Một ngõ nhỏ hẻo lánh tại đế đô, một nhành mai móc chéo qua bức tường trắng tỏa hương thơm dìu dịu lan xa.
Dung Hàm mở cánh cửa gỗ ra, cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Mặt trời ngày đông ấm áp len qua kẽ hở trên tán cây mai in bóng lốm đốm
xuống mặt đất. Một người mặc áo mỏng đứng cô đơn trong sân ngẩng đầu
nhìn về phương xa, bóng dáng như cây ngọc trong những bức tranh thủy
mặc.
Dung Hàm nhìn say mê, chân không sao bước đi được. Bốn năm qua, ngày
ngày y ở bên nàng, thấy vẻ mặt quật cường của nàng khi bị thương đau
hành hạ, thấy nụ cười gượng gạo của nàng sau khi đau lòng quặn thắt và
cả sự kiên cường vỡ vụn khi nàng yếu đuối chơi vơi.
Nàng rất giỏi nhẫn nhịn, cho dù khi rút tên chữa thương cho nàng, nàng
cũng không chịu kêu đau một tiếng, lại làm cho y nhìn mà trong lòng đau
xót.
Nàng rất yên tĩnh, có thể không ăn không uống đứng một mình dựa vào cửa
sổ nhìn ra ngoài cả ngày, chỉ có lúc y gọi mới quay lại cho y một nụ
cười nhạt, lại làm cho y nhìn thấy sự thương tâm và đau buồn thật sâu
dưới đáy mắt.
Bất giác y phát hiện trong tim trong mắt mình chỉ có toàn bóng dáng của
nàng. Cô gái độc lập kiên cường, ngoài mềm trong cứng này không biết từ
khi nào đã chiếm trọn trái tim y.
Tâm đã lún sâu, lòng nghiêng khó chống.
Nếu cuộc sống cứ an lành bình thản, yên ổn nhẹ nhàng như bây giờ thì
thật tốt. Y sẵn lòng vĩnh viễn ở bên nàng, cho dù người trong lòng nàng
không phải là y cũng không sao.
Tháng năm vội vã, lòng người đổi thay, tin rằng một ngày nào đó trong lòng nàng sẽ có hình bóng của mình.
Gió nhẹ lay động tay áo, người đứng trong sân quay đầu lại như phát hiện gì đó.
Dung Hàm nở nụ cười dịu dàng, đi nhanh mấy bước về phía nàng, cởi áo
ngoài ra khoác lên người nàng, nói khẽ: “Trời lạnh thế này em đứng ở bên ngoài làm gì, mau vào trong nhà đi”.
Khóe môi Loan Loan cong lên như trăng non, lấy một chiếc túi thêu từ
trong lòng ra đưa tới. Trên chiếc túi thêu một mớ bùng nhùng đủ mọi màu
sắc xiêu xiêu vẹo vẹo, không biết là hoa sen hay là cỏ dại.
Dung Hàm có chút không dám tin, nhận lấy chiếc túi, vuốt ve những mũi
thêu xiên xẹo bên trên, vui mừng nói: “Đẹp quá, em thêu à?”
Loan Loan cười nhạt gật đầu.
“Tặng anh à?”
Loan Loan lại gật đầu.
Dung Hàm vui mừng khôn xiết, nhìn ngắm chiếc túi một hồi lâu rồi cất vào trước ngực như một báu vật, khen không dứt lời: “Loan Loan của chúng ta đúng là thông minh khéo tay, sao lại thêu đẹp như thế chứ? Anh thấy tú
nương giỏi nhất Thượng Kinh cũng không thêu được đẹp như em”.
Nghĩ tới một đống chỉ thêu lộn xộn lung tung trên chiếc túi, sắc đỏ hiện rõ trên gương mặt Loan Loan.
Tâm tình Dung Hàm cực tốt, cầm tay Loan Loan bắt mạch cẩn thận, nói:
“Hàn độc đã bị anh dùng ngân châm ép vào huyệt khí hải, tạm thời sẽ
không phát tác. Dạo này khí sắc của em rất tốt, làm anh hết sức yên tâm. Lần trước khi anh tìm được em ở Sa Loan, em đã lạnh đến mức toàn thân
cứng đờ tím tái, ngay cả máu cũng sắp không chảy được nữa, đúng là làm
anh sợ gần chết”.
Dung Hàm nhớ lại hôm đó mình cầu viện binh không được liền đánh liều một phen, bất chấp tất cả một thân một mình thúc ngựa chạy tới Sa Loan, lại chỉ thấy xác chết ngổn ngang, máu chảy thành sông. Y hoang mang lo sợ
tìm xung quanh rất lâu, nếu không phải màu lông của đại Hồng đặc thù,
tương đối nổi bật giữa bạt ngàn quân phục mũ giáp màu xanh đen, sợ rằng y rất khó tìm được Loan Loan giữa biển máu núi xác.
Chỉ đến chậm một chút nữa là thần tiên trên trời cũng khó cứu.
Mặc dù chuyện đã xảy ra rất lâu nhưng mỗi khi nhớ lại y vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Chưa bao giờ y cảm thấy may mắn vì mình theo học y thuật như
bây giờ.
Mấy năm nay y chăm sóc thuốc thang, dùng hết khả năng, bất chấp an nguy
lên núi hái linh dược, cuối cùng đã ngăn chặn được hàn độc trong người
nàng, giúp nàng không cần phải chịu đựng nỗi khổ lạnh buốt thấu xương
mỗi khi hàn độc phát tác.
Nhớ tới sắc hồng trên mặt nàng vừa rồi, Dung Hàm thở phào một hơi, cảm
thấy rất an ủi, ôn tồn nói: “Anh đã hầm canh nóng trong bếp, cho nhiều
dược liệu bổ khí dưỡng huyết, lát nữa em phải nghe lời, ngoan ngoãn uống hai bát canh nóng là sẽ không bị lạnh nữa”.
Loan Loan ngoan ngoãn gật đầu, Dung Hàm chỉnh lại chiếc áo khoác trên người nàng rồi dắt tay nàng đi vào trong nhà.
Đưa nàng vào đến trong nhà, y làm như vô tình quay lại nhìn mặt tuyết
dưới gốc mai, vẻ mặt phức tạp như đang suy nghĩ gì đó, sau đó buông mắt
cười khổ, đóng cửa phòng lại.
Trên mặt tuyết dưới gốc mai có một chữ Dự nho nhỏ dường như được viết bằng cành cây, từng nét lại rất chỉnh tề ngay ngắn.
Bên ngoài gió bắc lạnh lẽo, trong nhà lại ấm áp như xuân. Cửa sổ dán một lớp giấy dày, than ngân sương loại thượng hạng cháy hồng trong lò đồng, hơi ấm tràn ngập khắp nơi.
Một cành mai đỏ cắm nghiêng nghiêng trong bình ngọc đặt trên bệ cửa sổ, hương thơm thoang thoảng như có như không.
Dung Hàm mua tòa viện này chính là vì vừa ý với hương mai xa xăm, đá
xanh tường trắng, ngói đen cửa sổ giấy ở đây, mặc dù nhỏ nhưng lại không thiếu tươi mát nhã nhặn. Đã quyết định ở lại thời gian dài, cho nàng
cuộc sống tốt nhất, y phải chú ý đến mọi thứ, lo lắng mọi chuyện chu
đáo, không để nàng có một chút khó chịu nào.
Y vốn xuất thân quý tộc môn đình, có tầm nhìn, ánh mắt và khiếu thẩm mĩ
độc đáo, chỉ cần chú ý một chút là đã bố trí lại tiểu viện cực kì ấm áp
dễ chịu.
Loan Loan ngồi bên lò sưởi, hơ đôi tay lạnh như băng. Dung Hàm múc một
bát canh nóng đưa tới, cười nói: “Bây giờ biết lạnh rồi chứ? Mặc phong
phanh như vậy mà còn ra ngoài, em định làm anh tức chết hay sao?”
Loan Loan cười áy náy, đỡ lấy bát canh đưa lên miệng.
Dung Hàm nhìn Loan Loan uống hết nửa bát canh rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng như vô ý: “Lâu Dự đã giết thái tử Lâu Mẫn…”
Đột nhiên nghe thấy cái tên này, Loan Loan run lên không kiềm chế được.
Dung Hàm nhanh tay lẹ mắt giữ tay Loan Loan lại, không để bát canh sánh
ra một giọt nào.
“Lâu Dự giờ đây đã là Tây Lương vương của Đại Lương, một tay nhiếp chính một tay cầm quân, thế lực trải khắp trong ngoài triều đình, có thể nói
là quyền khuynh thiên hạ”.
Đỡ chiếc bát từ tay Loan Loan đặt xuống bên cạnh, Dung Hàm trầm tư một
lát rồi mới nói nhỏ: “Loan Loan, em… có muốn gặp hắn không?”
Loan Loan ngồi nghiêng người, ánh mặt trời từ phía tây chiếu vào, nửa
bên mặt sáng ngời, nửa bên còn lại hơi tối, tỏ ra lạnh lẽo yếu ớt vô cớ.
Thời gian dường như đọng lại. Trái tim Dung Hàm như lơ lửng giữa không trung, nhìn Loan Loan không hề chớp mắt.
Loan Loan cúi đầu, hàng lông mi thật dài che khuất ánh mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Dung Hàm yên lặng một hồi lâu, giọng nói lộ rõ vẻ chua chát nồng đậm:
“Nếu như… nếu như em muốn gặp hắn, anh sẽ đưa em về. Với thế lực của
hắn bây giờ tất nhiên có thể bảo vệ em chu toàn, anh cũng có thể yên
tâm”.
Trong lòng y đắng nghét, giọng nói trở nên khàn khàn: “Mấy năm nay hắn
vẫn tìm em. Loan Loan, em muốn quay lại bên cạnh hắn không?”
Nụ cười của Tống thúc thúc, tiếng rống giận của Lưu Chinh khi yểm hộ
nàng rút lui, ánh mắt Triệu Vô Cực trước khi chết, thi thể tan nát của
các tướng sĩ Hắc Vân, và cả chính mình bây giờ…
Loan Loan đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt có sự đau xót chưa kịp che giấu, ngơ ngác nhìn Dung Hàm, chậm rãi lắc đầu.
Khóe miệng mím chặt thoáng cái giãn ra, Dung Hàm không dám khẳng định,
hỏi lại một lần nữa: “Không cần nghĩ đến anh, càng không được để chính
em khó chịu. Nếu em còn nhớ hắn…”
Lời còn chưa dứt lại phát hiện gương mặt Loan Loan đã ướt đẫm nước mắt, Dung Hàm vội nói: “Loan Loan…”
Trên môi đột nhiên có thêm một bàn tay lạnh như băng. Loan Loan nhẹ
nhàng che miệng y lại, nước mắt rơi gấp gáp như chuỗi ngọc đứt dây, một
lần nữa lắc đầu chậm rãi.
Dung Hàm cảm thấy trái tim mình như sắp vỡ, không nhịn được ôm Loan Loan vào lòng, vỗ lưng nàng an ủi: “Tốt tốt tốt, chúng ta không quay về,
không gặp hắn nữa. Đừng khóc, ngoan, đừng khóc nữa”.
Loan Loan gục vào trong lòng y, khóc như xé rách tim gan, âm thanh lại
không sao bật ra được, trong lòng cuồn cuộn trào dâng, tất cả chỉ có hai chữ.
Lâu Dự, Lâu Dự, Lâu Dự…