Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 6 - Chương 17


Một cơn mưa tên ập xuống, trong chiến hào đơn sơ gần như không nhìn thấy một người sống nào.

Triệu Vô Cực và Loan Loan đều rách khóe mắt, khản giọng gào to: “Không!”

Sau cơn mưa tên, kị binh quân Sóc lần nữa xông lên. Lưu Chinh và một bộ
phận quân sĩ sống sót nhanh chóng từ đống xác chết xoay người đứng lên
nghênh địch.

“Triệu Vô Cực mau đi!” Lưu Chinh dùng thanh dao mẻ chém gục một tên quân Sóc, quay lại gào to.

Triệu Vô Cực trong mắt đầy lệ nóng, lại không chịu lau đi, cắn răng quay lại dùng sống dao vỗ vào mông đại Hồng, quát: “Đại Hồng, xông ra
ngoài!”

Đại Hồng bị đau ngẩng mặt hí dài, tung vó xông ra bên ngoài như điên.

Lưu Chinh và các kị binh Hắc Vân kị còn lại ngoan cường đứng phía sau
chiến hào, dùng thân thể máu thịt tạo thành một bức tường thành ngăn cản quân địch truy kích.

Hai bên đã giết đỏ cả mắt, nhưng bất kể đám người Lưu Chinh dũng mãnh
thế nào, bọn họ cũng không thể ngăn cản quân Sóc tới gần. Trong gió
tuyết, lá đại kì của Phong Tất Hành càng ngày càng gần, bóng dáng hắn
cũng càng ngày càng rõ ràng.

Trong chiến hào xếp bằng xác ngựa, khắp nơi đều có tiếng hò hét tàn bạo
của quân Sóc, các tướng sĩ Hắc Vân kị bên cạnh Lưu Chinh lần lượt ngã
xuống.

Phù! Lưu Chinh nhổ một ngụm máu trong miệng ra, đôi mắt dày đặc tia máu
nhìn chằm chằm bóng dáng Phong Tất Hành. Hắn khổ chiến đến giờ, người
trúng mấy mũi tên mà vẫn không ngã chính là để đợi giờ khắc này.

Hắn nhặt một chiếc cung từ dưới đất lên, trong tay đã không còn tên, mắt nhìn chằm chằm bóng dáng đó, đột nhiên rút một mũi tên từ trên người
chính mình ra.

Cùng với mũi tên sắt bị rút ra, trên người hắn lập tức có thêm một vết
thương sâu hoắm phun máu tươi ào ạt. Hắn lại dường như không biết đau

đớn, nhảy lên đỉnh chiến hào do xác chiến mã xếp thành, đứng bất khuất,
giương cung, đặt tên.

Mấy thanh đao chém về phía hắn, hắn lại không tránh không né, chỉ có ánh mắt tập trung ngắm chuẩn mục tiêu, ngoan cường chịu trúng mấy đao, máu
chảy như trút, tay lại như thép rắn không hề nhúc nhích, kéo căng dây
cung, bắn tên!

Vù! Mũi tên dồn sức đã lâu mang theo máu tươi của Lưu Chinh nhanh chóng
xuyên phá màn tuyết trùng trùng bay đến trước mặt Phong Tất Hành.

Đồng tử Phong Tất Hành co thắt, hắn không ngờ đối phương lại mạnh mẽ như thế, rõ ràng đã sắp chết mà còn có thể bắn ra một mũi tên ngập tràn sát khí.

Mũi tên này chứa đựng tinh hoa tiễn thuật cả đời của Lưu Chinh, mang
theo sát ý không sợ chết của hắn, cấp tốc bay tới, muốn tránh cũng không tránh được.

Phập một tiếng, trúng ngay giữa cổ họng Phong Tất Hành.

Nhìn thấy Phong Tất Hành đổ gục xuống, khóe miệng Lưu Chinh nở ra một nụ cười sảng khoái, buông cung ra, thân thể ngã ngửa về phía sau, chậm rãi ngã xuống chiến hào đã không còn một người sống.

Tiếng ầm ĩ trên chiến trường nhỏ dần, xa dần, ngay cả tiếng kêu giết của quân địch cũng dường như trôi đi xa thật xa.

Bông tuyết bay xuống qua khe hở của những mũi tên cắm trên xác chết nhẹ
nhàng vuốt ve trên mặt hắn, thậm chí hắn còn quay đầu nhìn các huynh đệ
chiến hữu đã tử vong bên cạnh, khóe miệng lộ ra một nụ cười như trút
được gánh nặng.

“Thế tử, xin lỗi, Lưu Chinh đã làm hết sức rồi”.

Quân Sóc mất chủ tướng xông lên như phát điên, chiến mã san bằng chiến hào tạm thời được xây bằng xác chết này.

***

“Không!” Hai mắt Loan Loan dường như chảy máu, liều mạng vùng vẫy đòi
nhảy xuống ngựa. Triệu Vô Cực giữ chặt Loan Loan trước người, giận dữ
hét lên: “Bọn họ đều chết rồi, bọn họ đều đã chết rồi”.


Loan Loan cảm thấy trái tim mình đã vỡ tan, trong đầu trống rỗng, chỉ là cố chấp cho rằng mình không thể chạy trốn như vậy, mình phải ở lại,
phải ở bên bọn họ, cho dù là chết.

Triệu Vô Cực giữ chặt Loan Loan, không quay đầu lại nữa, dùng sống dao
tàn nhẫn đập mạnh vào mông đại Hồng. Đại Hồng bị đau, dùng toàn lực chạy băng băng.

Vô số tiếng vó ngựa theo sát phía sau, tiếng mưa tên xé gió rít gào.
Loan Loan cảm thấy trong nháy mắt dường như hai tai không nghe thấy âm
thanh nào nữa, chỉ còn lại tiếng gió vù vù. Vô số mũi tên bay qua bên
người, bên tai, trên đỉnh đầu. Cô bé nắm chặt dây cương theo bản năng,
cúi rạp người xuống trên lưng ngựa.

Đại Hồng bùng nổ tốc độ vượt quá cực hạn, gần như lướt gió lao đi trên
tuyết. Tốc độ không gì sánh được của vua ngựa hoang cuối cùng cũng phát
huy toàn bộ.

Mặc dù ta không phải quân chính quy, mặc dù chưa được huấn luyện chuyên
nghiệp, mặc dù ngang tàng khó thuần, nhưng Truy Phong, lúc này ta không
hề thua ngươi!

Trong gió tuyết, đại Hồng hí dài, cuồng ngạo khí phách không gì sánh
được, tiếng hí không ngờ lại át hết tiếng vó ngựa phía sau, chấn động vô số chiến mã quân Sóc vỡ mật mềm chân.

Quân Sóc chỉ chậm lại chốc lát như vậy, đại Hồng đã lao ra mấy trăm mét, lao ra ngoài tầm bắn của trọng tiễn đối phương.

Trong đại tuyết đầy trời, hai người một ngựa đầy rẫy vết thương không
phân biệt phương hướng, không nhìn đường, chỉ liều mạng chạy như điên,
chạy mù quáng không biết mỏi. Không biết đã chạy bao lâu, chạy bao xa,
đến tận khi tiếng đuổi giết và tiếng vó ngựa phía sau dần dần yếu bớt
rồi hoàn toàn biến mất.

Hí! Cuối cùng đại Hồng tru lên một tiếng, chân trước quỳ xuống đất, cả

người đổ vật. Loan Loan và Triệu Vô Cực bị hất về phía trước, ngã lăn
trên tuyết.

Trong miệng đại Hồng trào ra rất nhiều bọt mép, lẫn trong bọt mép không
ngờ còn có những tia máu. Suốt quãng đường vừa rồi nó đã chạy điên
cuồng, chạy quá sức, cuối cùng đã hao hết thể lực.

Loan Loan kêu một tiếng đau lòng, bò đến ôm lấy đầu đại Hồng. Lúc này cô bé mới phát hiện trên mông đại Hồng cắm mấy mũi tên, máu tươi chảy ra
ào ạt, chân sau bị máu nhuộm đỏ, miệng vết thương đã đọng máu tím đen.

“Đại Hồng, đại Hồng… Mau dậy, mày mau dậy đi!” Loan Loan ra sức kêu khóc, tiếng kêu như thú non sắp chết.

Đại Hồng mở đôi mắt to trong suốt nhìn Loan Loan, cái đầu cọ cọ trong
lòng cô bé, xác nhận chủ nhân nhỏ bé không có vấn đề gì lớn, cuối cùng
hài lòng kêu một tiếng, gục đầu xuống, chậm rãi nhắm đôi mắt như lưu li
lại.

Trong lòng Loan Loan đã không cảm thấy đau đớn, ôm đại Hồng tê liệt nhìn về phía Triệu Vô Cực, lúc này mới phát hiện Triệu Vô Cực vẫn nằm trên
tuyết không hề nhúc nhích. Biết tình hình không ổn, Loan Loan vội vàng
đặt đầu đại Hồng xuống, bò đến chỗ Triệu Vô Cực.

Lúc bò đến gần Loan Loan mới nhìn thấy trên lưng Triệu Vô Cực cắm mấy
mũi tên, một mũi trong đó xuyên qua áo giáp đã tổn hại, xuyên thấu ngực
mà ra, chỉ còn lại đuôi tên lộ ra sau lưng.

Thì ra hắn vẫn giữ chặt Loan Loan phía trước là để dùng thân thể mình ngăn cản mưa tên đoạt mạng của quân Sóc.

Triệu Vô Cực sắc mặt xanh mét, chỉ thở hắt ra, vẻ mặt lại thỏa mãn như
thỏa tâm nguyện: “Loan Loan, hai năm trước em đã cứu tôi một mạng ở dưới Dị Thiên Nhai, bây giờ tôi trả lại mạng cho em là phải, em không cần áy náy”.

Thấy ánh mắt hắn tan rã, ngón tay cũng chuyển màu xanh, Loan Loan biết
hắn mất máu quá nhiều, dù là thần tiên cũng không cứu được nữa. Hô hấp
nghẹn ứ trong ngực, hai tay run lên không thể khống chế, Loan Loan nói
run rẩy: “Tại sao ông biết?”

Tiếng Loan Loan khản đặc như tiếng nức nở nghẹn ngào hỗn tạp, nhưng
Triệu Vô Cực dường như đã nghe hiểu, hắn lộ ra một nụ cười ngây ngô:
“Hôm đó… tôi nghe thấy em thổi sáo trên nóc nhà…”

Hắn thở gấp một hơi nữa, lại nói: “Tiếng sáo dừng, đá đen tới, tiếng sáo khó nghe như vậy, cả đời tôi cũng không thể quên được”.


Nước mắt Loan Loan cuối cùng rỏ xuống cực kì bi thương như vạn tiễn
xuyên tâm, lắc lắc Triệu Vô Cực nói: “Triệu Vô Cực, tôi không tranh
giành chân thỏ với ông nữa, ông đừng chết, đừng chết!”

Từng ngụm máu đen từ trong miệng Triệu Vô Cực trào ra, khóe miệng lại
vẫn mang ý cười rõ ràng, tiếng nói mảnh như tơ nhện: “Tôi còn biết… em là con gái… Loan Loan, đừng trách thế tử…”

Một câu còn chưa nói hết, hơi thở của Triệu Vô Cực đã đứt, lặng yên không một tiếng động.

Loan Loan ngồi ngây dại hồi lâu, nhẹ nhàng vuốt đôi mắt vẫn mở to cho
Triệu Vô Cực, trong đầu chỉ còn lại câu nói đó: “Đừng trách thế tử…
Đừng trách thế tử…”

Cô bé cười, tiếng cười đắng nghét giá lạnh như máu bị đông cứng, âm
thanh khàn khàn trong đêm tuyết gió lạnh thê thảm bi thương không nói
nên lời.

Tuyết lẫn với mưa đá đập xuống, dường như ông trời cũng rơi nước mắt, không nỡ nhìn thấy cảnh này.

Sâu trong màn mưa tuyết, giữa hư không tối tăm, một mũi tên sắt lộ ra đầu mũi tên nhọn hoắt ngắm thẳng vào Loan Loan.

Vút! Tiếng xé gió vang lên, một đóa hoa máu nở bừng trước ngực Loan
Loan. Loan Loan kinh ngạc nhìn mũi tên trước ngực, không thể tin được,
chán nản ngã xuống tuyết.

***

Tuyết cuối cùng cũng dừng, cành trăng bạc lành lạnh treo trên đỉnh núi Lộc.

Trăng tròn đĩa bạc, ánh sáng chiếu khắp đất trời.

Nhưng không còn một người phụ nữ thổi sáo dưới ánh trăng, thấp giọng ngâm nga đợi chờ tình lang nữa.

Tiếng gió thê lương, trên đồng nội trống trải chỉ có cánh chim ưng cô liêu thoáng qua.

Gió như có tay, nhẹ nhàng vuốt ve những ụ tuyết đọng. Gió như có miệng,
thì thầm hát điệu hát đau thương: “Thế gian bao nhiêu hảo nam nhi, da
ngựa bọc thây chẳng trở về…”

Hết quyển 6


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.