Đội kị binh nghỉ ngơi một lát bên bờ suối, ngựa không tháo yên, người không bỏ mũ, chỉ ăn một chút lương khô, uống một chút nước sạch. Thấy ngựa đã lấy lại sức, Lâu
Dự ra lệnh một tiếng, cả đội lại tiếp tục lên đường.
Ánh nắng mùa thu dù không gay gắt nhưng chiếu xuống mũ giáp màu xanh đen vẫn làm
người ta bí bức toát mồ hôi. Cưỡi ngựa chạy đường dài, mồ hôi dính đầy
bụi đất, gương mặt các binh sĩ trẻ tuổi chỗ đen chỗ trắng. Màu đen là
bụi bặm, màu trắng là vệt muối, hết sức khó coi, nhưng ánh mắt vẫn sáng
ngời, khuôn mặt vẫn kiên nghị.
Cả đội ngũ như một quả đấm nắm
chặt, lặng lẽ và mạnh mẽ đấm thẳng vào giữa hoang mạc. Một canh giờ sau, trong tầm nhìn chỉ còn lại toàn cồn cát, một số thực vật chịu nhiệt
chịu hạn mọc thưa thớt đó đây, cảm giác hoang vu tịch liêu bao trùm khắp đất trời.
Mọi người đang tiến lên, Loan Loan vẫn chạy bên cạnh
Lâu Dự đột nhiên ơ một tiếng, tung người nhảy lên đứng thẳng trên lưng
ngựa, phóng tầm mắt nhìn về phía trước.
Lúc này đội hình đang lao đi với tốc độ cao, ngựa chạy cực nhanh. Loan Loan cứ thế đứng trên lưng ngựa không ngừng xóc nảy, hoàn toàn không có chỗ dựa, thân hình lắc lư
theo những bước chạy dồn dập của đại Hồng như cành liễu đung đưa trước
gió, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Lâu Dự căng thẳng quay sang nhìn.
Chỉ thấy Loan Loan thoạt nhìn rất nguy hiểm, nhưng cả người lại giữ một
nhịp điệu kì lạ, thân thể điều chỉnh thăng bằng trong phạm vi rất nhỏ
theo nhịp phi nước đại của đại Hồng, như cây to rễ sâu đứng ngạo nghễ
trong cuồng phong, mặc dù gió thổi phần phật nhưng gốc cây vẫn sừng sững không động. Đã biết cô bé cùng đại Hồng lớn lên từ nhỏ, sự ăn ý giữa
một người một ngựa đã đạt đến mức khó có thể tưởng tượng, chắc là bình
thường cô bé vẫn quen chơi trò này, Lâu Dự yên lòng không còn lo lắng
nữa.
Nhưng cảnh tượng Loan Loan đứng đón gió trên lưng ngựa đang chạy như điên lại làm chấn động tất cả kị binh phía sau.
Đội kị binh này được tạo thành từ những binh lính tinh nhuệ của các doanh,
trong đó không thiếu hảo thủ cưỡi ngựa. Mặc dù những đồn đại về kị thuật của Loan Loan lưu truyền rất rộng trong Hắc Vân kị, nhưng dù sao cũng
không được tận mắt nhìn thấy. Những cao thủ kị thuật bình thường luôn
luôn kiêu ngạo đó vẫn không hề coi đứa bé gầy gò non nớt này ra gì.
Lúc này nhìn thấy Loan Loan lại có thể đứng vững vàng trên lưng ngựa đang
chạy cực nhanh, toàn bộ kị binh đều trợn tròn mắt. Đây không phải động
tác chiến thuật thông thường. Bình thường những lúc huấn luyện, những kị binh có kĩ thuật cưỡi ngựa cao siêu này khi hứng lên cũng có thể biểu
diễn hoặc đánh cuộc, mười lần cũng có thể thực hiện động tác như vậy
được một lần, nhưng bởi vì rủi ro quá lớn, tỷ lệ thành công quá thấp nên tuyệt đối sẽ không dùng trong thực chiến.
Không ngờ đứa bé nhìn
rất bình thường này lại có thể thực hiện tùy ý và thoải mái như vậy.
Thần thái tự nhiên, động tác gọn gàng, mức độ thành thạo không khác gì
xào một đĩa rau trong bếp nhà mình.
Cảnh tượng này thật sự không
thể tưởng tượng nổi. Lúc này những ánh mắt nhìn bóng lưng Loan Loan cực
kì phức tạp, có chấn động, có kinh ngạc, hâm mộ, kính nể, rất khó diễn
tả bằng lời.
Chỉ có vẻ mặt Triệu Vô Cực là không thay đổi. Hắn hừ một tiếng, thầm nghĩ, nói bao nhiêu lần mà các ngươi vẫn không, còn chê cười ta lật thuyền trong cống rãnh. Lần này thì biết bản lãnh cưỡi ngựa của tiểu quỷ này cao siêu thế nào rồi chứ? Lật thuyền trong cống rãnh
à? Đó là thuyền nan ra biển cả, không lật mới là lạ, lão Triệu này thua
hắn mà không thể không phục.
Không hề biết tâm tư của mọi người,
Loan Loan đứng trên lưng ngựa chăm chú nhìn ra xa. Thị lực của Loan Loan từ nhỏ đã rất tốt, khi thời tiết đủ ánh sáng, cỏ cây ngoài mười dặm
cũng có thể nhìn được rõ ràng.
Nhìn một lát, Loan Loan lại ngồi xuống lưng ngựa, lẩm bẩm: “Lạ thật…”
Lâu Dự biết cô bé lăn lộn trên vùng thảo nguyên hoang mạc này từ nhỏ, cực kì quen thuộc địa thế ở đây: “Có gì không đúng à?”
Loan Loan cau mày nói: “Vị trí cồn cát đã thay đổi. Mặc dù sau một thời gian dài thì những cồn cát này cũng sẽ bị gió thổi di chuyển vị trí, nhưng
bị gió thổi sẽ có phương hướng và hình dạng nhất định. Hình dạng những
cồn cát phía trước này tuyệt đối không phải do gió thổi mà thành, có lẽ
là bên dưới bị đào rỗng nên sụp xuống. Cồn cát lớn như vậy, phải có bao
nhiêu con chuột cát mới có thể đào rỗng được chứ?”
Lâu Dự nghe
vậy, ánh mắt ngưng tụ, giơ tay ra hiệu. Đội kị binh lập tức giảm tốc độ. Triệu Vô Cực và một thám báo khác thúc ngựa chạy lên phía trước, hai
người hai ngựa một trái một phải chạy đến phương hướng đó xem xét.
“Làm cho vị trí của cồn cát thay đổi, trừ gió và chuột cát còn có nguyên
nhân khác, chẳng hạn như… một đàn ngựa nhanh chóng chạy qua”. Thoáng
nhìn Loan Loan, nói lạnh lùng: “Nếu không phải đàn ngựa hoang của ngươi
mà là một đàn ngựa khác xuất hiện tại nơi này thì chỉ có một khả năng”.
Lưu Chinh sầm mặt, hạ giọng nói: “Là quân Sóc. Chẳng phải bọn chúng đang
bao vây người Sơn Dương sao? Thế đám người này đi làm cái gì?”
Lúc này Triệu Vô Cực và một thám báo khác đã chạy tới cồn cát gần nhất,
xoay người xuống ngựa, cúi xuống sát đất xem xét kĩ càng. Quả nhiên trên mặt cát có dấu chân ngựa rải rác, tuy nhiều mà không hỗn loạn, lại
thành hàng lối theo quy luật nhất định hướng về phía trước. Chỉ có đội
ngũ chỉnh tề, tốc độ và phương hướng chạy giống hệt nhau mới có thể tạo
thành dấu chân như vậy. Triệu Vô Cực lại đo độ sâu, vết chân ngựa lún
sâu xuống cát hơn nửa ngón tay, hiển nhiên là ngựa chở nặng, nếu không
phải hai người cưỡi một ngựa thì chính là người trên ngựa mặc nguyên bộ
khôi giáp, mang vũ khí nặng như trường đao.
Trong lòng thầm tính
toán số lượng ngựa và phương hướng di chuyển, Triệu Vô Cực đã nắm được
những thông tin cơ bản. Hai người liếc nhau, lên ngựa chạy về.
Cách chỗ Lâu Dự còn khoảng trăm mét, Triệu Vô Cực giơ hai tay lên cao, nhanh chóng ra dấu trên không trung.
“Hai trăm người, trọng giáp, vũ trang đầy đủ, khoảng ngoài năm dặm phía trước”.
Lâu Dự chăm chú quan sát. Sau khi thấy rõ những thủ thế đó, chàng cười
lạnh: “Đóng giả thổ phỉ còn chưa đủ, lại phái cả chiến đội trọng giáp
đi. Xem ra lần này nước Sóc muốn tiêu diệt toàn bộ người Sơn Dương để
cảnh cáo các bộ lạc biên giới khác, đồng thời đạp một đạp vào mặt mũi
chúng ta”.
Chuyện liên quan đến quốc uy, một gốc cây một ngọn cỏ cũng không thể nhượng bộ!
Lâu Dự giở tay lên cao rồi nắm chặt lại, ánh mắt toàn bộ kị binh lập tức
trở nên sắc bén, tới tấp rút đao chuyển sang trạng thái chuẩn bị chiến
đấu.
Lúc này Triệu Vô Cực đã chạy về, lớn tiếng nói: “Bọn chúng
chạy về phía tây bắc, khoảng cách không xa. Trang bị của bọn chúng nặng
hơn chúng ta, chúng ta chạy hết tốc lực thì trong vòng hai nén hương sẽ
có thể đuổi kịp”.
Một trăm dặm về phía tây bắc chính là dãy núi
Tuyết Phong. Lúc này bộ lạc Sơn Dương đang đau khổ chống đỡ quân Sóc
trong dãy núi rậm rạp này.
Lưu Chinh rút soạt đao ra, nói kích
động: “Thế tử, thừa dịp bọn chúng chưa chuẩn bị, chúng ta tiến lên tiêu
diệt bọn chúng tại chỗ”.
Lâu Dự ghìm chặt dây cương, mím môi không nói.
Dùng hai trăm người đấu hai trăm người, sức mạnh không hề chênh lệch bao
nhiêu, chỉ có thể đánh úp. Hơn nữa đối phương là kị binh trọng giáp,
chúng ta không hề có khả năng thắng chắc. Nếu chiến đấu ở đây, cho dù có thể tiêu diệt chiến đội này của đối phương nhưng chính mình cũng khó
tránh khỏi tổn thất, sau đó biết lấy gì để giải vây cho Sơn Dương?
Loan Loan yên lặng chờ đợi bên cạnh, đang nhàn hạ nhìn quanh, nghe nói đối
phương chạy về phía tây bắc liền thuận miệng nói một câu: “Chạy về phía
đó để tìm chết à?”
Lâu Dự nghe rõ, quay sang nhướng mày: “Ngươi nói cái gì?”
Loan Loan vẫn tỏ vẻ khó hiểu, lắc đầu nói: “Từ dây chạy đến dãy núi Tuyết
Phong, nếu đi thẳng tắp thì sẽ phải qua một vùng cát lún rất lớn. Thoạt
nhìn không có gì khác sa mạc bình thường, người bình thường có đi qua
cũng không sao, nhưng ngựa chở nặng như vậy chạy qua thì chắc chắn sẽ
rơi vào cát lún, chẳng phải tìm chết thì là cái gì?”
Loan Loan vừa nói xong, không chỉ đám người Lưu Chinh mà ngay cả Lâu Dự cũng thay đổi sắc mặt.