Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 6 - Chương 15


Đao chém đao, mâu đâm mâu, thậm chí ngay cả răng cũng đã dùng tới, các tướng sĩ Hắc Vân kị đã không còn khái niệm cái chết.

Đao đã chém quằn lưỡi, tên đã sắp dùng hết, rất nhiều tướng sĩ Hắc Vân
kị trên người cắm tên hoặc bị đao kiếm đâm thủng vài lỗ nhưng vẫn tiếp
tục chiến đấu như sát thần.

Tại Sa Loan, trước những đợt tấn công mãnh liệt của quân Sóc với binh
lực đông gấp mấy lần, dưới thế công như sóng sau đè sóng trước của nỏ
công thành, trọng tiễn và gót sắt, đội tàn quân Hắc Vân kị này bùng nổ
sức mạnh cuối cùng trước khi chết, dùng khí lực và tinh thần không còn
là của con người để chống cự đủ ba ngày hai đêm.

Hi vọng dần dần xa vời, đến lúc này gần như tất cả mọi tướng sĩ Hắc Vân
kị đều hiểu rõ viện binh sẽ không đến, trận chiến Sa Loan này sẽ chấm
dứt khi tính mạng của bọn họ kết thúc.

Bọn họ đều là quân nhân chuyên nghiệp, từng bị tướng quân Lâu Dự của bọn họ vung roi đánh với tốc độ như gió, bị huấn luyện hừng hực như lửa.
Chỉ cần cho bọn họ đủ công bằng, không có âm mưu và hãm hại, đội ngũ của họ có thể như hùng ưng giương cánh bay lượn trên chiến trường sắt thép
nặng nề, cùng bất cứ đội quân mạnh mẽ nào chém giết.

Nhưng giờ đây đến tận lúc tử vong, rất nhiều người đều không biết rõ
trận chiến sắp nuốt mất tính mạng của bọn họ này rốt cuộc là thế nào.

Vốn phụng mệnh đến cứu viện, tại sao lại trúng phục kích, ngược lại trở thành một cánh quân chờ cứu viện?

Bọn họ không rõ, cũng không có thời gian suy nghĩ rõ ràng, giận dữ nhưng vẫn kiên cường, bi thương lại vẫn mạnh mẽ, chỉ nắm chặt binh khí trong
tay theo bản năng, giết địch, giết địch, giết địch!

“Anh ấy nhất định sẽ đến”. Vai Loan Loan đã sưng vù tím đen, Li Quang đã mất trong hỗn chiến. Cô bé nắm thanh trường đao nhặt được, ngồi xổm
dưới

đất, âm thanh khàn khàn bắt đầu trở nên lãng đãng.

Cô bé không tin, tuyệt đối không tin Lâu Dự ca ca lại bỏ mặc bọn họ.


“Thế tử sẽ không đến”. Lưu Chinh ngồi xuống bên người Loan Loan, sắc mặt bình tĩnh. Thấy Loan Loan lộ vẻ sợ hãi, hắn thở dài, thấp giọng nhắc
lại lần nữa: “Loan Loan, thế tử sẽ không đến”.

Ánh mắt Loan Loan ngỡ ngàng, trước mắt như có một lớp màn trướng dày, ngỡ ngàng như thật như ảo, lẩm bẩm nói: “Vì sao?”

Lưu Chinh không đành lòng, lau máu trên mặt, nhếch miệng cười nói: “Loan Loan, thế tử làm đúng. Trận chiến Yên Cát cực kì quan trọng. Thế tử
thân là phó thống soái, sao có thể không để ý đến đại cục được?”

Loan Loan ngơ ngác gật đầu. Kì thực cô bé không hề biết đại cục gì cả,
cô bé chỉ biết lúc này trong lòng mình đang đau như xé, có một sự thất
vọng và mệt mỏi không nói nên lời, cả người dường như sắp đông cứng cùng với gió tuyết đầy trời.

Lưu Chinh đột nhiên đứng lên hét lớn: “Kiểm kê nhân số!”

Các tướng sĩ tự giác điểm số. Một, hai, ba… Tám trăm bốn mươi, tám
trăm bốn mươi mốt, tám trăm bốn mươi hai… Tám trăm bốn mươi bảy.

Tám trăm bốn mươi bảy người đàn ông Hắc Vân kị ngang tàng đầy mặt bụi
đất, toàn thân là máu, vết thương đầy rẫy, mỗi người đều xem nhẹ sống
chết, ánh mắt bình thản nhìn Lưu Chinh.

“Loan Loan, hát quân ca một lần nữa”. Lưu Chinh cười nói.

Loan Loan hít sâu một hơi, há miệng ra, lại chỉ phát ra một âm thanh như con thú non kêu khẽ, cổ họng đau như xé toạc, sưng đỏ gần như có thể
chảy ra máu.

Lưu Chinh quay lại cười an ủi, ngẩng đầu lớn tiếng hát lên.

Lại gặp anh, gió như dao cắt mặt

Lại gặp anh, lâm nguy hóa bình an

Càng ngày càng nhiều tướng sĩ Hắc Vân kị ngẩng đầu hát theo. Âm thanh
của bọn họ cũng giống như bọn họ, đã nuốt gió, đã nuốt cát, đã uống máu, thô ráp khàn khàn, như cơn gió mạnh điên cuồng nhất ngoài thành Lương

Châu.

Như rồng cuốn cô thành, khói lửa chiếu rực trời cao

Tuổi hai mươi giết giặc lập công, vó ngựa chiến chinh nơi viễn xứ

Xưa nay bao trang hảo nam nhi, từng tòng quân chinh chiến sa trường

Sáng má hồng, chiều xương trắng, lên cao mong ngóng, phu quân không về

Cắm cờ trên mãi đỉnh vọng lâu, không phá thành quyết không trở lại.

Xa xa, đại tướng quân Sóc Phong Tất Hành nghe tiếng hát hào khí xuyên
mây, dường như từ sâu trong linh hồn bật ra này, nheo mắt lại, trang
nghiêm hạ lệnh: “Lắp tên!”

Vô số cánh cung sắt tên nặng giơ lên, đồng loạt ngắm về phía chiến hào đơn sơ được xây bằng xác ngựa của Hắc Vân kị.

Phong Tất Hành chậm rãi giơ tay lên, tiếng quân ca bên kia vừa lúc hát
đến câu cuối cùng “không phá thành quyết không trở lại”. Chữ “lại” vừa
dứt, Phong Tất Hành phất mạnh tay xuống: “Bắn!”

Mây chì nặng nề trên trời bắt đầu sụp đổ vỡ vụn, từng mảng tuyết rơi bị
ép rơi nhanh hơn, một đám mây tên dày đặc che trời, phát ra tiếng rít
đinh tai nhức óc, không ngừng ập xuống như mưa rào.

“Mau tránh!” Lưu Chinh quát to, cổ họng như bị xé rách, âm thanh khàn khàn khó nghe.

Tướng sĩ Hắc Vân kị lập tức tránh vào trong chiến hào được xếp bằng xác
ngựa, các quân sĩ không kịp né tránh lập tức bị mũi tên sắt bắn xuyên
qua thành con nhím.


Tiếng gió nức nở như than khóc, mặt đất cũng dường như chậm rãi sụp đổ trong mưa tên không gì đỡ được.

Loan Loan áp sát vào sau xác chiến mã, tiếng tên bắn vào chiến hào nặng
nề khiến cô bé cảm thấy khó thở, bên cạnh là một kị binh Hắc Vân kị
trúng tên co giật trước khi chết.

Không trung cũng bị cơn mưa tên dày đặc này che khuất, dường như đêm tối đến sớm hơn bình thường.

Phong Tất Hành nhìn “chiến hào” trước mặt, ánh mắt sắc lạnh không giấu được một nét xót thương. Thời khắc cuối cùng đã đến.

Hắn rút chiến đao, lạnh lùng ra lệnh: “Hổ bôn kị binh chuẩn bị, xung trận!”

Đợt hổ bôn kị binh đầu tiên lập tức lao tới.

Đợt xung phong tàn khốc của kị binh bắt đầu, vó ngựa to lớn dày đặc như
mưa sẽ đạp nát bất cứ tính mạng nào trong chiến hào đối diện.

Lưu Chinh từ dưới đống xác ngựa nhảy ra, toàn thân đầy máu: “Các anh em, chúng ta ở đây giết thêm một tên, chỗ thế tử sẽ có thể bớt một chút sức lực, giết!”

“Giết!” Các tướng sĩ Hắc Vân kị còn sống sót tới tấp rút binh khí ra, anh dũng lao vào kị binh quân địch.

Triệu Vô Cực liên tiếp chém ngã hai con ngựa, xoay người đang định vung
đao lại thấy trước mắt sáng lên. Con ngựa của tên kị binh nước Sóc đang
xông tới trước mặt không ngờ lại là đại Hồng.

Đường đường vua ngựa hoang lúc này lại cam chịu ở dưới hông kị binh nước Sóc, không hề còn chút gì gọi là thần tuấn.

Triệu Vô Cực mừng rỡ, huýt một tiếng sáo. Đôi mắt to của đại Hồng đột
nhiên lấp lánh ánh sáng, nhìn trái nhìn phải tìm nơi phát ra tiếng huýt
gió.

Triệu Vô Cực huýt sáo lần nữa, đại Hồng cuối cùng cũng nhìn thấy người
đầy mặt bụi đen máu đỏ không thấy rõ tướng mạo này, vui mừng vô hạn hí
lên ầm ĩ, chân sau đạp mạnh hất bay tên kị binh quân Sóc trên lưng xuống đất, lao thẳng về phía Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực tung người lên ngựa, vỗ đầu ngựa cười to: “Đại Hồng, ngươi
được lắm, biết trà trộn vào đàn ngựa địch ẩn náu, biết dùng cả mưu kế cơ đấy, không hổ là vua ngựa hoang!”

Nhờ có tốc độ và sức mạnh của đại Hồng, Triệu Vô Cực cướp được một thanh trường đao cầm trong tay, xông thẳng tới trước mặt đội kị binh nước
Sóc, thế như chẻ tre liên tục chém gục mấy kị binh ngã xuống ngựa.


Lưu Chinh đột nhiên gọi to: “Triệu hiệu úy!”

Triệu Vô Cực ngựa không dừng vó, đầu cũng không kịp quay lại, đáp: “Có!”

Lưu Chinh đẩy Loan Loan bên cạnh về phía trước, quát lên: “Mang Loan Loan đi!”

Triệu Vô Cực bừng tỉnh, đề cương ngựa chạy về phía bên này.

Tay phải Loan Loan đã không nhấc lên được nữa, chỉ có thể gắng gượng
dùng tay trái nghênh địch. Kị binh hổ bôn từ cao đánh xuống, lực chém
cực mạnh, dù cô bé có khinh công hơn người nhưng chỉ một hồi sau cũng đã trúng liền mấy đao, toàn thân lần nữa bị máu thấm đẫm. Lúc này nghe
thấy Lưu Chinh bảo mình đi, Loan Loan lại bướng bỉnh không chịu đi, kêu
lên: “Tôi không đi”.

Tiếc là cổ họng đã rách, chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào trầm đục không rõ.

Triệu Vô Cực thúc ngựa xông tới, vươn người ra, không nói không rằng nhấc Loan Loan lên lưng ngựa.

“Hướng đông nam! Rút!” Lưu Chinh dẫn theo vài chục kị binh Hắc Vân kị
đứng thành hình mũi dùi, dùng thân thể máu thịt và cương đao trong tay
ngăn cản đội kị binh quân thù.

Triệu Vô Cực mang Loan Loan chạy về phía đông nam, đại Hồng thấy chủ
nhân thì cực kì vui vẻ, sải vó vừa đá vừa húc, mạnh mẽ đụng ngã mấy con
ngựa, cực kì ngang ngược xông ra bên ngoài. Vua ngựa hoang một lần nữa
thể hiện thần uy, đám chiến mã nước Sóc nhất thời lại hoảng sợ loạn thế
trận, không dám tiến lên.

Triệu Vô Cực thúc ngựa chạy được vài bước, quay đầu nhìn lại, phát hiện chỉ có một con ngựa của hắn phá vòng vây ra bên ngoài.

Lại một loạt mưa tên không phân địch ta mãnh liệt ập xuống nơi hai bên đang giằng co.

“Không…” Hai mắt Triệu Vô Cực gần như sắp rỉ máu, tiếng hét như vỡ vụn.

Trong nháy mắt, tính lực dường như biến mất. Loan Loan quay lại, chỉ
nhìn thấy các chiến hữu của mình bị tên sắt bắn vào ngực, người ngã ngựa đổ, chiến mã bị thương kêu thảm giẫm đạp khắp nơi, máu thịt tung tóe.

Nơi này là địa ngục trần gian thật sự


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.