Đọc truyện Trấn Nhỏ – Chương 18: Liên minh vạn người biết
Dầu khi tôi đi trong trũng bóng chết, tôi sẽ chẳng sợ tai họa nào; vì Ngài ở cùng tôi.
– Thi Thiên 23-4[1]
Holk nói tầng một căn nhà xanh lá là một hội nhóm đánh chữ bị bỏ hoang, bảng cửa sớm phai mờ không rõ. Tầng hai thoạt nhìn như một văn phòng, với
một cái bàn lớn bên trong, trên bàn bày thiết bị radio.
Faun thử gỡ rối một chút, mặc dù radio đã cũ như máy tính của ông Barenque,
nó vẫn còn có thể hoạt động. Cậu cầm micrô phát thanh, liếc ra ngoài cửa sổ.
“Tôi là Faun Clark.” Cậu nói, trên quảng trường loa phát thanh cực kỳ vang dội, vang vọng
một vùng trời của trấn nhỏ, xem ra dù ở đâu cũng có thể nghe thấy rõ
ràng.
Âm thanh đánh thức
người dân trong trấn, gần như không ai ở đây từng được nghe loa phát
thanh, nó giống như hầu hết các cơ sở vật chất ở đây, chỉ là một vật
trang trí. Người dạo phố dừng bước, người trong nhà tựa bên cửa sổ. Holk để Velorica mở cánh cửa gian hàng bói toán, hắn muốn nghe những gì nhân vật phiền hà mới tới muốn nói.
“Tôi vừa đến thị trấn nhỏ này chưa tới mười ngày, đã xảy ra rất nhiều
chuyện. Trấn Maple là một nơi vô cùng xinh đẹp, có lẽ đối với một số
trong mấy người, đây là thiên đường. Mấy người được Chúa tể ban cho năng lực, không cần bôn ba vất vả tìm kế sinh nhai, không cần lo lắng ngủ
đầu đường xó chợ hay chết vì đói.”
Lão Warren tập tễnh ra khỏi đồn cảnh sát, qua một đêm lão dường như già đi rất nhiều.
“Tôi không có ý định đổ lỗi cho lối sống của ai cả, cũng không quan tâm
những chuyện phát sinh trong quá khứ. Vô luận là ai, Lính Gác hay Người
Du Hành, hoặc là phe trung lập chỉ muốn an tĩnh sống. Tôi chỉ muốn nói,
Lukes không phải là Thần Chết của thị trấn, cũng không phải Sứ Giả của
Chúa tể.” Faun nói,” Anh ấy là bạn của tôi, tôi không thèm quan tâm đến
việc trở thành ứng cử viên số một trong đội ngũ của anh ấy, càng không
quan tâm vì anh ta mà trả giá thật lớn.”
Holk nhặt lá bài Tình nhân trên bàn, Velorica nhìn hắn.
Hắn nói: “Miệng lưỡi của hắn thật ngọt.”
Emily đưa ra từ nhà bếp một phần trứng chiên thịt xông khói đặt lên bàn
khách, vị khách kia là một cô gái tóc nhuộm đỏ, môi đánh son đen, đeo
chiếc khuyên bạc. Emily ngồi cạnh cô, dựa lưng vào tường, từ trong túi
tạp dề lấy một cái bật lửa châm điếu thuốc.
Cô hút một hơi sâu, nhả ra, xuyên qua làn khói nhìn cô gái tóc đỏ: “Tôi muốn có một người bạn trai như thế, cô thì sao?”
Cô gái nhún vai, bắt đầu ăn sáng.
Phát thanh vẫn còn tiếp diễn.
“Vì vậy, bắt đầu từ bây giờ, nếu có người muốn dùng bạo lực giải quyết vấn
đề, chẳng cần đến năng lực Chúa tể ban, tôi sẽ cho hắn hiểu rõ thế nào
là đánh đổi.” Faun nói, “Chúc các người một cuộc sống vui vẻ.”
Cậu đặt micrô xuống, tắt radio rời khỏi phòng phát thanh.
Trên đường trở về, cậu nghe ai đó vỗ tay, là một cụ già không quen biết,
đứng bên đường mỉm cười với cậu. Những người đi qua đều liếc nhìn cậu
một cái, Faun về đến nhà, Lukes đang ngồi trong phòng khách. Khuôn mặt
anh đầy màu sắc, đôi môi lại trắng bệch, sắc mặt rất khó coi.
Nếu anh bỗng dưng phát hỏa, Faun sẽ không ngạc nhiên. Những lời nói vừa nãy thực sự có chút kinh thiên động địa, đối với năng lực và cái giá của
Lukes, toàn bộ người trong trấn nhỏ giữ kín như bưng không hề đề cập
tới, tựa như nếu bạn không nhắc đến anh ta, bạn có thể quên đi quá khứ
sợ hãi và nhút nhát. Bây giờ Faun giống một người chơi cờ vua không hiểu quy tắc, làm rối tung toàn bộ quân cờ trên bàn, không biết sẽ khiến cục diện trấn nhỏ thoạt nhìn bình tĩnh trở thành cái dạng long trời lở đất
gì nữa.
“Cậu đã không tuân thủ ước định liên minh giữa chúng ta”, Lukes nói.
“Anh có thể khó chịu, thậm chí tức giận. Có điều tôi nghĩ ước định giữa
chúng ta đã mất giá trị từ cuộc hẹn đi ăn và xem phim vớinhau rồi.”
“Điều đó cũng không có nghĩa là cậu có thể phát thanh đến toàn bộ thị trấn thông báo cho tất cả mọi người.”
“Tôi phát sóng. Vậy anh cảm thấy tôi nên kết thúc bằng một bản “Get your kicks on Route 66” à?”[2]
Lukes nhìn cậu, bắt đầu cười rộ lên, một bên che ngực bị Keller đá vào một
bên cười to. Anh không thể ngừng cười, Faun đành hỏi: “Buồn cười đến vậy sao?”
“Không biết.” Lukes cười đau cả mình, ngồi xuống, nhưng vẫn muốn cười.
Faun nói: “Anh cười gãy xương mất.”
“Thế thì sao? Cậu đúng là thánh kể chuyện cười.”
Faun bước tới, đè anh xuống ghế sofa, không để cho anh cười kịch liệt.
Lukes vừa muốn nói chuyện, Faun nhẹ nhàng sờ trán anh. Cậu ngay lập tức chữa
khỏi tật xấu cười không ngừng của Lukes. Lukes yên lặng như đang ngủ,
không cử động. Tay Faun rất ấm áp khô ráo, cậu nói, “Anh nên lên giường
ngủ.”
Lukes nhìn cậu không chớp mắt hỏi, “Tôi vẫn đang phát sốt sao? Bác sĩ.”
Faun cũng nhìn anh.
“Tôi không biết ai nên tức giận hơn.” Cậu nói, “Là anh hay là tôi? Nếu tôi
không đi tìm anh thì sao? Chúng ta không phải nên thay đổi giao ước?”
“Thay đổi thế nào?”
“Như tôi đã nói tối qua, anh phải đảm bảo thời điểm nguy hiểm tính toán sử
dụng năng lực, khống chế mức độ trao đổi trong phạm vi không ảnh hưởng
đến tính mạng.”
“Còn cậu thì sao?”
Faun nói: “Tôi bảo đảm sẽ mãi mãi là người đầu tiên trong đội ngũ của anh.”
“Chuyện này không có vẻ công bằng chút nào.”
“Tôi phải dạy dỗ anh thế nào là công bằng.” Faun nhìn vào mắt anh nói, “Công bằng chỉ có ý nghĩa khi chúng ta còn sống.”
Lukes thanh âm như một tiếng thở dài, nhưng anh nói, “Ừ, tôi nghĩ cậu nói đúng.”
Anh lẩm bẩm với chính mình: “Nói rất đúng.”
Faun ôm lấy anh, thì thầm vào tai anh: “Cảm ơn anh, Lukes.”
Lukes cũng đưa tay ra đáp lại cái ôm ấm áp này: “Chờ cậu bị thương sẽ không nghĩ vậy.”
Faun vỗ vỗ lưng anh nói, “Bằng không chúng ta thảo luận một chút, đem những
năng lực anh có thể sử dụng mà không khiến tôi bị thương quá nặng liệt
kê ra.”
“Có rất nhiều.”
“Giờ vẫn chưa tìm được cách rời khỏi trấn nhỏ, chúng ta còn nhiều thời
gian.” Faun nói, “Anh có thể chuyển về đây, nơi này an toàn hơn. Dù sao, không ai trong trấn cần đổ xăng cả.”
Lukes vẫn đang suy nghĩ, ngay lúc đó, tiếng chuông cửa đột ngột reo lên.
Faun đứng dậy đi mở cửa.
Theo thói quen, cậu dừng lại cạnh cửa, người ngoài cửa không nhịn được lên tiếng.
“Cảnh sát Clark, em có thể vào được không?”
Là Roger. Faun mở cửa.
Chân của Roger vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng mặt cậu thật vui vẻ. Có chừng mười
người đứng sau cậu, đa số là thanh niên, nam nữ lẫn lộn, thậm chí còn có một nhóc con dưới mười tuổi toát vẻ bất mãn.
“Cái gì đây?” Faun nói. “Nơi này cũng không mở tiệc đứng.”
“Không, chúng em đã nghe loa phát thanh. Thật tuyệt vời.” Roger hào hứng nói.
“Chưa bao giờ có một tin tức kinh thiên như vậy trong cái trấn chết chóc này. Anh thật là một anh hùng vĩ đại, chúng em quyết định gia nhập cùng anh.”
“Gia nhập cùng tôi?”
“Vâng, gia nhập các anh, gia nhập đội ngũ Sứ Giả.” Roger chỉ về sau. “Đây là bạn của em, họ đều là Người Du Hành.”
“Chờ một chút. Mấy cậu biết nó có nghĩa gì không?”
“Chúng em biết, chúng em bằng lòng thành người trả giá, đây là chúng em thảo luận xong rồi.”
Một thanh niên đang đứng đằng sau nhón chân hét lên: “Sứ Giả muôn năm.”
Faun cảm thấy đau đầu.
Roger không nhận ra sự bất lực của cậu nói: “Chúng em không thể đứng ngoài
quá lâu, dù sao thì số lượng Lính Gác còn nhiều hơn nữa, có thể cho
chúng em vào không?”
Faun nhìn cậu nhóc một hồi lâu mới mở cửa.
“Vào đi.”
“Cảm ơn.”
Khi người trẻ tuổi cuồng nhiệt đi qua Faun, cậu ta dường như còn muốn hét la lên. Faun cảnh báo cậu: “Không được gọi muôn năm.”
Tiếp theo là một cô gái tóc vàng mắt xanh, không biết tại sao trong mắt lại
tràn đầy nước mắt, nói với Faun: “Tôi chưa bao giờ nghe một thông báo
cảm động như vậy. Tôi có thể ôm anh một chút được không?”
“Không.” Faun trả lời, cô bước vào mặt đầy sùng kính.
Khi đến phiên nhóc con, Faun phải ngồi chồm hỗm nói chuyện với nhóc.
“Xin chào.” Cậu đưa tay muốn bắt tay nhóc. Roger vội vã ngăn cản: “Đừng,
Gage phát điện, em ấy còn chưa thể kiểm soát được năng lực của mình.
Gage, anh đã bảo em phải đeo găng tay rồi mà.”
“Em không thích găng tay.”
Roger bó tay toàn tập mà nhìn Faun liếc mắt một cái.
“Em ấy chỉ mới bảy tuổi, chúng em nghĩ rằng nên để em ấy tự do… tự nhiên quen thuộc với năng lực của mình.”
“Nhóc ấy không cần trả giá đắt sao?”
“Đương nhiên cần, nhưng em ấy chỉ cần uống nước là được.” Roger dường như ý
thức được cái gì nói, “Em sẽ phụ trách dẫn em ấy đi vệ sinh, yên tâm,
không phiền phức đâu.”
Faun cười đáp lại.
Phòng khách Joey Barenque chưa bao giờ đông đúc như lúc này, Faun phát hiện ra Lukes không còn trên sofa nữa.
Anh có lẽ không quen một lúc tiếp xúc với nhiều người như vậy.
Faun ngắt lời giới thiệu từng người của Roger, mời họ tìm chỗ ngồi một lát, sau đó đẩy cánh cửa vào phòng ngủ.
Lukes ngồi trên giường nhìn cậu.
“Anh tại sao lại trốn ở đây?”
“Cậu nghĩ rằng tôi nên đi ra ngoài?”
Faun ngồi cạnh anh nói, “Không quan trọng nếu anh không ra ngoài, tôi sẽ nhanh chóng tiễn họ.”
“Còn có một đứa trẻ ngoài đó, cậu có chắc là nó biết ý nghĩa của việc ở đây không?”
“Tôi nghĩ vậy, nhóc ấy biết.” Faun nói, “Đừng xem thường trẻ con. Tôi nghĩ mọi người bên ngoài đều biết, nhưng thế thì sao?”
“Cảm giác này rất không tốt.”
“Tôi hiểu, duy trì tính nhất quán của đội ngũ rất quan trọng. Anh tốn nhiều
thời gian như vậy sống một mình, bây giờ trở thành một nhân vật trung
tâm quả thực rất khó. Nhưng còn nhớ ước định mới mà tôi vừa nói? Tôi bảo đảm sẽ mãi mãi là người đầu tiên trong đội ngũ của anh, mà anh thì đảm
bảo rằng tôi không bị thương trí mạng. Như vậy bên trong đội ngũ có bao
nhiêu người còn liên quan gì. “
Faun tiến lại gần, ôm lấy cổ anh, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve an ủi anh.
Lukes cạo đi râu đường nét mặt hiện ra rõ ràng, đôi mắt xanh biếc lóe lên nỗi sầu lo. Dường như quá khứ vẫn dai dẳng đeo bám, cướp đi can đảm dũng
khí của anh, để anh luôn lo lắng sợ tai nạn sẽ vô tình xảy ra. Nhưng anh thực sự là một chàng trai được người yêu quý.
“Tôi có thể chắc chắn rằng sẽ không có ai ở trước tôi.” Faun thì thầm, “Nếu
anh vẫn lo lắng, có một loại quan hệ còn vững chắc hơn tình bạn.”
Lukes nhìn cậu, đột nhiên nói, “Tôi cũng cảm thấy như tôi đã gặp cậu ở đâu đó.”
Faun cảm thấy buồn cười, liền cười rộ lên, “Phải không? Bài tiếp cận cũ.”
“Cuối cùng tôi cũng biết cảm giác quen cậu nói là gì.”
Ôn nhu, thân thiết, tốt đẹp, vô số tính từ hoa mỹ cũng không kể hết.
Anh rướn người phía trước, nhìn vào đôi mắt Faun hỏi, “Mối quan hệ cậu vừa nói vững chắc hơn bạn bè là gì?”
Faun hôn lên khóe môi anh. Lukes nhẹ nhàng xoay đầu, nhắm ngay đôi môi cậu đặt môi mình lên.
Tay Faun đưa vào quần áo anh, chạm vào nơi anh bị thương. Cậu biết những
vết thương thực sự của Lukes không thể như vậy xoa khỏi, nhưng nếu anh
muốn chữa trị, cậu nguyện ý kiên trì làm một bác sĩ.
Có người gõ cửa phòng ngủ, đó là Roger.
“Người hâm mộ của anh không thể chờ đợi để nhìn thấy anh.” Faun nhẹ giọng, “Tôi sẽ bảo họ đi.”
“Không sao,” Lukes nói. “Cùng nhau đi, sau đó cùng trở về.”
“Không cần miễn cưỡng.”
“Không một chút nào.”
Thời điểm Lukes xuất hiện trong phòng khách, cả căn phòng đều lặng như tờ.
Không người nào nói chuyện, hoặc là không biết phải nói gì.
Dưới cái nhìn của họ, Lukes không hề giống như Thần Chết trong tưởng tượng.
Trước đây họ thường nhìn vào trạm xăng từ xa, họ luôn thấy một quái nhân có bộ râu xồm xoàm với bộ áo liền quần màu xám. Quái gở, quái dị, tựa
hồ chỉ cần đến gần vài bước liền sẽ bị cái gã quái đản này hô biến từ
sống nhăng thành từng mảnh vụn thi thể.
Nhưng bây giờ những gì trước mặt họ chỉ là một người bình thường thương tích
đầy mình. Tất cả họ đều nghe về sự hung ác của Keller, cũng chính mắt
thấy Faun đem hai kẻ cầm đầu nhốt vào phòng giam. Mặc kệ như thế nào, sự kính nể đối với Sứ Giả vẫn là khó tiêu diệt. Họ tự nguyện đến, Faun vẫn cảm kích trước chủ nghĩa anh hùng chiếm lấy phần lớn cảm xúc của những
người trẻ tuổi này.
“Được rồi.” Cậu phá vỡ cục diện bế tắc, dựa vào cánh cửa phòng ngủ nói. “Nếu
không ai muốn phát biểu, tôi nghĩ tình cảnh này là đủ.”
Cậu nói: “Chào mừng gia nhập đội ngũ Sứ Giả.”
—–Hết chương 18—–
[1]Nguyên văn: “我虽然行过死荫的幽谷,也不怕遭害,因为你与我同在。” – “Dù tôi đi qua thung lũng bóng tối
của cái chết, tôi cũng không sợ bị hại, vì bạn ở cùng tôi.”
Thi Thiên 23 hay Thánh Vịnh 23 là một bài Thánh Vịnh nổi tiếng trong Kinh
Thánh Hebrew mà tác giả ca ngợi Thiên Chúa như một người mục tử. Đoạn
Thánh Vịnh này rất được yêu thích, thường được nhắc đến trong các hoạt
động thờ phụng và cũng là nguồn chất liệu cho nhiều tác phẩm nghệ thuật. Câu thứ tư trong đoạn vịnh hàm ý con chiên được Ngài bảo vệ trong quyền năng của mình.
[2]Route
66 là một trong những tuyến đường đầu tiên của hệ thống đường cao tốc
của Mỹ, được mệnh danh là “Con đường Mẹ” của đất Mỹ. Route 66 có bề dày
lịch sử, được khánh thành năm 1926, chạy dọc suốt gần 4000km từ Chicago, qua nhiều tỉnh bang lớn và kết thúc ở California. Vào những năm 60,
tuyến đường rất nổi tiếng trong truyền thông và văn hóa đại chúng(pop
culture), được đưa vào TV series “Route 66” và trong bản hit “(Get your
kicks on) Route 66″. Bài hit được sáng tác bởi Bobby Troup, trở thành
một thần thoại bất diệt của nền văn hóa đại chúng Mỹ thế kỷ 20, thiết
lập tiêu chuẩn cho các nhà soạn nhạc bấy giờ. Bằng giai điệu ca từ đơn
giản nhưng sống động vui tươi bắt tai, bài hát đã đi vào lòng đông đảo
người dân đất Mỹ, được công nhận là một trong những bài hát dễ được nhận ra nhất, là lựa chọn hàng đầu được bật trên radio của các phương tiện
di chuyển trên mặt đất