Bạn đang đọc Trang Chủ Đừng Vội: Chương Q.1 – Chương 17: Về Sau Ở Cùng
Edit: Tiểu Ngọc Nhi
“Ngươi…” Đến đây lúc nào?
Đường Niệm Niệm kinh ngạc trừng mắt nhìn, phía trên, khuôn mặt Tư Lăng Cô Hồng gần ngay trước mắt, bởi vì quá gần, nên nàng có thể nhìn thấy rõ ràng, trong mắt đối phương tràn đầy yêu thương vô tận, ôn nhuận như mưa xuân rả rích.
Trên mặt Tư Lăng Cô Hồng không chút biểu tình, không khí xung quanh cũng lạnh đi mấy phần.
Đường Niệm Niệm đối với lửa giận của người khác luôn mẫn cảm hơn so với thiện ý, thân thể mỏi mệt hơi hơi cứng lại, giọng nói mềm nhũn vừa như cầu xin tha thứ vừa như làm nũng kêu lên: “Cô Hồng, Cô Hồng, Cô Hồng…” Thẳng đến khi sắc mặt của người phía trên dần dần nhu hòa, thân thể mới thả lỏng, đôi mắt ngập nước mở to nhìn hắn chăm chú.
Tư Lăng Cô Hồng như không tiếng động thở dài.
Một hơi này, giống như đem toàn bộ lửa giận cùng lạnh nhạt của hắn đều trút hết ra ngoài, chỉ còn lại một mảnh nhu tình.
“Niệm Niệm.”
“Dạ.” Đường Niệm Niệm nhanh chóng nghiêm túc đáp lời.
Tư Lăng Cô Hồng dưới chân nổi gió, ôm nàng cực nhanh rời khỏi Băng Uyên Cốc. Lúc này Đường Niệm Niệm mới giật mình phát hiện sắc trời đã không còn sớm, một canh giờ buổi trưa sớm đã trôi qua, xem ra mình luyện dược say mê quá mức mà quên mất thời gian rồi.
“Niệm Niệm phạm quy.” Tư Lăng Cô Hồng nói.
Đường Niệm Niệm mím môi, trong đôi mắt tròn lanh lợi mở to không ngừng dao động.
“Vừa rồi Niệm Niệm không biết ta đến đây lúc nào, cũng không có cảm giác được ta đúng không?”
“Phải.”
Giọng Tư Lăng Cô Hồng vẫn ôn nhu, nhưng lại không cho phép xen vào: “Về sau Niệm Niệm luyện dược, ta ở cùng.”
“A?” Đường Niệm Niệm ngớ ra.
Tư Lăng Cô Hồng ôm chặt nàng, tay hơi hơi dùng sức, giống như tỏ rõ quyết tâm của hắn. Nhẹ hôn cái trán trơn bóng của nàng, “Niệm Niệm, vừa rồi đã chứng minh có ta bên cạnh, nàng cũng không bị quấy rầy.”
Đường Niệm Niệm còn đang giật mình, pha lẫn một chút tâm tư lưu luyến thiên ma độc phát tán.
“Niệm Niệm.” Tư Lăng Cô Hồng đáy mắt bi thương, cúi đầu hỏi: “Nàng cứ như vậy không muốn ta ở cùng nàng?”
Đường Niệm Niệm theo phản xạ hơi mở miệng, rồi lại trầm mặc.
Sự yên tĩnh lan tràn giữa hai người, đôi mắt Tư Lăng Cô Hồng càng ngày càng ảm đạm, thẳng khi đến tẩm các của Mai Lâm, tự tay giúp Đường Niệm Niệm cởi giày rồi đặt nàng trên giường, sau đó cũng thuận thế nằm nghiêng xuống bên người nàng. Một tay nắm cả vòng eo Niệm Niệm, Tư Lăng Cô Hồng nhìn nàng khổ sở nói: “Niệm Niệm, ta vụng trộm ở cạnh, nàng cũng không phát hiện ra ta.”
“Ta sẽ không lại để nàng luyện dược một mình nữa.” Tư Lăng Cô Hồng nhíu chặt mày, sâu trong đôi mắt là vẻ âm u ảm đạm, giọng nói nhàn nhạt trầm thấp giống như đầm nước u tuyền trong suốt thấy đáy, ngữ điệu tựa như bất kể cái gì cũng không thể xen ngang, lời nói thẳng thắn như rót vào lòng người: “Niệm Niệm, ta không muốn lừa nàng.”
—— Niệm Niệm, ta không muốn lừa nàng ——
Tim Đường Niệm Niệm chợt đập mạnh, bừng tỉnh, nghi hoặc hỏi: “Ý của ngươi là ta sẽ không bị phạt?” Nàng vừa rồi sợ run cũng là vì vậy, vốn tưởng rằng lần này phạm quy sẽ bị phạt, lại không nghĩ đến hắn chỉ nói muốn ở cùng mình?
Tư Lăng Cô Hồng giật mình chớp mắt một cái, sau đó cười khẽ, nhìn đôi mắt dịu dàng mang theo một tia ‘thật may mắn’ của Đường Niệm Niệm, đột nhiên nổi lên chút tâm tư muốn đùa, gật đầu, “Phải phạt.”
Ánh mắt Đường Niệm Niệm ảm đạm không ít, bất quá cảm thấy như vậy mới là bình thường.
Tư Lăng Cô Hồng ôm nàng nói: “Phạt nàng hôm nay ngoan ngoãn nằm ở trong này nghỉ ngơi, thẳng đến khi thân thể khôi phục mới thôi.”
Này tính là trừng phạt gì? Đường Niệm Niệm chớp mắt mấy cái, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt mềm không nói nên lời, có chút khó tin nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành tha thiết kia, nhẹ nhàng nỉ non: “Đây là hình phạt nhẹ nhất mà ta từng chịu qua.”
“Niệm Niệm, ngủ đi.” Giọng Tư Lăng Cô Hồng nhẹ nhàng chậm rãi, tựa như mặt trời trong ngày đông ấm áp, rõ ràng thanh khiết, hết lần này tới lần khác chảy vào đáy lòng, làm cho tinh thần người ta không khống chế được thoải mái.
Đường Niệm Niệm vốn là bị hao hết dược lực nên kiệt sức, nhưng vì an toàn của bản thân, nàng vẫn cố gắng chống đỡ đến giờ. Lúc này nghe được giọng nói che chở vô tận như thế, giống như bị thôi miên, mí mắt liền vô lực rũ xuống, chốc lát đã ngủ say. Theo thói quen vùi sâu vào trong ngực Tư Lăng Cô Hồng cọ cọ, tìm kiếm vị trí thoải mái nhất, nàng phát hiện trong tiềm thức mình đã quen có Tư Lăng Cô Hồng ôm ấp, càng thích hơi thở thanh khiết của hắn vây quanh.
Tư Lăng Cô Hồng nằm nghiêng, ngón tay như bạch ngọc nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc nàng, chậm rãi khẽ vuốt, đôi mắt không chớp nhìn khuôn mặt ngủ điềm tĩnh của người trong ngực, vẻ mặt vừa nhu hòa lại hơi chút phức tạp.
“Niệm Niệm…” Cúi đầu, một tiếng kêu này bao hàm cảm xúc phức tạp vô tận.
Vừa rồi, Tư Lăng Cô Hồng thực sự sợ hãi. Hắn sợ mình không thể khống chế cái tính chuyên quyền bá đạo kia, làm cho Đường Niệm Niệm bài xích hắn, rời xa hắn, hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt chán ghét của nàng, nhưng hắn cũng không thể để nàng ở nơi mình không nhìn tới mà phát sinh sự tình ngoài ý muốn.
Nếu vừa rồi Đường Niệm Niệm thật sự bởi vì quyết định của hắn mà tức giận, bài xích hắn, thậm chí chán ghét hắn, chỉ e hắn cũng sẽ không thỏa hiệp, thậm chí sinh ra một ma niệm.
—— Bất kể thế nào cũng không để nàng rời đi, cho dù chết cũng không để nàng rời đi… ——
Tiếng ma niệm từng chút vang lên trong đầu, hợp với ngón tay nhẹ nhàng run run của hắn.
Trong thiên hạ, mọi người chỉ biết rằng, Tư Lăng Cô Hồng là một người lãnh tâm vô tình, trong Tuyết Diên Sơn Trang, những người thường làm bạn bên người hắn cũng chỉ biết hắn thực ra là một người tùy tâm sở dục, tình cảm đơn thuần, nhưng phía sau khuôn mặt thanh dật tuyệt trần như trích tiên kia rốt cuộc nghĩ cái gì, tâm niệm cái gì, cho tới bây giờ chưa từng có ai hiểu được.
Song, chỉ có người nhìn hắn từ nhỏ đến lớn như Chu Diệu Lang mới biết được một ít chuyện tình mà người khác không biết.
Tham muốn chiếm hữu của Tư Lăng Cô Hồng kỳ thật có thể nói là cố chấp, từ nhỏ đồ đạc của hắn không thích bị người khác đụng chạm, cái này không chỉ bởi vì thân thể của hắn đặc thù, mà thực tế là vì tính tình hắn trời sinh đã như vậy.
Nhất là đối với những thứ hắn thích, hắn càng không cho bất kì kẻ nào chạm vào, khi còn nhỏ, hắn từng nuôi thú cưng, mặc kệ là ăn uống hay tắm rửa. tất cả đều do hắn tự thân làm, không cho bất kì ai đụng vào, có điều hậu quả có thể đoán trước được, cho dù hắn vô cùng cẩn thận, thì con thú kia vẫn chưa đầy nửa tháng đã bị độc khí ăn mòn mà chết. Sau đó hắn lại nuôi các loại thú cưng khác, nhưng không có con nào có thể sống sót, càng về sau, biểu tình trên mặt hắn cũng càng ngày càng ít, bên người cũng không có bất kì vật sống nào thân cận.