Nửa đêm, canh ba, tiếng ngáy vang lên trong nhà cỏ bên cạnh chuồng ngựa.
Đối với một kẻ phàm ăn thì nhà bếp chẳng khác nào thiên đường. Bị Lâu Dự
phạt xuống bếp giúp việc đâu có thể gọi là phạt, quả thực chính là khen
thưởng biến tướng.
Mấy ngày nay Loan Loan sống rất sung sướng. Cô bé thoạt nhìn nhỏ nhắn yếu ớt, ngoại hình lại đoan chính làm người khác yêu thích. Mấu chốt là cô bé phàm ăn, bất kể đầu bếp nấu món gì cũng
vui vẻ cổ vũ khen ngon, vì vậy cũng không cần nịnh bợ gì đã rất được các đầu bếp yêu thích. Việc nặng hoàn toàn không đến lượt cô bé làm, đồ ăn
mới ra lò lại luôn được nếm đầu tiên.
Mấy ngày nay cô bé suốt này ăn ngấu nghiến, rảnh rỗi thì đến xạ tiễn trường lượn một vòng cho tiêu
bớt rồi lại tiếp tục ăn, đến tối vác cái bụng tròn xoe về nhà cỏ ngủ một giấc đến sáng, cuộc sống không thể dễ chịu hơn được.
Điều này làm cho Loan Loan thật tình cảm thấy cuộc đánh lộn mấy ngày hôm trước đúng là quá giá trị.
Lúc này cô bé phàm ăn đó đang ngủ say trên giường đất trong nhà cỏ, tiếng ngáy khe khẽ.
“Loan Loan, mấy ngày nay quân ca thổi càng ngày càng hay”. Trong mơ, Dung
Diễn bưng bát cháo gà rừng, mỉm cười nhìn Loan Loan: “Loan Loan của
chúng ta thông minh như vậy, sau này nhất định là một tài nữ tinh thông
tất cả cầm kì thi họa”.
Một người lợi hại như tía cũng nói mình
là tài nữ, vậy chắc chắn mình là một đại tài nữ. Loan Loan trong lòng
vui vẻ, cười thấy lông mày không thấy mắt, quân ca thổi càng thêm lạc
điệu.
Hình ảnh thay đổi, vẫn là Dung Diễn, tay cầm tay dạy võ
công cho Loan Loan, nói rất kiên nhẫn: “Muốn luyện cái gì? Tất cả những
gì tía biết đều có thể dạy con”.
Hai mắt Loan Loan đảo mòng mòng: “Ờ… Tiêu dao bộ”.
Dung Diễn: “Vì sao thích luyện tiêu dao bộ?”
Loan Loan nói vui vẻ: “Tiêu dao bộ có thể chạy thoát thân”.
Dung Diễn: “…”
Hình ảnh lại thay đổi. Dưới màn trời mây đen giăng kín, Loan Loan đốt đống
củi thông, ngơ ngác nhìn bóng dáng Dung Diễn dần dần biến mất trong ngọn lửa. Lửa tắt, cô bé tự tay thu tro cốt của Dung Diễn cho vào bình, sau
đó đứng trên đỉnh Dị Thiên Nhai thả từng nắm tro bay theo gió. Nước mắt
đã chảy cạn, trái tim như bị một bàn tay to lớn bóp chặt, đau đến không
thể nào thở được.
Tía, từ bây giờ tía sẽ sống trong nắng sớm ban
mai, trong nắng chiều vàng rực, trên thảo nguyên Dã Tây đầy thiên nhật
thảo, bên bờ sông Thú, và cả… ở trong lòng Loan Loan.
Lâu Dự
đứng bên giường đất, nhìn Loan Loan nằm sấp trên giường, một lúc lâu
không nói gì. Lưu Chinh định đi tới đánh thức Loan Loan nhưng bị chàng
đưa tay cản lại.
Nhìn thấy khóe miệng Loan Loan trên giường khẽ cong lên trong mơ, Lâu Dự bật cười. Tiểu quỷ này mớ thấy gì mà vui vẻ như vậy?
Nhưng một lát sau lại thấy nét cong đó từ từ hạ xuống, đứa bé đang ngủ say
nghẹn ngào trong mơ, nước mắt từ khóe mắt chảy ra, chậm rãi chảy xuống
dọc theo má.
Nhìn giọt nước mắt đọng trên hàng lông mi thật dài,
Lâu Dự cảm thấy hết sức gai mắt. Yên lặng chốc lát, đột nhiên chàng lớn
tiếng quát lên: “Tiểu quỷ, mặt trời đã chiếu vào mông rồi, còn không mau dậy cho ta?”
Loan Loan giật mình, lầm bầm mắng mấy câu trong mơ, không mở mắt ra, chép miệng lật người tiếp tục ngủ, không hề có ý định
rời giường.
Lâu Dự nghiến răng, tự mình tiến lên, vận chưởng như
gió, hùng hổ đánh hai cái vào mông Loan Loan: “Tiểu quỷ, dậy, nếu không
ta ăn hết bánh ngọt”.
Dứt lời, chàng cố ý mở khăn gấm, đưa qua đưa lại chiếc bánh ngọt Cẩm Tú mới làm trước mũi Loan Loan.
Hương thơm ngọt ngào quanh quẩn bên chóp mũi, cánh mũi Loan Loan phập phồng,
đột nhiên giật mình bật dậy, hai mắt lờ đờ đưa tay quờ quạng: “Cho tôi,
cho tôi, cho tôi ăn”.
Lâu Dự đắc ý cho một miếng bánh hạt dẻ vào
trong miệng Loan Loan, sau đó ném một bộ quân phục Hắc Vân kị trùm lên
mặt Loan Loan: “Thay vào, chúng ta phải xuất phát!”
Loan Loan vô thức nhai bánh ngọt, hai mắt ngỡ ngàng bỏ bộ quân phục trên mặt ra, hỏi ngơ ngác: “Đi đâu?”
Lâu Dự đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại: “Mau thay quân phục đi ra,
mang vũ khí, cưỡi ngựa, trong vòng một nén hương có mặt ở thao trường,
chúng ta đi gặt lúa”.
Loan Loan không hề biết gặt lúa là gì, nhưng nghe khẩu khí của Lâu Dự thì hình như là phải đi đánh nhau.
Nể tình bánh ngọt dạo này càng ngày càng ngon, số lần đưa đến cũng càng
ngày càng dày, thôi thì gắng gượng giúp hắn đánh một trận vậy.
Chậm chạp thay bộ quân phục Lâu Dự ném tới, Loan Loan đứng dưới đất, đấm đá
vài cái, cảm thấy kích cỡ rất vừa người, tốt hơn bộ quân phục thùng
thình phải xắn tay áo xắn gấu quần kia quá nhiều.
Quần áo hình
như mới giặt sạch phơi khô, sạch sẽ thoải mái lại thơm mùi nắng. Đã lâu
lắm không mặc quần áo mới, Loan Loan thu thập xong xuôi đi tới cửa, lại
không nhịn được kéo vạt áo, giật tay áo, nhìn phải nhìn trái, rất là hài lòng vui vẻ.
Đang vui vẻ, một âm thanh lành lạnh từ ngoài cửa
truyền vào: “Tiểu quỷ, đừng đỏm dáng nữa. Mặc đẹp mấy thì cũng vẫn là
cột nhà cháy”.
Triệu Vô Cực dựa vào cửa, lên tiếng cười nhạo.
Khúc mắc giữa hắn và Loan Loan vừa sâu vừa dài, thật sự nhìn tiểu quỷ này
cực kì không vừa mắt, tuyệt đối không buông tha bất cứ cơ hội châm chọc
chế giễu nào.
Loan Loan nhếch miệng, không để ý đến hắn, đi ra
cửa đưa tay lên miệng thổi một tiếng sáo vang dội. Tiếng vó ngựa vang
lên cộc cộc, đại Hồng không ngoài dự liệu chạy tới như bay, phía sau
không ngoài dự liệu là tiểu đệ của nó, con ngựa vàng đốm trắng cao to
đó.
Nhìn thấy con ngựa vàng đốm trắng, Triệu Vô Cực sáng mắt lên, vội vã chạy tới vài bước, hô to: “Hoàng Long, lại đây!”
Ngựa vàng đốm trắng dừng lại, nhìn chủ nhân ngày xưa, lại nhìn đại Hồng, bốn vó cào xuống đất bất an. Do dự chốc lát, nó phun phì phì, lại lắc đầu
vẫy đuôi đi theo đại Hồng.
“Hừ, đồ không lương tâm”. Triệu Vô Cực sắc mặt khó coi, căm hận nhổ một bãi nước bọt, xắn tay áo định kéo con
ngựa vàng đốm trắng lại. Nhưng hắn cũng hiểu dưa hái xanh không ngọt,
hơn nữa Hoàng Long lại dũng mãnh, chỉ dựa vào chính mình thì dù thế nào
cũng không kéo lại được, đành phải hậm hực nhìn về phía Loan Loan.
Loan Loan không thèm nhìn hắn, cài Li Quang vào bên hông, xoay người lên ngựa.
Sau khi đấu ngựa với Lâu Dự trên thảo nguyên, Loan Loan mới thật sự nhận
thức được sự lợi hại của chiến mã. Mặc dù ngoài miệng không thừa nhận,
trong lòng cô bé vẫn rất bội phục. Cho nên cô bé từ bỏ kiểu cưỡi ngựa
hoang dã không hàm thiếc không yên cương trước kia, không nói một lời
kiếm cho đại Hồng nguyên một bộ bàn đạp yên cương của quân đội.
Lạ là đại Hồng cũng không kháng cự, chỉ khó chịu cọ đi cọ lại, chạy hai
bước lại vặn vẹo một chút. Thật đáng thương, đường đường vua ngựa hoang
lại thất tha thất thểu mấy ngày như say rượu mới miễn cưỡng tìm lại được tiết tấu trước đó.
Thấy Loan Loan định đi, Triệu Vô Cực cuống
lên, lúc này mới nhớ đến mục đích mình dày mặt đến đây tìm Loan Loan,
vội chạy tới giữ dây cương của Loan Loan không buông ra. Hắn lau mặt, cố gắng nở nụ cười cực kì bợ đỡ: “Tiểu quỷ, không, Loan Loan, không, huynh đệ, trước kia là ca ca không đúng, muốn đánh muốn chửi tùy huynh đệ.
Hôm nay ca ca đến xin lỗi huynh đệ”.
Loan Loan tính tình độ
lượng, thấy đối phương nhún nhường xin lỗi trước liền độ lượng xua tay
tỏ ý bỏ qua, sau đó kéo cương ngựa lại định đi.
Không ngờ Triệu
Vô Cực vẫn giữ chặt không buông tay. Loan Loan lớn lên trong đại mạc, tư tưởng đơn thuần hết mức, bản lãnh nghe nhạc hiệu đoán chương trình cơ
bản là không, đâu hiểu được ý Triệu Vô Cực. Thấy hắn vẫn giữ chặt dây
cương không buông ra, cô bé cau mày không hiểu: “Còn có việc gì à?”
Triệu Vô Cực như nuốt một miếng móng giò còn có lông, đỏ lên nói ngập ngừng:
“Quả thật có việc. Huynh đệ Loan Loan, huynh đệ đã có đại Hồng, có
thể… trả lại Hoàng Long cho ca ca hay không? Chỉ cần huynh đệ chịu trả Hoàng Long cho ca ca, ca ca nhất định sẽ cướp bội đao của tướng quân
nước Sóc tặng huynh đệ”.
Sau khi Hoàng Long bỏ đi, Triệu Vô Cực
đành phải tìm con chiến mã khác cưỡi tạm, nhưng vẫn luôn cảm thấy không
hợp. Con này không tốt, con kia không đủ nhanh, kém xa Hoàng Long, càng
ngày càng nhớ nhung đến mức gần như ngây dại.
Lúc này sắp phải đi gặt lúa, trên thảo nguyên với tác chiến kị binh là chủ yếu, một con
chiến mã tốt có thể thêm một nửa sức chiến đấu. Cho nên Lâu Dự vừa mới
đi, hắn lập tức chạy tới đây, dự định xin Hoàng Long về bằng bất kì giá
nào.
Loan Loan nhìn Hoàng Long, gãi đầu khó xử: “Nhưng bây giờ
chủ nhân mà nó nhận không phải tôi mà là đại Hồng. Hay là ông xin đại
Hồng đi?”
Triệu Vô Cực ngẩn ra, nhìn đại Hồng ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt khinh thường, lại nhìn Hoàng Long đi theo sát phía sau, trước
mắt tối sầm. Ơ… Thế này là thế nào?