Dung Hàm không hề ngẩng đầu lên, tay không dừng lại, mười mũi ngân châm lần lượt đâm vào huyệt đạo: “Hơi thở đã dứt nhưng tâm mạch vẫn còn. Tôi giúp cô ấy cầm máu, bảo vệ tâm mạch. Phương đại phu cảm phiền mang hộp dao của tôi đến đây”.
Đã đến lúc như thế này mà vẫn còn khách sáo cảm phiền gì chứ? Phương
Tranh bật dậy chạy ra ngoài nhanh như thỏ, về đến phòng khám của Dung
Hàm lấy hộp dao rồi lại quay về như một cơn gió.
Động tĩnh lớn như vậy, mọi người trong Quốc Y đường đều bị kinh động.
Đám thầy thuốc đang khám bệnh chỉ cần không phải có bệnh nhân cần chữa
gấp đều tạm thời gác việc trên tay lại, tụ tập đến cửa phòng khám bệnh
của Phương Tranh.
“Dao của anh đây”.
Lúc Phương Tranh chạy về, Dung Hàm đã dùng rượu mạnh rửa tay xong, dùng
một tấm vải bông trắng phủ lên bụng thai phụ chỉ cắt một lỗ trên tấm vải lộ ra một phần da bụng.
Cầm lấy hộp dao, Dung Hàm lấy ra một lưỡi dao nhỏ nhất, mỏng nhất, cho
vào rượu mạnh ngâm qua rồi rạch một đường nhỏ trên bụng thai phụ…
Mọi người đứng xem không hẹn mà cùng hít một hơi kinh hãi, chồng thai
phụ nổi giận xông tới tát một cái thật mạnh vào mặt Dung Hàm.
“Kéo anh ta ra”. Tay Dung Hàm vẫn vững như bàn thạch, dường như cái tát đó không hề đánh vào mặt mình.
Đám thầy thuốc đồng loạt xông lên kéo người đàn ông ra, mồm năm miệng
mười: “Dung đại phu y thuật cao siêu, không biết chừng có thể cứu sống
thật. Dù sao cũng đã đến nước này, không bằng để Dung đại phu thử một
lần…”
“Kẹp!”
“Sắt nóng!”
“Vải bông!”
“Bột cầm máu!”
Phương Tranh nhanh chóng đưa những thứ cần thiết cho Dung Hàm.
Dung Hàm ánh mắt chăm chú, hai tay cực nhanh cực vững, dao mổ đến đâu
lập tức dùng lá sắt nóng bỏng cầm máu đến đó, cả quá trình thậm chí
không chảy ra một chút máu nào. Đám thầy thuốc vây xem nhìn mà mê mẩn
hoa mắt, ngay cả chồng của thai phụ cũng quên khóc, ánh mắt nhìn vợ mình ngoài đau đớn còn có một chút mong mỏi.
Dung Hàm mổ bụng thai phụ lấy một đống máu me be bét ra, lại xách hai chân, đánh mạnh mấy cái.
Oe! Tiếng khóc trong trẻo của đứa bé lập tức vang lên. Cả phòng khám
bệnh đều sôi trào, Phương Tranh kích động nước mắt chảy dài.
Dung Hàm nhìn Phương Tranh, đặt đứa bé vào trong lòng nàng: “Ngẩn ra đấy làm gì? Mang chỉ đến đây, sau đó ấn vào vị trí trái tim ở ba tấc dưới
ngực bệnh nhân theo đúng nhịp thở bình thường”.
Còn có thể cứu cả mẹ nữa? Trong lòng cực kì chấn động, Phương Tranh vội
giao đứa bé cho người đàn ông đang vui quá mà khóc, tìm chỉ ruột dê đưa
cho Dung Hàm, sau đó ấn lên trái tim thai phụ theo dặn dò của y.
Sau khi khâu vết mổ lại, Dung Hàm lại nhanh chóng cầm ngân châm đâm vào
các huyệt phong trì, thái dương, thiên trụ của thai phụ, lặp đi lặp lại
xoay kim kích huyệt.
Phương Tranh không ngừng ấn ngực thai phụ đến tận lúc mỏi nhừ tay không
còn sức mạnh mới vô lực nhìn về phía Dung Hàm: “Không hiệu quả, làm thế
nào?”
Một lớp mồ hôi mịn thấm ra trên trán, Dung Hàm cực kì chăm chú nhìn
những mũi ngân châm trong tay, nói không có biểu cảm gì: “Tiếp tục ấn!”
Phương Tranh cắn răng, liều mạng dùng hết sức toàn thân, bất chấp hai tay nhức mỏi cực kì khó chịu, ra sức ấn xuống…
Bầu không khí trong phòng khám căng như dây đàn chỉ kéo thêm chút nữa là đứt. Các thầy thuốc nín thở, nhìn hai người chằm chằm không chớp mắt.
Trong lúc mọi người đều sắp tuyệt vọng, thai phụ vốn đã không còn hơi thở cuối cùng lại phát ra một âm thanh cực nhẹ.
Sống rồi! Không ngờ cả hai mẹ con đều sống rồi!
Phòng khám bệnh yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng kim rơi, các thầy thuốc
tận mắt chứng kiến kĩ xảo tuyệt diệu như vậy, trong lòng khiếp sợ cảm
khái khó nói nên lời, từng người lặng lẽ hồi tưởng toàn bộ quá trình vừa rồi, nhất thời đều không nói nên lời.
Chồng của thai phụ đó không cầm được nước mắt, bế con định quỳ xuống
trước mặt Dung Hàm. Dung Hàm đưa tay ngăn lại, dặn dò kĩ lưỡng những
chuyện cần chú ý khi chăm sóc người bệnh.
Những công việc tiếp theo tự nhiên có các thầy thuốc khác tiếp nhận. Đến lúc người đàn ông đó cảm ơn rối rít rồi đi xem vợ mình, Dung Hàm mới
lấy một tấm vải bông trắng ra lau sạch tay chuẩn bị đi.
Quá tài giỏi! Trong mắt Phương Tranh toàn là sùng bái ái mộ che lấp
không nổi. Thấy trán Dung Hàm toàn là mồ hôi, trên mặt ửng đỏ một mảng,
cái tát rất mạnh đó để lại dấu tay hết sức rõ ràng, Phương Tranh thương
xót, không nghĩ ngợi gì lấy một chiếc khăn gấm ra định lau hồ hôi cho
Dung Hàm.
Bàn tay sắp chạm đến trán Dung Hàm, Dung Hàm lại dường như vô tình
nghiêng người đi, nói: “Các vị còn có bệnh nhân cần chẩn trị, tốt nhất
là nên về đi đã. Bệnh án hôm nay sẽ được hội y học ghi lại nhanh nhất có thể, ai có nhu cầu cứ việc đến đọc”.
Tay Phương Tranh dừng lại trên không một hồi lâu rồi mới chậm rãi thu về.
Thủ tọa Thang Chân Hải nghe tin chạy tới xem cuối cùng cũng tỉnh táo lại sau một hồi khiếp sợ, phất tay lệnh cho mọi người giải tán, chính mình
lại lẽo đẽo đi theo sau lưng Dung Hàm, nói vô cùng thành khẩn: “Dung đại phu, không, Dung tiên sinh, y thuật của ngài Thang mỗ không theo kịp,
thật sự thẹn với vị trí thủ tọa Quốc Y đường. Không bằng ngài đến làm
thủ tọa, sau đó nhận ta làm học trò. Ngài yên tâm, ta mặc dù lớn tuổi
một chút nhưng đầu óc vẫn rất tốt, nhất định không làm mất danh tiếng
của ân sư”.
Thang Chân Hải này cả đời không lấy vợ, cực kì si mê y thuật. Trong mắt
ông ta, vàng bạc địa vị đều là vật ngoài thân, giờ đây thấy thủ pháp của Dung Hàm như vậy làm sao có thể buông tha. Bất chấp râu đã dài đến mức
quấn quanh cổ được, tuổi đã cao đến mức có thể làm ông nội người ta, bầu nhiệt huyết trong ngực vẫn nóng như lửa, không đợi Dung Hàm trả lời,
Thang Chân Hải đã cong gối định hành đại lễ bái sư, miệng hô: “Ân sư ở
trên xin nhận của đồ nhi…”
Dung Hàm dở khóc dở cười, vội đỡ ông ta lên, nói chân thành: “Thang tiên sinh chớ làm như vậy. Vị trí thủ tọa vãn bối tuyệt đối đảm đương không
nổi, nếu tiên sinh không chê, thời gian tới chúng ta tranh thủ thời gian trao đổi y thuật một chút là được. Không phải vãn bối giấu nghề mà vì
đã đáp ứng một người, đợi đến khi thân thể cô ấy bình phục liền dẫn cô
ấy đi du ngoạn núi non sông nước, cô ấy muốn đi đâu chơi vãn bối sẽ đưa
đi đó. Cô ấy còn ít tuổi, tính tình vốn hoạt bát hiếu động, chỉ là giờ
đây…”
Y dừng lại một chút rồi ngẩng đầu cười nói: “Tóm lại nếu có nơi nào cô
ấy muốn đi, dù thế nào vãn bối cũng sẽ đi cùng cô ấy. Vãn bối không ở
lại đế đô lâu, sao có thể làm thủ tọa Quốc Y đường”.
Dung Hàm không hề biết lúc nói câu này trong mắt y toát lên sự dịu dàng như nước khiến Phương Tranh bên cạnh nhìn ngây ngốc.
Y nói một một hơi mấy lần nhắc đến cô ấy làm Thang Chân Hải nghe mà
không hiểu ra sao. Thang lão tiên sinh đã quá bảy mươi mà còn không
thành thân, đương nhiên không hiểu chuyện tình yêu nam nữ, chỉ cảm thấy
vị Dung đại phu này cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá mức khiêm tốn.
Đường đường ghế thủ tọa Quốc Y đường, ngay cả đương kim thừa tướng cũng
phải kính ba phần, người theo nghề y trong thiên hạ không ai không coi
là lí tưởng cao nhất, không ngờ y lại từ chối mà không suy nghĩ lấy một
lát, đúng là khiêm tốn đến mức làm mọi người phẫn nộ.
Bệnh nhân ở phòng khám của mình đã được các thầy thuốc khác nhận hết,
Dung Hàm rửa tay thu xếp bệnh án, nhớ đến người ở nhà liền định về sớm
một chút.
Cáo từ mọi người, đi tới cửa Quốc Y đường, Dung Hàm vừa bước ra khỏi cửa đột nhiên dừng lại nhìn về phía góc phố. Chỉ một giây sau nụ cười trên
gương mặt đã như gió xuân rạng rỡ.
Phía góc phố có một thiếu nữ áo xanh duyên dáng yêu kiều đang đứng, mái
tóc dài buộc đơn giản, không trang điểm, ánh nắng chiều nghiêng nghiêng
chiếu xuống gương mặt nàng tôn thêm làn da nõn nà như ngọc, cả người
tươi mát như một dòng suối trong suốt.
“Thì ra cô ấy là người này, thảo nào, thảo nào”. Ông già họ Thang vuốt
chòm râu dài, bàng hoàng tỉnh ngộ: “Trai tài gái sắc, thảo nào ngay cả
vị trí thủ tọa Quốc Y đường mà người thanh niên này cũng không coi ra
gì. Nếu lão hủ trẻ lại vài chục tuổi, gặp được một cô nương hợp ý, chắc
hẳn cũng sẽ nhiệt huyết sôi trào, không cần giang sơn chỉ cần mĩ nhân.
Tiếc là đã già rồi”.
Thang thủ tọa vừa tiếc nuối tuổi xuân đã qua của mình vừa cho Dung Hàm
một ánh mắt “sao không nói sớm, có gì mà ngại”, vỗ vỗ vai Dung Hàm, bắt
tay sau lưng, mỉm cười bước đi.
Trong mắt Dung Hàm lấp lánh vui mừng. Mấy ngày nay thân thể Loan Loan
dường như tốt hơn, sợ nàng ở nhà mãi bí bức, sau khi ăn tối xong y
thường cùng nàng ra ngoài tản bộ. Khu vực gần tiểu viện đã đi quá nhiều, những nơi khác còn chưa đi, tiểu viện cách Quốc Y đường ba con phố
không xa không gần, không ngờ hôm nay nàng lại tự mình đi tới Quốc Y
đường.
Chạy nhanh mấy bước đến trước mặt Loan Loan, Dung Hàm cúi xuống nhìn
nàng, dịu dàng gạt một lọn tóc buông xuống bên má ra sau tai Loan Loan,
cười nói: “Tới đón anh à?”
Loan Loan mỉm cười gật đầu.
Dung Hàm lập tức cảm thấy ánh nắng ngày đông như chiếu thẳng vào đáy lòng mình, cả người nóng rực vui sướng.
Mình chỉ đi qua đợi anh ấy một lát mà anh ấy lại vui vẻ đến mức này.
Loan Loan hết sức áy náy khó chịu trong lòng, ngoài mặt lại vẫn cười như cũ, đưa gói bánh Định Thắng trong tay cho y. Dung Hàm nhận gói bánh vẫn còn ấm, trong lòng nóng bỏng quay cuồng, vừa ngọt vừa chua.
Bóc lá sen ra cho một miếng bánh vào miệng nhai kĩ, Dung Hàm nhìn Loan
Loan, miêu tả cực kì nghiêm túc: “Ngọt, có mùi gạo nếp và hoa quế, bột
đậu đỏ làm nhân cũng ngọt, xay rất nhỏ, cho vào miệng là tan ngay”.
Hai mắt Loan Loan lập tức đỏ lên, nàng giả như vô tình quay đầu nhìn đi nơi khác.
Trái tim Dung Hàm như bị cắt bằng một con dao cùn, ngoài mặt lại không
hề thay đổi, kéo tay Loan Loan cười nói: “Được rồi, chúng ta về nhà
thôi”.
Hai người sánh vai đi trên đường, đàn ông hiền hậu dịu dàng, phụ nữ tươi đẹp long lanh như bước từ trong tranh ra, người đi đường nào nhìn thấy
cũng phải nhìn thêm đôi ba lần, không nhịn được thầm khen một câu: “Đúng là một đôi người ngọc trời đất sinh thành”.
Phương Tranh đứng ở cửa y quán nhìn bóng lưng hai người đi xa, trong lòng buồn bã mất mát khó kiềm chế được.