Mặt tuyết mịt mờ, trời cao mênh mông.
Lâu Dự đứng trên đồi cao ngoài thành Yên Cát, tuyết phủ đầy vai như một bức tượng đá, không hề nhúc nhích nhìn về phía Sa Loan.
Từ khi mặt trời mới mọc đến lúc trăng treo giữa khung trời, từ bình minh mờ sáng đến trời chiều như máu.
Mây trời biến ảo, sao mọc sao lặn, chim ưng bay qua trên đỉnh đầu, dường như chàng đều không cảm nhận được, chỉ cố chấp đứng ở đó như một hình
khối màu đen yên lặng nhìn về phương xa.
Sau đại chiến, chàng từ núi xác biển máu chui ra, ngay cả chiến y thấm máu cũng không kịp thay, vẫn đứng đợi ở nơi này.
Yên Cát đã đánh hạ, những người đi tiếp viện Sa Loan lại vẫn chưa về,
ngay cả một binh một lính cũng không thấy bóng dáng tăm hơi.
Trong lòng Lâu Dự âm thầm có điềm báo chẳng lành. Với sức mạnh của Tống
thúc thúc và năm ngàn tinh kị đủ để đánh bại binh lực đông gấp đôi, tại
sao lại mất nhiều thời gian vì một trận chiến chi viện không lớn như
vậy?
Đã phái hai nhóm thám báo đi đến Sa Loan tìm hiểu tin tức, Lâu Dự nóng
lòng như lửa đốt, thân là chủ soái lại không thể bỏ lại đại quân tự mình chạy đến Sa Loan, đành phải vẫn đứng ở đây chờ đợi, đã đợi đủ một ngày
một đêm.
Hầu Hành Tiễn đứng sau lưng chàng không xa, nhìn bóng người gần như đã
hóa thành đá cắn sâu xuống đồi cao, mắt hổ rưng rưng, nắm đấm siết chặt, đột nhiên đi vội về phía trước hai bước rồi lại mạnh mẽ dừng bước, dừng bước quá mức cứng nhắc khiến cả người lảo đảo, suýt nữa ngã xuống.
Lâu Dự nghe thấy động tĩnh phía sau, cũng không quay đầu lại, vẫn chăm
chú nhìn về phương xa, hỏi: “Lão Thất, thám báo phái đến Sa Loan tại sao còn chưa về?”
Hầu Hành Tiễn hít sâu một hơi, đưa tay lau nước mắt trên mặt, ổn định lại tâm tình rồi mới đáp: “Về rồi”.
Lâu Dự sững sờ, đột nhiên quay người lại: “Ta vẫn đứng ở đây, thám báo về tại sao ta lại không biết?”
Thế tử rất thông minh, muốn giấu giếm thế tử quả thật không hề dễ dàng.
Trong lòng lạnh buốt thê lương như băng trên Dị Thiên Nhai mấy năm không tan, khóe miệng lại thoáng lộ nét cười, Hầu Hành Tiễn bước lên phía
trước, nói thờ ơ: “Mấy gã đó gan to hơn trời, để tranh thủ thời gian nên đã đi đường tắt. Trên đường đó có rất nhiều quân Sóc, khoảng cách gần
nhất chỉ cách bọn chúng có vài dặm đường, không hiểu sao lại không bắt
được bọn chúng. Thế tử nói xem binh lính như vậy có nên phạt hay không?”
Lâu Dự lúc này không có tâm tư suy nghĩ chuyện có nên xử phạt mấy thám
báo này hay không, sốt ruột hỏi: “Thế nào, tình hình Tống thúc thúc và
những người khác thế nào?”
Hầu Hành Tiễn cười ha ha, nói: “Có Tống tướng quân dẫn đội, thế tử còn
lo lắng gì nữa. Quân Sóc bên kia đâu phải là đối thủ của năm ngàn tinh
kị Hắc Vân? Trong lúc chúng ta vất vả đánh thành Yên Cát, bọn họ cũng đã tiếp viện thành công, cứu được đội quân hậu cần bị vây, thái tử lệnh
cho họ theo quân đội đi về phía đông, bây giờ đang theo quân cánh trái
của Công Tôn Minh chạy đến Phượng Đài”.
“Theo Công Tôn Minh đến Phượng Đài rồi?” Ánh mắt Lâu Dự sắc lạnh như
lưỡi đao, đôi môi mỏng hơi mím lại: “Thủ lệnh của thái tử đâu? Hắn không thể điều quân của ta mà không hỏi han lời nào cả”.
Dưới ánh mắt của Lâu Dự, Hầu Hành Tiễn cảm thấy trên người dường như có
một quả núi đè xuống, bàn tay giấu sau lưng siết chặt, mở miệng trả lời
mà dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Thái tử có thủ lệnh đưa đến. Khi đó đại chiến vừa dừng, thế tử đang bố
trí phòng thủ thành trì nên thuộc hạ đã nhận”. Hầu Hành Tiễn nói bình
thản thoải mái, bàn tay sau lưng lại nắm cuộn giấy chặt hơn.
“Mang thủ lệnh đến cho ta xem”.
“Thuộc hạ làm mất rồi”. Hầu Hành Tiễn quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Hầu
Hành Tiễn lỗ mãng khinh suất, lỡ làm mất thủ lệnh của thái tử, xin thế
tử giáng tội”.
Ngươi vừa cùng ta vào sống ra chết đánh hạ Yên Cát, ngay cả tính mạng
cũng bất chấp, mất một thủ lệnh thì đã làm sao, giáng tội cái đầu ngươi
ấy.
Lâu Dự nhìn Hầu Hành Tiễn chằm chằm, nói: “Ngươi đứng lên đi. Ngươi biết ta sẽ không trị tội ngươi vì chuyện này. Nhưng, Lão Thất, ngươi có
chuyện giấu ta, là chuyện gì?”
Thế tử thông tuệ tinh tường như yêu nghiệt, chuyện gì cũng không giấu được thế tử.
Hầu Hành Tiễn đứng lên, vẻ mặt do dự, yên lặng một lát rồi mới chậm rãi
cười khổ: “Chuyện gì cũng không thể giấu được thế tử. Kì thực trận chiến Sa Loan không hề quá thuận lợi, Tống tướng quân… bị trọng thương
nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, lúc này đã về quân dự bị trị
thương, Hắc Vân kị tại Sa Loan như rắn mất đầu, vì vậy tạm thời phối
thuộc đại quân cánh trái do Công Tôn tướng quân chỉ huy”.
Hai mắt Lâu Dự nheo lại: “Tống thúc thúc…”
“Ngực và bụng trúng hai đao nhưng không nguy hiểm đến tính mạng”. Hầu Hành Tiễn nhanh chóng cướp lời”.
“Lưu Chinh thế nào?”
“Không sao”.
“Triệu Vô Cực thế nào?”
“Rất tốt”. Hầu Hành Tiễn đáp rất nhanh.
Trên mặt Lâu Dự phủ đầy lo lắng, cuối cùng hỏi đến cái tên ngày đêm
quanh quẩn trong lòng bên miệng mình: “Loan Loan, Loan Loan có khỏe
không? Có bị thương hay không?”
Trước mắt Hầu Hành Tiễn hiện lên một bóng dáng nhỏ nhắn, hơi thở ứ lại,
cuối cùng nhếch miệng cười nói: “Thuộc hạ đã cố ý hỏi thăm, tiểu quỷ
lanh lợi lắm, võ công lại cao, đám Lưu Chinh cũng đều rất chú ý đến nó,
lần này chẳng những không bị thương mà còn giết được không ít quân địch, lập được quân công”.
Trái tim treo ở giữa không trung chậm rãi hạ xuống, trên gương mặt không biểu cảm của Lâu Dự lúc này mới có một chút sắc hồng, lẩm bẩm: “Không
bị thương thì tốt rồi, cần gì phải đi lập quân công chứ?”
Trong lòng Hầu Hành Tiễn lập tức chua xót vô hạn, vẫn nói nước mắt đàn
ông không dễ chảy, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy một cơn đau không gì
sánh được đánh trúng, nỗi đau này còn đau hơn thân thể bị đao chém búa
chặt cả chục lần, đau đến mức nước mắt suýt nữa tràn mi mà ra.
Mạnh mẽ kiềm chế tâm tình, Hầu Hành Tiễn cười nói: “Đúng thế, tiểu quỷ
này gầy lắm, muốn lập nhiều quân công thì còn phải mấy năm nữa, chịu khó ăn uống cho gân cốt khỏe mạnh mới được”.
Lâu Dự mỉm cười vỗ vỗ vai hắn: “Việc quân không nên chậm trễ, nhanh
chóng chuẩn bị nhổ trại xuất phát, chúng ta đến Phượng Đài tập hợp với
bọn họ”.
Thành Phượng Đài chính là đầu nguồn sông Tháp Mẫu, nếu có thể đánh hạ
Phượng Đài, đại quân phạt Sóc lần này cũng giành được thắng lợi mang
tính quyết định.
Loan Loan, anh đợi em trên tường thành Phượng Đài.
Lâu Dự thoải mái trong lòng, bước chân như bay, nhanh chóng đi xuống đồi cao, cưỡi lên Truy Phong mà đi, chiếc áo choàng đen tuyền tung bay
trong gió như hùng ưng giương cánh.
Hầu Hành Tiễn nhìn bóng lưng chàng, mắt đỏ ngầu. Đến lúc Lâu Dự đã đi
xa, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, đường đường một người đàn
ông thiết huyết thân cao bảy thước lại quỳ gục xuống đất, kìm nén âm
thanh khóc nức nở.
Trước đại chiến, tâm trạng chủ soái không yên chính là tối kị của binh
gia. Càng huống chi nếu để thế tử biết tình hình Sa Loan, sợ rằng thế tử sẽ suy sụp nổi điên, khi đó không khác gì đất rung núi lở, ai cũng
không thể gánh vác hậu quả được. Chỉ sợ tính mạng của thế tử và mười vạn quân trung lộ này đều sẽ bị cuốn vào một xoáy nước đen sâu không thấy
đáy, không có cách nào sống sót thoát ra được.
Vì vậy không thể nói, đánh chết cũng không thể nói. Ít nhất trước trận chiến Phượng Đài không thể để thế tử biết được.
Hầu Hành Tiễn đã hạ quyết tâm, cho dù say này bị xử trảm vì che giấu quân tình, hắn cũng phải giấu kín tin tức này với thế tử.
Chỉ có điều cơn giận dữ và nỗi đau buồn đè ép trong lòng vẫn như nước lũ vỡ đê ầm ầm tuôn trào, gan sắt lòng son giữa thiên binh vạn mã vẫn sừng sững không động lúc này dường như đều bị bóp nát vỡ vụn.
Một trang giấy cuộn tròn bị nắm chặt nhàu nát từ trong lòng bàn tay hắn
rơi xuống, trời rét căm căm vẫn bị mồ hôi và máu tươi trong lòng bàn tay thấm đẫm, có thể thấy lờ mờ mấy chữ nét mực không rõ: Năm ngàn tinh kị
Sa Loan toàn bộ hi sinh.