Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 7 - Chương 19


Lâu Dự dùng hai ngón tay nhẹ nhàng
đẩy thanh đao trên cổ ra, chậm rãi đứng lên, từ từ cởi bỏ áo bào thế tử
màu nâu nhạt in hình cửu long trên người ra để lộ bộ áo đen tay bó bên
dưới. Lưng dài vai rộng, cao ráo dũng mãnh, vẻ cà lơ phất phơ quần là áo lượt nhiều năm qua biến mất sạch, như một thanh thần binh lợi khí yên
lặng đã lâu cuối cùng cũng rũ sạch rỉ sắt tro bụi đầy mình, ngang trời
xuất thế.

“Lâu Mẫn, ngươi mưu đồ tính toán nhiều năm, cũng coi như có chuẩn bị mà
đến. Đáng tiếc là ngươi không hiểu binh tình. Trụ cột vững vàng thật sự
trong binh nghiệp chính là cấp bậc đô úy, còn vào sống ra chết chủ yếu
là quân sĩ thông thường. Lòng người của một doanh không nằm ở thống lĩnh mà nằm ở quân sĩ”.

Trời đêm giá lạnh, từng chữ từng câu của Lâu Dự như sương lạnh vụn băng thấm vào trong xương thịt.

Thái tử sắc mặt trắng bệch, tức giận đến mức cả người run lên: “Ta còn
có hàng vạn Ngự lâm quân ở ngoài cung, đề đốc cửu môn Tăng Khải đã phong tỏa chín cổng bao gồm cả Cửu Dương, gia quyến của văn thần võ tướng
trong triều đều nằm trong tay ta. Nếu bọn chúng dám có lòng dạ khác, ta
sẽ giết hết toàn bộ già trẻ lớn bé trong phủ! Cho dù ngươi khống chế
được hoàng cung cũng có ích lợi gì?”

Lâu Dự hơi khép mắt lại, sắc mặt trầm tĩnh: “Ngươi biết là ta sẽ không cho ngươi cơ hội này mà”.

Cuối con phố chính ngoài cung, trước tòa phủ đệ tường trắng ngói xanh,
Hầu Hành Tiễn mặc nguyên bộ quân phục trọng giáp ngồi trên lưng ngựa,
trên cánh tay phải thắt một dải vải đỏ, sắc mặt lạnh lẽo, dẫn quân đích
thân bảo vệ trước cửa Dung phủ.

Gần như cùng lúc đó, vô số ngự lâm quân trước đó đã xông vào các phủ

khống chế gia quyến của các đại thần đột nhiên móc ra những dải lụa đỏ
từ trước ngực buộc lên trên cánh tay phải.

Các quân sĩ thần phục thái tử bên cạnh họ còn đang ngơ ngác không hiểu
đã cảm thấy cổ họng lạnh buốt, lần lượt bị chém ngã gục…

Nếu đến canh hai mà trong cung vẫn không có tin tức truyền ra, lập tức
dẫn gia quyến các đại thần từ ngoài cung vào trong, bức bách các võ
tướng đại thần này phải cúi đầu xưng thần. Đây là kế hoạch của thái tử
trước đó. Nhưng lúc này canh hai đã đến, ngoài cung lại không có bất cứ
động tĩnh nào. Thái tử thầm biết tình hình không tốt nhưng vẫn ôm hi
vọng, vội cả giận nói: “Lâu Dự, ngươi chớ nên đắc ý quên mình. Trong tay cậu của ta còn có Vũ Lâm vệ và Long Hổ vệ, dù ở xa tận biên giới phía
bắc nhưng cũng là một cánh quân cần vương. Ngươi muốn giết ta cũng còn
phải hỏi bọn họ có đồng ý hay không!”

Lâu Dự mặt không đổi sắc, giọng nói rét lạnh: “Cậu Tào Giác của ngươi không cứu được ngươi, bởi vì hắn đã chết rồi”.

Lúc này không người nào biết, một đêm trước khi Lâu Dự nói câu này, một
thanh đại đao hắc thiết đã chém toang doanh trướng của đại tướng quân
Tào Giác, mang theo ý chí hung ác ngang ngược vô cùng thô bạo, chém bay
đầu đại tướng quân Tào Giác trong lúc hắn bất ngờ không phòng bị kịp.

Nghe nói tên thích khách đó là một thân vệ được Tào đại tướng quân rất
tán thưởng, sau khi đắc thủ lại trà trộn vào trong đại quân, không hề
còn một tăm tích nào.

Thái tử căn bản không chịu tin, đang định mở miệng phản bác lại nhìn
thấy phía cổng Chính Dương có ánh lửa ngút trời, loáng thoáng có tiếng

vó ngựa và tiếng quát hét truyền đến.

“Kì Môn quân đã bắt đầu công thành. So với đội quân dã chiến này, đám
binh lính của đề đốc cửu môn hoàn toàn không chịu được một đòn. Không
cần đến nửa canh giờ, chín cổng thành Thượng Kinh sẽ cắm quân kì của Kì
Môn quân”. Lâu Dự đi thong dong trong điện, giày cao cổ gõ xuống đất
phát ra âm thanh lạnh lùng lanh lảnh: “Thái tử điện hạ, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại cũng vô dụng”.

Thái tử cực kì căm phẫn tuyệt vọng, giọng nói khàn khàn: “Không thể thế
được. Không có công văn qua cửa ải do tướng quốc phụ trách nội các tự
tay kí, Kì Môn quân làm sao làm sao có thể im hơi lặng tiếng đi tới
Thượng Kinh?”

Lâu Dự nhìn về phía một góc sảnh tiệc, chỉ cười không nói.

Nhìn lại theo ánh mắt Lâu Dự, thái tử cảm thấy như giữa trời quang mây
tạnh có một tia sét đánh xuống đỉnh đầu, con ngươi gần như lồi ra khỏi
hốc mắt, nói mà không thể nào tin được: “Ngụy tướng quốc, ngươi…
ngươi… không ngờ ngươi lại là người của Lâu Dự?”

Lâu Dự đứng xa xa hành lễ với Ngụy tướng quốc, nhớ tới danh sách phụ
thân đưa ra trong đêm chuẩn bị đi xa. Khi đó chàng cũng khiếp sợ không
thua gì thái tử lúc này, phải mất một thời gian rất dài mới có thể tiêu
hóa được thôn tin đó, sự bội phục đối với phụ vương trong lòng quả thực
như nước sông cuồn cuộn. Có câu nói gừng càng già càng cay, đại để ý tứ
chính là như vậy.


Đứng cuối cùng trong danh sách rất dài đó không ngờ lại viết hai chữ: Ngụy Minh.

Ngụy Minh nhẹ nhàng vuốt chòm râu dài, bình tĩnh đáp lễ, quay về phía
thái tử: “Hiền thần chọn cây lành mà đậu, Ngụy Minh nguyện thần phục
Lăng Nam vương”.

Cho đến lúc này thái tử mới tin rằng đại thế của mình đã mất, ủ rũ ngã
ngồi xuống, ánh mắt nhìn lướt qua mọi người trong điện, cười đau lòng
nói: “Nói đến mưu lược và ẩn nhẫn, cả Đại Lương ta quả nhiên không có
người nào là địch thủ của hai cha con ngươi. Không ngờ ngươi giấu mình
chờ thời, chịu nhục bốn năm, giấu được toàn bộ người trong thiên hạ.
Nhưng mà Lâu Dự, để đánh đổ ta, ngươi không quản gây nên binh họa, đến
lúc đó trong nước đại loạn, hại đến bách tính, chẳng lẽ ngươi không sợ
trở thành tội nhân hại nước hại dân?”

Lâu Dự ngắt lời nói: “Ngươi yên tâm. Giờ đây kinh thành đều ở trong
khống chế của ta. Ngoài thành có Kì Môn quân trấn thủ, trong thành có
Ngự lâm quân tiếp quản canh phòng, biên giới Lương Sóc có Hắc Vân kị
trấn thủ, Long Hổ vệ bên chỗ ông cậu ngươi ta cũng sớm đã sắp đặt nhân
thủ, Đại Lương sẽ không có binh họa nổi lên, lê dân cũng không phải chịu nỗi khổ nội loạn”.

Lộc thân vương thở hổn hển, ánh mắt đột nhiên lóe sáng âm hiểm, bất ngờ
đoạt lấy một thanh đao cong từ gã quân sĩ bên cạnh lao tới chỗ Lâu Dự:
“Lâu Dự, ta giết ngươi!”

Lâu Dự không hề cử động. Lục Thành Kiệt hừ lạnh một tiếng, xông về phía
trước vài bước, cánh tay cụt lóe lên ánh đao đánh văng đao của Lộc thân
vương, quát: “Trói lại!”

Mấy cấm quân phía sau hắn lao tới như sói như hổ, chắc hẳn đã quen trói
người, chỉ thoáng cái đã trói Lộc thân vương không sao xoay sở được.


“Hoàng huynh cứu ta! Mẫu hậu cứu ta!” Lộc thân vương dòng dõi thiên
hoàng, đã bao giờ phải rơi vào cảnh này? Lúc này búa rìu trên đầu mới
biết Lâu Dự thật sự dám giết người, vội vã cầu cứu thái tử và Tào hoàng
hậu.

Tào hoàng hậu sắc mặt tiêu điều, chán nản ngồi dưới đất, yên lặng nhìn
Vũ Định đế ngồi rũ trên ngai rồng không thể nhúc nhích, nước mắt như
mưa, dường như không nghe thấy tiếng kêu cứu của con trai mình.

Thái tử thấy Lộc thân vương bị trói, cực kì tuyệt vọng, tay chỉ Lâu Dự,
không che giấu vẻ căm hận: “Ta đã làm sai chuyện gì? Bao nhiêu năm ta
cẩn trọng tuân thủ bổn phận, làm đủ những chuyện một thái tử nên làm.
Nhưng phụ hoàng luôn hà khắc nghiêm ngặt với ta, chưa hề khuyến khích
khen ngợi. Cho dù ông ta chỉ chia cho ta một chút quan tâm và yêu thương mà ông ta dành cho Lục đệ thì ta cũng đã không làm những chuyện này.
Còn ngươi, ta và ngươi chưa từng có địch ý, ngược lại ra sức lôi kéo
mượn sức, nhưng ngươi lại chưa bao giờ mềm mỏng với ta, lúc nào cũng đối địch với ta. Vì sao, rốt cuộc là vì sao?”

Lâu Dự từng bước đi tới, bộ y phục đen dưới đèn đuốc sáng ngời càng tỏ
ra uy nghiêm như Diêm vương đòi mạng, lạnh lùng nói: “Vì sao à? Muốn
người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Năm ngàn tướng sĩ tuẫn
quốc tại Sa Loan lúc này vẫn đang ở trên trời nhìn ngươi đấy!”

Một tia chớp như sợi dây thừng vắt ngang trời cao, tiếng sấm kéo dài
liên tiếp, ánh chớp chiếu rọi gương mặt hai người sáng như tuyết, ánh
mắt gặp nhau, không hề có nửa phần che giấu.

Thái tử cả kinh lùi lại mấy bước, ngay cả môi cũng trắng bệch, nói run run: “Bản thái tử không biết ngươi đang nói cái gì”.

Ánh mắt Lâu Dự như một ngọn lửa đen sậm ép tới: “Thân là thái tử Đại
Lương lại cấu kết nước địch bán rẻ đồng bào của mình, coi tính mạng
tướng sĩ quân ta như chuyện vặt. Người như ngươi có chết trăm lần cũng
không chuộc hết tội, làm sao xứng làm quốc vương Đại Lương ta?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.