Tuyết dày liên miên, trời đất trắng xóa mịt mùng, khuôn mặt Lâu Dự trong gió tuyết lạnh lẽo như huyền thiết.
“Toàn quân tập kết, tấn công!” Chàng vượt trên khí thế vạn quân, làm cho tất cả mọi quân sĩ Đại Lương đều cảm nhận được sự tồn tại của chàng.
Trận chiến công thành đã đến giây phút cuối cùng, phía trước thành Yên
Cát chất đầy xác chết, quân phục màu xanh màu đen bị máu tươi thấm đẫm,
bị tuyết trắng phủ kín, không phân biệt được là quân Sóc hay là quân
Lương.
Được kị binh hung hãn không sợ chết xung phong mở đường, bộ binh Đại
Lương cuối cùng khiêng được cây gỗ lớn nặng nề áp sát cổng thành. Mấy
trăm người khiêng một cây gỗ cực lớn, không ngừng va đập vào cổng thành
dày nặng đúc bằng đồng thau.
Trên tường thành dội nước sôi xuống bốc khói trắng mù mịt trong không
khí. Quân Lương công thành toàn bộ đều ướt đẫm, bị gió lạnh thấu xương
thổi qua, nhanh chóng đông thành bột băng, trên đầu trên mặt bám đầy nhũ băng, ngay cả kẽ ngón tay cũng gần như bị đông lại.
Cả người đông cứng, rất nhiều người không chịu nổi cái lạnh thấu xương,
tay chân không nghe theo sự điều khiển của đầu óc nữa, tốc độ công thành chậm lại.
Chỉ sau một thời gian tạm dừng rất ngắn, dầu trẩu lại đổ từ trên tường thành xuống rợp trời ngập đất.
Sau khi hoàn thành xung phong, đội kị binh do Hầu Hành Tiễn dẫn theo đã
lùi ra phía sau đội hình, cảnh giới cho bộ binh công thành. Lúc này từ
xa xa trông thấy quân Sóc trên tường thành khiêng từng thùng dầu trẩu
đen sì ra, Hầu Hành Tiễn biết tình hình không ổn, vội vã hét to: “Mau
tránh ra!”
Nhưng đã không kịp nữa, thùng dầu mặc dù nặng nề, hắt không xa, tản
không mạnh, chỉ có thể dội xuống phạm vi gần năm mét ngoài tường thành,
nhưng quân Lương công thành bị đông cứng tay chân, động tác chậm chạp,
mặc dù biết nguy hiểm nhưng lại hoàn toàn không phản ứng kịp, không né
tránh nổi.
Hơn ngàn người ở phía trước gần như toàn bộ bị dội vào người.
Một tia lửa như ánh sáng bắt hồn xé rách mây đen nặng nề, vẽ thành một
đường cong làm lòng người lạnh giá trên không trung, rơi vào cỏ khô dưới thành. Bùng một tiếng, ngọn lửa hừng hực đột nhiên cháy rực, quân Lương bị dội dầu trẩu cho dù chỉ có góc áo chạm vào ngọn lửa cũng lập tức
cùng cháy, biến thành người lửa, lăn lộn dưới đất hay không ngừng đập
lên người tìm cách dập lửa, kêu thảm vang trời.
Phác Hổ không hổ là đại tướng của Đại Sóc, công thủ đều rất bài bản.
Một ngọn lửa hình người lảo đảo đi hai bước về phía lá quân kì của Lâu
Dự, cổ họng phát ra tiếng gào khàn khàn không rõ nghĩa. Trong ngọn lửa
hừng hực, gương mặt đã cháy đen dường như khẽ cười lộ ra hàm răng trắng
rồi nặng nề ngã xuống đất không hề nhúc nhích, đến tận lúc bị cháy thành một đống than đen.
Mặc dù cách xa nhưng qua động tác và dáng người, Lâu Dự đã nhìn ra người lửa đã cháy thành than đó chính là Trần Thiên Kỳ, đô úy tân binh doanh
của Hắc Vân kị đóng tại Lương Châu, người giỏi dùng đao, mắng chửi người khác sang sảng, bề ngoài ngang tàng nhưng tâm tư tinh tế, ban ngày tàn
nhẫn đấm đá một đám lính mới không biết gì thành thép tôi, nửa đêm tuần
doanh lại cài góc chăn cho lính mới.
Lâu Dự nhíu chặt hai hàng lông mày lưỡi kiếm. Một bông hoa tuyết trên
trời bay xuống, rơi vào đuôi lông mày chàng, bị hơi nóng phả ra hòa tan, chảy xuống mi mắt như một giọt nước mắt.
Chiến trường không cho ai quá nhiều thời gian để tiếc thương, Lâu Dự hiểu rõ mình không còn bao nhiêu thời gian nữa.
Quân cánh phải do Vương Ký dẫn theo đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ, kiềm chế đại bộ phận binh lực quân Sóc từ thành Mộc Lũy bên cánh phải tới
đây, giảm mạnh áp lực cho Yên Cát.
Nhưng quân cánh trái do Công Tôn Minh dẫn theo lại không biết xảy ra vấn đề gì mà gặp vô số trở ngại, bây giờ lại lạc đường trong gió tuyết đầy
trời, không kịp thời chạy tới Khôn Cáp, vì thế một đội viện quân mấy vạn người của nước Sóc đã vượt qua Khôn Cáp tiến thẳng đến Yên Cát.
Đêm nay nếu còn không đánh hạ được Yên Cát, quân trung lộ do Lâu Dự dẫn
theo sẽ rơi vào vòng vây, bị quân Sóc giáp công trước sau, đối mặt với
nguy cơ toàn quân bị diệt.
Tù và sừng hươu của quân Sóc đồng loạt vang lên, u u u u, viện binh sắp
tới, tất cả quân Sóc đang khổ chiến đều phấn chấn tinh thần.
Ánh mắt Lâu Dự như lưỡi kiếm vô cùng sắc bén, chém nát tối tăm hỗn độn.
Đột nhiên chàng thúc ngựa lao ra khỏi đội hình, Truy Phong bốn vó tung
bay, như sao băng tiến lên chừng trăm mét. Tướng lĩnh bên cạnh kinh
ngạc, muốn ngăn cản nhưng đã không kịp, đành phải hô to: “Tướng quân cẩn thận!”
Lâu Dự một người một ngựa lướt qua cực nhanh trước trận hình. Trong gió
tuyết đầy trời, quân Sóc trên tường thành chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một cái bóng đen thấp thoáng, hoàn toàn không ngờ lại có người to gan đến
mức dám một mình một ngựa vượt trận mà ra, chạy thẳng tới trước thành
trong lúc vạn quân hỗn chiến.
Đến tận khi bóng đen đó dần dần trở nên rõ ràng trong gió tuyết, đồng tử Phác Hổ đang đứng chỉ huy trên tường thành chợt co lại, vội vã hạ lệnh: “Lắp tên, bắn…”
Chưa kịp hạ xong mệnh lệnh bắn chết Lâu Dự, Phác Hổ lại thấy bóng đen đó giương cao cánh cung, đột nhiên kéo dây cung, bông tuyết giữa cánh cung và dây cung dường như cũng bị đánh bay vỡ nát.
Ba mũi tên cùng bắn! Ba mũi liên châu khoái tiễn xoay tròn cực nhanh, xé gió hút tuyết, từ ba góc độ kì lạ bắn thẳng đến mục tiêu chàng đã ngắm
rất lâu.
Phụp một tiếng, khuôn mặt Phác Hổ trên tường thành như nở hoa. Ba mũi
tên lần lượt bắn trúng mặt hắn, chất lỏng trắng đỏ bắn ra, Phác Hổ rơi
xuống tường thành mà không kịp kêu một tiếng.
“Phác tướng quân trúng tên rồi!” Sau một tiếng kêu to, tất cả quân Sóc
dường như đều yên lặng. Bọn chúng không tin vào mắt mình, càng không thể tin được trên thế gian lại có loại tiễn thuật không thể tưởng tượng
nổi, có thể lấy thủ cấp đại tướng địch trước mặt hàng chục vạn quân đội
hai bên như vậy.
Sau khi bắn ra ba mũi tên, Lâu Dự không dừng một giây, giật cương ngựa quay đầu chạy về, bàn tay giơ lên phất mạnh.
“Giết!” Cùng với động tác này, quân Lương phát ra tiếng reo hò kinh
thiên động địa. Đội kị binh tiên phong của Hầu Hành Tiễn một lần nữa
xông lên như núi hú biển gào, chạy tới tiếp ứng cho tướng quân của bọn
họ.
Đại quân theo sát phía sau kị binh tách ra hàng chục khe hở, từ mỗi khe
hở có một chiếc chiến xa vô cùng to lớn và nặng nề được đẩy ra, trên
chiến xa đặt những chiếc nỏ cũng to lớn không kém: Nỏ công thành!
Trong tiếng gầm giận dữ của thống lĩnh tên nỏ doanh, hàng chục bộ binh
ra sức kéo dây nỏ, mũi tên to như cánh tay trẻ con mang theo tiếng gió
san bằng tất cả rít gào bay tới.
Ầm! Mũi tên đầu tiên đã bắn trúng vọng lâu trên tường thành, sức mạnh
không gì sánh được trực tiếp bắn sụp vọng lâu, vô số gạch vỡ ngói vỡ đổ
xuống, quân Sóc trên tường thành gào khóc thảm thiết, không sao tránh
kịp.
Đây mới là cỗ máy giết người cuối cùng.
Lâu Dự vẫn giấu kín chúng phía sau lá chắn thép, khi kị binh thương vong thảm trọng không dùng đến, khi hai bên đối đầu bằng trọng tiễn không
dùng đến, khi bộ binh công thành cũng không dùng đến, đến lúc này…
Khoảng cách hai bên đã thu hẹp đủ gần, chàng lại một mình một ngựa bắn
chết chủ soái quân Sóc, trong lúc sĩ khí của quân Sóc sụp đổ, cuối cùng
chàng mới mang những cỗ máy giết người này ra.
Nỏ công thành kinh thiên địa khiếp quỷ thần, từng mũi tên bắn từ nỏ công thành mang theo sức mạnh kinh người bắn vào tường thành Yên Cát, trúng
chỗ nào chỗ đó người ngã ngựa đổ, ngói vỡ gạch nứt, còn có mấy mũi tên
bắn thẳng đến cổng thành, cắm ngập vào cổng thành, cánh cổng đồng thau
dày nặng đang đóng chặt cũng bị bắn ra một khe nứt.
Phác Hổ vừa chết, quân Sóc như rắn mất đầu, lại gặp phải đợt tấn công vô cùng mạnh mẽ bằng nỏ công thành của đối phương, toàn bộ trở nên hỗn
loạn.
Sau khi hợp lại với kị binh tiên phong doanh, Lâu Dự quay đầu ngựa lao
về phía tường thành. Bộ binh cũng hung hãn không sợ chết khiêng cây gỗ
lớn tiếp tục xông lên, phát động đợt đụng thành cuối cùng phá tan cổng
thành đã lung lay sắp đổ dưới sự yểm hộ của nỏ công thành.