Bạn đang đọc Trang Chủ Đừng Vội: Chương Q.1 – Chương 16: Luyện Dược
Edit: Tiểu Ngọc Nhi
“Niệm Niệm.” Thấy Đường Niệm Niệm không nói lời nào, Tư Lăng Cô Hồng ôn nhu hỏi: “Nếu không muốn, vậy thì giết?”
Lưu thị sắc mặt phút chốc trắng bệch, ba người còn lại thì hoảng sợ, xụi lơ trên mặt đất, định mở miệng cầu xin, nhưng ngay cả dũng khí mở miệng cũng không có.
Đường Niệm Niệm liếc hắn một cái, lắc đầu. Lưu thị thấy vậy nhãn tình sáng lên, song lại nghe Đường Niệm Niệm lạnh nhạt nói: “Quá tiện nghi rồi.” Bấm ngón tay, vừa đếm vừa nói: “Nhéo ta mười tám cái, giẫm chân ta hai cái, còn cho ta ăn một viên độc dược trí mạng nữa.” Ngẩng đầu nhìn Tư Lăng Cô Hồng, tiếp tục nói: “Chỉ ột đao, quá tiện nghi rồi, không đủ trút giận.”
Chủ mẫu, người rốt cuộc thù dai cỡ nào mà tính toán rõ ràng tới vậy?
Tứ phương các chủ cùng Chu Diệu Lang phía sau sắc mặt đều hơi biến đổi.
Tư Lăng Cô Hồng đề nghị: “Vậy thì chặt tay chân nàng ta, rồi cho nàng ta uống độc dược, thế nào?”
Đường Niệm Niệm sóng mắt chuyển động, hỏi: “Độc dược có thể vài ngày sau mới cho nàng ăn được không?”
“Được.”
“Có thể dùng độc ta chế rasao?”
Tư Lăng Cô Hồng nói: “Chờ lát nữa ta mang nàng tới phòng luyện đan.”
Đường Niệm Niệm ánh mắt lấp lánh, lắc đầu nói: “Ta ở Băng Uyên Cốc luyện.” Lại hỏi tiếp: “Thảo dược trong dược điền ta có thể dùng không?”
“Tùy nàng.” Tư Lăng Cô Hồng tâm tình vui vẻ, hỏi: “Nàng không cho ta ở cùng một canh giờ là vì luyện dược?”
Đường Niệm Niệm nghe được sau này có thể tùy ý dùng dược liệu, tâm tình liền vui vẻ, trong mắt tràn đầy ý cười nói: “Luyện dược cần phải chuyên tâm, không thể có người bên cạnh.”
Lời giải thích không tính là giải thích này liền chữa khỏi tâm tình xuống thấp của Tư Lăng Cô Hồng, “Ừ, không quấy rầy nàng.”
Đừng nói năm người Chu Diệu Lang, ngay cả bốn người Lưu thị cũng bị lời nói của hai người trước mặt làm cho cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Trang chủ Tuyết Diên Sơn Trang vừa nói, không quấy rầy nàng! Không quấy rầy nàng?!
Ngay sau đó, Tư Lăng Cô Hồng nâng tay lên, Chu Diệu Lang lập tức cả kinh há mồm định nói gì. Trang chủ, bình thường ngài tùy tiện giết người cũng không sao, nhưng bộ dáng coi mạng người như cỏ rác này nếu bị chủ mẫu thấy, ngộ nhỡ hù dọa chủ mẫu, làm chủ mẫu không dám đến gần, chứ đừng nói là thân cận với ngài!
Nhưng nàng vẫn chậm một bước.
Ngân quang nhanh như chớp hiện lên, trên mặt đất tứ chi Lưu thị nháy mắt phân chia, quỷ dị là đến máu cũng không có phun ra, dù vậy nhưng cảnh tượng kia cũng đủ dọa người.
“Bảo toàn tánh mạng nàng ta.” Tư Lăng Cô Hồng liếc nàng một cái.
Chu Diệu Lang vội vàng tiến lên đút cho Lưu thị lúc này còn chưa hoàn hồn một viên đan dược, đồng thời ngay khi nàng ta trợn tròn mắt, há miệng muốn thét chói tai liền đánh nàng ta hôn mê, miễn cho nàng ta ầm ỹ phá tan thanh tịnh của nơi này. Lại quay đầu nhìn Đường Niệm Niệm, thấy sắc mặt nàng hoàn toàn không hề biến hóa, vừa thở phào một hơi nhẹ nhõm lại vừa giật mình không thôi.
Làm xong những thứ này, Tư Lăng Cô Hồng hỏi: “Các nàng thì sao?”
Đường Niệm Niệm chỉ vào Xuân Tuyết, Hạ Mai, “Nàng nghe mệnh lệnh Lưu thị thoa son độc cho ta, nàng không có làm gì.” Lại chỉ Thù Lam, nói: “Nàng là người của ta, không có tội.”
Tư Lăng Cô Hồng liếc mắt về phía sau một cái. Thư Tu Trúc tiến lên, nói: “Là thuộc hạ tự chủ trương đem các nàng mang đến.”
Tống Quân Khanh cũng tiến lên cười nói: “Trang chủ, bọn thuộc hạ cảm thấy chủ mẫu mới tới khó tránh khỏi không quen, có tỳ nữ lúc trước hầu hạ bên cạnh, nàng sẽ vui vẻ hơn.”
Tư Lăng Cô Hồng gật đầu, “Lưu lại.”
Xuân Tuyết thấy thế, cố lấy dũng khí vội vàng kêu lên: “Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư, nô tỳ không phải cố ý hại ngài mà! Đều là chủ ý của nhị phu nhân a, cầu nhị tiểu thư tha nô tỳ đi! Van cầu người, nhị tiểu thư! Người đại nhân đại lượng…”
Đường Niệm Niệm thần sắc nghiêm túc cắt ngang lời nàng, “Lòng dạ ta rất hẹp hòi.”
Thân thể Xuân Tuyết cứng đờ.
Đường Niệm Niệm nhàn nhạt nói: “Làm chính là làm.”
Thân thể Xuân Tuyết phát run, sắc mặt vừa không thể tin vừa tràn ngập oán hận dữ tợn, kêu to: “Ngươi tâm địa rắn rết, vô tình vô… A!” Còn chưa mắng xong, đầu đã rơi xuống đất, chết không nhắm mắt.
Đường Niệm Niệm yên lặng tự hỏi, “Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Niệm Niệm nói cái gì thì chính là cái đó.” Tư Lăng Cô Hồng tâm tư hoàn toàn thiên vị .
Về phần Hạ Mai vì không có làm hại Đường Niệm Niệm nên giao cho Chu Diệu Lang xử lý, may mắn không chết, nhưng bị tẩy não xóa đi trí nhớ rồi ném ra khỏi Tuyết Diên Sơn Trang. Thù Lam đã sớm bị dọa cho ngây ngốc, nhìn Đường Niệm Niệm được Tư Lăng Cô Hồng bế đi cũng không dám gọi, cuối cùng là Chu Diệu Lang phân phó người mang nàng tới Bách Oanh Các, chờ điều động, dạy tốt rồi chuyển lại cho Đường Niệm Niệm, dù sao Tuyết Diên Sơn Trang không thể so với Đường Môn, những người có thể ở lại đều phải tinh tế chọn lựa, biết quy củ hiểu cấm kỵ.
Có được đặc quyền tùy ý sử dụng dược điền, Đường Niệm Niệm vô cùng vui mừng, mấy ngày liền mọi người đều nhìn thấy ý cười trên mặt nàng.
“Chủ mẫu, thủ pháp xới đất bảo vệ cây của người thật thuần thục!” Diệp Liên Kiều chớp chớp đôi mắt to tròn, tràn ngập sùng bái kính sợ nhìn chằm chằm Đường Niệm Niệm đang ngồi xử lý dược điền trước mặt.
Đôi mắt to của Diệp Mộc Hương cũng lóe sáng, kêu lên: “Thu Lộ Hương này vốn không sống nổi, nhưng đến tay chủ mẫu liền lập tức khôi phục!”
Hai khuôn mặt giống nhau như đúc hiện lên nụ cười cũng y hệt nhau, hưng phấn reo lên: “Chủ mẫu, người quá lợi hại!”
Đường Niệm Niệm tay vừa động, nhổ gốc Thu Lộ Hương vừa sống sót kia lên.
Diệp Liên Kiều, Diệp Mộc Hương sắc mặt run rẩy.
Đường Niệm Niệm chậm rãi đứng dậy, “Coi như nó đã chết.”
“Chủ mẫu, người làm sao lại nhẫn tâm nhổ dược thảo thật vất vả mới cứu sống lên dùng vậy? Trong dược phòng có sẵn, mà ở dược điền này cũng có gốc Thu Lộ Hương khác mà, không nhất thiết phải là nó a!” Diệp Liên Kiều đau lòng hô nhỏ.
Đường Niệm Niệm liếc nhìn gốc Thu Lộ Hương đầy sức sống trong tay, nói: “Không có quá khó khăn, cứu sống rất dễ.” Dược lực của nàng đối với loại linh thảo bình thường này đã bắt đầu có hiệu nghiệm.
Diệp Mộc Hương luôn miệng nói: “Cho dù như thế, nhưng nói sao cũng là dược thảo do chính tay chủ mẫu đích thân chăm sóc, cứ nhổ dễ dàng như vậy…”
Đường Niệm Niệm nói: “Chăm sóc nó không phải vì muốn dùng nó sao?” Ánh mắt nhìn Diệp Mộc Hương tựa như nói: chẳng lẽ ngươi muốn nó sống?
“… Chủ mẫu nói đúng.” Diệp Liên Kiều, Diệp Mộc Hương bại trận dưới ánh mắt trong sáng của nàng.
Đường Niệm Niệm quay người đi về phía Băng Uyên Cốc, ánh mắt lóe vẻ vui mừng nhìn chín đóa bích châu nguyệt hoa trong hàn đàm, mấy ngày nay nhờ nàng không ngừng dùng dược lực tẩm bổ, tuy cách ngày thu hoạch còn xa, nhưng hái xuống một cánh hoa cũng không thành vấn đề.
“Lục Lục, đỉnh.” (đỉnh tức là cái lò luyện đan ý)
Trước mặt, hư ảnh màu ngọc bích lưu động, làm nổi bật khuôn mặt vô cùng mịn màng của Đường Niệm Niệm, sóng mắt trong suốt, uyển nhược như bích ba tiên tử, tư dật ung dung.
Một dược đỉnh tròn ba chân trôi nổi giữa không trung, bên trên khắc triện văn màu tím xanh sống động, mùi thanh đàn phả vào mặt. Thì ra nguyên thân của Lục Lục, chính là một cái dược đỉnh, bộ dáng bích thạch kia là trạng thái bị phong ấn của nó.
Người bình thường khi luyện dược đều phải lấy linh lực để thúc đẩy linh hỏa, Đường Niệm Niệm lại không giống vậy, dùng dược lực khống chế linh dược đã sớm chuẩn bị xong, từng chút từng chút lần lượt cho vào dược đỉnh, song chưởng ngưng tụ dược lực đánh về phía dược đỉnh, mang theo chút nhịp nhàng huyền diệu.
Thân ảnh nàng chuyển động chung quanh dược đỉnh, hai tay lúc thì trôi nổi như sóng nước, lúc thì mạnh mẽ như vũ bão, làn váy như mây như sương, tay áo như nước như sóng. Tại đây, dưới gốc băng thụ, đầm hoa quỳnh nguyệt, trông nàng càng giống như tiên tử phiên vũ, ảo mộng như kính hoa thủy nguyệt, khuynh quốc khuynh thành.
Uỳnh ——
Một chưởng cuối cùng hạ xuống, dược đỉnh run rẩy phát ra một tiếng như rồng ngâm, vài viên đan dược bay ra, Đường Niệm Niệm vui mừng vẫy tay nhét vào trong ngực, nhưng ngay sau đó liền cảm thấy mệt mỏi vô lực, cả người đổ về phía sau, dược đỉnh kia vì không có dược lực của nàng duy trì nên cũng tức khắc biến mất giữa không trung.
“Chủ nhân… Chủ nhân!” Lục Lục lo lắng kêu to.
“… Không sao.” Đường Niệm Niệm lúc này lại muốn nằm trên đất hảo hảo ngủ một giấc, khôi phục dược lực và thể lực khô kiệt.
Thế nhưng nàng còn chưa rơi xuống đất đã được ôm vào trong một lồng ngực thanh tân ấm áp.