Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 7 - Chương 6


Trăng sáng sao thưa, quạ kêu bi thương, xung quanh tĩnh mịch chỉ có tiếng gió.

Tốc độ của hai người đều nhanh như chớp, như kẻ thù không đội trời chung, không phải ngươi chết chính là ta vong.

Thác Bạt Hồng Đạt múa tít đại đao hắc thiết thành một màn đen nuốt hồn,
xoay tròn bổ về phía Lâu Dự, rống giận: “Ta không cần biết Loan Loan là
nam hay nữ, nếu Loan Loan là con trai, ta sẽ trân trọng Loan Loan như
huynh đệ tay chân. Nếu Loan Loan là con gái, ta phải nâng niu Loan Loan
trên tay như bảo bối. Nhưng ngươi lại để Loan Loan mất tích, tại sao
ngươi có thể để Loan Loan mất tích được?”

Cơ giận sôi trào không thể kiềm chế, Thác Bạt Hồng Đạt bất chấp tính mạng lao cả người tới.

Lâu Dự không tránh không né, lật tay đánh ra một chưởng. Công lực của
chàng cao hơn Thác Bạt Hồng Đạt không chỉ một cấp bậc, trong lúc giận dữ ra tay đặc biệt tàn nhẫn, một chưởng đánh bay Thác Bạt Hồng Đạt, tiếng
gầm dường như phát ra từ đáy lòng: “Không phải ta!”

Đại đao hắc thiết bị đánh bay, Thác Bạt Hồng Đạt cũng không nhặt lại,
lau vết máu bên khóe miệng, vung nắm đấm to bằng cái bát lần nữa lao
tới: “Không phải ngươi thì là ai?”

Lâu Dự cũng vung nắm đấm phản kích, nỗi đau và cơn giận kìm nén trong
lòng cũng không khống chế được nữa bùng nổ trong nháy mắt, gầm thét như
dã thú: “Không phải ta, không phải ta…”

Hai người đã hoàn toàn không có chiêu thức, tất cả nền tảng võ công đều
quên hết, vung tay đấm lung tung như hai tên lưu manh ngoài phố, nắm tay đấm vào người đối phương như mưa.

Chỉ một hồi sau, cả hai đều mặt mũi bầm dập, gò má bị rách mấy vết dài.


Thác Bạt Hồng Đạt một lần nữa bị đánh bay, lại lập tức lao tới như điên, vung tay đấm Lâu Dự thật mạnh, gầm lên giận dữ: “Không phải ngươi thì
là ai? Ngươi đã nói sẽ bảo vệ Loan Loan thật tốt! Ngươi đáng chết!”

Với thân thủ của Lâu Dự, một quyền này hoàn toàn có thể tránh được,
nhưng không biết vì sao chàng lại đứng sững tại chỗ như bị đao chém
trúng.

Một quyền của Thác Bạt Hồng Đạt đấm chính xác vào mặt Lâu Dự, đấm Lâu Dự bay ngược về sau, một hồi lâu không đứng lên được.

Lâu Dự không đánh lại nữa, khom người chậm rãi từ dưới đất bò dậy, bước
chân lảo đảo lắc lư, âm thanh mang theo sự đau khổ nồng đậm: “Đúng, ta
đã nói sẽ bảo vệ cô ấy, ta cho rằng ta có thể bảo vệ cô ấy”.

Thác Bạt Hồng Đạt một lần nữa xông tới, mấy cú đấm hung ác đập thẳng vào người vào mặt Lâu Dự, một lần nữa đánh Lâu Dự ngã xuống đất, nổi giận
lôi đình: “Nhưng ngươi không, ngươi không làm được. Loan Loan chết rồi!
Loan Loan chết rồi!”

“Cô ấy chưa chết!” Lâu Dự nhổ máu trong miệng ra, một quyền đấm gục Thác Bạt Hồng Đạt, quát: “Ai dám nói cô ấy đã chết ta đã tìm khắp Sa Loan mà cũng không tìm được xác cô ấy, cô ấy không chết, cô ấy nhất định không
chết”.

Thác Bạt Hồng Đạt ngơ ngẩn, dường như thoáng cái đã bị rút hết tất cả
sức mạnh, mặt mũi đầy máu, chán nản ngã vật xuống đất, lẩm bẩm: “Đúng
thế.

Loan Loan nhất định không chết, Loan Loan bây giờ nhất định rất sợ hãi,
rất đau lòng. Nhưng Loan Loan ở đâu? Rốt cuộc bây giờ Loan Loan ở đâu?”


Lâu Dự sắc mặt trắng nhợt, lau máu tươi bên khóe miệng, giọng nói đắng
chát vô cùng: “Ta đã sai người đi giao thiệp về vấn đề tù binh, chẳng
bao lâu nữa hai bên sẽ đưa ra danh sách tù binh, nếu may mắn Loan Loan
bị bắt thì ít nhất cũng vẫn còn sống, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức
đón cô ấy về”.

Thác Bạt Hồng Đạt thở ra một làn sương trắng thật dài, giận dữ hừ một tiếng.

Hai người như hai con trâu bướng bỉnh đánh nhau đã mệt, sức cùng lực
kiệt nằm trên cỏ đóng băng cứng lạnh như sắt, nhìn vành trăng khuyết như bạc trên trời một lúc lâu không nói gì, trong ánh mắt là sự đau thương
không hòa tan nổi.

Một lúc lâu sau, Lâu Dự cuối cùng cũng mở miệng: “Thác Bạt Hồng Đạt, Loan Loan là con gái”.

Thác Bạt Hồng Đạt ờ một tiếng rất nặng bằng giọng mũi: “Điều đó không
quan trọng. Cho dù cô ấy là con trai ta cũng vẫn thích như vậy”.

Lâu Dự cười, tiếng cười lại khó nghe như tiếng khóc: “Thác Bạt Hồng Đạt, ngươi biết không? Gió bắc Tây Lương tạt vào mặt như đao, trong đêm
khuya yên tĩnh phòng thủ quan ải, nghe tiếng sáo véo von, thỉnh thoảng
nhớ tới đôi mắt cười cong cong của Loan Loan, tuyết bám đầy quân phục
vẫn không hề cảm thấy lạnh. Các ngươi đều cho rằng ta đang bảo vệ Loan
Loan, kì thực Loan Loan mới là chỗ dựa và sự ấm áp của ta”.

Trên gương mặt trắng xanh xuất hiện một vệt xám, sắc máu hoàn toàn biến
mất: “Ta cho rằng cuộc đời này mình am hiểu nhất là tìm cơ hội đánh bại
kẻ

thù, không sợ nhất chính là dụng binh mạo hiểm. Nhưng lần này ta lại

tính sai rồi. Ông trời cho ta một bài học và sự trừng phạt lớn nhất, lại không cho ta cơ hội đi sửa sai và vãn hồi. Ngươi nói đúng, ta quá mức
tự phụ, quá mức khinh địch, kết quả là đã để mất người ta yêu quý nhất.
Ta thật sự đáng chết”.

Thác Bạt Hồng Đạt trên mặt chỗ xanh chỗ tím. Trải qua cuộc đại chiến tàn khốc, lại nếm trải sinh li tử biệt, cậu thiếu niên mười lăm tuổi dường
như qua một đêm đã lớn lên, vẻ lỗ mãng và ngây ngô trong mắt hoàn toàn
biến mất, thay thế bằng sự trưởng thành và trầm lặng chưa bao giờ xuất
hiện: “Lâu Dự, ta hỏi một lần, thật sự không phải ngươi sao?”

Lâu Dự nhìn vành trăng khuyết trên trời, nói đắng chát: “Không phải ta, nhưng ta đã để mất cô ấy”.

Câu này rất kì lạ, không hề có logic, nhưng Thác Bạt Hồng Đạt lại nghe
hiểu. Cậu ta liếc nhìn lại, chỉ thấy Lâu Dự nằm trên mặt đất, một giọt
nước mắt trong suốt từ khóe mắt chậm rãi chảy xuống tóc mai, trong lọn
tóc mai lại có vài sợi tóc bạc.

Tròn hai mươi, tóc đã điểm bạc.

Thác Bạt Hồng Đạt lặng lẽ nhìn mấy sợi tóc bạc đó, đột nhiên xoay người dậy, cất bước đi thẳng.

Lâu Dự cũng không nhìn Thác Bạt Hồng Đạt, vẫn nhìn trăng khuyết trên trời, hỏi: “Ngươi đi đâu?”

“Đi báo thù”. Trong mắt Thác Bạt Hồng Đạt toàn là kiên nghị: “Ta mặc dù
lỗ mãng nhưng không ngu ngốc. Sa Loan rõ ràng không có người bị vây, vì
sao phải phái binh tiếp viện? Thị trấn nhỏ đó tại sao lại đột nhiên mọc
ra mấy vạn quân Sóc? Bây giờ ta sẽ đi tóm cổ lão già Công Tôn Minh để
hỏi cho rõ ràng, cho dù kẻ giở trò quỷ sau lưng đó là thái tử, ta cũng
phải báo thù cho Loan Loan!”

“Bọn chúng chỉ cần nói một câu tin tức thám báo thu được không chính xác là có thể đẩy hết toàn bộ trách nhiệm”. Lâu Dự xoay người đứng lên, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, hai mắt lại sáng khiếp người, dường như có hai ngọn lửa đang bùng cháy: “Ngươi đi như vậy chắc chắn không báo thù được mà chỉ uổng phí tính mạng thôi”.

“Ta không cần biết. Dù có mất mạng cũng phải bắt tên rác rưởi khốn kiếp

đó đền mạng”. Thác Bạt Hồng Đạt giận dữ quát lên, nhặt thanh đại đao hắc thiết của mình vác lên vai, đằng đằng sát khí.

“Đứng lại!” Lâu Dự quát.

Thác Bạt Hồng Đạt đột nhiên quay lại, đại đao hắc thiết vung lên: “Làm
sao? Còn chưa đánh đủ à? Hay là đánh một trận nữa? Bất kể thế nào hôm
nay ta cũng nhất định phải đi tìm lại công bằng cho Loan Loan và các
tướng sĩ Hắc Vân kị đã hi sinh”.

Lâu Dự lạnh mặt, trầm giọng nói: “Thác Bạt Hồng Đạt, chuyện báo thù giao cho ta. Muốn đánh đổ một số người không phải chuyện dễ dàng như ngươi
nghĩ”.

Ánh mắt Lâu Dự lạnh lẽo không mang một chút nhiệt độ nào: “Ngoài Loan
Loan, những người uổng mạng tại Sa Loan đều là anh em đồng đội của ta.
Họ có thể vì nước chết trận sa trường, lại không thể chết vì âm mưu và
hãm hại ti tiện. Ta tuyệt đối không cho phép bất kì ai dùng tính mạng
của họ làm bàn đạp mưu cầu vinh hoa phú quý”.

Từng câu từng chữ lạnh lẽo cứng rắn như băng đóng vạn năm, trong giọng nói mang đầy sát ý lẫm liệt.

Lúc này Lâu Dự dường như đã biến thành một người khác.

Nếu như thế tử Lăng Nam vương trước đây sắc sảo kiên nghị, nghiêm khắc
cương trực như một thanh bảo kiếm không có thứ gì không thể phá được,
tài hoa góc cạnh lại không thiếu tỉnh táo khôn ngoan thì thế tử Lăng Nam vương lúc này lại không còn sự cứng rắn rạng ngời đó nữa, cả người như
Diêm vương từ thế giới tối tăm đi ra, đen tối nặng nề, góc cạnh thu hết, sát khí ngập tràn lại không lan tỏa ra ngoài làm mọi người chỉ nhìn đã
thấy sợ.

Thác Bạt Hồng Đạt lộ vẻ xúc động, chăm chú nhìn Lâu Dự một hồi lâu, cuối cùng ném đại đao hắc thiết xuống, nói như chém đinh chặt sắt: “Nghe lời ngươi. Cần bao lâu?”

Lâu Dự lạnh nhạt liếc nhìn trời cao, dường như xuyên qua gió lạnh nhìn
về hư vô tối tăm xa xa, nói lạnh lùng: “Có lẽ cần rất lâu, nhưng món nợ
máu nặng như vậy, bọn chúng nhất định phải trả”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.