Thấy rõ khuôn mặt người này, hơi thở lập tức tắc nghẹn trong ngực, Vũ Định đế ho kịch liệt: “Ngươi… Ngươi dám!”
Thái tử cung kính hành lễ, nói: “Hài nhi đã chuẩn bị lễ trọng để chúc thọ phụ hoàng”.
Vũ Định đế nổi giận lôi đình: “Đúng là một thằng con hiếu thảo. Người đâu, bắt cho ta!”
Không có ai đáp lời. Các cấm quân trong điện Thừa Thiên đều lạnh lùng đứng yên không hề nhúc nhích.
Lại có hàng chục cấm quân vũ trang từ đầu đến chân xông vào khống chế
tất cả văn thần võ tướng, ngay cả trên cổ Lâu Dự cũng bị kê một thanh
đao sáng loáng.
Các tướng thuộc bộ Binh võ nghệ đầy mình, mấy người đứng lên định cướp
đao phản kháng, lại phát hiện tay chân mềm rũ, nội lực hoàn toàn biến
mất, không sao dùng được sức mạnh.
Vương Ký ngồi rũ trên ghế, không đứng dậy nổi, chỉ thái tử gầm lên: “Ngươi cho thứ gì vào trong rượu của bọn ta?”
Thái tử mặt cười mà tâm không cười: “Yên tâm, không phải hóa công tán.
Vương đại nhân và các vị tướng quân chính là trụ cột của quốc gia, bản
thái tử còn cần các vị mở mang bờ cõi, sao nỡ làm cho mọi người tổn
thương? Chẳng qua chỉ là một vài loại thuốc tạm thời tiêu tán khí lực mà thôi”.
Lộc thân vương phất tay áo đứng lên, cười ác độc bổ sung: “Có điều các
vị đại nhân vẫn không nên làm bừa thì tốt hơn, gia quyến của các vị còn
đang ở trong phủ trông chờ các vị đến mòn con mắt”.
Đây là sự đe dọa trần trụi, khinh bạc vô lễ cùng cực, nhiều vị đại thần
võ tướng lộ vẻ giận dữ, nhưng ai cũng sợ ném chuột vỡ đồ, không dám tự ý hành động.
Vũ Định đế nhìn Lộc thân vương, chỉ Tào hoàng hậu nói: “Ngươi… Ngươi nuôi con giỏi lắm!”
Vừa dứt lời, một bãi đờm tắc nghẹn trong ngực, khuôn mặt đỏ bừng, suy sụp ngã bệt xuống ngai rồng.
Tào hoàng hậu hoảng loạn định đỡ lại bị Vũ Định đế hất mạnh ra, loạng
choạng một hồi, mũ phượng lệch sang một bên, sắc mặt tái nhợt như tờ
giấy, vừa sốt ruột vừa sợ hãi nhìn về phía thái tử: “Thái tử, ngươi đã
là người kế vị, là quân vương tương lai, thiên hạ này sớm muộn cũng là
của ngươi. Vì sao ngươi lại nóng lòng làm chuyện soán ngôi đoạt vị đại
nghịch bất đạo này? Còn không mau nhận lỗi với phụ hoàng, cầu xin phụ
hoàng tha thứ?”
Phụ nữ đúng là không bao giờ làm được việc lớn!
Thái tử mím môi cười lạnh: “Muộn rồi. Chẳng lẽ mẫu hậu cho rằng sau khi làm như vậy, phụ hoàng còn tha thứ cho hài nhi sao?”
Tào hoàng hậu như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt, hai chân bải hoải, chán nản ngồi bệt dưới đất.
Thái tử quay lại nhìn về phía Vũ Định đế: “Phụ hoàng vất vả việc nước
nhiều năm quá mức mệt nhọc, hài nhi cảm thấy rất áy náy bất an, không
bằng hôm nay phụ hoàng viết chiếu thư thoái vị, tuyên bố với cả nước phụ hoàng thoái vị nhượng hiền, từ nay an hưởng tuổi già, để hài nhi chia
sẻ bớt cho phụ hoàng chẳng phải tốt sao?”
Trong lúc thái tử nói chuyện, có quân sĩ đã bưng giấy và bút mực lên đặt xuống chiếc bàn phía trước Vũ Định đế.
Có mấy ngôn quan ngự sử nghe vậy giận dữ, bất chấp sống chết, chỉ thái
tử mắng: “Bất trung bất hiếu, tài gì đức gì làm vua một nước? Hành vi
của ngươi ti tiện như thế chắc chắn sẽ bị ghi vào sách sử, bị muôn đời
thóa mạ”.
Lửa giận ngày càng bốc cao trong mắt, thái tử liếc một cái, mấy quân sĩ
bên cạnh những ngự sử này lập tức giật tay, lưỡi đao sắc bén cứa qua cổ, máu tươi bắn ra tung tóe. Mấy quan chức liều chết can gián trợn ngược
hai mắt, vô lực ngã xuống.
“Thắng làm vua thua làm giặc, sách sử cũng là do người viết, ta muốn các ngươi viết thế nào, các ngươi sẽ phải viết thế ấy!” Thái tử lấy một
chiếc khăn gấm màu trắng ra lau máu tươi bắn lên trên mặt, nói lạnh
lùng: “Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, kẻ nào không nghe lời sẽ
có cùng kết cục như bọn chúng!”
Lại có võ tướng không phục hét to: “Lăng Nam vương còn ở quận Xạ Lỗ, sao có thể để ngươi ung dung tự tại tạo phản làm loạn như vậy? Lăng Nam
vương nhất định sẽ sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Thái tử nghe vậy lại không giận, chỉ nói lạnh lẽo: “Lăng Nam vương? Bây
giờ sợ rằng đang bận lắm, không rảnh đến phá hỏng việc lớn của bản thái
tử”.
Công văn về tình hình quân sự khẩn cấp từ biên giới còn đang trên đường
ra roi thúc ngựa đưa về Thượng Kinh. Đêm trước hôm thái tử soán ngôi
đoạt vị, quân biên phòng nước Sóc đột nhiên phát điên, đồng loạt phát
động tấn công mười lăm châu thuộc quận Xạ Lỗ. Lăng Nam vương dẫn theo
Hắc Vân kị mạnh mẽ phản kích. Lúc này biên giới hai nước Lương Sóc đang
cháy rực lửa chiến tranh, nước sôi lửa bỏng.
Thái tử nhìn Lâu Dự cách đó không xa, cười lạnh nói: “Sau khi bản thái
tử lấy thân phận người kế vị chính thống lên ngôi, Lăng Nam vương có thể làm gì được nữa? Chẳng lẽ hắn còn chỉ huy mười vạn kị binh Hắc Vân kị
đánh về Thượng Kinh? Phải biết nội chiến nổ ra, người khổ là trăm họ,
quốc lực Đại Lương sẽ sa sút. Nếu Lăng Nam vương coi thường an nguy của
bách tính và quốc gia, tự ý gây họa chiến tranh, hắn mới là kẻ hại nước
hại dân, để lại tiếng xấu muôn đời”.
Lưỡi đao sáng loáng trên cổ phản xạ ánh sáng chói mắt. Lâu Dự cúi đầu,
hàng lông mi thật dài che kín mắt, không nói câu nào, dường như đã say.
Cổ họng Vũ Định đế kêu lách cách, hai mắt gần như lòi ra ngoài hốc mắt, tay chỉ thái tử, không nói nên lời.
Dung phi sắc mặt u ám lao tới đỡ lấy Vũ Định đế, dùng tay vuốt ngực cho
ông ta, đau lòng kêu lên: “Hoàng thượng, hoàng thượng…”
Thái tử sốt ruột: “Phụ hoàng mệt rồi, long thể bất an. Người đâu, mài mực chấp bút thay hoàng thượng”.
Lập tức có thái giám hầu cận khom người tiến lên, chấm chiếc bút lông
cừu vào nghiên mực, trải tờ giấy Tuyên Thành ra, đặt bút vào tay Vũ Định đế, lại cầm tay ông ta mà viết.
“Trẫm nay tuổi tác đã cao, muốn an hưởng tuổi già, thoái vị nhượng hiền. Trong các hoàng tử, chỉ có thái tử thiên tư hơn người, cần chính yêu
dân, đúng là hiền vương lương chúa hiếm có. Vì vậy truyền lại ngôi vị
hoàng đế cho thái tử, mong các vị triều thần tận tâm phò tá, không được
vọng luận dị nghị…”
Thái tử ngẩng đầu đọc, lại thấy tên thái giám đó cả người run lẩy bẩy
không dám bắt đầu viết liền cả giận nói: “Đồ chết giẫm, còn không mau
viết đi?”
Tên thái giám đó run như động kinh, hai mắt trắng dã, ngã huỵch xuống đất, không ngờ lại hôn mê bất tỉnh.
“Để ta”. Lộc thân vương kéo tay áo, bước dài mấy bước tiến lên, kéo tay Vũ Định đế định viết.
“Không được, hoàng thượng!” Dung phi mái tóc tán loạn, lao tới như phát
điên, muốn chặn ở phía trước Vũ Định đế, lại bị Lộc thân vương vung tay
đánh bay ra không lưu tình chút nào.
“Trói lại!” Lộc thân vương nói hùng hổ.
“Mẫu phi!” Lục hoàng tử Lâu Thành gạt đao thương ra xông lên nâng Dung phi dậy, trợn mắt nhìn: “Ai dám động?”
Các quân sĩ lại bị uy thế của hắn làm chấn động, không có người nào dám tiến lên.
Sau khi nâng Dung phi dậy, Lâu Thành lại bất chấp tính mạng xông tới bên cạnh Vũ Định đế, vung tay giật lấy bút ném ra xa, cả giận nói: “Tam ca, chẳng lẽ ngay cả luân lí mà Tam ca cũng bất chấp sao?”
Luân lí? Thời khắc một mất một còn mà còn nói chuyện luân lí? Lộc thân
vương cười tàn khốc, phất tay nói: “Người đâu! Lục hoàng tử ngỗ nghịch
đáng chết, chém chết cho ta”.
Lục đệ, ngươi đừng trách ta tàn nhẫn. Có trách thì trách ngươi sinh ra trong nhà đế vương.
Có quân sĩ vung đao tiến lên, ánh đao sáng như tuyết từ cao chém xuống
như nhiếp hồn đoạt phách. Lâu Thành mặc dù đã học được mấy chiêu võ nghệ từ Loan Loan nhưng sao có thể là đối thủ của cấm quân đại nội, mắt thấy sẽ lập tức bị chém chết tại chỗ.
“Thành nhi!” Dung phi gào góc thảm thiết.
Cách đó không xa, Lâu Dự rung động mi mắt, bàn tay buông thõng khẽ động
gần như không thể nhận ra, lại nghe thấy thái tử quát lớn một tiếng:
“Dừng tay!”
Thanh đao dừng lại ngay trên đỉnh đầu Lâu Thành. Lộc thân vương thắc mắc nhìn về phía thái tử, vội nói: “Hoàng huynh, đêm dài lắm mộng mà!”
Thái tử suy nghĩ sâu sắc hơn Lộc thân vương, sau này hắn phải lên ngôi,
làm hoàng đế, đó là thuật trị quốc lâu dài, đương nhiên hi vọng có một
danh tiếng tốt. Nếu trong ngày ép cha thoái vị đã giết cha giết em thì
tờ chiếu thư thoái vị nhượng hiền đó coi như vô nghĩa, việc kế vị của
hắn cũng trở nên danh không chính ngôn không thuận, truyền ra ngoài chắc chắn sẽ bị thiên hạ lên án.
Không giống đế quân Ân Minh của nước Sóc, thái tử Lâu Mẫn biết mình
không đủ năng lực và thủ đoạn để chỉnh đốn triều chính suy sụp, cho nên
hắn cực cần một lí do lên ngôi danh chính ngôn thuận.
Lục hoàng tử phải giết, nhưng không thể là lúc này. Nếu lúc này giết Lục hoàng tử rồi để cho thiên hạ chê trách thì cũng không khác nào tự hủy
Trường Thành.
Thái tử trợn mắt nhìn Lộc thân vương, nói với vẻ mặt hiền từ: “Lục đệ
trẻ tuổi không hiểu chuyện, bản thái tử không tính toán với Lục đệ.
Người đâu, dẫn Lục hoàng tử đi!”
Vừa nói xong đã có quân sĩ tiến lên giữ chặt cánh tay và hai vai Lâu Thành, mạnh mẽ lôi hắn ra ngoài.
Vũ Định đế lửa giận công tâm, một bãi đờm tắc ứ cổ họng, khuôn mặt đỏ
bừng, hai tay run rẩy, ngồi phịch xuống ngai rồng, bọt mép dần dần từ
trong miệng tràn ra.
“Phụ hoàng! Nhi thần mạo phạm”. Lộc thân vương nhỏ giọng nói một tiếng,
kéo tay Vũ Định đế, một lần nữa nhét chiếc bút vào tay ông ta, cầm tay
ông ta bắt đầu viết: Trẫm tuổi tác đã cao, muốn an hưởng tuổi già…
Truyền lại ngôi vị hoàng đế cho thái tử…
Chỉ một hồi sau, một tờ chiếu thư thoái vị be bét mực đã ra lò, chỉ cần
chờ mang ngọc tỷ trấn quốc từ cung Bắc Thần tới đóng dấu là xong.
Lộc thân vương cầm lấy chiếu thư, không đợi khô mực đã sốt ruột lớn
tiếng tuyên đọc trước bá quan. Các quan chức thuộc bè phái thái tử nháy
mắt với nhau, tới tấp quỳ xuống đất hành lễ với hoàng đế, hô to: “Chúc
mừng tân hoàng đăng cơ, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Việc lớn sắp thành, khóe miệng thái tử không tự chủ được lộ ra nụ cười
tự đắc. Hắn bắt tay sau lưng, ngẩng đầu mà đứng, thản nhiên nhận lễ,
nghiễm nhiên đã có khí thế của vua một nước.