Bạn đang đọc Trai Đẹp Đừng Dụ Ta: Chương 8: Màu Đỏ Yêu Cơ
“Oa. . .quá đã! ta thích nhất là cưỡi ngựa!”. Một lần được cưỡi ngựa vào năm ba trung học nàng liền yêu thích môn cưỡi ngựa này, thật sự làm cho người khác cảm thấy thoải mái! Vào khoảng sáu giờ sáng, ta đã bò dậy chuẩn bị, đem chiếc đại ba-lo của ta ra cố sức nhét hết mọi đồ dùng của ta vào trong, ta còn nhờ Tiểu Linh thêu cho ta một chiếc túi, này đúng là nàng dâu hiền huệ nha!
Mặc dù cưỡi ngựa tốt, chơi thật vui, thật thoải mái, nhưng nếu cưỡi lâu, thì không tốt chút nào, xương sống thắt lưng ta đau nhức như muốn rút gân, tại sao dượng lại không mua cho ta thuốc trị đau lưng a? ! Cho đến khi đến khu chợ địa phương, tìm một cái khách sạn ở, không nói nhiều ta liền gục ở trên giường, mơ hồ nghe Lãnh Viêm muốn đi bái phỏng người quen, sau ta liền bất chấp tất cả, liền ngủ.
Mở mắt, nhìn đồng hồ, đã 10h đêm. . . Thật là ngủ một giấc lâu! Đói bụng rồi, 10h đêm, không biết ở cổ đại này có chợ đêm còn quán bán hàng không nữa. . . ha ha.Thừa dịp Lãnh tiểu tử chưa trở lại, mình ngu gì không chạy đi chơi một tí. Lấp đầy bụng là chính, chơi là mười! Đeo cái túi trên lưng, đi ra ngoài, chuẩn bị hành trình sống về đêm!
Quạ bay qua đỉnh đầu. Ta kêu lên một tiếng, thất vọng mà, aizz còn tưởng rằng ở đây giăng đèn hoa đăng, kết quả trên đường cái căn bản không một bóng người. . . TT^TT. Ta tiếp tục đi bộ mà lòng không có mục đích, lại đi tiếp qua mấy con phố, liền thấy ánh đèn sáng! Nhìn rõ, là . . . .Khu đèn đỏ! Một kỹ viện còn mở. . uhm, thật cũng tò mò, ta chưa thấy qua Gà ở cổ đại là như thế nào, căn cứ vào kinh nghiệm ở hiện đại của ta, thì Gà bên ngoài câu khách là tiện nghi chăng? Nhìn những nữ nhân kia ăn mặc thật trang điểm xinh đẹp hở người lộ ngực, trừ khuôn mặt khó coi ra, còn lại thì nhìn không tồi, quả là tiện nghi hơn, còn có một loại Gà lại ở trong phòng không ra ngoài, đưa tiền gặp mặt một lần, cuối cùng nói: “Công tử, ta bán nghệ không bán thân ~” Hắc hắc, Tân Vũ ta đúng là thiên tài! Phân tích thật giỏi. . .một mình tự sướng.! (- – !!!)
“Công tử, ta bán nghệ không bán thân! ! Xin ngài buông ra!”. Hử? Con bà nó, ai dám dành lời kịch của ta? Chỉ nghe ở lầu hai kỹ viện truyền tới một giọng nữ nhân hét lên. Cùng lúc đó, cửa sổ sương phòng bị đá văng, “Gia bây giờ muốn ngươi! Theo gia trở về làm áp trại phu nhân đi! Ha ha ha!”. Ách. . . Thật là thanh âm làm người ta cảm thấy ghê tởm.
Vốn là ta không phải là người thích náo nhiệt, cũng không phải người thích hành hiệp trượng nghĩa, mặc dù ta có võ, nhưng là không thích phiền toái, tóm lại đặc điểm người Trung Quốc, ta không có. Đi.
(Mỗ Tuyết chen vào: lại nói bạn học Vũ cứ như vậy đứng nhìn, không ra tay cứu nữ tử thanh lâu gì đó, thế nhưng lại phá cửa muốn nhảy xuống, tên dâm tặc vô sĩ kia lại muốn đuổi theo, trời xui đất khiến đụng trúng bạn học Vũ ở trước mặt. Ta bay đây. . .)
Con bà nó, không thể nhịn được nữa, đúng vậy, là không thể nhịn được nữa, dám ở trước mặt ta muốn khi dễ người. “Thật đáng đánh!”. Một cước đạp ngay mặt tên dâm tặc ấy làm rơi ra mấy cái răng, kéo cô nương nhu nhược ấy về phía sau lưng, không cho cơ hội phản kích, ta ra tay. Nâng tay đấm một quyền, đưa chân lên đá một cú, xoay người hạ xuống một quyền, cuối cùng ta đấm thẳng vào mặt hắn (khụ. . khụ thật ra là hạ vị nhưng ta sửa lại khuôn mặt cho nó..bớt hung bạo một tẹo). Hãy nói xem, kết hợp cả hai tán đả cùng Taekwondo, có thể nào không lợi hại.
Đối phó xong dâm tặc, ta nhìn lại người sau lưng, định hỏi thăm một câu. Ta liền đơ người! Nhìn đi nhìn lại, hai chúng ta liền giật mình, ánh mắt trừng nhau. “Là ngươi? !” .”Thương cô nương? !”
Có câu nói rất hay, muốn gặp nhưng không thấy, không muốn gặp lại vẫn cứ gặp nhau. Ôi, oan gia ngĩ hẹp mà, nơi đâu cũng dể dàng gặp nhau, thật bấc đắc dĩ.
Thương cô nương mặt vô biểu tình mời ta lên lầu, ta cũng không muốn mất cơ hội tham quan kỹ viện lần đầu. Sau đó mới biết nàng bị Thẩm Băng quăng, võ công bị phế, bị đưa vào kỹ viện, giờ đã nghĩ trong suốt, không còn yêu ai nữa (ta không tin đc). Còn vô cùng thân mật mời ta dùng bửa, xem như những hiềm khích lúc trước đã quên sạch. Dạ dày đáng thương của ta cuối cùng cũng được cứu vớt.
Ta không phải là thánh nhân, không thể cứu Thương cô nương ra khỏi thanh lâu dể dàng được, nàng cũng không yêu cầu ta đưa nàng ra ngoài, dù rằng khi trước Lãnh Viêm là chổ dựa duy nhất của nàng, nhưng là ta muốn, hãy để tự mình Lãnh soái ca tự mình giải quyết đi.
Ra khỏi kỷ viện tên Phiên Hương lâu, cũng đã được nữa đêm, buổi chiều ngủ cũng không ít, không buồn ngủ, nhưng là thời gian không còn sớm, Lãnh đại soái ca nổi giận rất đáng sợ nha! Sớm chút chở về sẽ bảo toàn được cái mạng này. Nhưng là. . . . Vòng tới vòng lui vẫn không thấy được khách sạn ban chiều bước vào. Nàng từ lúc nào đã lạc đường rồi?
“Ừ. . . . Không muốn. . . .A.. . . . Ừ” Hửm? ? ?Âm thanh gì thế này? Như rên rĩ vậy? Ách. . . không phải chứ.. .Hình như là bắt gặp người khác đang trong trạng thái thất tình thì không tốt lắm.
“Ừ . . . đừng ngừng. . .ừm . . .tiếp tục. . nhanh nữa! Ngươi. . thật đáng ghét. . . !” . . . . .Ta vô cùng vô cùng bất đắc dĩ nhé, bị phát hiện không phải lỗi của ta đâu a, ai biểu các ngươi ở đâu không làm lại đi biểu diễn trên đường cái làm gì? Ta chỉ không nhịn được lén nhìn chút tí thôi.
Liếc mắt nhìn lén. . OMG~ thiên a! GGGGGGGG . . . L? ! Không phải chứ? Hai nữ nhân? Nghe Triệu Nhụy nói nhiều về BL, đột nhiên lòi đâu ra màn GL. . .thật không quen mấy! ! ! Ừm, nữ nhân thụ vóc người thật không tệ nha, có eo có mông thân hình chữ S điễn hình, khuôn mặt tinh sảo . . .nữ nhân công cũng không kém, vuốt ve mỹ nhân bên dưới, vóc người cao gầy, mái tóc dài xõa bung, làn da trắng trong suốt, hoàn mỹ không tỳ vết. . . Trời ạ, dáng dấp được xem là đẹp đi! Cho một chữ tuyệt! Tuyệt, đúng vậy , tuyệt, ta phục rồi, Nhìn lồng ngực không mãnh vãi, ta suýt nuốt một ngụm nước bọt, duy nhất rất đáng tiếc là cái nữ nhân này không có ngực, nhưng cơ ngực vẫn quyến rũ. . . . .
! ! ! ! ! ! ! ! !
Miệng chữ O mắt chữ A. . .
“Oh God! Ngươi nhất định là lừa ta!” Báu vật trước mắt thế nhưng lại. . . .con bà nó là nam nhân? ! Thấy hắn vì kích tình mà bộ vị nào đó càng bành trướng. Ta lần nữa xác định Hes a man! ! ! (_ _!!!! ta biết n9 này hết thuốc chữa rồi! )
Vuốt lấy bộ ngực đáng phập phồng kịch liệt, móc ra hai viên Cứu tâm hoàn để vô miệng, điều chỉnh lại hô hấp. Chợt nghe thấy giọng bảo bối nào đó nói: “Ngươi đi về trước”, nữ nhân vừa mới kịch liệt với hắn nhanh chóng biến mất. Ta lần nữa khiếp sợ! Thanh âm này như thế nào dể nghe đến thế! !
Nhìn thấy hắn từ từ bước đến gần ta, ánh mắt ta vẫn cứ nhìn hắn không rời, mới thì miêu tả có nói qua hắn hoàn mỹ không tỳ vết chưa nhỉ, không sao quên thì nói thêm, đúng đúng hắn thật hoàn mỹ không tỳ vết, cánh môi gợi cảm, chiếc cằm thon, chiếc mũi cao, đôi mày kiếm, xinh đẹp không thể phủ nhận được, trọng điểm là. .. trọng điểm là. . . Hắn có một đôi con ngươi màu đỏ thẩm!
Ở dưới ánh trăng mông lung, hắn hấp dẫn đến trí mạng, làm cho người khác không ai kháng cự được! ta tin tưởng, vô lực nam nhân hay nữ nhân đều sẽ bị dòng điện giật đánh ngất đến bị thương! Ta không dám nhìn đến đôi mắt hắn, màu mắt kia quá mức nguy hiểm, giống như quỹ Satan, lại khêu gợi muốn giết ta!
Hiện tại giới tính đã không còn là vấn đề, hiện tại hoa si hắn cũng không phải là vấn đề, cám dỗ của hắn đã đạt đến cực hạn, loại người này không thể tiếp xúc được. Vẽ ngoài nguy hiểm như thế chắc chắn hắn đã phát huy nhuần nhuyễn, ta thật không dám nhìn mắt hắn, sợ mình thất thủ.
Hắn từ từ tiến lại gần, phía sau ta là tường, ta không còn đường lui, những ngón tay mãnh khảnh của hắn nâng lấy cằm của ta, ta vẫn rũ mắt không dám nhìn thẳng, hắn lại muốn trêu đùa, áp hạ thân hắn dính chặc vào người ta, từng chút ma sát! ( phun máu), tiến tới sát tai ta, cực kì hấp dẫn nói: “Như thế nào không dám nhìn ta?” Khi đầu lưỡi hắn lướt qua tai ta, người ta run run, ta biết được thuốc ta uống đã mất công hiệu! ! Tim nhảy muốn nổ tung. . .
Chút lí trí còn sót lại ta nghe thấy hắn cười khẽ, đó rõ ràng mang theo khi dễ, tuyệt đối đùa giỡn, lỗ mãng, dựa vào tiếng cười của hắn, Tân Vũ ta sống lại! Đẹp trai. . .hấp dẫn. Hừ! Đẹp trai thì thế nào? Có thể tạo ra cơm ăn à? Cảm thấy ta dể dàng bị khi dễ sao?
Sống lại ta mang theo gương mặt bất cần đời, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đỏ như lửa ấy, không dấu vết lấy hết hơi sức toàn thân trong người sử dụng, ta tránh khỏi phạm vi nguy hiểm của hắn. Đôi mắt đen nháy trong dưới ánh trăng như phản chiếu ánh quang, hướng hắn nở nụ cười ngây thơ vừa nói: “Cô ta nói bệnh mắt đỏ có thể lây, không thể nhìn!”.
Tân Vũ là ai? Là người giỏi nhất trong việc phá hư không khí