Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 3 - Chương 3


“Ngươi nói trên đường này có một vùng cát lún rất lớn?”

Loan Loan gật đầu: “Đúng vậy, trước kia tôi đi săn thỏ thường xuyên tới đó.
Nơi đó thỏ có thể chạy qua, nhưng đại Hồng thì không được, nó quá nặng,
chạy vào chắc chắn sẽ bị lún xuống”.

Lâu Dự buông mí mắt che khuất ánh sáng lóe lên trong mắt: “Nhưng cuối cùng ngươi vẫn bắt được thỏ, đúng không?”

Loan Loan dương dương tự đắc: “Đó là đương nhiên. Thỏ chạy mãi sẽ khát nước. Hơn nữa chúng cho rằng đã chạy thoát, gan sẽ lớn hơn, không còn cảnh
giác nữa. Vùng cát lún mặc dù lớn nhưng vẫn có đường để đi, trong đó có
một ốc đảo nhỏ. Thỏ chạy mệt rất thích đến đó uống nước. Tôi chỉ cần chờ ở ốc đảo là được, bắt con nào được con đấy”.

Lâu Dự suy nghĩ chốc lát, chậm rãi ngẩng đầu lên, bên miệng mang nụ cười xảo quyệt: “Rất tốt, hôm nay chúng ta cùng đi bắt thỏ”.

Triệu Vô Cực kinh ngạc. Bắt thỏ? Đường đường tinh binh Hắc Vân kị lại đi bắt thỏ? Mình có nghe nhầm hay không?

Loan Loan lại hết sức vui vẻ, vỗ ngực kêu thùm thụp: “Tốt, bắt thỏ thì tôi
giỏi lắm. Tôi còn biết bắt gà rừng nữa. Tía thường nói tôi là đại sát
tinh của thỏ hoang và gà rừng, gà thấy gà chết, thỏ thấy thỏ khóc”.

Lưu Chinh không nhịn được bật cười.

Vẻ mặt Lâu Dự vẫn bình tĩnh, chàng gật đầu nói: “Đại sát tinh, hôm nay có bắt được thỏ không đều phải dựa vào ngươi”.

Nói xong chàng lập tức chuyển giọng: “Lưu Chinh”.

“Có thuộc hạ”.

“Ngươi dẫn năm mươi người, dùng tốc độ cao nhất đuổi theo quân Sóc, trên đường cố gắng phô trương thanh thế, phải khiến bọn chúng cho rằng chúng ta
đang đuổi theo, ép bọn chúng đẩy nhanh tốc độ chạy về phía trước, đến
tận lúc đẩy bọn chúng vào vùng cát lún. Nhớ, chỉ được đuổi theo, không
được đánh thật”.

“Rõ!” Lưu Chinh nhận lệnh đi ra khỏi đội ngũ,
lệnh năm mươi quân sĩ thuộc tiên phong doanh mỗi người buộc một sợi dây

thừng vừa dài vừa to vào đuôi ngựa.

Loan Loan nhảy xuống ngựa, ngồi bên cạnh xem náo nhiệt: “Buộc cái này làm gì? Như vậy ngựa có thể chạy nhanh hơn à?”

“Lát nữa ngươi sẽ biết”. Lưu Chinh vừa làm vừa hỏi: “Loan Loan, chạy về phía trước bao xa nữa thì đến vùng cát lún?”

Loan Loan nghiêng đầu suy nghĩ một hồi: “Chạy khoảng bốn mươi dặm nữa sẽ
nhìn thấy một hòn núi đá nhỏ màu đen. Chạy vòng qua hòn núi nhỏ này,
chạy khoảng năm dặm nữa sẽ nhìn thấy một vùng rất nhiều cồn cát nhỏ, chỗ đó chính là vùng cát lún”.

Lưu Chinh nhớ kĩ, trong lòng thầm
khen thế tử anh minh. Tiểu quỷ này chính là một tấm bản đồ sống ngàn
vàng khó mua. Lần này nếu không phải Lâu Dự nhất quyết dẫn tiểu quỷ này
theo thì đừng nói đến truy kích kẻ thù, không cẩn thận chính mình lại
rơi vào cảnh khốn cùng, bị cát lún nuốt sạch.

Sau khi buộc dây
thừng xong, Lưu Chinh cầm đầu, dẫn năm mươi kị binh nhanh chóng đuổi
theo đám kị binh nước Sóc theo phương hướng Loan Loan chỉ.

Năm
mươi con ngựa bắt đầu chạy, dây thừng kéo lê trên cát, cát bụi bay ngập
trời, chỉ nghe thấy tiếng chân, không nhìn thấy bóng người, thoạt nhìn
dường như có một đội kị binh lớn khuất trong cát bụi lao tới với thanh
thế kinh người.

Đợi đội ngũ của Lưu Chinh đã chạy xa, Lâu Dự đưa
tay xách Loan Loan lên lưng ngựa, mỉm cười: “Bây giờ dẫn bọn ta đi theo
con đường nhỏ đi bắt thỏ đó”.

Loan Loan dốt đặc về binh pháp và
chiến thuật nhưng không hề ngu ngốc, lúc này xem tình hình đã có thể rõ
ràng, việc Lâu Dự cần làm không hề dính dáng gì đến bắt thỏ. Đâu phải
chàng định bắt thỏ, đó là chàng coi đội kị binh trọng giáp nước Sóc đó

như đám thỏ.

Bắt một đám người thú vị hơn bắt thỏ nhiều, hơn nữa
những người đó còn là kẻ thù đã hại chết tía. Loan Loan trời sinh đã là
người gan lớn, vừa nghĩ như vậy dũng khí lập tức tăng gấp trăm lần, mặt
mày hớn hở: “Không thành vấn đề, đi theo tôi”.

Loan Loan quay đầu ngựa, dẫn đầu đi trước.

“Giá!” Lâu Dự thúc Truy Phong theo sát bên cạnh Loan Loan, dẫn số quân sĩ còn lại chạy vào sâu trong sa mạc.

Sa mạc này mênh mông bát ngát, toàn là cồn cát nhấp nhô và những mỏm núi
đá màu đen không có một ngọn cỏ, những cây xương rồng mọc rải rác trên
cát cũng bị nắng gắt làm cho ủ rũ. Đa số thời gian không nhìn thấy một
đông vật nào, chỉ thỉnh thoảng có chuột cát hay thỏ hoang chạy qua. Cảnh vật nơi nào cũng như nơi nào, tử khí nặng nề.

Đội ngũ hơn trăm
người của Lâu Dự như một chiếc thuyền tam bản nhỏ nhoi bơi vào biển cả
mênh mông, không có hải đăng, không có dấu hiệu dọc đường, đầu óc mênh
mang không hề có cảm giác về phương hướng.

Loan Loan lại giống
như ở nhà mình, rất thành thạo dẫn mọi người vòng qua một loạt những hòn núi đá, một loạt cồn cát. Ngay cả nơi nào có xương rồng, nơi nào có
hang chuột cát, cô bé cũng có thể kể ra rõ ràng.

Chạy được khoảng hơn mười dặm, Triệu Vô Cực không nhịn được giục ngựa tiến lên, chạy tới bên cạnh Loan Loan, lớn tiếng nói: “Tiểu quỷ, tại sao ngươi lại thông
thuộc nơi này như vậy?”

Loan Loan không quay đầu lại, nói rất
thản nhiên: “Nếu từ nhỏ ông đã đuổi thỏ hoang, săn lợn rừng, tránh bầy
sói trong sa mạc, ông cũng có thể thông thuộc như vậy”.


“Bình thường ngươi toàn ăn những thứ đó?”

“Đúng vậy, có lúc cũng giết con sói lột da đi bán, mua một ít muối và lương
thực. Ở đây trời lạnh, da sói có giá lắm, một tấm da có thể bán được rất nhiều bạc, còn có thể mua quần áo mới”.

“Còn tía ngươi?”

“Tía bị ốm, không làm nổi việc nặng”.

Loan Loan nói vô tâm, mọi người nghe lại cảm thấy xót xa trước những gian khổ cô bé phải chịu.

Triệu Vô Cực mặc dù xuất thân nhà nông nhưng ít nhất trên có cha mẹ dưới có
anh em, cuộc sống khó khăn nhưng cũng không thiếu cơm ăn. Nghĩ Loan Loan mới tí tuổi đầu đã phải đi săn để nuôi sống chính mình trên hoang mạc
nặng nề tử khí này, ánh mắt nhìn Loan Loan lập tức mang vẻ thông cảm sâu sắc.

Đứa nhỏ này rốt cuộc đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ mới có thể lớn lên trong một môi trường nghiệt ngã như vậy?

Nghĩ đến những việc làm của mình trước đây, trong lòng Triệu Vô Cực vô cùng
áy náy. Hắn vừa định mở miệng lại nghe thấy Loan Loan hưng phấn kêu to:
“Đến rồi, ở ngay phía trước”.

Loan Loan thúc ngựa chạy lên mấy chục mét nữa rồi nhảy xuống lưng ngựa, trong mắt lấp lánh ánh sao: “Xem đi, chính là nơi này”.

Lâu Dự giơ tay lên cao, hơn trăm kị binh phía sau đồng loạt dừng lại, tới tấp xoay người xuống ngựa.

Chỉ thấy trước mặt vô cùng rộng lớn, những cồn cát nhỏ san sát như cuộn
sóng trải dài không có giới hạn. Thoạt nhìn khu vực này không có gì khác sa mạc bình thường, nhưng nhìn kĩ lại phát hiện những cồn cát san sát
đó gần như hoàn toàn bằng nhau, thậm chí cả hình dạng cũng gióng hệt
nhau từ xa nhìn lại như vô số đường cong xếp sát nhau kéo dài về phía
chân trời.

“Cát lún này lợi hại lắm. Tôi đã tận mắt nhìn thấy một con gấu to bị lún xuống, chỉ một lát đã ngập cả đỉnh đầu”. Loan Loan
cài Li Quang vào đai lưng, còn không quên đeo túi đựng lương khô lên
lưng.

Những kị binh Hắc Vân kị còn lại đều trang bị cung cứng bội đao đúng tiêu chuẩn, chỉ có cô bé là đeo một thanh đoản kiếm. Nghĩ cũng đúng, Loan Loan không biết bắn tên, có mang cung tên cũng bằng thừa.

Triệu Vô Cực nhìn vùng hoang mạc hình thái kì lạ phía trước, nói với vẻ lo
lắng: “Khắp nơi đều như nhau, không nhìn ra có đường. Làm sao ngươi biết đi vào kiểu gì?”


Loan Loan phủi bụi trên người: “Đi theo tiểu Hắc. Tiểu Hắc nặng hơn tôi nhiều, nơi nó có thể đi thì tôi cũng có thể đi”.

Triệu Vô Cực nghe vậy liền thầm ước lượng, lại nhìn thân thể gầy gò của Loan
Loan, lập tức cực kì hối hận mấy ngay nay ăn quá nhiều, nhỡ đâu mình lại nặng hơ con báo đen đó…

Loan Loan vuốt lông bờm đại Hồng, nhìn về phía Lâu Dự: “Ngựa không vào được, chúng ta phải đi bộ. Đàn ngựa cứ
đi theo đại Hồng, nó biết phải đợi ở đâu”.

Lâu Dự lệnh tất cả Hắc Vân kị xuống ngựa chuẩn bị.

Các tướng sĩ cùng xuống ngựa chỉnh lại quần áo đao cung, chỉ đợi Lâu Dự ra
lệnh một tiếng, tấn công hay tập kích đều có thể lập tức thi hành.

Loan Loan huýt một tiếng sáo, đám chiến mã tới tấp tập trung đến bên cạnh
đại Hồng. Đám chiến mã này có kinh nghiệm chiến đấu dày dạn, gặp nguy
cũng không loạn. Trong đó còn có cả mấy con ở chuồng ngựa của Loan Loan, từ lâu đã rất quen với đại Hồng, lúc này đại Hồng dẫn đầu, cả đàn ngựa
không hề cảm thấy có gì bất ổn.

Lần trước mặc dù đại Hồng chịu
thua Truy Phong, nhưng đến nơi này chẳng khác nào về nhà, như thổ phỉ về đến sơn trại, cảm giác kiệu ngạo biến mất đã lâu của vua ngựa hoang lại lần nữa dâng trào. Đại Hồng ngẩng đầu ưỡn ngực đứng bên cạnh Truy
Phong, dương dương tự đắc, cuối cùng cũng có việc ngươi không biết mà ta biết, cho ngươi mở mang kiến thức về sức mạnh của vua ngựa hoang.

Đợi đàn ngựa tụ tập lại một chỗ, đại Hồng kiêu ngạo liếc nhìn Truy Phong,
sau đó hí dài một tiếng, đứng thẳng người lên, tung vó chạy về một
phương hướng khác.

Lâu Dự vỗ vỗ lưng Truy Phong, Truy Phong hiểu ý, cũng hí dài một tiếng, dẫn đầu chạy theo.

Mang khí phách dẫn theo vạn mã tung hoành thảo nguyên trước đây, đại Hồng
dẫn đầu hơn trăm con chiến mã càng chạy càng xa, dần dần biến mất sau
những cồn cát và núi đá.

Đưa mắt nhìn đàn ngựa đi xa, Loan Loan
lau cát bụi trên mặt, quay lại cười nói với Lâu Dự: “Tôi rất thuộc
đường. Đi theo dấu chân tôi, một bước cũng đừng bước sai”.

Lâu Dự gật đầu, truyền lệnh xuống. Cả đội hình xếp thành một hàng, Loan Loan
đi đầu, Lâu Dự theo sát phía sau, từng bước đi vào vùng cát lún…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.