Bạn đang đọc Trai Đẹp Đừng Dụ Ta: Chương 7: Quần Anh Tập Trung Như Cây Củ Cải Đi Hợp
Một giấc ngủ không mộng mị đến trời sáng. Thật ra giấc ngủ chất lượng nhất là không có mộng, mộng đẹp cái gì chứ, mộng xuân đều không thể làm giấc ngủ có chất lượng được, đi tới đất nước mắt màu này cũng đã hơn một tuần, da cũng được dưỡng tốt lên, không có tạp âm ô nhiễm, không có hiện tượng thấm hút vật, không có máy tính khúc xạ, tinh thần cả người đều sảng khoái.
( Mỗ Tuyết chen vào: ngày hôm qua phong ba sóng gió, bạn học Vũ bổng nhiên nổi tiếng, bạn học Viêm lại bị bêu xấu, tức giận bỏ đi. . những người rình coi thì chạy chối chết, bạn học Vũ mới có một giấc ngủ ngon. Những gì thần bí về màu mắt nơi đây bạn học Vũ tự mình biên soạn, các vị đừng hiểu nhầm.. ta phải bay đi đây. . . )
“Ui, đại thức, sớm, tối qua ngủ ngon không?” Hắc hắc nhìn đại thúc như vậy, tối hôm qua nhất bị mắng! Không biết có thể hay không bị trừ tiền lương. Nhưng đại thúc không hổ là người từng trải, một chút cũng không hề cảm thấy xấu hổ với ta, còn đối ta nở nụ cười: “Tân cô nương lão phu đang muốn tìm ngươi, chủ thượng phái lão phu đi mời ngươi, mời theo ta.”
Lại một hồi rẽ trái rẽ phải đến một phòng khách, bên trong đặt sẵn hai chiếc hộp, còn có một tiểu nha đầu. Ta chân mày không tự chủ nhíu lại, đây lại muốn xướng cái gì nữa?
“Vũ Nhi” Lãnh đẹp trai lên tiếng gọi, ặc, ngươi đừng gọi trìu mến như thế chứ, chúng ta đâu phải là thân thiết chi. Bất đắc dĩ ta hướng hắn mĩm cười có lễ.
“Đây là ta vì ngươi chuẩn bị chút y phục, ngươi đến xem một chút có vừa người không?”
Y phục? Đột nhiên trong đầu lại hiện ra cảnh tượng ngày hôm qua, khuôn mặt hắn lúng túng khi ở trên giường, ha ha ha ta cười dữ dội!
“Ngươi cũng thật thù dai đi! Ngày hôm qua không thể đem khóa quần ta mở được nên ngươi canh cánh trong lòng, nay lại để ta mặc quần áo nơi đây để phù hợp với ngươi! Chỉ qua cái áo lót cởi không được, khóa quần ngươi cũng kéo không ra!”. Ta cười nhạo, đêm qua ta cũng ở trên giường cười thật lâu, nhớ đến ta liền muốn cười! Quá không cho nam nhân chút thể diện.
Khuôn mặt vị soái ca hồng lên rồi chuyển sang đen thui, hắn nhìn ta nghiến từng chữ nói: “Ai biết y phục của ngươi kì quái như thế? Có gì đáng cười, ngươi đừng cười!”
Lão Giang Hồ là người từng trải lên tiếng thay chủ hắn phân minh: “Tân cô nương, chủ thượng sợ danh dự của cô nương bị bôi nhọ, cô nương là người tha hương, nhưng là nhập gia tùy tục, y phục của cô nương ở đây đối với cô không tốt, cho nên vẫn là xin cô nương thay y phục đi!”
Bất kể cái gì ta cũng không thể lấy cớ được, chủ nhân nhà người ta hào phóng như vậy, ta liền nghe theo thôi (ngu sao không nhận). Dù sao nam nhân cổ đại hay hiện đại đều suy nghĩ bằng nữa người dưới, mặc nhiều hơn một chút chỉ số nguy hiểm sẽ thấp đi.
Có một câu chân lý: Ta đối tốt thì người sẽ đối tốt lại.
“Vậy ta liền tấm lòng của các ngươi. Nha đầu này là. . . “
“Nha đầu này sẽ hầu hạ ngươi, tên Tiểu Linh”
Ta không thích cùng người xa lạ thân mật.
“Tiểu Linh, ngoan. Sau này tỷ tỷ muốn thay y phục ngươi cứ đến đây, bình thường không cần hầu hạ ta”. Ta đưa mắt quét một vòng, ý nói các ngươi ai phản đối sẽ chết rất xấu.
Cố gắng mặc y phục xong. Ta cố công vá 400 mũi để cải tiến cái áo lót, ta nổ lực quyết tâm dưới mọi tình huống đều phải mặc nó, mặc cái yếm ở nơi đây cứ làm ta có cảm giác đối diện với dâm tặc nói: “Tới thượng ta đi!”. Tựa như một chút cảm giác an toàn cũng không có, còn làm bộ ngực ta rủ xuống, cho nên ta khinh thường việc mặc nó.
Bình thường ta ăn mặc giản dị, chỉ có lúc tranh tài thì trang điểm nhẹ một chút, nhưng bây giờ ở cái thời cổ đại này, dưới nhà người khác ta buộc mình phải trang điểm một chút, dưới sự yêu cầu của ta cũng chỉ có một số trang sức nho nhã, có thể nhẫn nhịn.
Tóc vốn rất tốt, mặc dù trong xã hội hiện đại bây giờ thịnh hành tóc uốn, soăn, thẳng, còn có người nhuộm đủ màu sắc cho tóc, nhưng ta lại không thích như thế, vẫn là tóc đen dài bình thường là đẹp! Một nhà chăm sóc tóc đã từng nói không thể đối tóc ngược đãi, cho nên ta vẩn thích để xỏa, tận lực chăm sóc nó, hôm nay lại rơi vào tay Tiểu Linh tỷ tỷ cưỡng bách búi lên một chùm, hiện tại ta thực sự phải xem nàng ta là tỷ tỷ, thật làm người khác khó chịu! Ta không muốn như thế này đâu. . .!
Thay y phục rồi trang điểm tốn hết nữa canh giờ, a đúng rồi, ta hướng Tần Công hỏi canh giờ, rồi tự điều chỉnh lại đồng hồ sinh học của mình, thời gian ở nước Màu mắt này, hiện tại đồng hồ sinh học của ta cũng đã thích nghi, buổi sáng có thể dạy sớm, luyện thể lực để duy trì sự mềm dẻo, võ không thể không luyện.
Vừa ra khỏi phòng đã đón nhận ánh mắt nhìn đăm đăm của vị Lãnh soái cùng với vị đại thúc, nở nụ cười đầy châm chọc: “Nhìn cái gì? Chưa thấy qua mỹ nữ à?”, một câu nói làm người muốn học máu.
Trong buổi chiều đem tất cả y phục vào phòng ta, quả thật , Lãnh soái ca đối ta không tệ, y phục vãi vóc không phải tầm thường, nhưng trong đó lại có những cái yếm, ta đặc biệt đưa hết cho Tiểu Linh. Ta đã hiện đại hóa những bộ nội y, cảm thấy một cơn gió lùa vào thật sự. . không an toàn!
Buổi chiều Lãnh đại soái ca anh tuấn lại bay vào phòng ta, khi hắn đóng cửa phòng lại, lòng ta khuẩn trương cực kì. Lập tức điều động 5, 6 triệu tế bào toàn diện đề phòng. Kết quả thì ra là hắn muốn dạy ta khóa học, một môn mà thời đại học ta đã học phụ Lịch sử cùng thực tế đối thoại, thật con mẹ nó khẩn trương.
“Vũ Nhi, thật ra ta chuẩn bị y phục cho ngươi là muốn đưa ngươi cùng nhau xuống núi. Chúng ta đi tham gia Quần Anh Hội, năm nay có nhiều chuyện lớn xãy ra, ngươi là người mới đến, chắc chắn ngươi không biết.
Đất nước này gọi là Hào, nhìn qua màu mắt con ngươi để nói lên thân phận, cái này chắc ngươi đã biết rồi, hàng năm đều tổ chức Quần Anh hội, bất luận nam nữ đều phải tham gia tỷ thí,. . .”
“Được, được rồi! Dừng! Các ngươi cử hành cái gì quần anh tập trung rồi họp, tỷ thí gì đó để bầu ra người đứng đầu hội, cũng chính là MInh Chủ, sau thì có thể ra lệnh thiên hạ, đúng không?”
“Phải. . . Vũ Nhi ngươi thật thông minh”, lườm hắn một cái!
“Tỷ tỷ đây thời điểm xem kịch truyền hình, không biết ngươi ở đâu kêu cha gọi mẹ đấy, cũ rích! Không có sáng tạo! Hoàng đế các ngươi đâu? Có phải hay không để yên cho các ngươi? Không thể để cho nhân gian làm loạn như vậy được! Không chừng sẽ xãy ra chuyện đổ máu đấy!”. Hừ, nhàm chán. Lãnh soái ca vuốt ve mái tóc của ta, trong mắt vô hạn dịu dàng hướng ta mỉm cười, ta không có thói quen như vậy nên né qua một bên, ta không quen để người khác phái đến gần ta, hắn như bị đả kích một cú lúc sau lên tiếng: “Người thắng sẽ là vương, cũng chính là vị Hoàng đế mà ngươi nói”.
“A! Vậy là các ngươi nơi này lựa chọn dân chủ như vậy sao? Đó còn vượt xa hơn cả nước Mĩ nữa đấy. . . . !” Lãnh soái ca vẽ mặt mờ mịt xuất hiện lần thứ 100.
(Mỗ Tuyết chen vào nói: Kết quả ban học Vũ cùng bạn học Lãnh cùng nhau trao đổi về lịch sử nơi đây, còn cái gì Quần Anh Hội, hội nghị kết thúc kết quả cuối cùng chính là sáng ngày mai xuống núi, bạn học Vũ có thể mở mang tầm mắt về thế giới cổ đại này! Ta bay đây. . . )
Dưới đây là phần nữ 9 chúng ta tự thuật:
Ta-Tân Vũ ưu điểm lớn nhất là biết tự an ủi mình, có thể tự mình tìm thấy những thỏa mãn trong niềm vui bình thường. Có một câu chân lý: Cuộc sống cũng giống như cưỡng gian, khi ngươi vô lực phản kháng thì hãy học cách hưởng thụ. (câu nói của một vĩ nhân)
5 tuổi bắt đầu học Tán đả, Taekwondo, múa Latin cùng ba-lê, thật khó khăn nhưng ai có thể chịu? Tán đả cần linh hoạt, hung ác. Taekwondo yêu cầu bản thân là tinh thần, tôn trọng mình cùng tôn trọng người khác, một chữ lễ, trái ngược với tán đả là cực đoan. Latin cần nhiệt tình không bị cản trở, phải có sức sống, ba-lê cần sự tĩnh lặng, không thể xúc động hay nóng giận, đi múa ba-lê đã hành hạ đôi chân khi học Latin lại không thể nghĩ ngơi, mang giày cao gót nhảy nhảy nhót nhót. Tuổi thơ của ta thật đáng sợ.
Trẻ con khi còn nhỏ rất thích làm nũng, ta thì không. Cô dượng rất thương ta, ta rất rõ ràng, cho nên ta chỉ có thể cố gắng, để cho bọn họ yên tâm về ta.
Ta học tập rất nghiêm túc, nhưng môn số học của ta quá kém, năm hai trung học ta đã cố gắng học từng ngày, cô ta nói có thể đó là do di truyền, môn số học của ba ta cũng không tốt, ta phiền não không biết thế nào cho phải đúng lúc đó hắn xuất hiện. Tử Lăng, người mà đời này ta không thể quên.
3 năm cấp 3 dưới sự giúp đỡ của hắn, cuối cùng ta cũng theo được môn số học, quan hệ chúng ta rất tốt, hắn đối với ta rất dịu dàng, luôn cười với ta, làm cho ta không thể rời mắt, luôn nhớ nhung. Khi ngày mà ta nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, hắn mời ta ăn cơm, hắn nói mặc dù khác trường đại học, nhưng hắn không muốn cùng ta tách ra.
“Vũ, anh yêu em, làm bạn gái của anh đi”. Lúc đó ta biết thế nào là hạnh phúc, ta cũng biết được thế nào là khóc mà vui mừng.
Học kỳ đầu năm nhất đại học, ta đã đem mình cho hắn, đêm hôm đó chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung, mặc dù ta đã cố nhịn đau đớn, nhưng là khi thân thể ta giống như bị xé nứt ra làm hai, ta không hề có tiền đồ khóc ngất lên, hắn luống cuống. Còn ngây ngốc nói, nghĩ ngơi đi, không cần nữa. Bình thường không phải nữ nhân đều kêu không cần sao? Nhìn thấy trong mắt hắn nồng đượm sự đau lòng lóng lánh nước mắt, một khắc kia ta biết, người nam nhân này rất yêu ta. Vì vậy ta mạnh dạn đè hắn dưới thân, lần nữa đốt hắn, (mỗ Tuyết: mãnh nữ a!), sau đó ta liền hoàn toàn là một người phụ nữ.
Cuộc sống sau này rất ngọt ngào, rất hạnh phúc.
Đại học năm 3 cũng chính là bước ngoặt của ta, hắn ra đi.
Ta không hận, thật là không hận những người xã hội đen ấy, không hận hắn cứu cô gái kia, cũng không hận hắn ngoan tâm. Ta hận, ta hận trời cao thật không công bằng, quá bất công. Công bằng cũng rất đáng sợ, đưa ngươi hạnh, hi vọng nhưng nó lại kèm theo kỳ hạn, cũng có phân lượng, cho đủ rồi sẽ không cho nữa, không dư cũng không thiếu. Cho ngươi một đồ, sẽ lấy từ trên người ngươi một đồ, đó là công bằng!
Không công bằng chính là người tốt lại chết sớm hơn người xấu, người tốt luôn không được hưởng hạnh phúc. Thật không công bằng.
Từ ngày đó trở đi, ta vẫn hảo hảo sống tốt, nhưng. . .lòng ta đã chết.
Ta có thể vô tư cười đùa trêu chọc bạn bè, có thể theo bọn họ náo loạn, ta có thể đem mình ẩn núp rất tốt, sẽ không để bất cứ người nào phát hiện.
Kiên cường, sẽ không bi thương. Bởi vì trong lòng ta luôn vĩnh viễn tồn tại một người. Người ta yêu- Lăng