Năm Vũ Định thứ mười, cuối thu đầu đông, Vũ Định đế mừng thọ năm mươi, đại xá thiên hạ, cả nước chúc mừng.
Hành lang hoàng cung sáng rực, vô số đèn cung đình lụa đỏ khẽ lắc lư
trong gió đêm, dưới đất trải kín thảm nhung đỏ, ánh đèn hòa với ánh
trăng hết sức hoa lệ.
Trong điện Thừa Thiên, các cung nữ thắp sáng hai hàng đèn lưu li, cả điện lập tức tràn ngập ánh sáng rực rỡ mà không chói mắt.
Vũ Định đế mở tiệc tại điện Thừa Thiên, văn võ bá quan tề tụ chúc mừng, quan lại tụ tập, hồng nho nói cười, đông vui tấp nập.
Các cung nhân cầm đèn qua lại rộn ràng, đông mà không loạn, tiến lùi
nhịp nhàng, không một tiếng động. Tiệc mừng thọ náo nhiệt mà vẫn tao
nhã, không mất khí độ hoàng gia.
Vũ Định đế đau ốm nhiều ngày, hôm nay thân thể đột nhiên thoải mái hơn
được một chút, lại thấy hậu phi hoàng tử, quan to trọng thần tề tụ đông
đủ trước điện, rõ ràng là cảnh thái bình thịnh thế, trong lòng hết sức
vui vẻ, giọng điệu khoan khoái hơn rất nhiều.
Tào hoàng hậu mặc trang phục lộng lẫy, cầm chén rượu lên, cười dịu dàng
nói: “Thần thiếp cung chúc hoàng thượng vạn thọ vô cương. Hôm nay khí
sắc của hoàng thượng cực tốt, sợ là phải uống thêm một chén”.
Vũ Định đế gật đầu cười nói: “Để hoàng hậu phải lo lắng rồi”.
Vừa đưa chén bạch ngọc lên bên miệng, Vũ Định đế lại nghe thấy Dung phi
bên cạnh nói dịu dàng: “Hoàng thượng long thể vừa mới tốt hơn một chút,
rượu này rất mạnh, hoàng thượng uống chậm kẻo lại ho”.
Vũ Định đế vừa cầm chén rượu lên lại đặt xuống, đưa mắt nhìn về phía
Dung phi, cười nói: “Dung phi vẫn suy nghĩ chu đáo nhất. Trẫm không uống nữa. Người đâu, đổi nước trái cây”.
Cung nhân lập tức đi lên cất rượu trên bàn Vũ Định đế đi, đổi bằng nước ép trái cây.
Nụ cười của Tào hoàng hậu đông cứng trên mặt. Bà ta hít sâu một hơi, bàn tay giấu trong tay áo khảm ngọc thêu phượng nắm chặt, một móng tay gãy
lìa tận gốc.
Quần thần chúc mừng nối liền không dứt, ngay cả đám ngôn quan hay soi
mói nhất hôm nay cũng vò đầu bứt tai tìm những lời chúc dễ nghe. Mưa
thuận gió hoà, quốc thái dân an gì đó quá cũ kĩ sáo mòn. Xem lại mấy năm nay, chuyện làm cho hoàng đế vui vẻ nhất vẫn là đại thắng sông Tháp Mẫu bốn năm trước, hơn nữa lần đại quân chinh phạt này thái tử là thống
soái, khen hoàng thượng cũng tương đương với khen thái tử, đúng là nhất
cử lưỡng tiện, một câu lấy lòng cả hai người, đám quần thần tung hô hết
cỡ.
Vũ Định đế vui vẻ nhận lời chúc, cười nói: “Trận đó quả thật đánh rất
hay. Thái tử còn trẻ, phải dựa vào các khanh phò tá mới có trận thắng
này”.
Hoàng đế nói tới đây, theo lễ số, dù thế nào thì thái tử cũng phải đi ra nói mấy lời khiêm tốn mới hợp quy củ. Không ngờ thái tử đang ngồi đầu
tiên trong số các hoàng tử lại vẫn bưng chén ngẩn người, tâm sự nặng nề, không có một chút phản ứng nào.
Tình cảnh hơi khó xử, Vũ Định đế liếc thái tử một cái, bất mãn hừ một tiếng.
Tào hoàng hậu vội vàng ho nhẹ một tiếng, lại liếc Lộc thân vương một
cái. Lộc thân vương bừng tỉnh, dùng vai huých thái tử bên cạnh. Thái tử
lúc này mới như vừa tỉnh mộng, cũng không biết quần thần vừa rồi nói
những chuyện gì, vội vã bưng chén lên định kính rượu, lại luống cuống
đánh đổ bát canh trước mặt, nước canh bắn ướt hết vạt áo.
Quần thần im lặng. Tào hoàng hậu vội vàng cười nói: “Thái tử dạo này lo
việc quốc sự, sợ là đã quá mệt mỏi. Hoàng thượng nói đúng, thái tử ít
tuổi, còn phải nhờ các vị tận tâm phò tá mới được”.
Vũ Định đế sắc mặt khó coi, trợn mắt nhìn thái tử một cái, phớt lờ Tào
hoàng hậu, quay sang nhìn về phía Dung phi: “Thành nhi dạo này tốt lắm.
Thái phó mấy lần khen nó, học sách không tồi, viết chữ cũng rất tiến bộ. Hiếm thấy nhất là tuổi còn nhỏ mà đã có kiến giải độc đáo đối với việc
thời sự chính trị, đúng là khiến Trẫm rất mừng rỡ”.
Dung phi khẽ cười đáp tạ. Con cái nhà họ Dung bao giờ cũng có ngoại hình xuất sắc, hơn nữa Dung phi tính cách nhã nhặn, lúc này buông mắt mỉm
cười càng tỏ ra dịu dàng tươi đẹp vô hạn.
Lâu Thành bưng chén rượu bước ra, quỳ xuống đất thi lễ, cao giọng nói:
“Nhi thần chúc phụ hoàng phúc thọ dài lâu. Phụ hoàng khỏe mạnh chính là
tâm nguyện lớn nhất của nhi thần”.
Sắc mặt Vũ Định đế đỡ khó coi hơn một chút, cười nói: “Tốt tốt, đúng là con ngoan của Trẫm”.
Quần thần đều là người biết lựa gió lái thuyền, vừa thấy tình hình này
liền nhanh chóng bẻ lái, đủ kiểu a dua nịnh nọt thao thao bất tuyệt
hướng đến Dung phi và Lục hoàng tử.
Tào hoàng hậu gắng gượng duy trì nét cười đoan trang, trên mặt lại như
phết một lớp hồ dán dày, đông cứng đến mức có cạo cũng không cạo đi
được.
Lộc thân vương lộ ra sắc mặt căm hận, thái tử lại vẫn lơ đãng như cũ, lấy cớ thay quần áo vội vã rời chỗ ngồi.
Khu của các quan văn, Ngụy tướng quốc ngồi đầu tiên khẽ vuốt chòm râu dài, lạnh nhạt nhìn về phía đối diện.
Trên bàn tiệc chéo góc đối diện, khóe môi Lâu Dự lộ ra một nét cười cực
kì nhạt, bình thản buông mắt ngồi bên bàn ngọc, cầm một chén rượu lưu li tự rót tự uống, đóng vai một quý công tử cao thượng thanh nhã đặt thân
ngoài chuyện.
Nếu nói đến đại thắng sông Tháp Mẫu, công đầu đương nhiên phải thuộc về
thế tử Lăng Nam vương đã đánh hạ thành Yên Cát. Nhưng giờ đây quần thần
nịnh bợ khen ngợi tới tấp lại không nhắc tới Lâu Dự nửa câu, có thể thấy được lòng người ấm lạnh, a dua xu nịnh ra sao.
Ngụy tướng quốc nhìn Lâu Dự chốc lát, cúi đầu không biết nghĩ gì, một
lát sau tự rót cho mình một chén rượu, cũng không kính bất kì ai mà ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Trong cung vui vẻ rộn ràng, ấm áp như xuân, cảnh tượng như lúc thái bình thịnh thế, mùa màng bội thu, không ai biết lúc này ngoài cung đã hoàn
toàn khác hẳn.
Đêm nay khu phố chính của Thượng Kinh cực kì yên tĩnh, yên tĩnh đến mức
tiếng mưa rơi cũng rõ ràng như tiếng sấm, yên tĩnh đến mức gió mát đêm
thu thổi qua những biển hiệu cũ nát cũng vi vút như tiếng thông reo,
dường như ngoài mưa gió và phố lớn ngõ nhỏ chìm trong sự tiêu điều heo
hút, tất cả những thứ khác đều không tồn tại.
Trên phố dài vắng vẻ không có một bóng người. Trong ngõ tối đen như mực
đột nhiên vang lên tiếng chạy dồn dập gấp gáp. Các quân nhân mặc trang
phục ngự lâm quân tay cầm binh khí, từ góc phố cuối hẻm tràn ra đông
nghịt, vây quanh phủ các triều thần trong khu phố chính, lầm lì hung hãn xông vào phủ trong tiếng kêu sợ hãi của phụ nữ trẻ em.
Tiếng chân chạy càng ngày càng lớn, nhân số càng ngày càng nhiều. Trước
phủ đệ ngói xanh tường trắng nhã nhặn cuối con phố chính, ánh lửa sáng
rực, vô số quân sĩ tay cầm đuốc, uy nghiêm lạnh lùng đứng trước cổng
phủ.
Trong Dung phủ yên lặng không một tiếng động, dường như không có một
bóng người. Những quân sĩ này cũng không xông vào mà chỉ vây kín Dung
phủ chật như nêm cối.
“Két két…” Cánh cửa thành nặng nề ở cổng Chính Dương chậm rãi khép
lại. Gần như cùng lúc đó, cổng Viễn Định, cổng Tuyên Vũ, cổng Khải Văn,
cổng An Trinh, cổng Hoa Quang, cổng Cảnh Chi, cổng Bình Viễn cũng chậm
rãi đóng lại.
Chín cổng toàn bộ đóng kín, ngoại quân không thể tiến vào, nội thần
không thể trốn ra, thành Thượng Kinh trở thành một tòa thành cô độc, sát khí dần dần tràn ngập khắp thành.
Trong cung tiếng trống rộn ràng, ca múa thái bình, rượu qua ba tuần, mọi người đều đã bắt đầu chếnh choáng.
Vũ Định đế sớm đã cảm thấy mệt mỏi, ngực vừa tức vừa đau, gần như ngồi
không nổi. Chỉ có điều tiệc mừng thọ một năm một lần, thân là đế vương
không thể lộ ra dấu hiệu bệnh tật mệt mỏi nên đành phải tiếp tục gắng
gượng.
Dung phi bên cạnh vừa định mở miệng khuyên hoàng thượng về cung nghỉ
ngơi chợt nghe thấy có tiếng quát hét hỗn loạn ngoài điện Thừa Thiên,
trong lòng lập tức kinh hãi, lúc như thế này ai dám ồn ào bên ngoài?
Một thái giám hoang mang chạy vào, hoảng loạn suýt nữa vấp ngã, quỳ bẩm: “Bẩm hoàng thượng, không tốt rồi, cửu môn đã đóng, hai vị thống lĩnh
cấm quân đang đập cửa cung, trong thành đại loạn”.
Vũ Định đế lập tức ngồi thẳng lên, nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên có
tiếng vó ngựa đao kiếm xa xa truyền đến, không nén được giận quát lớn:
“To gan! Truyền đề đốc cửu môn, thống lĩnh cấm quân, chỉ huy sứ ngự lâm
quân lập tức vào cung!”
Lời còn chưa dứt, thống lĩnh ngự lâm quân phụ trách canh giữ hoàng thành đêm nay xông vào, trên người đầy vết thương, quỳ xuống đất vừa khóc vừa bẩm báo: “Tâu hoàng thượng, ngự lâm quân làm phản, vi thần đàn áp không nổi. Đám nghịch tặc đó đang xông về phía điện Thừa Thiên”.
Vũ Định đế gầm lên: “Truyền ý chỉ của Trẫm, mau điều cấm quân dẹp loạn!”
Vừa dứt lời lại có người báo tin: “Hai thống lĩnh Trương, Vương của cấm
quân dẫn quân xông vào cung, đã đến ngoài điện Lưỡng Nghi. Phủ của các
triều
thần ngoài cung bị cưỡng chế xông vào, tám doanh cấm quân cũng đã làm phản”.
Lời này vừa dứt, các triều thần đều kinh hãi, lo lắng cho an nguy của gia quyến, hoảng sợ không biết phải làm sao.
Hai tay Vũ Định đế run rẩy kịch liệt, âm thanh khàn khàn: “Là ai, là ai? Rốt cuộc là ai?”
Tiếng vó ngựa ngoài điện nặng nề, hơn mười quân sĩ cầm thương đeo đao
xông vào. Một người mặc quân phục chậm rãi bước ra, nói điềm đạm: “Phụ
hoàng, hài nhi ở đây chúc phụ hoàng thọ tỉ Nam Sơn”.