Thái tử cực kì đắc ý nhìn quanh, từ
năm mười hai tuổi mình đã được sắc phong làm thái tử, giờ đây tuổi đã
gần ba mươi, cuối cùng cũng trèo được lên bảo tọa, trong lòng thoải mái
khó mà nói nên lời.
Một đám văn võ đại thần hoặc sớm đã quy thuận thái tử, hoặc lo lắng vì
an nguy của người nhà, hoặc bị ép bởi quyền uy của phe thái tử, chỉ trừ
Ngụy tướng quốc, Vương Ký và mấy ngôn quan cứng đầu, còn lại đều cúi đầu dưới đất, ba quỳ chín khấu, hô to vạn tuế.
Trong mắt thái tử toàn là vẻ kích động, hai tay nâng lên, nói: “Các khanh bình thân, Trẫm…”
Còn chưa nói dứt lời, một âm thanh lành lạnh vang lên, tỏ ra vô cùng ngang tai và không hài hòa trong tiếng hô vạn tuế đều nhịp.
“Ngươi mà cũng xứng tự xưng Trẫm?”
Sắc mặt thái tử thay đổi chóng mặt, nhìn về phương hướng phát ra âm
thanh, chỉ thấy Lâu Dự lẳng lặng ngồi ở đó, một đôi mắt đen như mực tĩnh lặng như mặt đầm, khuôn mặt như điêu khắc bằng ngọc thạch, không hề có
vẻ mặt gì khác lạ.
Lâu Dự, chính ngươi tự tìm chết, chớ có trách ta vô tình!
Thái tử tức giận điên cuồng, đang định phát tác lại thấy lang trung bộ
Binh quy thuận hắn vẻ mặt hoảng loạn xông vào, không kịp thi lễ, đầu dầy mồ hôi lạnh nói: “Thái tử điện hạ, đề đốc cửu môn tấu báo khẩn cấp. Kì
Môn quân của Trần Thiền đã phản, một vạn tinh nhuệ Kì Môn quân còn cách
cổng Chính Dương không đủ ba mươi dặm!”
Thái tử kinh hãi: “Nói bậy Kì Môn quân đóng ở trung tâm Trung Nguyên,
cách Thượng Kinh mấy trăm dặm, một đội quân vạn người làm sao có thể
không một tiếng động chạy đến cổng Chính Dương của Thượng Kinh mà không
kinh động quân đội địa phương?”
Hắn đang hoảng loạn không tin, lại nghe thấy Lâu Dự buông mắt cười lạnh
một tiếng. Lộc thân vương lập tức như một con mèo bị giẫm phải đuôi,
nhảy dựng lên, nổi giận nói: “To gan, dám khinh thường hoàng thượng, đây là tội chết! Người đâu, bắt thế tử Lăng Nam vương dẫn ra ngoài!
Lộc thân vương lớn tiếng quát, liếc mắt với cấm quân bên cạnh Lâu Dự. Ý
nghĩa không thể rõ ràng hơn, nhân cơ hội này giết chết Lâu Dự, tuyên bố
với bên ngoài là thế tử Lăng Nam vương không phục tân hoàng, khi quân
phản nghịch, tội phải giết đương trường để tuyệt hậu hoạn.
Lại không ngờ tên cấm quân đó dường như không nghe thấy mà cũng không nhìn thấy, không ngờ lại vẫn không hề nhúc nhích.
“Quân vương? Hoàng thượng còn chưa chết, lấy đâu ra tân hoàng?” Lâu Dự
nói lạnh lẽo, ánh mắt che giấu dưới hàng lông mi dài liếc xéo qua, lại
khiến thái tử và Lộc thân vương cùng rùng mình một cái.
“Ngươi thật to gan!” Thái tử phất ống tay áo, chỉ Lâu Dự, cả giận nói:
“Phụ hoàng đã nhường ngôi cho ta, giờ đây ta chính là hoàng đế Đại
Lương, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản sao?”
Giọng Lâu Dự lạnh nhạt đến mức không thể lạnh nhạt hơn: “Tạo phản thì sao?”
Rõ ràng là Lâu Dự mặt không biểu cảm, tay không tấc sắt, khẩu khí nói
chuyện cũng bình thản nhẹ nhàng, lại có sát khí như muốn uống máu đoạt
mạng, làm mọi người không rét mà run.
Thái tử sắc mặt tái nhợt, giận dữ hét lên: “Còn không mau lôi tên nghịch tặc này ra cho ta!”
Vẫn như cũ, không có một người cử động.
Những cấm quân vừa rồi xông vào trong điện, nghe lệnh răm rắp đột nhiên đều như trúng tà, vẫn đứng yên không hề nhúc nhích.
Bầu không khí kì lạ khiến mọi người phải sởn gai ốc.
Thái tử tức giận đến mức toàn thân run lên, nổi giận quát lớn: “Bất tuân hoàng mệnh, các ngươi đều muốn bị tru di cửu tộc sao? Vương thống lĩnh
cấm quân ở đâu? Trương thống lĩnh cấm quân ở đâu?”
Vừa dứt lời đã thấy Vương thống lĩnh của doanh hai cấm quân người đầy
vết thương, vẻ mặt hoảng loạn kéo lê thanh đao chạy vào, quỳ bẩm: “Thái
tử điện hạ, việc lớn không tốt, cấm quân phản rồi”.
Vừa rồi tình hình còn tốt đẹp, thuận buồm xuôi gió, giờ đây cục diện
thay đổi chóng mặt, thái tử nhất thời không thể nào chấp nhận được, vội
nói: “Ngươi nói lại lần nữa!”
Vương thống lĩnh bối rối nói: “Vốn cấm quân làm việc theo kế hoạch, đã
khống chế lối ra của các cung bên trong hoàng thành. Không ngờ ngay vừa
rồi các quân sĩ từ đô úy trở xuống trong các doanh đột nhiên nổi loạn
không nghe hiệu lệnh, chém giết thống lĩnh, ba vị thống lĩnh Trương Lưu
Vũ đã bị giết, hạ thần không dễ gì giữ được tính mạng, lại không đàn áp
nổi binh biến. Thái tử điện hạ, hạ thần còn có mấy trăm tướng sĩ tinh
nhuệ trung thành, ngay bây giờ sẽ hộ tống thái tử điện hạ và Lộc thân
vương rời cung tránh họa!”
Thái tử kinh hãi: “Nói bậy, thống lĩnh tám doanh cấm quân đều là người
của Trẫm, thần phục Trẫm, tuyệt không có khả năng làm phản”.
Vương thống lĩnh còn định giải thích nhưng lại liếc nhìn thấy Lâu Dự,
sắc mặt lập tức tái mét, lập tức rút đao đứng lên bảo vệ trước người
thái tử, giọng nói mang theo sự hoảng sợ không kìm chế nổi: “Là hắn,
chính là thế tử Lăng Nam vương, chính hắn đã xúi giục tám doanh cấm
quân”.
Thái tử kinh sợ quay lại, dù thế nào cũng không chịu tin tưởng. Mấy năm
nay mình đã tốn vô số tâm tư và vốn liếng vì cấm quân, cố gắng lắm mới
có thể nắm toàn bộ thống lĩnh tám doanh cấm quân trong tay. Còn Lâu Dự
cả ngày thúc ngựa đi săn, uống rượu đánh bạc, không bao giờ thấy hắn
động đến binh quyền, toàn bộ những người qua lại nhiều nhất cũng chỉ là
quan chức cấp bậc trở xuống, còn lại đa số là đám tiểu binh như bách phu trưởng không đáng nhắc tới. Hắn làm sao có thể tiếp quản cấm quân trong một đêm, làm cho tám doanh cấm quân ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của hắn?
Không thể! Thái tử không thể kiềm được, vung tay hất tất cả đồ ăn thức
uống trên bàn xuống đất, chỉ Lâu Dự rống giận: “Lôi tên nghịch tặc này
ra, tại chỗ đánh đòn đến chết!”
Mấy chục cấm quân trong điện không có người nào tiến lên, ngược lại
chuyển hướng đao xoẹt xoẹt, toàn bộ kê lên cổ bè lũ thái tử trong số văn võ đại thần.
Thượng thư bộ Binh, phó thị lang và quan chức bộ Hộ, viên ngoại lang bộ
Lại… Hễ là quy thuận thái tử, trên cổ toàn bộ các quan chức lập tức có thêm một loạt những lưỡi đao sáng ngời.
Lâu Dự vẫn yên tĩnh ngồi ở đó, thấy thái tử bối rối hoảng loạn, trong mắt lóe lên một vẻ thương xót cực nhạt.
Lúc này tiếng vó ngựa ngoài điện Thừa Thiên lại vang lên dồn dập mà đều nhịp, càng ngày càng gần. Hơn mười quân sĩ xông vào, toàn bộ đều đao
cong ủng cao cổ, trang phục cấm quân tiêu chuẩn, đứng xếp hàng trước
điện trở thành trận hình xung phong hình tam giác chéo cạnh.
Một người đàn ông vạm vỡ uy nghi từ giữa đội hình chậm rãi bước ra.
Người này thân hình cao lớn, lại què một chân, tay áo bên trái trống
không, hiển nhiên là thiếu một cánh tay. Người đàn ông vạm vỡ này thi lễ với Lâu Dự: “Nguyên thống lĩnh doanh một cấm quân Lục Thành Kiệt ra mắt thế tử”.
Lộc thân vương cảm thấy người này nhìn rất quen mắt, chăm chú nhìn lại,
suy nghĩ một hồi, đột nhiên kêu to: “Thì ra là ngươi, Lục Thành Kiệt,
không ngờ ngươi lại không chết!”
Khuôn mặt Lục Thành Kiệt tối đen như sắt, nói lạnh lùng: “Lục mỗ nhờ
được ân huệ của Lộc thân vương và nhà họ Tào mà mất tay mất chân, suýt
mất tính mạng, cha già vợ góa con côi lưu lạc dân gian bị người đời nhục mạ, may mà được Lăng Nam vương thế tử điện hạ cứu mới có ngày hôm nay”.
Gã Lục Thành Kiệt này nguyên là thống lĩnh doanh một cấm quân, lần trước hai ông cháu Loan Loan đánh bậy đánh bạ cứu được trước Túy Nguyệt cư
chính là người nhà của hắn. Sau khi Lâu Dự cứu Lục Thành Kiệt từ đại lao ra liền bố trí cho ba ông cháu mai danh ẩn tích ở kinh thành.
Lục Thành Kiệt dũng mãnh thiện chiến, tính tình cương trực, đối đãi
thuộc hạ hào phóng trọng nghĩa, lại có đảm đương, rất được quan binh cấp thấp trong doanh một cấm quân và thậm chí cả các doanh khác yêu quý và
ủng hộ, tiếng tăm trong cấm quân rất cao, thanh danh cực tốt.
Trong bốn năm qua, thông qua Lục Thành Kiệt, Lâu Dự đã làm quen được rất nhiều sĩ quan cấp đô úy và quân sĩ cấp thấp trong cấm quân. Lục Thành
Kiệt
cũng nhận ơn giọt nước mà báo đáp suối ngàn, dâng hết toàn bộ các mối
quan hệ của mình trong cấm quân cho Lâu Dự. Tiểu viện nhà họ Lục ở nơi
hẻo lánh trong Thượng Kinh đã trở thành chỗ mọi người tụ tập bày mưu
tính kế.
Thực ra tin tức thái tử khống chế cấm quân soán ngôi đoạt vị sớm đã được đưa tới chỗ Lâu Dự. Như người ta thường nói, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ
đằng sau, cảnh tượng thái tử tay nắm cấm quân ép Vũ Định đế nhường ngôi
vừa rồi chẳng qua chỉ là một màn kịch vui trước mặt Lâu Dự mà thôi.
Màn kịch ép thoái vị thật sự lúc này mới chính thức mở màn.