Đế đô nước Sóc, cổng Hậu Tể.
Cánh cổng thành bằng huyền thiết mở ra, cầu treo sông hộ thành hạ xuống, quân coi giữ trên tường thành đứng trang nghiêm, nín thở tập trung quan sát dưới thành.
Một đội kị binh mặc quân phục màu xanh toàn bộ vũ trang vây quanh một
chiếc xe ngựa màu đen đi quanh co qua cổng thành, đi dọc đường cái quan
tiến thẳng về phía hoàng thành.
Trên chiếc xe ngựa màu đen không có bất cứ đồ trang trí nào, tỏ ra rất
thông thường kín tiếng, nhưng sự nghiêm trang toát ra từ trên người các
kị binh đi trước mở đường mà hộ vệ xung quanh vẫn đủ để nói rõ địa vị
của chủ nhân chiếc xe ngựa này.
Ân Minh mặc áo hồ cừu ngồi trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, thân hình khẽ lắc lư theo chuyển động của chiếc xe.
Thời gian rét đậm hàng năm hắn đều phải đến suối nước nóng ở núi Cảnh
một thời gian. Suối nước nóng ở đó có nước màu trắng sữa, ấm áp quanh
năm, những ngày tuyết rơi băng đóng vẫn tỏa hơi nóng dào dạt, rất thích
hợp để nghỉ ngơi thả lỏng.
Lưu Hoài Ân cho một mẩu long diên hương vào trong lò, nói nhỏ: “Lần này
đến Cảnh Sơn không mang phi tần theo, nghe nói Lệ phi nương nương ở
trong cung đau lòng rơi lệ, bệ hạ về nên đến an ủi Lệ phi một chút”.
Ân Minh không mở mắt ra, hừ một tiếng bằng giọng mũi.
Lưu Hoài Ân lại nói: “Cho dù bệ hạ không vui nhưng nghĩ đến thân phận
của nương nương cũng nên chăm sóc dịu dàng một chút, nếu cứ đối xử lạnh
nhạt e rằng không có lợi cho đại cục”.
Ân Minh trong lòng khó chịu, mở mắt ra nói: “Hoài Ân, tại sao đàn bà lại phiền phức như vậy? Ngươi không tốt với ả, ả sẽ khóc lóc ồn ào. Ngươi
tốt với ả, ả lại muốn ngươi tốt với ả hơn nữa. Trẫm thà rằng phê duyệt
năm trăm tấu chương còn hơn phải tốn tâm tư suy nghĩ việc này”.
“Đó là bởi vì bệ hạ chưa gặp được người phụ nữ bệ hạ thật lòng yêu
thương”. Mặt Lưu Hoài Ân vẫn không hề có biểu cảm gì, quanh năm cứng đờ
như mặt xác chết.
Giọng điệu thật là kinh nghiệm, cứ như thể ngươi đã trải qua rất nhiều
chuyện nam nữ không bằng! Ân Minh cảm thấy buồn cười, vén rèm xe bâng
quơ
nhìn cảnh sắc bên đường, nói hờ hững: “Trẫm quả thật muốn biết rốt cuộc một người phụ nữ kiểu gì có thể làm cho Trẫm động lòng”.
Nơi nào chiếc xe ngựa màu đen và đội kị binh đi qua, toàn bộ ngựa xe,
người đi đường, người bán hàng rong đều phải dạt sang lề phố. Mọi người
tới tấp cúi đầu im lặng không dám nhìn thẳng, cả con phố dài im lặng có
thể nghe thấy tiếng kim rơi lá rụng.
Chỉ trừ một chiếc xe ngựa tạm tránh bên đường, rèm xe bị vén ra một kẽ
hở, lộ ra một đôi mắt lạnh buốt như suối băng tan nhìn chằm chằm chiếc
xe ngựa
màu đen chính giữa phố dài.
Ân Minh thờ ơ nhìn trăm họ cúi đầu im tiếng ven đường, đột nhiên cảm
thấy có gì đó hơi khác thường, dường như mình đang bị một đôi mắt không
biết đến
từ nơi nào nhìn trộm chằm chằm. Ánh mắt hắn trở nên sắc lạnh, đột nhiên
lướt qua đám người. Đúng lúc này hai chiếc xe ngựa đến sát nhau, ánh mắt hắn gặp ngay ánh mắt lạnh lẽo đó. Bốn mắt gặp nhau, thời gian dường như đông cứng, Ân Minh cảm thấy cả người như bị ngâm xuống hồ sâu, lạnh
thấu tim phổi, lạnh không thở nổi.
Nói ra thì dài nhưng thực tế chỉ trong chốc lát, ánh mắt giao nhau chỉ
trong nháy mắt, đôi mắt lạnh lẽo đó nhanh chóng biến mất phía sau rèm
xe. Ân Minh vẫn vén rèm sững sờ, sắc mặt kì dị, dường như đang cười
nhưng lại mang một chút ngỡ ngàng hoảng hốt.
Lưu Hoài Ân gọi liền mấy tiếng: “Bệ hạ, bệ hạ…”
Ân Minh sực tỉnh, buông rèm quay lại, lặng lẽ đưa tay đè lên ngực, nói
nghi hoặc: “Hoài Ân, tim ta đập rất nhanh, chuyện gì vậy?”
“Bệ hạ vừa rồi nhìn thấy gì?” Lưu Hoài Ân căng thẳng vén rèm lên, thò
đầu ra nhìn lại, chỉ thấy đội xe như sừng tê rẽ nước đi qua, con phố dài lại khôi phục sự náo nhiệt, đông vui tấp nập, dòng người cuồn cuộn, đâu còn có thể nhìn ra có gì khác thường.
Ân Minh đè ngực, lộ ra vẻ mặt ngơ ngẩn hiếm thấy, lẩm bẩm nói: “Ta nhìn
thấy một đôi mắt cực kì lạnh lùng, mang theo sát ý đậm đặc, nhưng…”
Hắn thở dài một hơi, nói tiếp: “Đẹp đến mức khó tin”.
Mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Lưu Hoài Ân, hắn lại vén rèm lên thò đầu ra nhìn lại, tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng thất vọng ngồi về chỗ cũ, đưa mắt nhìn về phía Lưu Hoài Ân: “Hoài Ân, vì sao khi nhìn thấy đôi mắt
đó, tim ta lại đập nhanh như vậy?”
Lưu Hoài Ân trầm tư chốc lát, lời ít mà ý nhiều: “Bệ hạ, ngài động lòng rồi”.
***
“Tốt!” Trong Quốc Y đường, y xá trung ương của đế đô vang lên tiếng khen hay náo nhiệt khiến vô số y đồ dược sư kéo tới đứng xem.
Thang Chân Hải, thủ tọa Quốc Y đường, tuổi đã quá thất tuần, mắt sáng
như sao, kích động nhổ liền hai ba sợi râu bạc, vội vã hỏi: “Ta hỏi
ngươi câu nữa, chứng viêm ruột thừa nên chẩn trị thế nào?”
Dung Hàm mặc thanh sam đứng trong y đường, nói bình tĩnh: “Trước hết cho uống thuốc tê, rạch thành bụng ra, dùng dao cắt nhanh búi ruột thừa
hình dạng như con rết…”
“Nói bậy!” Thang Chân Hải đập bàn thật mạnh, râu bay phất phơ, cả giận
nói: “Thân thể da tóc khí huyết là trời sinh, làm sao có thể cắt xé chia lìa mà người bệnh vẫn còn sống? Quả thực là ăn nói bừa bãi, không thể
tưởng tượng nổi”.
“Việc này đã có tiền lệ”. Dung Hàm không hề vội vàng, chậm rãi nói tiếp: “Thần y Cao Chi Úy tiền bối đã ghi lại trong Kim Quỹ Tạp Bệnh Luận,
thần y thánh thủ Đỗ Viêm thời nay cũng ghi lại tỉ mỉ quá trình làm thủ
thuật trong Hạnh Lâm Tố Vấn”.
Thang Chân Hải không thể tin dc: “Hạnh Lâm Tố Vấn của Đỗ thần y ta cũng
nghiên cứu rất nhiều lần, điều hai mươi tám chương bảy quả thật có ghi
lại chứng viêm ruột thừa có thể cắt nhanh, nhưng lão hủ chưa từng nhìn
thấy có người nào thực hiện thủ thuật này thành công. Mổ bụng mà người
vẫn còn sống, ngoài Đỗ thần y, ta cho rằng thiên hạ này không ai có thể
thực hiện thủ pháp như vậy”.
“Ta có thể”. Nụ cười của Dung Hàm nhàn nhạt ấm áp nhưng lại mang theo sự tự tin không thể nghi ngờ.
Thang Chân Hải kích động, bất chấp nguy hiểm vấp ngã sấp mặt chạy tới
kéo Dung Hàm chạy vào phòng thủ thuật: “Nào nào nào, cậu thanh niên này, đúng lúc ở đây có một bệnh nhân viêm ruột thừa, cậu làm thủ thuật cho
ta xem một chút”.
Tất cả thầy lang dược sư có mặt ở đây vội vã chạy theo, chen chúc trong phòng thủ thuật chật như nêm cối.
Bàn tay Dung Hàm cực kì vững vàng khéo léo, gây tê, sát khuẩn, mổ bụng,
cắt ruột, cầm máu, khâu lại… Thao tác mổ bụng cắt ruột thừa phức tạp
nguy hiểm trong tay y lại trở nên trật tự nhịp nhàng, đơn giản sạch sẽ,
ngay cả máu cũng chưa kịp chảy ra, đám người Thang Chân Hải nhìn mà hoa
mắt mê mẩn, miệng há hốc một hồi lâu không khép lại được.
Sau nửa canh giờ, Dung Hàm mang một bọc vàng lá ra cửa, phía sau là ánh
mắt lưu luyến không rời của Thang thủ tọa và một đám y quan. Thang Chân
Hải thổi râu gọi to: “Cậu trai trẻ, ngày mai ngàn vạn lần đừng quên đến y xá tọa chẩn!”
Đã đến đế đô thì phải mang lại cuộc sống tốt nhất cho cô ấy trong khả
năng của mình. Những gì các cô nương khác có, cô ấy phải có. Những gì
các cô nương khác không có, cô ấy cũng phải có.
Dung Hàm đã hạ quyết tâm không để Loan Loan phải trốn đông trốn tây,
lang bạt kì hồ nữa. Những gì người đó có thể cho nàng, y cũng có thể cho nàng. Mà những gì người đó không thể cho nàng…
Dung Hàm ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh vời vợi, trong lòng cuộn trào cảm
xúc, như thê lương trống vắng lại như trải rộng mênh mông.
Người kia không thể cho nàng sự bình yên an ổn, y lại có thể cho nàng.
y sẽ dốc hết sức lực gây dựng một chốn bồng lai sạch sẽ xanh tươi, không có giết chóc, thù hận và máu tanh để nàng sống vui vẻ không lo nghĩ.