Giờ khắc đó chúng ta
sánh vai ngăn địch, ta nhìn thấy vết thương của nàng. Khi đó ta không hề biết vết thương này sẽ khắc sâu vào lòng ta không thể nào lành được).
Chiều tối âm u, Lâu Dự dẫn theo hai trăm người đều mang vũ khí tiêu chuẩn,
cài đao bên hông đeo cung tên trên lưng. Đội khinh kị thấp thoáng trong
bóng đêm, đi qua dưới Dị Thiên Nhai, luồn vào sâu trong đại mạc.
Giữa núi non trùng điệp ngoài ba trăm dặm về hướng tây Dị Thiên Nhai có một
bộ lạc vùng biên tên là Sơn Dương, chủ yếu săn bắn và hái thuốc, có
nhiều da thú và thảo dược. Nhờ bán những mặt hàng thổ sản này, cuộc sống của người dân bộ lạc Sơn Dương rất đầy đủ sung túc.
Nơi này có
vị trí địa lí tế nhị, nằm ở biên giới giữa hai nước, vốn chính là một
khu vực cả hai nước đều không quản. Lúc Đại Lương yếu thế, châu phủ biên giới nước Sóc đến thu thuế Sơn Dương. Để tránh gây ra tai họa, thủ lĩnh bộ lạc Sơn Dương hàng năm đều tiến cống theo yêu cầu của nước Sóc, điều này đã thành thông lệ. Sau đó thuế phú nước Sóc ngày càng cao, người
Sơn Dương không chịu nổi nữa, tiếng oán than dậy đất. Lúc này quốc lực
của Đại Lương dần mạnh, Đại Lương lại thi hành chính sách vỗ về dân vùng biên, giảm lao dịch thuế má. Đặc biệt là sau khi thế tử Lăng Nam vương
Lâu Dự đến phủ Lương Châu, mỗi ngày lễ tết của dân tộc Sơn Dương đều
phái người mang lễ đến thăm hỏi để tỏ ý quan tâm. Vì thế người Sơn Dương tự nhiên cảm động trước những chính sách ưu đãi của Đại Lương. Họ vốn ở giữa hai nước, không có khái niệm về quốc thổ, nhưng tâm tình của người Sơn Dương đã xuất hiện sự thiên lệch, không còn hòa nhã với quan chức
châu phủ nước Sóc đến thu thuế nữa.
Liên tục mấy lần thu thuế bị
cự tuyệt, nước Sóc giận dữ phái quân đội đến chinh phạt. Người Sơn Dương vốn giỏi săn bắn, mỗi người là một cung thủ thiện xạ, dù lấy ít địch
nhiều nhưng vẫn đau khổ cầm cự được mười mấy ngày. Lâu Dự nghe tin lập
tức phái binh chi viện, Hắc Vân kị mang xu thế sét đánh không kịp bưng
tai, như thiên binh đột nhiên giáng trần đánh lui quân biên phòng nước
Sóc.
Sau đó Sơn Dương chính thức tuyên bố quy thuận nước Lương, trở thành con dân nhà Lương, trực thuộc phủ Lương Châu.
Gần đây thổ phỉ ngang ngược, Sơn Dương nằm ở biên giới đứng mũi chịu sào,
bị giặc cỏ quấy rối không ngừng. Mặc dù dân phong dũng mãnh, nhưng dù
sao đối phương cũng là quân chính quy cải trang, bất kể là vũ khí hay là nhân số đều tương đối thua thiệt. Thấy thương vong nặng nề, thủ lĩnh
Sơn Dương vừa cầu viện Lâu Dự vừa dẫn người già và phụ nữ trẻ em chuyển
vào rừng núi tránh họa, đàn ông khỏe mạnh thì đi săn bắn nuôi cả bộ lạc.
Khi nhận được tin báo, Lâu Dự bấm tay tính toán, người Sơn Dương đã bị vây khốn trong núi mười ngày.
Giết dân Đại Lương, đặc biệt là dân vùng biên đã quy thuận, không thể nghi
ngờ chính là một cái bạt tai đối với quân biên phòng Đại Lương. Nếu xử
lí không tốt việc này thì chính sách vỗ về người dân vùng biên của Đại
Lương làm sao có thể thực hiện được? Quân đội Đại Lương làm sao có thể
khiến mọi người cảm phục? Hoàng đế Đại Lương đâu còn thể diện gì nữa?
Không đợi Vũ Định đế hạ chỉ, Lâu Dự vừa viết mật tấu chuyển về Thượng Kinh
bằng con đường bí mật, thuật lại tỉ mỉ nhân quả trước sau của sự kiện
lần này và sách lược của mình, vừa đích thân điểm binh, dãn quân xuất
phát ngựa không dừng vó, ngày đêm thần tốc đến giải vây cho Sơn Dương.
Sắc trời đã chuyển sang màu trắng bạc. Đội kị binh hai trăm người đã chạy
nguyên một đêm không ngủ không nghỉ, người ngựa đều đã mệt mỏi. Lưu
Chinh thúc ngựa tiến lên: “Thế tử, đã đi một đêm, ngựa cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi một chút”.
Lâu Dự nheo mắt nhìn về phía hừng đông vừa
hiện rõ phía chân trời: “Truyền lệnh, đi tiếp về phía trước mấy dặm
đường có một dòng suối, chúng ta sẽ dừng lại cho ngựa uống nước nghỉ
ngơi”.
Lưu Chinh nhận lệnh đi, tốc độ của đội kị binh không giảm, như một mũi tên nhọn màu đen rời dây cung bay vào sâu trong đại mạc.
Bởi vì tuổi nhỏ nhất, lại không có kinh nghiệm tác chiến, Loan Loan được
bảo vệ ở giữa đội ngũ Hắc Vân kị. Điều này làm cho vua ngựa hoang đại
Hồng rất không quen. Nó luôn luôn dẫn đầu đàn ngựa rong ruổi thảo
nguyên, không ngờ lúc này lại uất ức bị kẹp giữa đàn ngựa không thể nào
sải vó. Nhìn Truy Phong một mình dẫn đầu ở vị trí đầu mũi tên quá mức uy phong, đại Hồng liền cực kì bất mãn với người đang cưỡi trên lưng nó,
lắc đầu vẫy đuôi phun phì phì, chân trước vướng chân sau, chạy lảo đảo
xiêu vẹo.
Loan Loan đương nhiên biết đại Hồng rất ấm ức. Nhìn
bóng lưng vững vàng như núi của Lâu Dự, cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một
lát, đưa tay sờ sờ mũi: “Người này không dễ chọc, chúng ta đừng trêu
chọc hắn, ngươi nhẫn nhịn một chút đi”.
Đúng lúc này, cô bé nghe thấy Lâu Dự cao giọng kêu lên: “Loan Loan ở đâu?”
Loan Loan sửng sốt, cho ngón tay vào ngoáy tai. Kêu mình à? Cô bé đưa mắt
nhìn quanh, các kị binh Hắc Vân kị bên cạnh đều không có biểu hiện gì,
vẻ mặt rất lạnh lùng.
Đang do dự, Loan Loan lại nghe thấy tiếng gọi: “Tiểu quỷ, đến bên cạnh ta”.
Xác định Lâu Dự đang gọi mình thật, Loan Loan không khách khí nữa, kẹp bụng ngựa thúc ngựa chạy lên phía trước. Đại Hồng không nén được vui mừng,
tung vó phi lên vượt qua đàn ngựa xung quanh, sau nháy mắt đã chạy tới
bên cạnh Lâu Dự, sánh vai chạy bên cạnh Truy Phong, lắc đầu vẫy đuôi cực kì đắc ý.
Sau khi gọi Loan Loan đến bên cạnh, Lâu Dự không còn để ý đến cô bé nữa mà tập trung cưỡi ngựa, mắt nhìn phía trước.
Loan Loan không có việc gì làm liền nhìn chằm chằm bên mặt Lâu Dự. Trong
nắng sớm, mắt người này sáng như sao, đen như sơn, lông mày lưỡi mác,
sống mũi thẳng tắp giống như điêu khắc.
Thật dễ nhìn! Loan Loan
thầm so sánh người này với tía. Tía nho nhã thanh cao, phong thái thư
sinh, người này lạnh lùng sắc bén, khí chất như đao. Một là công tử cao
sang tiếu ngạo thiên hạ, một là tướng quân trẻ tuổi gọi gió hô mưa,
phong thái khí độ đều là long phượng trong loài người, khó phân cao
thấp.
“Nhìn đủ chưa?” Lâu Dự không hề quay sang, giọng nói lạnh nhạt.
“Rồi”. Loan Loan bừng tỉnh lại, nói không hề ngượng ngùng: “Ông đẹp trai thật”.
Lưu Chinh bên cạnh không nhịn được bật cười. Mặc dù biết tiểu quỷ này luôn
luôn thẳng như ruột ngựa, nhưng ngươi có cần phải thẳng đến thế không?
Lâu Dự lại vẫn bình thản, sắc mặt không đổi: “Có phải ta nên cảm ơn ngươi đã khen ngợi không?”
“Nhưng…” Giọng Loan Loan lanh lảnh dễ nghe như tiếng đồ gốm loại tốt nhất rơi
vỡ: “Tôi cảm thấy tía vẫn đẹp trai hơn một chút”.
Hai vai Lưu Chinh rung như co giật, hắn cười sặc sụa suýt nữa ngã xuống ngựa.
Lâu Dự cười khổ, làm bộ như hỏi bâng quơ: “Tía ngươi là người thế nào?”
Nhắc tới Dung Diễn, tâm tình Loan Loan lại sa sút không tự chủ được, trái
tim như bị cắt bằng một con dao cùn, nhói đau quặn thắt, giọng nói lí
nhí: “Tía… là người tốt với tôi nhất trên đời”.
“Ờ. Công phu của ngươi cũng là tía dạy à?” Lâu Dự hỏi.
“Đúng thế. Cái gì tía cũng biết, rất lợi hại”.
Bàn tay cầm dây cương của Lâu Dự khẽ động, trong lòng tràn ngập chờ mong,
dường như đáp án đã rất rõ ràng. Chàng cố gắp kiềm chế tâm tình kích
động, hỏi: “Tía ngươi tên là gì?”
“Tôi không biết”. Loan Loan đáp rất gọn gàng dứt khoát.
Lâu Dự sửng sốt, quay sang nhìn, chỉ thấy hai mắt Loan Loan trong suốt, vẻ mặt không hề thay đổi, không giống như là nói dối.
“Đùa à? Làm gì có đứa con nào không biết cha mình tên là gì?” Lưu Chinh lắc đầu: “Ta không tin”.
Nhưng từ trước đến nay tía đều không chịu kể chuyện của mình, kể cả tên là gì cũng không nói. Loan Loan khó chịu cắn môi, để lộ hàm răng trắng như
gạo nếp, lại không chịu nhận thua, cãi lại như phải bỏng: “Tía chính là
tía, tía tên là gì quan trọng lắm à?”
Nhìn vẻ mặt Loan Loan, Lâu
Dự biết Loan Loan thật sự không biết, mà vấn đề “thật sự không biết” này lại rất tế nhị. Là cha mà lại không chịu nói với con mình tên là gì,
nếu là người bình thường thì quả thật kì lạ, nhưng nếu như là người đó
thì lại không có gì lạ.
Bởi vậy khả năng tía của Loan Loan là người đó lại lớn hơn vài phần.
Nghĩ tới đây, trong lòng tràn đầy tiếc thương, ánh mắt Lâu Dự nhìn Loan Loan liền trở nên dịu dàng thương yêu.
Giật cương thúc ngựa nhảy qua một mô đất nhỏ, thấy Loan Loan cúi đầu cắn
môi, hiển nhiên trong lòng đang buồn bã, Lâu Dự liền cười to: “Loan Loan nói rất hay, cần gì biết ông ta là ai, chỉ cần biết ông ta là tía ngươi là được”.
Loan Loan sáng mắt lên. Cô bé là trẻ mồ côi, thuở nhỏ
bơ vơ không nơi nương tựa, xưa nay vẫn coi Dung Diễn là người thân nhất. Nhưng chợt phát hiện mình lại không biết họ tên của người thân nhất đó, cảm giác áy náy khó chịu cuồn cuộn như nước thủy triều, trong lòng chua cay đắng chát không sao diễn tả được. Lúc này thấy Lâu Dự chẳng những
không hề có ý xem thường mình mà còn an ủi dỗ dành, cô bé rất vui, khịt
mũi nói: “Tôi không nói dối”.
“Ta biết”. Lâu Dự gật đầu.
“Tía thật sự rất tốt với tôi, tía còn nấu cơm cho tôi ăn”. Giọng nói rõ ràng có ý khoe khoang, ý là tôi cũng có cha thương yêu, không phải một đứa
bé hoang dã.
“Ta biết”. Giọng Lâu Dự càng dịu dàng hơn.
“Li Quang cũng là tía cho tôi”.
“Ta biết”.
“Tía còn từng cứu mạng đại Hồng”.
“Ta biết”.
“Tía đã đọc rất nhiều sách”.
“Ta biết”.
“Tía hiểu y thuật, thường chữa bệnh cho người ta”.
“Ta biết”.
“Tía đẹp trai hơn ông”.
“Ta biết… Cái gì? Điều này thì chưa chắc”.