Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 7 - Chương 5


Đại quân về triều lại đi qua sông Thú.

Mặt băng cứng trên sông Thú đã bắt đầu tan, dòng nước đục ngầu chảy cuồn cuộn dưới những tảng băng vỡ vụn sắc bén, cuốn theo những tảng băng
trôi vun vút.

Hai ngàn chiếc thuyền phá băng chờ đợi bên sông Thú, chịu trách nhiệm đưa đại quân qua sông Thú trở lại quê hương.

Lâu Dự lẳng lặng nhìn sông Thú. Cảnh tượng vạn kị binh băng ngàn núi nửa đêm vượt sông Thú cách đây không lâu hiện lên rõ ràng trước mắt, chỉ có điều trong lồng ngực không còn một chút tráng chí hùng tâm khí nuốt núi sông như khi đó nữa.

Tráng chí đã đi theo người ấy, chỉ còn lại một người bơ vơ trước hoàng hôn.

Không có cô ấy, hùng tâm vạn trượng chớp mắt hóa thành tro.

Lâu Dự chỉ cảm thấy gió thổi tới rét buốt thấu xương, trong lòng có cảm
giác mệt mỏi và thất vọng không nói nên lời. Chàng nhắm mắt lại, yên
lặng một lúc lâu rồi mới chậm rãi mở ra, nói: “Lưu Chinh, truyền lệnh
chuẩn bị qua sông”.

Phía sau yên lặng như tờ, không có ai trả lời chàng.

Lúc này Lâu Dự mới nhớ ra Lưu Chinh đã không còn nữa. Chàng cười vô cùng đắng chát, nói khẽ: “Vượt sông!”

Tướng lĩnh phía sau tuân lệnh, truyền mệnh lệnh xuống, hàng chục vạn kị binh yên lặng mà trật tự lên thuyền.

Trong đội ngũ lên thuyền có một số quân sĩ không giống người khác, trên
lưng mỗi người trong số họ đều đeo một chiếc bình sứ màu đen dùng vải
trắng bó lại, cực kì nổi bật giữa những bộ quân phục đen tuyền.

Những người này đều là tướng sĩ Hắc Vân kị, bọn họ mang theo toàn bộ tro cốt của năm ngàn chiến hữu hi sinh tại Sa Loan. Anh linh tử chiến sao
có thể lưu lạc nơi đất khách, chúng tôi sẽ đưa các bạn về nhà, đưa về

tận tay cha mẹ vợ con các bạn.

Các binh sĩ không hẹn mà cùng tránh ra một con đường để những tướng sĩ Hắc Vân kị lưng đeo bình sứ này đi trước.

Không biết là ai bỏ mũ sắt xuống trước tiên. Một, hai, ba… Vô số tướng sĩ lặng lẽ bỏ mũ sắt xuống, trang nghiêm nhìn những kị binh Hắc Vân kị
dũng mãnh này và những chiếc bình sứ màu đen trên lưng họ.

Công Tôn Minh đứng xa xa nhìn cảnh này, vẻ mặt phức tạp, lặng yên không nói.

Lâu Dự cũng bỏ mũ sắt xuống, ngồi một mình trên mũi tàu phá băng. Sống
lưng chàng vẫn thẳng tắp vững vàng nhưng lại lộ rõ sự cô liêu khắc cốt.

Hầu Hành Tiễn dắt ngựa, thân hình nhẹ nhàng lắc lư theo thuyền, ngẩng
đầu nhìn trăng sáng xa xa bên trên sông Thú, dường như chỉ có làm vậy
mới có thể khiến nước mắt chảy ngược vào trong lòng, không còn chảy ra
ngoài nữa.

Thuyền hơi lắc lư trong sóng gió. Lâu Dự thò tay xuống dưới nước, nước
sông lạnh như băng cắt thành từng vệt sâu trên tay chàng, vết thương sâu tận đáy lòng, ngay cả xương cũng đau như bị nghiền vỡ vụn.

Li Quang được quấn bằng vải trắng cất trong áo giáp, chuôi đao lạnh như
băng tì vào ngực đau đớn. Lâu Dự đột nhiên đưa tay đè mạnh lên Li Quang
như bịt kín vết thương máu trào như suối. Chàng ấn cực mạnh, dường như
hận không thể ấn thứ vũ khí có mang nhiệt độ cơ thể Loan Loan này vào
tận trong lòng mình.

Vừa rồi sâu dưới sông Thú lạnh buốt dường như có một lúm đồng tiền lặng
lẽ hiện lên, sau đó bị đầu ngón tay chàng chạm vào vỡ nát…

***

Trở lại thành Lương Châu, đại quân cần đóng quân ở đây một thời gian
ngắn để chỉnh đốn, kiểm kê chiến lợi phẩm và nhân số, sau đó quay về nơi đóng quân của từng người theo biên chế.

Lâu Dự không muốn về phủ tướng quân, tặng lại phủ tướng quân cho đám người thái tử, chính mình thì ở trong đại doanh.

Vạn vật quạnh hiu, sao đêm lác đác.

Tiếng trống báo canh ba vang lên, các quân sĩ tuần đêm ca đầu đi qua
trước doanh trướng. Lâu Dự khêu bấc đèn, lấy Li Quang từ trước ngực ra
yên lặng nhìn.

Ánh đèn hắt bóng chàng lên vách, chiếc bóng đơn côi, lẻ loi như một u hồn, tranh tối tranh sáng, mờ mờ ảo ảo.

Rất lâu không có tiếng động nào, dường như chàng đã trở thành một bức tượng, không biết hô hấp, không hề nhúc nhích.

Tách! Một giọt nến rơi xuống bàn, chợt nghe thấy tiếng đao vù vù ngoài doanh trướng, quân sĩ tuần đêm hô quát ầm ĩ.

“Ai! Ban đêm dám xông vào lều trung quân?”

“Khẩu lệnh!”

“Đứng lại!”


“Dừng tay!”

“Bắt cho ta!”

Lâu Dự cất Li Quang vào trong lòng, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một
thanh đại đao hắc thiết xé gió vun vút, chén rách rèm doanh trướng, mang theo sát ý sắc lạnh, bất chấp đạo lí lao thẳng tới chém xuống.

Lâu Dự không nỡ dùng Li Quang đối địch, tay không tấc sắt. Thấy đại đao
hắc thiết khí thế hừng hực, chàng cũng không ham chiến, mũi chân khẽ
điểm, cả người rời ghế bay lên cao.

Thanh đại đao hắc thiết theo sát từng bước, lưỡi đao xoay chuyển chém
lên không trung, đao ý lẫm liệt chém thủng một lỗ lớn trên đỉnh doanh
trướng.

Lâu Dự bay ra ngoài qua lỗ hổng này, bóng đen cầm đao cũng theo sát bay
vút ra. Quân sĩ phía dưới lớn tiếng quát lên: “Bắt thích khách, bắt lấy
hắn, đừng để hắn chạy thoát…”

Vô số đao thương kiếm kích đồng loạt chém về phía bóng đen, bóng đen
ngạo nghễ vung đại đao xoay tròn một vòng, gạt hết những binh khí đâm về phía mình, mắt chỉ nhìn chằm chằm Lâu Dự, cũng bất chấp trên người quá
nhiều sơ hở, lại là một đao bổ xuống, đấu pháp chán sống lấy mạng đổi
mạng.

Lâu Dự mặt không biểu cảm, sau khi hạ xuống đất không hề dừng lại, mũi
chân lại điểm xuống đất lao về phía xa, đang ở trên không trung lại hét
lớn: “Ai cũng không được đi theo!”

Các quân sĩ nghe lệnh sửng sốt, Lâu Dự đã vút đi xa, bóng đen đó lại
không chịu buông tha, thu đại đao hắc thiết ra sau lưng, rảo bước dài
đuổi theo. Mặc dù khinh công của cậu ta bình thường, nhưng những em bé
lớn lên trên núi vốn đã giỏi chạy, tốc độ chạy không kém gì ngựa phi.

Các quân sĩ đưa mắt nhìn nhau. Đuổi theo? Hay là không đuổi theo?

Chỉ chần chừ một lát như vậy, Lâu Dự và người đó đã biến mất trong đêm sâu tối tăm, không thấy bóng dáng.


Lâu Dự càng ngày càng nhanh, dường như lướt gió bay đi trong đêm lạnh.
Chàng không tiếc công lực, mười thành nội lực từ huyệt tuyết sơn sau
thắt lưng phun trào, ra sức chạy như điên.

Gió rét đổ vào từ cổ họng, phổi đau buốt như bị dao cắt, chàng lại vẫn chạy như thể không biết mệt mỏi và đau đớn.

Thanh đại đao màu đen phía sau theo sát như bóng với hình, người cầm đao không ngờ cũng bùng nổ sức mạnh và tốc độ trước đó chưa từng có, liều
mạng điên cuồng đuổi theo, không giết Lâu Dự thề không dừng lại.

Hai người một trước một sau như dã thú bị thương, dùng phương pháp
nguyên thủy nhất đuổi nhau trên thảo nguyên Dã Tây để phát tiết cơn giận dữ trong lòng.

Cuồng phong như dao nhọn sắc lạnh, gần như có thể cắt nứt da thịt.

Lâu Dự đột nhiên ngẩng mặt hú dài, cổ họng lại phát ra một tiếng hú đau
buồn thê lương. Chàng quay lại nghênh đón chính diện lưỡi đao, gầm lên
giận dữ: “Thác Bạt Hồng Đạt, tới đi!”

Hai mắt Thác Bạt Hồng Đạt đỏ như máu, mái tóc rối bù bị gió thổi tung
như một con sư tử nổi giận. Cậu gầm lên một tiếng, vung đao xông tới.

Đại đao hắc thiết cuốn theo cuồng phong, cuốn thành vô số vòng xoáy,
dường như phải nuốt chửng Lâu Dự. Lâu Dự ra tay như gió, đánh thẳng đến
cổ họng Thác Bạt Hồng Đạt…

Hai người lao vào nhau long trời lở đất, đã ra tay chính là sát chiêu,
từng chiêu đoạt mạng, đánh nhau sống chết không nói câu nào.

Như kẻ thù nhiều năm không gặp, thề chết mới dừng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.