“Bên đại quân trung lộ có người tự ý giấu giếm quân tình không báo”. Ngô Công sắc mặt u ám, nói âm trầm:
“Phải chuyển tin tức Hắc Vân kị Sa Loan toàn diệt đến tai Lâu Dự”.
Tống Bách Lý đã chết, năm ngàn tinh kị không có người nào còn sống. Một
tin tức quan trọng như vậy đương nhiên phải làm cho Lâu Dự biết được.
Bởi vì Lâu Dự biết tin này thì mới nổi điên, mà chỉ khi Lâu Dự nổi điên
thì quân tâm của đại quân phạt Sóc mới đại loạn. Đến lúc đó quân Sóc
phản công, giết Lâu Dự, diệt đại quân, không biết chừng có thể thừa cơ
đánh tới kinh đô Thượng Kinh của nước Lương, diệt quốc.
Ngô Công càng nghĩ càng cảm thấy chiêu thức ấy của tổng quản đại nhân
quá cao thâm bí hiểm, gần như lợi dụng tất cả mọi cơ hội và sự thay đổi
tâm lí có thể nghĩ đến, rất cao minh.
Lâu Mẫn sắc mặt âm u, suy nghĩ rất lâu mới nói: “Lâu Dự không biết cũng tốt”.
Lâu Mẫn lo nghĩ cho an nguy của bản thân mình. Với trí tuệ của Lâu Dự,
nếu để hắn biết được tình hình mọi mặt, chỉ cần phân tích sơ qua liền có thể phát hiện những tình tiết kì lạ trong đó, đến lúc đó mình chắc chắn khó thoát liên quan và truy cứu. Nếu như Lâu Dự phát điên, lại bất chấp cương thường quân thần, với võ công và uy danh trong quân của hắn, mình có ở trong vạn quân cũng khó bảo đảm an toàn.
Ngô Công xem vẻ mặt Lâu Mẫn liền biết hắn đang nghĩ gì, đáy mắt thoáng
hiện nét khinh bỉ, lại che giấu cực kì tốt, cúi người nói: “Thái tử điện hạ, chỉ cần Lâu Dự còn sống thì hắn chính là đe dọa đối với ngôi vị
hoàng đế. Lúc này là cơ hội tốt nhất để diệt trừ hắn, nếu như bỏ lỡ sẽ
rất khó có cơ hội khác. Mong thái tử điện hạ suy tính cẩn thận”.
Lâu Mẫn lại không muốn nghe hắn nữa, lắc đầu nói: “Tên đó chính là một
hung thần máu lạnh, ngay cả phụ hoàng mà hắn cũng dám chống đối, luôn
luôn không để ta vào mắt. Nếu lúc này cho hắn biết tình hình, trong mười ngàn quân này không có người nào có thể ngăn cản được cơn giận dữ sấm
sét của hắn, cho dù ta là thái tử, là thống soái cũng không được”.
Ngô Công trong lòng khó chịu, còn định khuyên nhủ tiếp, lại thấy Lâu Mẫn phất tay bỏ qua chủ đề này, hạ thấp giọng, nói lạnh lẽo: “Bản thái tử
đã quyết định rồi, Ngô kiệm sự không cần nói thêm nữa. Còn… Hừ, chuyện chủ ngươi đã đáp ứng, nếu không thực hiện thì đừng trách bản thái tử
trở mặt vô tình!”
Hai mắt lóe sáng, Ngô Công lập tức cúi đầu đáp: “Thái tử điện hạ yên
tâm, lời hứa của quốc vương há là trò đùa? Đế quân nước ta quả thật khâm phục thái tử, chắc chắn sẽ cố gắng góp phần đưa thái tử lên ngôi”.
Cố gắng đưa ta lên ngôi? Lâu Mẫn cười lạnh trong lòng, các ngươi đâu có
tốt bụng như vậy? Chỉ có điều bây giờ ngươi và ta có mục tiêu chung, đều muốn giết Lâu Dự, cho nên mới mượn thế mà phối hợp thôi.
Lâu Mẫn ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Bản thái tử không có
kiên nhẫn, chuyển cáo cho chủ của ngươi, đến lúc giao ra thành Phượng
Đài rồi”.
Ngô Công vâng dạ: “Vâng, tiểu nhân nhất định sẽ chuyển cáo”.
“Lui ra đi”. Vừa nghĩ đến quả pháo còn chưa châm ngòi mang tên Lâu Dự,
trong lòng Lâu Mẫn lại khó chịu vô cùng, phất tay đuổi Ngô Công ra
ngoài.
Ngô Công thi lễ lui ra, trong lòng lại thầm nghĩ, tên thái tử này không
biết chủ ta thật tình muốn nâng hắn lên làm quốc vương nước Lương.
***
Lâu Dự ngồi trên lưng ngựa nhìn tường thành Phượng Đài xa xa. Cuộc chiến công thành ở đó đang đến hồi quyết liệt, nhưng mức độ thảm thiết lại
kém xa Yên Cát, thậm chí ngay cả một trận chiến quy mô cỡ trung cũng
không bằng.
Đại quân cánh phải của tướng quân Vương Ký đã chạy tới đúng hạn, đại
quân cánh trái của Công Tôn Minh mặc dù hơi chậm trễ nhưng chậm nhất là
ngày mai cũng có thể chạy tới, thế bao vây trong kế hoạch đã hình thành, Lâu Dự lại không có quá nhiều cảm giác hưng phấn.
Quá dễ đánh, dễ đánh đến mức làm người ta bất ngờ. Vốn cho rằng đến
Phượng Đài sẽ gặp phải sự phản kích mãnh liệt của quân địch, sẽ gặp phải sự chống cự thảm thiết hơn ở Yên Cát, lại không nghĩ rằng trên đường
đến đây, quân Sóc như đồng loạt uống thuốc mê, đánh đâu sụp đấy, tan tác mà không hỗn loạn, lùi đến trong thành Phượng Đài.
Quân Sóc giống như đậu phụ, chỉ dựa vào quân trung lộ của Lâu Dự là có thể đánh hạ, đâu còn cần ba lộ đại quân vây kín nữa?
Lâu Dự nhíu chặt lông mày. Nhiều ngày chiến đấu không ngừng khiến chàng
không có thời gian suy nghĩ tỉ mỉ những chuyện kì lạ trong đó, nhưng đáy lòng vẫn luôn có một bóng tối không xua đi được, âm thầm cảm thấy có
chỗ nào đó không phù hợp.
Yên Cát lâm trận điều binh, Sa Loan lâu không có tin tức, quân Sóc tự
dưng mềm yếu như đậu phụ, Phượng Đài dễ đánh đến bất ngờ… Đủ loại dấu
hiệu lướt qua trong đầu chàng, dường như phía sau mọi chuyện có một bàn
tay sắp đặt tất cả, lại cố ý để lại một chút manh mối để mọi người có
dấu vết lần theo.
Trong số những manh mối rõ ràng này, Lâu Dự bắt được chính xác một góc
nhỏ, đột nhiên ngọn lửa bùng lên trong mắt, sáng đến ép người, lập tức
ghìm chặt cương ngựa, bỏ lại một câu “Hầu Hành Tiễn, ngươi đến chỉ huy”
rồi quay đầu ngựa lao đi như bay.
Trong khi tác chiến, chủ soái lâm trận bỏ vị trí là tội lớn. Hầu Hành
Tiễn sắc mặt tái nhợt, quay lại kêu to: “Thế tử, không thể…”
Nhưng Lâu Dự đâu nghe lời hắn. Trận chiến Phượng Đài không có gì lo
lắng, với đấu pháp không hề có ý chí chiến đấu của quân Sóc, chỉ trong
vòng ba
canh giờ tất nhiên sẽ bị đánh hạ.
Lúc này chàng cần phải đi xác minh dự cảm cực kì chẳng lành trong lòng.
Không phải, nhất định là mình đã nhầm rồi.
Mấy mạch máu màu xanh hiện rõ bên thái dương Lâu Dự, giật mạnh không
ngừng, hiển nhiên là nóng lòng và căng thẳng đến cực điểm. Chàng dùng
roi ngựa quật Truy Phong, chuyện xưa nay cực kì ít làm, thúc Truy Phong
chạy đi với tốc độ nhanh nhất.
Truy Phong bốn vó guồng tít, chạy nhanh như chớp, tiếng vó ngựa đạp vỡ
âm thanh ầm ĩ của chiến trường, dội vào trong lòng Lâu Dự. Từ khi ra đời tới nay đã hai mươi năm, chàng chưa bao giờ có cảm giác hoảng sợ bất
lực như lúc này, sự sợ hãi và trống rỗng trong lòng như một xoáy nước
càng cuộn càng sâu, hai tay run rẩy gần như không cầm được dây cương.
Hai trăm dặm đường, gió mạnh đuổi trăng, mây tàn rớt lại. Lâu Dự cưỡi
Truy Phong lao thẳng vào đại quân cánh trái của Công Tôn Minh.
“Ai? Khẩu lệnh!” Quân cảnh giới tiên phong chỉ nhìn thấy một bóng đen
bay tới như sao băng, tiếng quát hỏi vẫn còn lơ lửng giữa không trung,
Lâu Dự một người một ngựa đã lao vào đội tiên phong.
Đội ngũ đại quân đang tiến lên bị chàng ngang ngược lao vào lộn xộn một
lát, vô số đô úy và hiệu úy lớn tiếng quát tháo rút đao quây lại, đến
lúc thấy rõ khuôn mặt và trang phục của người này lại cực kì kinh ngạc,
nhát đao chém xuống dừng lại giữa không trung rồi vội vã thu về.
Lâu Dự kéo ngựa xoay ngang, giảm tốc độ lại, ánh mắt nhanh chóng quét
qua trong đại quân. Chàng nhiều năm theo đường binh nghiệp, am hiểu sâu
sắc trang bị và cờ hiệu của các quân chủng, ánh mắt vừa lướt qua đã lập
tức nhìn thấy lá tướng kì trung quân, không nói một lời kéo cương quay
đầu chạy thẳng đến đó.
Hai bên cách nhau thiên binh vạn mã, thấy chàng khí thế ép người, sắc
mặt như sắt, lại không có ai dám ngăn cản, ngược lại còn tự ý chủ động
nhường ra một lối đi.
Lâu Dự như vào chỗ không người, trên đường thông thoáng, sau nháy mắt đã chạy tới dưới cờ trung quân. Chàng ghìm ngựa dừng gấp, bốn vó Truy
Phong vẽ ra một vệt thật sâu trên mặt đất, tuyết đọng bắn tung tóe thành một màn sương tuyết mỏng manh trước mắt mọi người. Giữa màn sương tuyết trắng lờ mờ có thể thấy một người mặc quân phục màu đen như sát thần hạ phàm, mang theo sát khí đoạt mạng lạnh lùng đứng đó.
Công Tôn Minh trong lòng vô cùng kinh hãi, cố lấy bình tĩnh hành lễ trên ngựa: “Trấn Viễn tướng quân Công Tôn Minh ra mắt thế tử”.
Lâu Dự không buồn khách sáo với ông ta, đi thẳng vào vấn đề: “Công Tôn
Minh, năm ngàn người Hắc Vân kị của ta tiếp viện Sa Loan bây giờ ở đâu?”
Thấy chàng giọng nói uy nghiêm lạnh lùng, sát khí cuồn cuộn lẫm liệt,
ánh mắt có dấu hiệu điên cuồng, Công Tôn Minh thầm kêu khổ trong lòng.
Không ngờ Lâu Dự dám một mình một ngựa xông vào đại quân cánh trái của
ông ta, chất vấn thẳng thừng không hề nể mặt.
Thấy Công Tôn Minh không đáp, Lâu Dự gằn từng chữ: “Ta hỏi một lần nữa, năm ngàn tinh kị Hắc Vân kị hiện ở đâu?”
Mặc dù đang ở giữa đại quân, xung quanh toàn là thân vệ, Công Tôn Minh
lại cảm thấy sát khí của đối phương lạnh buốt thấu xương, làm mọi người
không nhịn được rùng mình. Ông ta không thể không co người lại, lấy dũng khí nói: “Tất cả mọi hành động của mạt tướng đều do thống soái đại quân sai phái, năm ngàn tinh kị đó… Năm ngàn tinh kị đó ở đâu, mạt tướng
không biết”.
Mạt tướng không biết.
Bốn chữ này như một cây búa lớn vung mạnh đập thẳng vào trong lòng Lâu
Dự, trái tim vỡ nát, những chờ mong khao khát trên đường triệt để vỡ tan như lưu li mỏng manh.