Triệu Vô Cực nhất
thời ngây ngốc. Đại Hồng cũng là kẻ thù cũ, mối thù trên thảo nguyên khi đó vẫn rõ ràng trước mắt. Càng huống chi hắn không có bản lãnh đối
thoại với động vật như Loan Loan, việc giao tiếp có chướng ngại. Hắn cực kì chán nản, chẳng lẽ bắt hắn nói với đại Hồng, đại Hồng, đừng giận,
trả lại Hoàng Long cho ta, ngươi cứ việc ra điều kiện?
Lúc này
Triệu Vô Cực cảm thấy mình giống như một thiếu nam mới biết yêu bị cướp
mấy người yêu, mà tình địch lại là một con ngựa, đúng là làm mọi người
sầu từ trong lòng sầu ra.
Cho dù cực kì muốn lấy lòng nhưng lại
không biết mở miệng từ đâu, hắn đành phải lúng túng vuốt lông bờm đại
Hồng, xoắn xuýt hồi lâu mới mở miệng: “Đại đại đại… Hồng, ăn cơm
chưa?”
Loan Loan bật cười khì khì. Thấy một người đàn ông sức dài vai rộng như Triệu Vô Cực, trên mặt lại đỏ bừng như sắp chảy máu, Loan
Loan sinh lòng từ bi kéo tai đại Hồng nhỏ giọng thầm thì vài câu.
Đại Hồng cào móng lắc đầu nhìn Triệu Vô Cực, đôi mắt ngựa to đùng trợn tròn lộ rõ vẻ khinh thường. Triệu Vô Cực cũng căng thẳng nhìn lại. Một người một ngựa nhìn nhau chốc lát, Triệu Vô Cực thật sự không đoán được ý của đại Hồng, đành phải nhìn về phía Loan Loan như cầu cứu.
Loan
Loan cúi xuống vuốt bờm đại Hồng, nói: “Chúng ta đi đánh nhau, chẳng lẽ
để Hoàng Long đứng bên cạnh xem náo nhiệt? Phải để hắn cưỡi Hoàng Long
cùng chúng ta đánh nhau mới được”.
Đại Hồng nghe vậy mới phun phì phì, vẫy đuôi với Hoàng Long.
Hoàng Long vốn đã cực kì khó xử giữa hai chủ nhân mới cũ, lúc này thấy đại
Hồng đã gật đầu, nó lập tức khẽ hí một tiếng, bước chân nhẹ nhàng chạy
tới bên cạnh Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực mừng rỡ, lập tức xoay người lên ngựa, xoa đầu Hoàng Long, vỗ vỗ mông ngựa, cười tít cả mắt.
Lại nhìn Loan Loan bên cạnh, Triệu Vô Cực cảm động đấm ngực thình thịch:
“Huynh đệ Loan Loan, quân Sóc xảo quyệt, huynh đệ lại không có kinh
nghiệm. Đi gặt lúa chỉ việc đi cùng một tổ với ca ca, đao tên gì đó ca
ca đều cản cho huynh đệ, đảm bảo huynh đệ không mất một sợi lông nào”.
Loan Loan ngơ ngác: “Gặt lúa là cái gì? Chẳng lẽ không phải đi đánh nhau à?”
Triệu Vô Cực lộ vẻ đắc ý, cuối cùng cũng đến lúc cậy già lên mặt, khoe khoang kinh nghiệm, lập tức nói tràng giang đại hải mặc kệ người ta có thích
nghe hay không.
Lúc đó quan hệ giữa hai nước Lương Sóc rất xấu,
dù không có đại chiến nhưng biên giới không ngừng có xung đột. Thỉnh
thoảng có thổ phỉ tấn công dân cư vùng biên, giết người cướp bóc, không
chuyện ác nào không làm, thường thường một khi tấn công là tắm máu cả
thôn xóm, không để lại một người sống nào.
Người dân vùng biên bị cướp bóc khổ không nói nổi, lũ lượt tha hương cầu thực dù có phải dẫn
theo cả người già trẻ nhỏ. Đất khai khẩn không có người trồng trọt tạo
thành ngàn dặm đồng hoang, cỏ dại um tùm, rất nhiều nơi thậm chí điêu
tàn không có người ở.
Mặc dù vẫn nói là thổ phỉ làm loạn, nhưng
những người liên quan đều biết rõ, đội kị binh chỉnh tề như thế, tác
phong gọn gàng giết người cướp của không để lại người sống như thế đâu
có thể là việc làm của thổ phỉ bình thường, rõ ràng chính là quân đội
được huấn luyện kĩ càng.
Ngươi bất nhân thì ta bất nghĩa, ngươi
có thể cải trang thành thổ phỉ lấn qua biên giới cướp bóc dân ta thì vì
sao ta không thể biến thành nghĩa quân bảo vệ biên giới?
Lâu Dự
cười lạnh trong lòng, tự mình dẫn tinh binh Hắc Vân kị tuần tra biên
giới, đuổi giết thổ phỉ không lưu tình chút nào, một là bảo vệ biên
giới, hai là có thể mượn việc này để thực chiến luyện binh.
Hai
bên đều không xuất hiện với phương thức tác chiến của quân chính quy,
lại thường xuyên vào nhà cướp của, đốt lương thảo, cướp vàng bạc, đánh
nơi này xong lại chuyển sang nơi khác. Vì vậy loại tác chiến kiểu du
kích này được gọi là gặt lúa.
Gần mười ngày nay thổ phỉ ngoài
thành Lương Châu làm loạn, rất nhiều nạn dân lang bạt tràn vào trong
thành, trong đó chắc chắn trà trộn không ít thám báo gián điệp của đối
phương.
Lâu Dự hiểu rõ muốn dẹp nội loạn thì trước hết phải diệt
được ngoại viện, chặt đứt viện trợ của đối phương thì mới có thể quét
sạch gian tế trà trộn vào trong thành.
Vì vậy chàng đích thân cầm quân, dẫn tinh nhuệ của tiên phong doanh, thám báo doanh, tên nỏ doanh
cộng thêm một số lính mới có biểu hiện xuất sắc của tân binh doanh tạo
thành một đội kị binh chuẩn bị xâm nhập thảo nguyên, càn quét thổ phỉ.
Một khi đã xâm nhập hoang mạc thì mấy chục ngày sau mới quay về, những hung hiểm trên đường đi khó nói hết bằng lời, vì vậy những người lên đường
hoặc là thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú, hoặc là võ nghệ
siêu quần, năng lực xuất chúng.
Nhìn từ góc độ nào, Loan Loan đều không phải một lựa chọn thích hợp.
Sở dĩ trước khi đi lại mang theo gã lính mới lười nhác vô lại không có
quân kỉ tên là Loan Loan này là vì Lâu Dự tin tưởng không ai có thể hiểu được thảo nguyên đại mạc hoang vu hơn đứa bé còn đang ngái ngủ này.
Một đứa bé khoảng mười tuổi lớn lên trên thảo nguyên tàn khốc vô tình đã là kì tích, chưa nói lại dẫn theo một ngựa một báo, tung hoành ngang dọc,
xưng bá thảo nguyên, xuất quỷ nhập thần, cuộc sống dễ chịu vô cùng.
Thảo nguyên hoang mạc này nhìn thì tầm thường nhưng thực ra khắp nơi đều có
cát lún. Nếu người không biết đường đi vào sẽ rất dễ mất phương hướng,
nếu rơi vào cát lún thì quân đội lợi hại đến mấy cũng chỉ có đường chết. Mặc dù Lâu Dự đã mạo hiểm vào dò đường mấy lần nhưng làm sao có thể
sánh với đứa bé hoang dã lớn lên trên thảo nguyên này?
Gặt lúa
quan trọng nhất là dùng kì binh tập kích, tiến lùi nhanh chóng nhờ vào
việc quen thuộc địa hình. Mà đứa bé trước mắt này chính là một tấm bản
đồ sống cực kì khó được.
Cho nên không dẫn hắn đi thì dẫn ai đi?
Triệu Vô Cực không hề rõ những tính toán của thế tử nhà mình, chỉ thầm kinh
ngạc vì sao lại để tiểu quỷ này vừa mới đến đã ra chiến trường? Đó chính là chiến trường thật sự. So với độ thảm thiết của gặt lúa, những trò
đánh đấm lặt vặt mất một ngón tay hay một cánh tay hoàn toàn không hề
đáng nhắc tới.
Loan Loan đã thoải mái trả lại Hoàng Long, Triệu
Vô Cực nợ một ân tình lớn, nhìn tiểu quỷ trước mặt cũng vừa mắt hơn
nhiều, đương nhiên không muốn tiểu quỷ này lại chết ngay trận đầu.
Hắn thầm mắng thế tử bạc bẽo, hắn lại lập tức lo bò trắng răng: Thế tử lạnh lùng bạc bẽo như vậy, sau này không lấy được thế tử phi thì biết làm
thế nào?
Sau đó nhìn bả vai gầy gò, tay chân nhỏ bé của Loan
Loan, hắn lại nghĩ đây là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, nói thế nào thì việc tiểu quỷ này nhập ngũ cũng không thể không liên quan đến
mình. Nếu cứ để nó ra chiến trường như vậy, vạn nhất có chuyện gì xảy
ra…
Triệu Vô Cực càng nghĩ càng cảm thấy trách nhiệm của mình
trọng đại, bầu nhiệt huyết lập tức biến thành quyết tâm bảo vệ Loan
Loan. Hắn cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, nói rất nghiêm túc: “Loan Loan
đừng sợ, thế tử không lo cho ngươi, Triệu đại ca sẽ bảo vệ ngươi”.
Hồi lâu không thấy Loan Loan trả lời, hắn ngẩng đầu lên nhìn, Loan Loan đã thúc ngựa chạy đi từ lúc nào rồi.