Trang Chủ Đừng Vội

Chương Q.1 - Chương 18: Nghi Là Địa Phẩm


Bạn đang đọc Trang Chủ Đừng Vội: Chương Q.1 – Chương 18: Nghi Là Địa Phẩm


Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Khi Chu Diệu Lang nhận được lệnh chạy tới liền nhìn thấy cảnh: trên giường, hai người còn mặc nguyên quần áo ôm nhau ngủ, nữ tử dung nhan điềm tĩnh xinh đẹp, nam tử cúi mắt nhìn, khóe môi khẽ cong.
“Trang chủ.”
Để không đánh thức Đường Niệm Niệm, Tư Lăng Cô Hồng nhẹ nhàng nhích người, nâng cổ tay trắng muốt của nàng lên, thấy Đường Niệm Niệm vì động tác này có hơi nhíu mày, liền dùng tay kia mềm nhẹ vuốt vuốt mi nàng, nói nhỏ: “Không có việc gì, ngủ đi.”
Trán Đường Niệm Niệm nhờ hắn vuốt ve mà thả lỏng, thần sắc trên mặt mềm xuống, ngay cả khóe môi cũng hơi cong lên lộ vẻ thích ý thoải mái.
Chu Diệu Lang vội vàng đi tới bắt mạch cho Đường Niệm Niệm, sau đó thở ra một hơi, hướng Tư Lăng Cô Hồng bẩm báo: “Chủ mẫu là do mệt nhọc quá độ, tinh lực suy kiệt dẫn đến thân thể vô lực, nhưng không đáng ngại.” Từ lúc bị triệu hồi ở Tương Lâu nàng liền hãi hùng khiếp vía, sợ Đường Niệm Niệm xảy ra vấn đề nghiêm trọng gì, cho tới lúc này mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Nàng thật sự sợ hãi, nếu Đường Niệm Niệm xảy ra bất kì chuyện gì ngoài ý muốn, không biết Tư Lăng Cô Hồng sẽ làm ra điều gì, nàng có thể nhìn ra, trang chủ càng lúc càng yêu thích nàng ấy.
sau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên trang chủ lộ ra sự yêu mến khác biệt với một người như thế, huống chi người này còn không sợ độc thể của trang chủ.
“Bây giờ thuộc hạ sẽ phân phó bên dưới chuẩn bị thuốc.” Chu Diệu Lang nhẹ nhõm nói, xong lập tức lại nhỏ giọng tò mò hỏi: “Thứ cho thuộc hạ mạo muội, không biết chủ mẫu là vì sao mà thành như thế? Khụ! Như vậy thuộc hạ sẽ dễ dàng hốt thuốc đúng bệnh hơn.” Nàng thật sự tò mò, ở trong Tuyết Diên Sơn Trang, Đường Niệm Niệm còn có thể vì cái gì mà hao hết tinh lực?
“Luyện dược.” Tư Lăng Cô Hồng ảm đạm nói.
Sắc mặt Chu Diệu Lang vốn đang thoải mái chợt nghiêm túc lên, chần chờ một hồi, quả quyết mở miệng: “Liệu trang chủ có thể cho thuộc hạ xem qua đan dược chủ mẫu luyện thành một cái không?”
Vốn dĩ lúc nghe Đường Niệm Niệm nói muốn Lưu thị ăn dược do chính mình luyện chế, nàng cũng không quá kinh ngạc. Dù sao Đường Niệm Niệm cũng là sinh ra tại một thế gia chuyên luyện dược – Đường Môn, cho dù thiên phú của nàng kém tới mức nào, thì cũng phải biết một chút luyện dược, không có gì lạ cả.
Nhưng dược hoàng phẩm bình thường đều chỉ cần tuần tự phối hợp phân lượng theo đúng phương thuốc là được, không tiêu hao bao nhiêu tinh lực, chỉ có đan dược trên Huyền phẩm mới cần dùng tâm để luyện, không thể sai một ly, không chỉ tiêu hao tinh lực mà còn cần cường giả trên Huyền phẩm chống đỡ.
Chu Diệu Lang thân là luyện dược sư Địa cấp, chỉ cần đôi câu liền xác định được, đan dược Đường Niệm Niệm luyện tuyệt đối trên Huyền phẩm, bằng không sẽ không thể có kết quả như vậy.
Trong lòng nàng tràn ngập kinh hãi. Có thể luyện dược là một chuyện, đan dược Hoàng phẩm bình thường chỉ cần biết phương thuốc, cho dù không có thiên phú, cứ học thuộc lòng, có đủ dược liệu thì ai cũng có thể làm được. Nhưng luyện đan dược trên Huyền phẩm thì không chỉ cần thiên phú tuyệt hảo, mà còn phải có thiên phú luyện võ, khống chế tinh lực tốt, vì vậy, luyện dược sư trên Huyền phẩm rất ít nhưng địa vị rất cao.
Nàng chưa từng nghĩ Đường Niệm Niệm có thể luyện được đan dược Huyền phẩm, dù sao nàng cũng không có nguyên lực, đây là điều bọn họ đều biết, chỉ bằng điểm này đã đủ để đánh gãy phỏng đoán của mọi người.
Nhưng, nếu lời này từ miệng Tư Lăng Cô Hồng nói ra, thì nàng liền không có bất kỳ hoài nghi gì.

Tư Lăng Cô Hồng nhàn nhạt lướt mắt nhìn nàng một cái, ngón tay dò vào trong túi dưới lớp áo trước ngực của Đường Niệm Niệm, lấy ra mười viên đan dược tròn màu vàng nhạt, đưa cho Chu Diệu Lang, “Cất cho tốt.”
Chu Diệu Lang khóe miệng run run, không chút do dự đổ đan dược trong ngọc tráp tùy thân ra, lại bỏ đan dược của Đường Niệm Niệm vào, chỉ để lại một viên trong tay, tỉ mỉ xem xét.
Từ hình thái, màu sắc, dược hương đánh giá bậc phẩm, càng xem, vẻ khiếp sợ trong mắt càng dày.
Đan dược này tròn vo trơn nhẵn không có chút tì vết nào, ánh lên màu vàng nhạt tỏa ra lấp lánh, lại nói đến dược hương, chỉ cần hít vào một ngụm liền thấy cả người thư thái nhẹ nhàng, trên bề mặt còn hiện lên hoa văn hình hoa sen, giống như trời sinh ra đã vậy, điểm khác thường duy nhất chính là khi nhìn kĩ lại thấy hoa sen này như vật sống, vô cùng huyền diệu.
Chu Diệu Lang hít sâu một hơi, đáy mắt lại không thể nào giấu kín được vẻ kinh hỉ, đang định hô lên, thì bị Tư Lăng Cô Hồng liếc mắt một cái kìm lại. Nhìn Đường Niệm Niệm đang ngủ say, nàng biết điều nhỏ giọng: “Trang chủ, theo thuộc hạ thấy, đan dược chủ mẫu luyện chế đã gần chạm tới Thiên phẩm, phẩm cấp luyện đan sư của chủ mẫu cũng tuyệt đối cao hơn Địa Hầu của thuộc hạ, Địa Vương, không! Rất có thể là Địa Quân?”
Càng nói càng kinh sợ, càng nói càng hoài nghi. Chu Diệu Lang biết, một luyện dược sư cấp Địa Hầu trở lên địa vị cao bao nhiêu, có bao nhiêu cường giả muốn cầu hỗ trợ, nếu Đường Niệm Niệm thật sự có tu vi như vậy, chưa bàn tới thiên phú luyện dược của nàng, chỉ cần nói tới bản thân nàng tuyệt đối phải đạt đến nguyên lực Địa Cấp, nhưng nếu vậy thì tại sao nàng lại bị đối đãi như thế ở Đường Môn, chẳng những bị xem nhẹ, còn bị mẹ con Lưu thị bắt nạt, bị ép gả, ngẫm lại liền cảm thấy quỷ dị khó hiểu.
Song đan dược này lại không thể làm giả, nàng càng không hề hoài nghi lời nói của Tư Lăng Cô Hồng, đáp án duy nhất e là chỉ có mình Đường Niệm Niệm biết, bọn họ có đoán thế nào cũng không đoán được.
Chu Diệu Lang thu lại vẻ kinh nghi (kinh hãi + nghi hoặc) trong lòng, chân thành bội phục nói: “Khó trách mấy hôm nay hai nha đầu Liên Kiều và Mộc Hương cứ khen chủ mẫu lợi hại ở trước mặt thuộc hạ, có thể luyện ra đan dược như vậy, thì xử lý dược điền và chăm sóc thảo dược sao có thể không lợi hại chứ.”

Ngẩng đầu liền nhìn thấy Tư Lăng Cô Hồng tràn đầy cao hứng, bộ dáng kia thật giống như tất cả những điều Chu Diệu Lang sợ hãi thán phục đều là bình thường đối với hắn. Chu Diệu Lang cũng biết bản thân Tư Lăng Cô Hồng có bao nhiêu thành tựu to lớn, khiến bao nhiêu người bội phục khiếp sợ nhưng hắn đều không hề để ý, mặt không đổi sắc .
Xem ra trang chủ càng ngày càng để ý chủ mẫu.
“Cất đi.” Tư Lăng Cô Hồng liếc nhìn đan dược màu vàng trong tay nàng, “Để lên bàn.”
Chu Diệu Lang cười cười nịnh nọt, chậm rãi thử dò hỏi, “Khụ! Trang chủ, cái này, đan dược này trước đây thuộc hạ chưa từng gặp qua, liệu có thể để lại một viên cho thuộc hạ nghiên cứu không?”
Tư Lăng Cô Hồng liếc mắt một cái, không nói gì.
Sắc mặt Chu Diệu Lang nhất thời suy sụp, “Thuộc hạ đã hiểu.” Luyến tiếc cầm đan dược trong tay bỏ vào hộp ngọc rồi đặt lên trên bàn, trước khi đi còn yên lặng liếc qua Đường Niệm Niệm đang say ngủ, trong lòng nghĩ biện pháp: Trang chủ, tham muốn độc chiếm của ngài lớn như vậy à, ngay cả một viên đan dược chủ mẫu đích thân luyện chế cũng không cho! Ngài không cho, lần sau thuộc hạ liền trực tiếp xin chủ mẫu, xem ngài còn quản như thế nào!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.