Đọc truyện Trấn Nhỏ – Chương 19: Ác mộng
Roger liệt kê một danh sách, bao gồm cả những người không thể đến.
“Những người không đến muốn ở lại trong trấn lâu hơn chút.”
Faun rõ ràng hàm ý trong lời nói của cậu – tất cả bọn họ đều từng tham gia
săn bắn và chứng kiến được sức mạnh của Sứ Giả. Quên được quá khứ để
thản nhiên đối mặt với Lukes thật không dễ dàng gì, nhưng họ nguyện ý
điền tên, gia nhập đội ngũ, vậy là đủ rồi.
Số lượng Người Du Hành đúng là giống như Roger đã nói lần đầu tiên, không
quá nhiều, chừng hai mươi người, nhưng thế chưa phải cái tệ nhất. Bọn họ còn quá trẻ, người mới đến hầu như không biết họ sẽ phải đối mặt với
điều gì, một số thậm chí lạc quan nghĩ rằng đây là một cuộc tranh đấu.
Faun cho họ một cây bút và vài tờ giấy, để họ thay phiên nhau viết ra
năng lực và đánh đổi của mình.
Cậu cần phải làm một cuộc điều tra dân số ở cái trấn nhỏ này.
Roger thu thập giấy viết trả lại cho Faun. Mặc dù mỗi người đều mang một cái
bảng tên, Faun vẫn dành một ít thời gian nhìn mặt gọi tên. Cậu trai trẻ
hô lên “Sứ Giả muôn năm” kia tên là Morgan Harris, khả năng của cậu
tương tự như tên béo Albert. Albert không cần ăn, cậu có thể cả ngày
không ngủ nghê gì. Nhưng cậu ta may mắn hơn Albert, có thể chủ động sử
dụng năng lực, chỉ là phải lấy thị lực để đánh đổi. Faun hỏi có phải cậu ta sẽ không nhìn thấy gì hay không, Morgan nói thị lực bị mất sẽ dần
khôi phục, nhưng cậu chưa từng thử qua trở thành một người mù như thế
nào, cậu cũng sợ lạm dụng sẽ biến mình thành một con quái vật, huống chi ngủ là một vui thú. Cô gái tóc vàng, Wendy Carter, có thể làm chuyện
đang tiếp diễn kéo dài ba giây, cô ấy chỉ sử dụng nó một lần, nghe đâu
cái giá là khiến cô ấy thêm nếp nhăn, cô thề rằng thà chết chứ không
dùng lần nữa.
“Cảnh sát Clark, năng lực của anh là gì?” Morgan tò mò hỏi.
Faun chỉ vào cây bút kẹp giữa hai ngón tay nói, “Trong tay cậu.”
“Một cây bút chì?”
“Chi phí biến ra bút chì thấp hơn chút.”
Morgan nhìn Roger khó tin, Roger gật đầu khẳng định.
“Anh sử dụng một cây bút để chiến đấu chống lại Lính Gác?”
Ánh mắt Wendy tràn đầy sùng kính: “Anh ấy thật dũng cảm.”
“Khi nào chúng ta tuyên chiến?” Morgan hỏi. “Sứ Giả đang ở phe chúng ta, quả thực như một giấc mơ.”
“Nhưng nếu Sứ Giả sử dụng năng lực, tất cả chúng ta sẽ chết sao?”
Tất cả mọi người nhìn Lukes, có vẻ như họ có ít kiến thức về năng lực của Sứ Giả, nhiều người cho rằng Lukes, giống như những phù thủy tà ác được viết trong truyện, hiến tế một mạng sống mỗi khi triển khai phép thuật.
“Không ai tuyên chiến cả.” Faun nói, “Hơn nữa siêu năng lực không phải là biện pháp duy nhất có thể dùng để chống lại bạo lực. Cái chúng ta muốn làm
bây giờ chính là ngăn lại bạo lực, nếu trấn nhỏ có người mới tới, trước
tiên ngăn cản Lính Gác giở trò kiểm tra năng lực bọn họ.”
“Sau đó thì sao?” Morgan hỏi.
“Bảo vệ tốt bản thân.”
Các Người Du Hành trẻ hai mặt nhìn nhau, dường như đây không phải là trận chiến mà họ mong chờ.
Faun cho biết: “Cái chúng ta muốn đối phó không phải là Lính Gác, mà là thứ sáng tạo ra thị trấn này, Chúa tể và Nguyên tắc.”
Nhưng việc này còn khó khăn và hư vô hơn so với đối phó với Lính Gác, tựa như con người đòi đi thách thức quy luật tự nhiên.
“Nói ngắn gọn, duy trì mọi thứ bình thường, trước mắt làm được gì thì làm.
Keller và Fink giam trong đồn cảnh sát, mặc dù cảnh sát Warren có vẻ là
phe trung lập, nhưng lão đã già cả, khó tránh khỏi sẽ có chút lung lay,
phải có người đáng tin đến trông coi.”
Morgan xung phong thực hiện nhiệm vụ này, một thanh niên khác nguyện ý cùng cậu luân phiên.
Roger lại tỏ vẻ cùng những người khác âm thầm trong bóng tối tuần tra, lưu ý từng động tĩnh nhỏ của thị trấn.
“Nếu Lính Gác có bất kỳ hành động nào, em sẽ báo anh ngay lập tức.”
Thẳng tới hơn giữa trưa đám Người Du Hành mới rời khỏi. Mặc dù không có việc
gì to tát xảy ra, Faun vẫn cảm thấy mệt bở hơi tai, đối phó với một nhóm người trẻ tuổi nhiệt huyết còn gian nan hơn là chống lại những phần tử
bạo lực như Keller, họ luôn có thể kéo từ một câu đơn giản thành một đề
tài bất tận.
Lukes ngồi trên ghế cười đến ná thở.
“Cái chúng ta muốn đối phó không phải là Lính Gác, mà là Chúa tể và Nguyên
tắc.” Anh nói trong tiếng cười,”Tôi phải nói, ngữ khí vừa rồi của cậu
thực là lay động lòng người.”
“Anh lại cười nữa.” Faun nhìn anh.
“Tôi đã rất lâu rồi không cười như này, hãy để tôi cười nốt.”
“Thay vì cười ở đây, sao không thử giải quyết câu đố của Joey Barenque?”
Lukes cuối cùng dừng lại, hỏi, “Cậu phát hiện được gì sao?”
“Khó có thể nói đó là một đầu mối, trông giống như những lời điên rồ của ông ấy đúng hơn.”
Faun đưa anh vào thư phòng, mở máy tính của Joey Barenque, tìm tập tin tựa Meria.
Lukes chăm chú đọc một lần, cau mày.
“Anh có thể đọc hiểu những gì ông viết sao?”
“Tôi không biết, nó thực sự giống như một người điên viết nhật ký. Thật khó hiểu. Còn có rất nhiều ký hiệu.”
Faun nói: “Tôi vẫn cảm thấy việc Joey Barenque phát điên rất đáng ngờ. Roger nói năng lực của ông ấy là dự đoán tương lai, mà giá cả chỉ là đãng
trí. Đãng trí có thể khiến một người trở thành lú lẫn, hành động khác
người, muốn ghi lại những điều quan trọng, nhưng đãng trí không phải
phát rồ, sẽ không viết ra một nội dung quỷ dị như thế. Tôi nghĩ ông ta
nhất định thấy điều gì đó. Ông ấy chưa chắc viết linh tinh, chỉ là chúng ta chưa làm rõ.”
“Cậu
nói rằng ông ta không điên, chỉ vì ông ta nhìn thấy một cái gì đó và
không thể diễn tả nó thành lời, cho nên làm cho ông ta trông giống như
một người điên?”
“Có lẽ cái ông ấy nhìn thấy xác thực làm người ta điên cuồng.”
“Ông ấy đã thấy gì?” Lukes ngước lên nhìn Faun. Đột nhiên, lòng họ trĩu
xuống, trong đầu đồng thời hiện ra một đáp án khiến người sởn tóc gáy,
hai mặt một lời họ hỏi đối phương: “Chúa tể?”
Điều này quá điên rồ, nếu là sự thật, chẳng trách ông ta phát điên.
Cho tới nay Chúa tể đều là hình tượng hư huyễn không chứng cứ, là đấng tạo
hóa Chúa Trời của trấn nhỏ, thậm chí là một lực lượng siêu nhiên, tựa
như hiện tượng kì quái được người ta truyền miệng, khó mà tin nổi. Nhưng nếu Chúa tể có một thực thể, nó sẽ là gì, nó ở đâu? Có phải vào giờ
phút này nó đang quan sát bọn họ?
Faun vô thức liếc nhìn trần nhà.
“Từ nội dung đến phán đoán, Barenque dường như cho rằng mình đã chứng kiến
một vị thần ra đời, nhưng nó tuyệt nhiên không phải là hình tượng thần linh phổ biến được tôn giáo ghi nhận. Chí ít tôi chưa từng nghe vị thần nào một tay cầm con mắt, một tay nắm cái bóng cả.”
Lukes nói: “Nghe có vẻ rất tà ác, có thể không nhất thiết phải tồn tại, ở Ấn Độ có rất nhiều vị thần, thực sự có quá nhiều.”
“Ở đây có thư viện không?”
“Chỉ có một hiệu sách nhỏ, cậu không thể tìm thấy thông tin mình muốn đâu.”
“Vì vậy, chúng ta chỉ có thể suy đoán”, Faun nói. “Tôi không thể nào tin
được đây là một thế giới do vị thần nào đó không biết tên sáng tạo ra.”
“Cậu đã tin vào siêu năng lực, tin rằng người sẽ trở thành quái vật, còn cái gì không thể tin?”
“Nhưng thần tóm lại quá hư ảo. Được rồi, chúng ta hãy làm một giả thuyết, giả
định Chúa tể thực sự tồn tại, hơn nữa không chỉ là một loại quy luật tự
nhiên hay lực lượng. Nó tạo ra thị trấn nhỏ này, đưa chúng ta đến đây,
mục đích của nó là cái gì?”
“Cái cảm giác này rất đáng sợ.” Lukes nói. “Làm cho tôi cảm giác ai đó luôn
dõi theo chúng ta, như những con thú trong phòng thí nghiệm.”
“Đúng, chính là cái cảm giác này. Barenque miêu tả quá trình một vị thần vô
danh ra đời, không cần biết nó có phải là Chúa tể hay không, nhưng ít
nhất có một điều không sai, nó được sinh ra trong bóng tối. Ở đây có chỗ nào không có ánh sáng?”
“Đen tối…” Lukes suy nghĩ, “Sương mù dày đặc?”
Faun nhìn bản đồ ghim trên tường: “Nhà tiên tri cuối cùng hỏi tương lai ở
đâu? Đôi mắt và cái bóng trả lời, ở bên ngoài. Cho nên là con đường
không tìm thấy kia. Barenque đã viết trên bản đồ “Nơi này trước đây có
một con đường, hiện tại không có”, chúng ta đều đã đi qua đó, một màn
sương mù dày đặc ngoại trừ bóng tối ra không còn gì cả, nơi đó cùng cảnh tượng ông ấy miêu tả rất giống nhau. Có lẽ thực sự có một con đường vô
hình dẫn ra khỏi thị trấn, đi đến vị trí của Chúa tể.”
“Cậu thuyết phục được tôi rồi.” Lukes gật đầu. “Mặc dù tôi đã cảnh báo cậu
đừng đến gần nơi đó, nó cũng là nơi bí mật duy nhất trong trấn nhỏ, bởi
vì quái vật luôn xuất hiện từ mà sương mù dày, nên không ai dám lại
gần.”
“Nếu như muốn đi thám hiểm, anh cảm thấy nên chọn ngày hay đêm?”
“Tất nhiên là ban ngày, quái vật sẽ không qua lại vào ban ngày.”
“Loại quái vật kia thực sự được gọi là vua khủng bố ư?”
“Một số người gọi như vậy, nhưng không có tên cụ thể. Tôi nghĩ Roger là
người đầu tiên nghĩ ra cái tên đó.” Lukes nói, “Nếu cậu muốn thám hiểm
vào ban đêm, có thể mang thằng nhóc tới.”
Faun cười rộ lên: “Tôi sẽ phải chuẩn bị một túi nước tiểu cho cậu ấy.”
“Chúng ta cần phải có một kế hoạch. Bởi vì cả tôi cũng không biết còn gì nguy hiểm bên cạnh những con quái vật.”
“Anh có thể trước tiên dùng năng lực thăm dò một chút.”
“Không được, như vậy cậu sẽ bị bệnh.”
“Chúng ta có một máy tính, liệt kê các năng lực anh có thể sử dụng ra đi.”
“Tin tưởng tôi, nó sẽ là một quyển bách khoa toàn thư các tai nạn đáng sợ.
Một mình cậu không thể chịu được cái giá trả cho Chúa tể, vậy nên giải
quyết vấn đề theo cách thông thường vẫn hơn.” Lukes nhìn cậu nói, “Con
người đã trải qua nhiều tai họa như vậy, không một lần là dựa vào siêu
năng lực để vượt qua khó khăn chẳng phải sao?”
“Điều kiện kiên quyết là đối phương cũng không có siêu năng lực. Nhưng anh
nói đúng. Siêu năng lực là Chúa tể áp đặt lên mọi người, chúng ta không
cần phải dựa vào nó. Mang theo đèn pin, một số dụng cụ có thể sử dụng
được là đủ.”
“Cùng với
một kế hoạch.” Lukes nhấn mạnh điểm này, mặc dù thời gian của anh ở đây
dài hơn Faun, nhưng bí mật thực sự của trấn nhỏ không ai hơn ai biết
được.
Họ im lặng trước
máy tính một hồi lâu, phỏng đoán về Chúa tể này khiến người ta nổi hết
da, thật chẳng dễ chịu gì. Tất cả thời gian tiếp theo, họ đều đang suy
ngẫm về vấn đề này.
Khi
màn đêm buông xuống, Lukes không đợi đến bữa tối mà chìm thẳng vào giấc
ngủ, thuốc hạ sốt làm anh luôn không thể nâng cao tinh thần của mình lên được. Faun phát hiện anh ăn ít hơn, nhưng dược hiệu dường như vẫn tác
dụng.
Cậu thừa lúc anh đang ngủ lén lút kiểm tra nhiệt độ cơ thể anh. Anh đang dần hồi phục.
Faun ăn qua quýt vài món trong tủ lạnh. Nếu như ở ngoài trấn nhỏ, cậu đã có
thể gọi một phần thức ăn nhanh, nhưng nơi này sẽ không có ai mang đến
cửa. Lấp đầy bụng, cậu dự định ngủ trên ghế sofa một lúc, tắt đèn, nhắm
mắt lại, để mình chìm đắm trong bóng tối ngẫm nghĩ kỹ càng.
Cậu lại nằm mơ thấy một giấc mộng rất quái lạ.
Cậu đứng trong nước biển đen ngòm.
Mặt nước nhộn nhạo, khắp nơi tối mịt mù. Cậu có thể cảm thấy nhiệt độ nước
lạnh lẽo khắc vào xương tủy. Biển đẩy cậu, ngay cả trong giấc mơ, cậu
vẫn có thể nhận ra nội tâm mình căng đầy sợ hãi.
Cây cối đột nhiên xuất hiện, không có màu sắc, chỉ là cái bóng của một số
nhánh cây đen, trùng trùng điệp điệp. Khu rừng khổng lồ trải dài vô tận, bao phủ toàn bộ thế giới. Rễ cây đan xen chằng chịt trong nước biển
đen, cành cây đung đưa, như xì xào bàn tán, thân cây mọc đầy những con
mắt đỏ như máu. Chúng nó héo rũ buông xuống, nhìn cậu. Chỉ có một mình
cậu ở nơi này. Cuối cùng cậu cũng lên bờ, một con đường màu đỏ dẫn dắt
cậu, đường viền con đường loang lổ, giống như dấu vết giọt máu nhỏ
xuống.
Cậu tiếp tục đi dọc theo con đường máu, trong nháy mắt, nó xuất hiện.
Nó là một ảo ảnh có chút trắng bệch, quỳ gối dưới một thân cây, da dẻ
trắng đến đáng sợ, đầu ngẩng lên, không có tóc, đôi mắt xám nhìn vào
nhánh cây tối đen, miệng mở ra giống như một hố đen không đáy. Đó là bộ
dáng của một người phụ nữ, hai tay khoanh trước ngực, trần trụi, bầu
ngực đầy đặn, trên bụng rạch một vết thường trắng bệch mờ nhạt.
Nỗi sợ vây lấy cậu, lại không hiểu vì sao bị nó thu hút.
Cậu ngửi thấy mùi tử vong, nhưng không hôi thối, không phải máu tanh, một
mùi sạch sẽ và quen thuộc. Cậu trong mơ cũng có thể cảm nhận được mùi
vị. Nó là một thi thể sạch sẽ, là một người chết đẹp đẽ.
Cậu vượt qua nỗi sợ hãi dâng trào bên trong bước tới bên cạnh nó.
Tròng mắt của nó lộn ngược hướng về phía cậu, cái miệng như lỗ đen nứt nẻ nở một nụ cười.
Faun choàng tỉnh giấc, thở hồng hộc, quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Khoảnh khắc cậu tỉnh dậy, cậu dường như còn nghe được nó đang nói chuyện.
Nó cười khanh khách nói, không nên đi ra ngoài.