Loan Loan đi trên đường chính ở đế
đô, mặc một bộ váy áo vải thô mộc mạc màu xanh da trời, mái tóc dài
ngang lưng đen óng như tơ lụa được buộc lại bằng một sợi vóc màu đen, tà váy dài vừa vặn lướt trên mặt đường trải đá dăm, ngọn tóc nhẹ nhàng lay động theo gió nhẹ khiến nàng bước đi nhìn rất nhẹ nhàng thoải mái.
Tuyết vừa dừng, ánh nắng mới hửng, bầu trời hôm nay quang đãng hiếm thấy trong mùa đông, không trung như vừa được giội rửa xanh đến chói mắt.
Loan Loan chậm rãi đi tới dọc theo phố dài, thỉnh thoảng hơi tò mò quan sát những hàng quán ven đường.
Đến đế đô đã gần hai tháng, đây là lần đầu tiên nàng ra ngoài một mình,
hết thảy mọi thứ xung quanh đều mới lạ. Cảnh tượng đế đô Đại Sóc hoàn
toàn khác biệt so với Thượng Kinh. Thượng Kinh nằm ở phía đông nam đại
lục, dựa núi nhìn sông, trong thành có hồ nước trong suốt thấy đáy, cá
dưới hồ to mập, xuân đến nước xanh thăm thẳm, nắng lên hoa đỏ hơn lửa,
phong cảnh quyến rũ, náo nhiệt phồn hoa. Còn đế đô nước Sóc nằm ở phía
tây bắc đại lục, dãy núi phụ cận có nhiều đá xanh, phố lớn ngõ nhỏ đều
lát đá xanh, một con phố dài chạy chính giữa nối thẳng đến hoàng thành,
hai bên phố chính là những phố ngõ thẳng tắp vuông vức, nhà cửa san sát
kéo dài hơn mười dặm, khí thế hào hùng.
Một phong lưu nhã nhặn, ôn nhuận tinh tế, một tự nhiên phóng khoáng, khí thế huy hoàng, mỗi đô thành đều có những đặc sắc riêng.
Loan Loan dừng lại trước một cửa hàng bánh ngọt. Còn hai trăm mét nữa là đi đến cuối phố dài, mà điểm cuối phố dài chính là hoàng thành.
“Cô nương, toàn bộ bánh ngọt đều vừa mới ra lò, vẫn còn nóng bỏng”. Bà
chủ cửa hàng bánh ngọt nhiệt tình chào hỏi, lại thấy quần áo và khí chất của nàng không giống dân bản xứ liền mở mấy chiếc lồng hấp ra: “Bánh
Định Thắng này là đặc sản của đế đô, dùng bột gạo gói bột đậu đỏ rồi cho vào hấp, hương thơm thoang thoảng, ngon lắm. Tôi thấy cô nương không
phải người địa phương, chắc chắn chưa từng ăn bao giờ, cô nương có muốn
mua về ăn thử không? Tôi không hề khoác lác, riêng bánh Định Thắng thì
cả con phố lớn ở hoàng thành đều không tìm được nơi nào ngon hơn chỗ
tôi”.
Loan Loan nhìn những chiếc bánh còn bốc hơi nóng, cười xin lỗi, nhẹ
nhàng lắc đầu, chuyển ánh mắt nhìn về phía hoàng thành cách đó không xa.
Tường hoàng thành cao mười trượng rộng ba trượng, toàn bộ đá xanh đều
lấy từ núi Cảnh, những tảng đá to lớn bị cắt thành khối hình vuông xếp
chồng lên nhau thật cao, khe hở giữa những tảng đá dùng đồng nung nóng
chảy đổ vào cực kì chắc chắn.
Phía trong tường thành, một con đường lát đá nối thẳng đến tận cùng,
xuyên qua sân luyện võ vô cùng rộng rãi chính là trái tim của đế quốc
Đại Sóc, cung Đại Thừa của đế quân Ân Minh.
Loan Loan lẳng lặng nhìn tòa hoàng thành khí thế hùng vĩ, đôi mắt như đầm lạnh suối sâu, không nhìn thấy đáy.
Hoàng thành có một cổng chính, bốn cổng phụ. Một chiếc xe ngựa lọc cọc
chạy ra từ cổng phụ xa nhất. Chiếc xe ngựa này toàn thân phủ gấm lụa
xanh biếc, mành xe dùng cành trúc xanh bóng đan thành, thân xe thêu một
đóa mẫu đơn nở rộ đỏ rực, phía trên có hai cánh bướm trắng nhẹ nhàng bay lượn, trông rất sống động, sắc màu rực rỡ cực kì thu hút ánh mắt.
Người đánh xe giao nộp điệp văn ra vào cung cho quan binh thủ thành,
chiếc xe ngựa liền ra khỏi hoàng thành chạy dọc theo phố dài, tốc độ
không nhanh không chậm, mang theo một làn gió thơm chạy qua trước mắt
Loan Loan.
“Đây là xe ngựa của phường mười hai, xe ngựa của họ đều có sắc màu rực
rỡ, rất dễ nhận biết”. Bà chủ hiệu bánh thấy ánh mắt Loan Loan di động
theo xe ngựa, có vẻ rất tò mò với chiếc xe ngựa này nên nhiệt tình giới
thiệu: “Phường mười hai là phường vũ nhạc lớn nhất đế đô, các cô nương ở đó ai cũng xinh đẹp, giỏi ca múa, trong phủ các quý nhân ở đế đô có mở
tiệc rượu bao giờ cũng phải mời họ đến ca múa trợ hứng. Nghe nói sắp tới sứ đoàn Đại Lương sẽ đến đế đô, trong cung Đại Tịnh càn mở tiệc lớn, có lẽ trên chiếc xe này chính là các vũ cơ vào cung tập luyện.
Loan Loan nhìn theo bóng chiếc xe ngựa xanh biếc đang đi xa dần, nhanh
chóng ngẩng đầu lên lấy một miếng bạc vụn đưa cho bà chủ hiệu bánh, gật
đầu mỉm cười tỏ ý cảm ơn.
Thấy nàng dung nhan mĩ lệ, nụ cười nhàn nhạt, hết sức lễ phép làm người
khác yêu thích, bà chủ hiệu bánh đâu chịu nhận bạc của nàng, cười ha ha
đẩy về: “Tôi thấy cô nương là người nơi khác, nơi này mặc dù là đế đô
nhưng không phải không có một số kẻ vô lại, cô nương cứ cất bạc đi, chớ
để những kẻ đó trộm mất”.
Bà chủ nói xong vừa nhanh tay nhanh chân lấy hai chiếc bánh Định Thắng
dùng lá sen gói lại nhét vào tay Loan Loan: “Đây là tôi mời cô nương,
không lấy tiền. Cô nương có một mình đừng đi lung tung khắp nơi, tốt
nhất là về nhà sớm một chút để người nhà khỏi lo lắng sốt ruột”.
Nghe thấy hai tiếng người nhà, trước mắt Loan Loan hiện lên nụ cười nhã
nhặn của Dung Hàm, trong lòng không khỏi ấm áp, khóe miệng lộ ra một nét cười.
***
“Dung đại phu!”
Phương Tranh, nữ đại phu duy nhất của Quốc Y đường đầu đầy mồ hôi chạy
vào phòng khám bệnh của Dung Hàm, tóm tay áo Dung Hàm, vội nói: “Bên chỗ tôi có một thai phụ đã đủ tháng nhưng làm thế nào cũng không sinh con
được, nghi là chứng rong huyết, tôi bó tay hết cách nên chỉ tới tìm anh, lúc này chỉ có anh mới có thể cứu được chị ấy”.
Dung Hàm mặc dù mới vào Quốc Y đường không đến hai tháng nhưng trình độ y thuật thể hiện ra đã khiến từ trên xuống dưới trong Quốc Y đường thật
lòng bội phục. Các đại phu hay dược sư ở các phòng khám bệnh khác hễ gặp phải chứng nghi nan không giải quyết được đều sẽ đến nhờ y giúp đỡ,
ngay cả thủ tọa Thang Chân Hải cũng cả ngày ôm sách thuốc ở ngay gần
phòng khám của y, tận dụng mọi thời gian rảnh để thảo luận y thuật với
y.
Dung Hàm vốn tính thân thiện nhã nhặn, chỉ cần có người nhờ vả là ai đến cũng không cự tuyệt, vì thế cũng trở thành người bận rộn nhất Quốc Y
đường.
Lúc này Dung Hàm đang kê thuốc cho một ông già, thấy Phương Tranh tay
đầy máu tươi liền biết tình hình của thai phụ đó không ổn, vội đặt bút
xuống, nói áy náy: “Lão bá chịu khó đợi chút, tình hình bên kia tương
đối khẩn cấp, ta đi một lát sẽ về”.
“Mau đi mau đi”. Ông già gật đầu như gà mổ thóc, nhớ lại chuyện cũ lại
đau buồn hết sức, lệ già rưng rưng: “Con dâu tôi năm đó cũng chết vì khó sinh, đứa cháu trai đáng thương của tôi còn chưa kịp nhìn thấy mặt
trời…”
Phương Tranh cảm kích nhìn ông già, trong tình thế cấp bách cũng bất chấp lễ giáo nam nữ, lập tức kéo tay Dung Hàm chạy đi.
Dung Hàm sửng sốt, thấy Phương Tranh chạy thẳng không quay đầu lại cũng
đành cười gượng lắc đầu, không rút tay về mà để cho Phương Tranh kéo đi.
Còn chưa chạy đến nơi, bên phía phòng khám bệnh kia đã có tiếng khóc lớn đầy đau khổ. Phương Tranh vội dừng bước, sắc mặt lập tức trắng bệch,
giậm chân nói: “Chết rồi sao? Không đợi chúng tôi đến sao đã chết rồi?”
Dung Hàm đi vội vào phòng khám, thấy thai phụ nằm trên giường, máu từ hạ thể thấm đỏ chiếc chăn chiên dày, sắc mặt trắng như tờ giấy, đã không
còn hơi thở. Một người đàn ông ăn mặc như nông phu bên cạnh đang gục
xuống ôm xác khóc lớn.
“Anh tránh ra đã”. Dung Hàm nói với hắn.
“Ông là ai?” Người đàn ông tâm tình kích động, bảo vệ thi thể vợ không cho Dung Hàm tới gần.
“Anh ấy là đại phu giỏi nhất ở chỗ chúng tôi”. Phương Tranh cũng đi vào theo.
Người đàn ông nửa tin nửa ngờ, lau nước mắt tránh sang bên cạnh. Dung
Hàm mở hộp kim lấy ra mười mũi ngân châm, tay vung lên như gió, nhanh
chóng
đâm vào mười đại huyệt khắp người thai phụ.
“Dung đại phu, chị ấy đã chết rồi”. Phương Tranh không rõ nguyên do.
“Đúng là chết rồi, nhưng chưa chết hẳn”. Dung Hàm nói bình thản.