Gió thổi qua làm tuyết đọng trên cây rơi sàn sạt. Màn đêm đã sâu, trong thư phòng phủ Tây Lương vương vẫn có một ngọn đèn nhỏ như hạt đậu.
Lâu Dự cúi đầu múa bút viết, ánh đèn đung đưa chiếu rõ những sợi bạc trên hai bên tóc mai.
Hoàng thượng dù sao cũng còn trẻ, Dung thái hậu bận chăm sóc Vũ Định đế
bệnh nặng không có thời gian lo việc khác liền giao hết việc nước cho
Lâu Dự và Ngụy Minh.
Lâu Dự nhiếp chính với danh nghĩa thân vương, cùng với Ngụy Minh, người
đứng đầu các đại thần phụ chính, một văn một võ, một thống lĩnh binh mã
cả nước, một nắm giữ văn thần nội các, hai người phụ tá Lâu Thành xử lí
các đại sự quốc gia.
Gần đến cuối năm, công văn về lương thảo tiền bạc, quân nhu quân dụng,
tặng thưởng thăng chức từ các quân đưa về như tuyết rơi chất đầy một
chiếc bàn, Lâu Dự không thể không thức trắng đêm phê duyệt.
Cẩm Tú lặng lẽ đi tới rót thêm trà vào chén trà bên bàn, nhìn những sợi tóc mai điểm bạc của Lâu Dự, hai mắt lộ vẻ chua xót.
Vương gia mới hai mươi tư tuổi mà hai bên tóc mai đã bạc sớm, tính tình
vốn đã lạnh nhạt cao ngạo, mấy năm nay lại càng thêm lạnh lùng. Sự sắc
bén như lưỡi đao lưỡi kiếm không còn lộ ra ngoài mặt mà đã thu vào sâu
bên trong, thỉnh thoảng mới lộ ra qua một lời nói hay một ánh mắt làm
mọi người kính sợ trong lòng.
Chàng rõ ràng đã là nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ, được vạn
người vây quanh, quần thần triều bái, nhưng lúc này Cẩm Tú nhìn bóng
lưng chàng lại cảm thấy đây là một người cô độc nhất thiên hạ.
Sang năm mình sẽ phải rời phủ lấy chồng, bên cạnh vương gia không có một người tri kỉ hầu hạ thì biết làm thế nào?
Phát hiện ánh mắt sau lưng, Lâu Dự nói mà không quay đầu lại: “Ra ngoài đi, không cần phải hầu hạ trà nước nữa”.
Cẩm Tú dạ một tiếng rồi lui ra ngoài.
Lâu Dự cầm lấy một công văn lên nhìn kĩ, lại là bản tấu của Trấn Viễn
tướng quân Công Tôn Minh xin ban cho chết. Gã Công Tôn Minh này thật là
thú vị, trong ngày thái tử khởi binh soán ngôi, ông ta là người cũ của
Tào Giác, đương nhiên được coi là phe phái thái tử nhưng lại im lặng
trói buộc thủ hạ của mình, không cho phép một binh một lính tham dự việc này.
Sau khi thái tử bị bắt bỏ tù, một đám vây cánh của thái tử tự biết ngày
chết đang tới gần liền hợp lực cắn trả như chó cùng rứt giậu. Công Tôn
Minh đã không tham dự lại không mật báo, chỉ dứt khoát đóng cửa không
ra.
Giờ đây Lâu Dự nắm quyền trong tay, Công Tôn Minh dâng sớ xin ban cho chết, chỉ cầu không liên lụy người nhà.
“Muốn dùng một mình mình đổi lấy hàng trăm tính mạng cả nhà, mơ tưởng
hão huyền”. Lâu Dự lạnh lùng đọc bản tấu, nhớ lại chuyện chàng đích thân đến phủ Công Tôn Minh uống trà mấy ngày trước.
Sau khi chàng uống hết chén trà thơm thứ ba mà không lên tiếng, cuối
cùng Công Tôn Minh cũng không chịu nổi nữa, đứng bật dậy, cũng không tự
xưng hạ quan mà nói dứt khoát: “Vương gia, ta muốn đi theo vương gia,
nhưng lời này nói ra trong thời điểm này chắc chắn sẽ khiến vương gia
cho rằng ta là một kẻ tiểu nhân nịnh bợ. Nhưng bất kể vương gia nghĩ thế nào, giết cũng được, lăng trì cũng được, câu này ta vẫn phải nói ra”.
Lâu Dự đặt chén trà xuống: “Vì sao muốn đi theo ta?”
“Ai mà không có huynh đệ đồng sinh cộng tử, ai mà không có tri kỉ giãi
bày gan ruột”. Công Tôn Minh đứng thẳng tắp, lão tướng tuổi gần bốn mươi mà động tác không kém gì lính mới vừa nhập ngũ: “Trận chiến Sa Loan làm ta nhớ ra ta cũng là một quân nhân. Nếu vương gia không cho ta đi theo
thì cứ ban rượu độc cho Công Tôn Minh này. Nhưng ta có một thỉnh cầu,
người theo binh nghiệp nên có đảm đương, chuyện của mình chính mình chịu trách nhiệm, không được làm liên lụy người nhà”. Công Tôn Minh đứng
nhìn thẳng vào Lâu Dự, xem cái chết như không.
Bầu không khí nặng nề như thể chỉ cần có một đốm lửa là sẽ phát nổ. Lâu
Dự yên lặng nhìn ông ta, sau đó phất tay áo bỏ về không nói một lời.
Mấy ngày sau quả nhiên Công Tôn Minh đã dâng sớ xin được ban cho chết.
Lâu Dự đọc xong cầm bút chu sa lên nhanh chóng viết hai chữ: Không
duyệt. Suy nghĩ một lát nữa, chàng lại viết thêm một câu: Từ hôm nay
điều Trấn
Viễn tướng quân Công Tôn Minh nắm giữ Long Hổ vệ tại biên giới phía bắc”.
Công Tôn Minh tuyệt đối không lường được điều này. Vốn cho rằng mình bị
quy vào bè cánh thái tử, ban cho chết là chuyện sớm hay muộn, ông ta một lòng xin chết, chỉ xin đừng liên lụy người nhà. Không ngờ ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Lâu Dự chẳng những không giết mà ngược lại còn
phái ông ta lên tái bắc nắm giữ Long Hổ vệ trước đây do Tào Giác khống
chế.
Lòng dạ và sự tín nhiệm của Lâu Dự làm cho Công Tôn Minh không khỏi lệ
già rưng rưng. Ông ta vốn chính là cựu bộ của Tào Giác, xuất thân Long
Hổ vệ.
Bây giờ Lâu Dự điều ông ta về nắm giữ cánh quân này, mọi chuyện trong
Long Hổ vệ đều rõ như lòng bàn tay, ông ta không hề có chút bỡ ngỡ nào.
Từ đó trở đi, Công Tôn Minh tuổi già nhưng chí chưa già, cần cù chăm chỉ dùng hết mưu mẹo toàn thân luyện binh tác chiến, đánh cho dân man hoang tan tác chạy dài, cả biên giới phía bắc vững như thành đồng, nhưng
chuyện này để sau hãy nói.
Trăng lên đến đỉnh đầu, cuối cùng Lâu Dự cũng phê duyệt xong tấu chương
trên bàn, tựa vào lưng ghế thở phào một hơi, dùng ngón tay day trán,
nhắm mắt dưỡng thần.
Đột nhiên có người nhẹ nhàng gõ cửa sổ ba tiếng. Lâu Dự mở mắt ra, trầm giọng nói: “Vào đi”.
Cửa sổ bị đẩy ra, một bóng người nhảy vào, khăn đen che mặt, chính là trang phục của Hoàng Tước Nhi.
Hoàng Tước Nhi là một nhóm thám tử năm đó Lăng Nam vương đã bí mật huấn
luyện. Khác những thám báo trong quân, Hoàng Tước Nhi linh hoạt hơn
nhiều. Bọn họ đến từ dân gian, mỗi người đều có khinh công trác tuyệt,
thông hiểu tiếng lóng và quy củ của các môn phái giang hồ, có cơ sở ngầm trải rộng
khắp các quán rượu, nhà trọ, lầu xanh trong thiên hạ, có nhiều con đường tìm hiểu tin tức hơn, thủ đoạn cũng bí ẩn hơn.
Sau khi tiếp nhận Hoàng Tước Nhi, Lâu Dự đã phái riêng một bộ phận nhân thủ chuyên môn tìm kiếm tung tích một người.
Người cầm đầu bộ phận nhân thủ này Liêu, xếp hàng thứ ba. Lúc này người
quỳ một gối xuống trước mặt Lâu Dự chính là Liêu Lão Tam.
Tâm tình Liêu Lão Tam lúc này hiển nhiên hơi kích động, bởi vì bàn tay hắn buông xuống bên người đang run nhè nhẹ.
Lâu Dự đưa mắt nhìn, như có linh tính đột nhiên ngồi thẳng lên, giọng
nói luôn luôn lạnh giá không mang theo tình cảm không ngờ lại cũng run
lên giống như bàn tay Liêu Lão Tam.
“Tìm được rồi à?”
Liêu Lão Tam gật đầu, còn chưa kịp nói gì đã nhìn thấy Lâu Dự đang ngồi
trên ghế đứng bật dậy, quỳ một chân xuống trước mặt hắn, tay giữ chặt
vai hắn: “Ngươi khẳng định là cô ấy chứ? Cô ấy ở đâu?”
Tay Lâu Dự siết rất chặt, Liêu Lão Tam cảm thấy xương bả vai mình sắp bị bóp nát, cố nén đau trả lời: “Thuộc hạ không dám hoàn toàn xác nhận
nhưng nắm chắc được sáu phần”.
Lâu Dự cố gắng kiềm chế trái tim đập thình thịch: “Mau nói rõ ràng cho ta nghe”.
Liêu Lão Tam cũng rất kích động. Bọn họ đã tìm người này quá lâu, lâu
đến mức làm mọi người hoài nghi rằng sự tồn tại của người này thực ra
chỉ là ảo giác của vương gia nhà mình.
Bọn họ không biết người này và vương gia có quan hệ gì, nhưng bọn họ biết người này cực kì quan trọng đối với vương gia.
Bốn năm qua bọn họ hết lần này tới lần khác đối mặt với ánh mắt thất
vọng của vương gia và cả vết rạn không thể nào hàn gắn nơi đáy mắt, điều này làm cho nhóm Hoàng Tước Nhi của bọn họ cảm thấy rất hổ thẹn, áp lực nặng như núi.
Rốt cuộc đến bây giờ cũng tìm được, trong lòng Liêu Lão Tam tràn ngập
cảm giác tự hào, cuối cùng bố cũng được nở mày nở mặt, không cần phải
nhìn ánh mắt có thể khiến người khác nội thương nôn ra máu của vương gia nữa.
Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, Liêu Lão Tam mới mở miệng
nói: “Kì thực chúng thuộc hạ không hề nhìn thấy cô nương vương gia yêu
cầu tìm
kiếm, nhưng tháng trước Quốc Y đường, y xá trung ương lớn nhất đế đô
nước Sóc mở rộng cửa chiêu nạp hiền tài trong thiên hạ, chúng thuộc hạ
phát hiện trong số những người đến dự tuyển có một người gọi là Dung
Nhị, người này nhìn cực kì giống Dung Hàm, nhị công tử phủ Trấn Quốc
công”.