để ý đến Triệu Vô Cực. Cô bé thúc ngựa chạy thẳng tới trước cầu môn, chiếc búa đồng khẽ hất lên, quả bóng da vẽ một đường
cong đẹp mắt trên không trung rồi bay thẳng vào lưới.

“Vào rồi! Vào rồi!” Loan Loan hưng phấn hét to, gương mặt đỏ bừng vì
kích động. Cô bé quay ngựa lại chạy về định đập tay với đồng đội ăn
mừng, lại phát hiện các đồng đội của mình đều lộ vẻ mất tự nhiên, không
hề có biểu hiện gì hưng phấn.

Bầu không khí trên thao trường đông cứng trong nháy mắt rồi tiếng cười
ngặt nghẽo không thể kìm nén lập tức vang lên khắp nơi. Hầu Hành Tiễn
cười nghiêng ngả suýt nữa ngã xuống đất. Lỗ Chí Túc sắc mặt xanh mét
nhìn hắn, khao khát đá cho hắn một cước, cả giận nói: “Cười cái gì mà
cười, thằng khốn nhà ngươi cứ cười đứt ruột mà chết đi!”

Loan Loan ngơ ngác nhìn về phía Triệu Vô Cực: “Các ông làm sao thế? Bóng vào cầu môn rồi mà sao vẫn không vui?”

Vẻ mặt Triệu Vô Cực như người táo bón, xanh trắng đan xen, mấy chữ như
len qua kẽ răng bật ra ngoài: “Đánh vào nhầm cầu môn rồi!”

Thì ra Loan Loan đã đánh bóng vào cầu môn đội mình.

Tiên phong doanh không đánh mà thắng, ghi được một điểm. Đội trưởng đội
xanh hết sức phấn khởi chạy vội tới bên cạnh Loan Loan, chỉ hận không
thể ôm Loan Loan lên hôn liền mấy cái: “Loan Loan, làm tốt lắm! Không hổ là người của tiên phong doanh chúng ta, cài cắm nằm vùng cũng tinh
thông hết sức!”

Loan Loan khó xử đứng giữa sân bóng, nhìn các đồng đội cúi đầu ủ rũ, gục đầu áy náy không dám trả lời.

Trên đài cao, Lâu Dự nhìn thấy gương mặt đang sáng bừng của Loan Loan
thoáng cái đã héo rũ như lá cây gặp sương muối. Chàng buông mí mắt trầm
ngâm giây lát rồi đột nhiên đứng lên, cởi chiếc áo khoác da chồn đen,
nói: “Đánh một trận nữa. Lần này ta và Loan Loan một đội, hai người
khiêu chiến toàn bộ tinh nhuệ của tiên phong doanh và thám báo doanh”.

Nội lực của Lâu Dự rất hùng hậu, âm lượng rõ ràng không lớn nhưng lại át hết tiếng huyên náo rung trời, truyền tới tất cả mọi vị trí trên thao
trường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.