Đọc truyện Trấn Nhỏ – Chương 20: Sự cố bất ngờ
Faun không nói chuyện với bất cứ ai về giấc mơ này, cậu ở trên ghế sofa thức cho đến tận bình minh.
Cậu luôn suy nghĩ tại sao giấc mơ này lại khiến cậu cảm thấy sợ hãi, làm cho cậu tỉnh lại rồi vẫn kinh hồn lạc phách.
Nắng buổi sớm ngoài cửa sổ đã rất chói chang, dù thế nào đi chăng nữa, ánh
sáng luôn có thể đẩy lùi những thứ kinh khủng biến mất. Cậu đứng dậy tắm rửa sạch sẽ, ném quần áo ướt vào máy giặt. Nhìn bọt nước xoay tròn, tâm trí cậu bắt đầu nghĩ tới nguồn nước và điện từ đâu ra, điều đó vô nghĩa đối với trấn nhỏ.
Bất quá điều này không thể quấy nhiễu cậu lâu, trên trấn xảy ra việc còn đáng bất ngờ hơn.
Lão Warren đã chết.
Viên cảnh sát già tóc bạc trắng ngồi trước bàn làm việc, lưng tựa vào ghế,
đầu ngả ra sau, cằm mất hơn một nửa, miệng đẫm máu thịt. Viên đạn được
bắn từ hàm dưới, thông qua quai hàm trên, xuyên thấu thân não, máu văng
ra trên tường bị trọng lực kéo trượt dài xuống, để lại từng dải máu.
“Ông ấy đã chết khi chúng tôi phát hiện ra”, Morgan nói. “Chết hẳn.”
Faun chạm vào cổ Warren, cơ thể đã bắt đầu cứng lại, lão chết không thống
khổ gì, một phát súng lấy mạng, gọn gàng nhanh chóng. Nhưng tại sao lão
lại muốn tự sát? Faun bẻ khẩu súng lục từ tay lão, nơi này không có công cụ để kiểm tra dấu vân tay, cậu không cần phải cẩn thận.
Súng lục là khẩu Glock mà lão Warren luôn đeo trên thắt lưng.
Roger nói: “Ông ta là chết một cách bình thường… ý em là, cơ thể ông ta vẫn còn đó.”
“Ông ấy sẽ không biến thành là một vua khủng bố.” Faun nói, “Vậy đây coi như là tin tốt?”
“Tin xấu là ở bên trong.” Morgan chỉ chỉ hướng phòng giam.
Faun đã dự đoán được chuyện gì xảy ra, phòng giam Keller và Fink trống rỗng, chỉ để lại ghế cùng còng tay. Khóa cửa nguyên vẹn không chút tổn hại,
hơn nửa là lão Warren đã nói dối, nơi này có chuẩn bị chìa khóa dự
phòng. Lão để họ chạy, sau đó nổ súng tự sát? Hay là Keller sử dụng
phương pháp nào đó uy hiếp lão, ép lão vào khuôn khổ?
“Các cậu phải cẩn thận,” Faun nói. “Tôi không nghĩ Keller sẽ chịu giảng hòa, hắn hiện tại không thấy đâu, có lẽ trốn ở đâu đó tập kích bất ngờ. Mọi
người phải cẩn thận không hành động một mình.”
“Chính xác thì hắn muốn làm gì?” Roger lo lắng hỏi.
“Không ai biết. Đã có người chết, cậu có thể coi như một lời tuyên chiến,
nhưng nhớ kĩ những gì tôi nói. Bảo vệ bản thân trước, duy trì cảnh giác, không chủ động khiêu khích.”
“Chúng em sẽ nhớ kĩ.” Roger hỏi, “Không phải viên cảnh sát Warren tự tử sao?”
“Thật không may, chỉ sợ không phải.”
Bộ dáng Roger khiếp sợ: “Ai đã giết ông ta? Keller?”
“Tôi không thể ngay bây giờ cung cấp cho cậu một câu trả lời chính xác.
Chúng ta có rất nhiều vấn đề phải đối mặt, hiện tại cứ giao nơi này cho
tôi.”
“Chúng em có thể giúp gì được?”
“Về nhà đi, để chỗ này chút không gian trống là được.”
Roger ngoan ngoãn đưa Morgan và những người khác đi, chỉ để lại một mình Faun trong đồn cảnh sát.
Faun đặt khẩu súng Glock lên bàn, bắt đầu kiểm tra thi thể lão Warren.
Người chết tỏa ra một mùi quỷ dị, không chỉ tanh mùi máu, mà còn là mùi vị
của cơ thể sau khi mất đi linh hồn. Nó không chỉ là ôi, mà nhiều hơn nữa là mùi của cái chết.
Faun nhẹ nhàng mở miệng Warren, chỉ còn gần một nửa cằm rơi xuống, để lộ
khoang miệng không đầy đủ, một cái lỗ máu khổng lồ dẫn đến nơi sâu hoắm
trong đầu. Vừa nãy Faun nhìn vết thương đã phát hiện, mặc dù máu thịt be bét, vết thương khủng khiếp này dường như không phải do một khẩu súng
lục gây ra. Cậu luồn ngón tay vào khoang miệng Warren, kiểm tra nửa cằm
rơi xuống, da ở rìa vết thương không thể thấy được vết cháy.
Cậu tìm kiếm rất lâu trên sàn nhà phía sau thi thể, không tìm thấy đầu đạn, không có vỏ đạn.
Để làm cho Warren trông giống như tự sát, hung thủ giả mạo hiện trường,
nhưng không làm đến nơi đến chốn, có lẽ cảnh sát duy nhất trong trấn nhỏ đã chết, sẽ không ai nghiêm túc đi tra xét điểm đáng ngờ.
“Một vụ giết người?”
Faun nghe giọng Lukes, không nhìn lại, tiếp tục tìm manh mối trên mặt đất.
“Một vụ giết người.”
“Không nghĩ tới ở đây nghề nghiệp của cậu cũng có đất dụng võ.”
“Là vầy, khắp mọi nơi đều có vụ án giết người.” Faun đứng dậy, lau máu trên ngón tay của mình. Lukes dựa vào cửa kính đồn cảnh sát nhìn cậu.
“Anh nên ngủ lâu hơn chút nữa.”
“Tôi đã ngủ đủ trước khi cậu đến đây rồi.” Lukes nói, “Cậu phát hiện được gì?”
“Ai đó đột nhập vào đồn cảnh sát giết chết cảnh sát Warren và thả cho
Keller cùng Fink chạy.” Faun hít một hơi thật sâu nói, “Hung thủ đã đâm
xuyên đầu lão, ngụy trang thành nổ súng tự sát.” Nếu ở ngoài thị trấn,
Faun sẽ cho rằng hung thủ đã bắn chết lão Warren, sau đó đặt khẩu súng
vào tay để giả mạo hiện trường tự tử. Ở đây, cái cậu muốn tìm là một
người có siêu năng lực tương tự súng bắn.
“Anh có ứng cử viên sáng giá nào không?”
Lukes đến và nhìn vào thi thể đẫm máu của viên cảnh sát Warren, vết thương cũ trên cổ lão được chữa lành từ lâu, nhưng để lại dấu vết của trắng bệch. Vết thương vĩnh viễn không khôi phục nguyên trạng, đôi khi Faun sẽ cảm
thấy đó là cố ý, vết thương nhắc nhở mọi người khôn nên quên nỗi đau
đớn.
“Ông ấy vẫn luôn rất hối hận”, Faun nói.
“Tôi biết,” Lukes nói. ” E rằng đối với ông ấy mà nói đây là một loại giải thoát.”
“Đôi khi chết tốt hơn sống.”
“Đôi khi vậy.”
“Cần một đám tang?”
“Có một nghĩa trang trong rừng, không biết bắt đầu từ khi nào, họ chôn những người chết ở đó, nhưng nơi này không có quan tài.”
Họ sử dụng túi thi thể màu xanh lam thay vì quan tài, thi thể lão Warren nhẹ đến khó tin.
Roger cùng bạn bè của cậu tham dự tang lễ, Holk cũng đến, hắn hiếm khi bước
ra khỏi cửa hàng bói toán, không biết hắn lấy tin tức từ đâu.
Tang lễ cực kỳ đơn giản, Morgan và một vài thanh niên đào một cái hố, đặt
túi thi thể vào trong, dây kéo túi hơi hở, để lộ khuôn mặt lão Warren.
Mặc dù Faun đã lau sạch máu trên mặt, mặt lão thoạt nhìn vẫn vô cùng thê thảm. Sau đó tất cả mọi người ném một ít hoa dại lên túi rồi dùng bùn
đất lấp lại.
“Anh không cảm thấy có chỗ kì lạ sao?” Holk đột nhiên nói với Faun.
“Chỗ nào?”
“Mọi người đào một cái hố chôn thi thể vào, nhưng cuối cùng đất đào được
luôn vừa đẹp”, Holk nói. “Thật không giống có gì được chôn bên trong,
hệt như chưa từng xảy ra.”
Faun liếc nhìn hắn, thấy nét mặt hắn rất nghiêm túc.
“Velorica đã cho anh thấy vết thương rồi phải không?”
“Đúng, một vết thương khủng khiếp.”
“Anh có nghĩ em là một cô bé khủng khiếp?”
“Bởi vì cái gì?” Faun hỏi. “Bởi vì em ấy từng tham dự cuộc săn giết Sứ Giả? Nhưng anh cũng là một trong số đó, không phải sao?”
Holk cũng liếc nhìn cậu.
“Không sai, tôi là một trong số đó. Anh sẽ cảm thấy những người như chúng tôi khủng khiếp sao?”
“Thực ra, tôi không nghĩ nhân loại có bao nhiêu phần đáng sợ.” Faun nói: “Thế giới này đâu đâu cũng có đội ngũ, anh vẫn là phải trong đó chọn ra một
người, không ai có thể sống một mình.”
“Ngày hôm ấy sau khi trở về em ấy đã khóc rất lâu.” Holk nói, “Tôi chưa bao giờ thấy em ấy khóc thương tâm như vậy.”
Faun hiểu tại sao em lại thương tâm, vì nó gần như là lựa chọn duy nhất của em.
Sợ hãi nói cho em biết nơi nào cần phải đứng, em nghe theo nó.
Em không thể nghe được bất kì âm thanh nào khác, mỗi người đều đang bàn luận việc giết người.
Faun nhìn vào cái hố bị lấp đầy, bọn Roger dựng một bia mộ cho viên cảnh sát Warren, mặt bia viết tên bằng sơn đen.
Creighton Warren.
Đây là tên của lão Warren, Faun không nghe lão nói qua, tất cả mọi người
trong trấn gọi lão là cảnh sát Warren, mà lão gần như không có người bạn nào để gọi thẳng tên.
“Làm thế nào mà Roger biết tên của cảnh sát Warren? Ông ấy đã nói qua à?”
“Phù hiệu của ông ấy có ghi, nhưng đó là do ông ấy tự viết. Tôi không biết
liệu trước đây có cảnh sát nào trong trấn nhỏ hay không, nhưng ông ấy có vẻ thích làm công việc này. Dù sao cũng không ai tranh giành. Ai sẽ
nguyện ý ở đây trở thành người thực thi pháp luật. Ông ấy còn kiêm luôn
công việc đăng ký, thực sự không rõ tư cách đăng ký cử tri và bồi thẩm
đoàn ở đây là gì?”
“Ông ấy đã đăng ký cho tất cả mọi người trong trấn?”
“Hẳn là thế.”
Faun như có điều suy nghĩ một phút chốc, Holk rời đi.
Cuối tang lễ, Roger đến hỏi liệu cậu có thể thay thế cảnh sát của Warren làm cảnh sát trưởng của trấn nhỏ hay không.
Nơi này không có luật pháp, cũng không cần người thực thi pháp luật, nếu
không có khối bia mộ đơn giản kia, đám tang của lão Warren cũng giống
như một hiện trường án mạng giấu xác.
Buổi tối ngày hôm đó, Faun và Lukes ở lại đồn cảnh sát. Máu đã được dọn
sạch, nhưng mùi vẫn còn tồn đọng. Bây giờ nơi này đã trở thành một ngôi
nhà hoang vô chủ, Faun đóng cửa lại, thả rèm cuốn.
Cậu
tìm thấy một tủ hồ sơ trong căn phòng nhỏ phía sau văn phòng, Lukes ló
đầu ra liếc mắt nhìn, tài liệu bên trong phủ đầy bụi, chồng chất lộn
xộn.
“Cậu lại tự tìm khổ sai cho chính mình.”
“Đến đây nào,” Faun nói. “Cùng làm sẽ nhanh hơn.”
Lukes thở dài, bày tỏ sự bất lực trước bệnh cuồng công tác của cậu.
“Cậu quên rằng tôi vẫn là một bệnh nhân.”
“Tôi sẽ mời anh bữa sáng.”
“Có thể thấy một đêm cũng không thể hoàn thành.” Lukes lôi tất cả tài liệu
trong ngăn kéo ra đặt lên một cái bàn trống gần đó. “Cậu thường xuyên
làm việc như thế này?”
“Đôi khi,” Faun nói. “Chúng tôi sẽ chuẩn bị rất nhiều cà phê. Nếu đói bụng,
cộng sự của tôi sẽ gọi vài phần thức ăn đem đi, có lúc ăn đồ Tàu, có lúc là pizza.”
“Xem ra cậu rất thích cuộc sống như vậy.”
“Chỉ là rất hoài niệm.” Faun suy ngẫm một hồi, đột nhiên nói, “Cùng với anh
tôi cũng có cảm giác quen thuộc, phẳng phất như trở lại quá khứ.”
“Tôi giống như cộng sự của cậu?”
“Không hề. Alex là…”
Là cái gì? Faun nhất thời không thể tìm thấy hình dung thích hợp, cộng sự
cậu người cùng cậu sớm chiều ở chung tựa hồ cách cậu ngày càng xa, lại
giống như đã vài chục năm đã trôi qua vậy, xa lạ. Cậu nhìn về phía cái
bàn, Lukes cũng rất chân thực. Cậu sẽ hoàn toàn quên đi chuyện bên ngoài sao? Quên rằng mình là một thám tử, quên cộng sự cùng cuộc sống đã có,
sự lãng quên này thực khiến người sứt đầu mẻ trán, không cách nào tập
trung vào vụ án. Nhưng trong một khoảnh khắc, cậu cũng dao động, cảm
thấy quên đi cũng không đáng kể.
Lukes phân loại từng văn kiện chất lên thành một ngọn núi nhỏ, thấy cậu đang ngẩn người liền lên tiếng gọi.
“Làm sao vậy?”
“Nhớ tới một ít chuyện đã qua.”
“Tôi hiểu, giống như nhớ lại chuyện kiếp trước vậy.”
“Anh cũng có cảm giác này?”
“Thường là vậy. Mọi người đôi lúc rất dễ dàng từ hoàn cảnh tạo ra thói quen,
cho dù là trong một thế giới rộng lớn hay trong một cái hộp.” Lukes hỏi, “Cậu muốn phân loại hồ sơ này sao?”
Faun lấy danh sách các Người Du Hành tự giới thiệu mình đặt lên bàn.
“Tôi muốn tìm hiểu kĩ mọi người trong trấn, họ là ai, năng lực và đánh đổi của họ là gì.”
“Không phải mọi mẫu đăng ký đều có năng lực và đánh đổi.”
“Anh có thể dùng ký ức một chút.”
Lukes làm khó dễ nói: “Này rất khó, cậu phải mời tôi ăn tối mới được.”
“Tôi có thể làm bữa tiệc bít tết cháy một mặt mà anh thích.”
Lukes cười rộ lên: “Liền quyết định như vậy.”
Họ bắt đầu bằng cách phân loại các tập hồ sơ đăng ký cảnh sát Warren còn
lưu lại, trước tiên chọn ra các Người Du Hành. Điều Faun ngạc nhiên là
hầu hết các tập hồ sơ đều được dán hình, một số được chụp từ giấy phép
lái xe, trông rất mơ hồ, một số chụp tại đồn cảnh sát, đằng sau còn có
quốc kỳ cùng huy hiệu cảnh sát.
Xem ra mặc dù lão Warren không thi hành pháp luật nghiêm chỉnh, lại rất nghiêm túc trong một số công việc khác.
Có lẽ những người trong trấn đều ngầm biết năng lực và đánh đổi của nhau
để đảm bảo sự an toàn song phương, vì vậy không ít người để lại ghi
chép, nhưng luôn có những ngoại lệ, sau một hồi phân loại, có 43 tệp hồ
sơ trống không ngoại trừ tên và giới tính.
Lukes tận lực lấp đầy những khoảng trống. Tại lần đầu tiên anh hiểu năng lực
của mình, anh liền biết năng lực và đánh đổi của mọi người, mà thời gian trôi qua lâu như vậy, muốn nhớ chính xác không sai sót quả thực không
phải việc đơn giản thoải mái.
“Tổng cộng 150 người.”
“Bây giờ là 149.”
Faun đột nhiên nói: “Cảnh sát Warren chết rồi, có nghĩa là trấn nhỏ sẽ sớm có người mới đến?”
“Tôi nghĩ vậy.”
“Thông thường là cách bao lâu?”
“Vài giờ, vài ngày, đều có thể.”
“Dài nhất là bao lâu?”
“Phải nói như này, khi trấn nhỏ mất quá nhiều dân số, người mới đến sẽ nhanh
chóng lấp đầy khoảng trống. Nhưng nếu chỉ là một người, có thể sẽ lâu
hơn một chút”, Lukes nói, “Ông Barenque biến mất gần một tuần, cậu mới
tới đây.”
“Được rồi,”
Faun nói. “Nếu đây là một phần của Nguyên tắc, tôi hi vọng rằng người
mới đến không phải là một người vướng tay vướng chân.”
“Không ai muốn kẻ tới đây là một tên giết người biến thái. Ngay cả bọn Keller
cũng nghĩ như vậy.” Lukes sực nhớ ra điều gì đó. “Cậu vẫn chưa kể xong
câu chuyện về sát nhân Wednesday.”
“Anh muốn nghe tiếp sao?”
“Tất nhiên, tôi muốn biết làm thế nào cậu bắt được hắn ta. Cậu đã bắt được hắn đúng không?”
“Đúng vậy,” Faun nói. “Tôi nghĩ đúng vậy.”