Trai Đẹp Đừng Dụ Ta

Chương 6: Xử Nam Phát Biểu


Bạn đang đọc Trai Đẹp Đừng Dụ Ta: Chương 6: Xử Nam Phát Biểu


” Tần Công, nghe nói chủ thượng được tiên nhân cứu? Có chuyện này không?”
” Tần Công, nghe nói tiên nhân mặc trang phục cổ quái đúng không? Tay áo và quần đều lộ thân thể sao?”
“Tần Công, nghe nói tiên nhân là nữ tử? Sức lực thân thể vô cùng lớn? Thân hình nhu nhược lại hành động nhanh nhẹn? Còn cứu chủ thượng trong tay Thương cô nương? Không lẽ võ công cao hơn chủ thượng?”
“Đúng vậy, nghe nói xuân dược kia rất lợi hại, nữ tử dùng là vật bổ dưởng, nam tử dùng lại là xuân dược, một khi cùng nữ tử giao hợp, sẽ thành kịch độc, nữ tử sẽ chết.
(Mỗ Tuyết: ngôn ngữ thật đáng sợ, gia đinh thị vệ trong Liệt Diễm thật vì muốn biết nhiều chuyện liền quay quanh Tần Công hỏi lung tung này kia, Tân Vũ rảnh rỗi nhàm chán đi ngang, liền nghe được cuộc đối thoại của bọn họ)
“Có cơ hội ta nhất định phải gặp tên Thẩm Băng ấy, hỏi một chút xuân dược của hắn khi gặp tinh dịch lại biến thành kịch độc?”. . .Mọi người cả kinh!
“A, mọi người cứ tiếp tục. Ta chính là vị tiên nhân ấy, ta mặc áo T-shirt cùng quần cụt, là thói quen thôi, không phải là lộ bắp đùi cùng chân sao? Đừng ngạc nhiên, hơi sức lớn cũng không có gì, khi ôm chủ thượng các ngươi ta đã phải cố sức đấy, động tác ta nhanh nhẹn, nhưng không có gì đặc biệt, khi cởi trang phục chủ thượng các ngươi, còn bị hắn bắt tại trận đấy, cho nên ta cũng không có lợi hại hơn chủ thượng các ngươi!”. . . .Mọi người điên cuồng phun!
“Sắc mặt các ngươi không bình thường, rất đỏ nha, ta hoài nghi thân thể các ngươi có vấn đề. Trong Trung y có chia sắc mặt làm 5 màu xanh, vàng, đỏ, trắng, đen, tương ứng với gan, tì ( lá lách), tim, phổi, thận! các ngươi mặt đỏ hết có khi liên quan đến tim đấy! Để ta xem mạch thử xem!”. . . .Mọi người khuôn mặt lộ vẽ bất đắc dĩ.
“Tân cô nương thật hào phóng, y thuật inh, có thể nói là nữ trung hào kiệt! Tần mỗ bội phục!”. Tuy rằng Tần Công nói như vậy, nhìn chiếc quần cụt của Tân Vũ còn ngắn hơn ngày hôm qua mấy centimet, lông mày hắn nhíu lại.

===
“Theo chân bọn họ chơi thật mệt mỏi. . . Người cổ đại cũng thật ngây thơ đi. Ha ha! Bầu trời đêm ở đây ngắm sao thật đẹp nha!” Bầu trời tối đen, Tân Vũ trở lại phòng của nàng, mày mò suy nghĩ.
Liệt Diễm các như một pháo đài cổ kính nằm ở giữa một sườn núi, cổ kính thật, điều duy nhất ở đây không đạt là nữ nhân quá ít, gia đinh nơi đây cơ hồ đều là nam nhân, vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ Lãnh Viêm là GAY? Ai, trách không được bị ta thấy hết liền tức quá muốn giết người! Không gần nữ sắc lại gần nam sắc? Kia không phải xữ nam thì là cái gì?
“Vũ Nhi còn nghịch ngợm sao!”. Đột nhiên quay đầu, thiếu chút nữa gãy cổ, chống lại đôi mắt lạnh của Lãnh Viêm. Tức giận sao? Ta lại không chọc gì hắn a. Mới vừa rồi thoáng thấy một bóng đen thì ra là hắn, hắc hắc. .
“Ngươi cười cái gì?, tâm tình trong giọng nói có vẽ không tốt. “Ta cười, vì biết chủ thượng như ngươi có thể bay a! Làm sao vậy? Mặt lạnh như vậy làm gì? Ta không có dắc tội ngươi nha.”
“Vũ Nhi, ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì mới tốt?” Hửm? Có ý gì đây?
Trầm mặt giây lát, Lãnh soái ca mở miệng: “Trước khi gặp ngươi, ta chưa từng chạm qua nữ nhân.”
Mỗ nữ miệng đã thành hình chữ O, tiếp lời hắn: “Đó là vì ngươi thích nam nhân? A, không phải ta đã đoán đúng rồi đi! Ngươi quả nhiên là GAY! Trời ạ! Ô. . . . ” Miệng bị chặn, mỗ nữ hóa đá.
(Mỗ Tuyết chen vào: Tân Vũ bị cưỡng hôn. Nhưng sau này phỏng vấn mới biết rõ, Lãnh Viêm chỉ muốn ngăn cái miệng người nào đó lãi nhãi, giọng của Tân Vũ không phải nhỏ, hơn nữa bọn hạ nhân đều rình nghe bọn họ nói chuyện, này không phải phá hư trong sạch của hắn thì là cái gì? Đã như vậy hủy cũng không sai biệt lắm. Kệ đi. . . .)

Hôn ta? Hôn ta?! Lãnh VIêm thật không có chạm qua nữ nhân, ta bảo đảm. Lãnh Viêm tuyệt đối là muốn ta câm miệng, ta bảo đảm. Bởi vì hắn căn bản không hề hôn ta, chỉ là ngậm miệng ta mà thôi còn lại không hề có động tĩnh gì. Đáng ghét nhất là cả hai đều không nhắm mắt lại, mắt to trừng mắt nhỏ! Giương cung bạt kiếm!
Qua 30 giây, hắn thấy ta đã yên tĩnh, nghĩ muốn rút lui. Hừ, không có cửa đâu. Hai giọng nói lơn chợt xuất hiện trong đầu ta, thôi thúc ta.
“Tân Vũ, nếu giờ ngươi thả hắn đi, ngươi không xứng là nữ nhân”, đây là giọng nói của cô bạn Triệu Nhụy.
“Vũ Nhi yêu dấu! Con muốn hưởng thụ nam nhân thì phải hạ gục hắn! Không cho hắn chạy thoát, nếu con không làm được thì đừng trở về!”, đây là ai ta không cần nói.
Kết quả là. . . xuất hiện một hành động điên rồ mà mỗ Vũ ta lần đầu tiên thực hiện, thân thể không thể chi phối được đại não, ta nhón chân lên, dùng sức trụ lấy thắc lưng của hắn,đem môi ta dán chặt vào môi hắn, đến lúc này đến mỗ nam hóa đá.
Một nụ hôn dài, lưỡi của ta dày vò trong miệng hắn, lúc này thân thể hắn đã trở nên cứng ngắc, chỉ là rất nhanh buông mình đầu hàng trước nụ hôn của ta , dây dưa, mút liếm, cho đến khi thiếu không khí, buông hắn ra, hắn hoàn toàn choáng váng, hô hấp gấp gáp, xấu hổ đến nổi đên thân thể cũng đỏ.
Ách. . . .
Sư phụ tản đà của ta từng dạy chuyển bị động thành chủ động là chuyển bại thành thắng.

Không hổ là người tập võ, điều chỉnh lại hô hấp, hắn tức giận nhìn ta nói: ” Ta không phải yêu nam nhân! Là ta từ nhỏ luyện một loại võ công, Đồng Dương công, Chúc thần dương, phải là đồng tử thân ( trai còn zinh), nếu không không thể đạt đến cảnh giới cao được! Vũ Nhi ngươi thật là dám nghix đến điều đó! Hừ!” Nhìn thấy khuôn mặt hắn vẫn còn ửng đỏ, thôi như xong rồi, ai bảo ta hiểu lầm hắn là giới ấy làm chi? Chính là. . . .
“Kì thật ta có một vấn đề mà bất luận lúc trước hay hay hiện tại ta vẫn không hiểu, xữ nam rốt cuộc là chưa cùng nữ nhân phát sinh quan hệ hay là chưa bao giờ xuất tinh nhỉ? Ai. . . ” Nhìn thấy vẽ mặt hắn mờ mịt, thôi cái vấn đề này vẫn là quay về hiện tại hỏi Triệu Nhụy cùng cô ta đi, lời này chắc hắn nghe không hiểu rồi.
Lại nói tiếp: “Với trí tuệ và võ công của ngươi, ngươi nghĩ là ta làm ngươi thất thân?” (nghe như thế nào cũng thấy không được tự nhiên), vẽ mặt hắn hiện rõ hai từ ngượng ngùng. Nhưng vẫn chậm rãi mở miệng: “Không đúng, võ công của ta không thể tăng tiến được. . .”
Trách không được hắn hận ta như thế, hắn thủ thân như ngọc 21 năm, là vì luyện môn võ công đó, lại bị ta như vậy phá chân thân. (chân thân. . theo ý mọi người hiểu đi. . – -!!)
Làm lành trước là tốt: “Ai, Lãnh huynh, thật sự thì người không biết không có tội, tục ngữ nói cứu một mạng người còn hơn xây 7 tầng tháp, ta lại là thầy thuốc, nhìn ngươi sắp chết không lẽ phải khoanh tay đứng nhìn? Đối với người thủ thân 21 năm, ta chỉ có thể nói xin lỗi, nhưng mà ta đây là tốt bụng muốn cứu ngươi, ngươi không thể hận ta đến muốn giết ta nha!”. Nói xong, ôm bả vai giả bộ đáng thương, ta phải biết vì mình sinh tồn, khi nào cần lấy lòng thì nên lấy. Nhìn xem nét mặt hắn đã mềm lòng. Trong lòng đưa tay ra dấu hình chữ V ! Thành công!
Bước từng bước đến gần ta, rồi nhẹ nhàng ôm lấy ta: “Ngày đó ta mất đi khống chế, tuy rằng võ công đã không thể tăng tiến, nhưng mạng của ta là do ngươi cứu, ta Lãnh Viêm thề với trời, về sau sẽ bảo vệ ngươi, không để chuyện gì bất lợi cho ngươi! Ta sẽ bảo hộ cho ngươi! Hãy tin tưởng ta!”.
. . . . . .
Hô hấp có phần khó khăn, nói không cảm động thì đó là giả, nam nhân hiện đại sẽ vì tính cách mà yêu, thích bề ngoài của nữ nhân rồi mới đến tâm, đã bao nhiêu năm rồi, Từ Lăng đã rời khỏi ta 4 năm, ta chưa từng gần nam nhân nào khác quá 3 thước, cũng chưa có người nam nhân nào nghiêm túc nói muốn bảo vệ ta, đối diện đôi mắt màu xanh ấy, tim ta đập nhanh mấy nhịp, lòng ta hiểu rõ điều này, ta biết, nam nhân tên Lãnh Viêm này, có thể làm ta buông nổi lòng. . .hẳn là rất khó đi.
Ta quả thật rất ghét nữ nhân, vì sao ư? Bởi vì ta không thích cảm giác khẩn trương khi đối diện với nam nhân, một khi đã khẩn trương, sẽ không có cái gì tốt, cũng không thể nói khẩn trương đại biểu là sẽ yêu, nhưng khi cảm thấy điều đó thì đại biểu hắn đã chiếm phân lượng trong lòng ta, ít nhất ta cho rằng, không chiếm sẽ không mất mát, không quan tâm thì lòng không đau. Sợ, ta sợ nếu lần nữa ta đau, vết thương sẽ không thể lành lặn được. Bởi vậy ta am hiểu nhất chính là phá hư không cùng nói sang chuyện khác.
“Lãnh huynh tiểu nữ có một nghi vấn, không biết có nên nói hay không?”
“Vũ Nhi không cần khách khí, ta thích ngươi gọi ta là Viêm! Có cái gì thì cứ hỏi đi.”

“Mọi người ở nơi này có màu mắt thật kì quái, màu sắc thật lộn xộn nha! Mắt của ngươi màu xanh ngọc, rất đẹp. Còn Tần Công bọn họ lại màu xanh lá cây, như thế nào không giống?”
“Người ở đây từ khi sinh ra sẽ có màu mắt tượng trưng cho địa vị mỗi người, người sinh ra có màu mắt màu xanh lá cây, đại biểu là bình dân, còn màu khác thì tương lại nhất định có địa vị.”
“Oh, ha ha, vậy ta cũng rất có tương lai nha, mắt ta màu đen”. Bốn mắt lại nhìn nhau, không khí mập mờ bị ta phá hư trở lại, ta khoa trương nở nụ cười trên mặt, nhưng vẫn cảm thấy cứng ngắc.
Không phải trước kia ta không có kinh nghiệm, Tử Lăng- người ta yêu trước kia là một nam nhân bình thường, đôi mắt hắn chứa dục vọng ta có thể nhìn ra, nhưng tất cả đều đã là quá khứ, cũng đã qua 4 năm, ta cũng cấm dục 4 năm. Ta không phải là người tùy tiện, ta biết ta cùng vị soái ca trước mặt này không có duyên phận, cũng đừng thấy lạ, dù sao cũng có người nói qua, nam nhân không phải là thứ tốt gì, huống chi nam nhân có chút tài sản, có khi thúi hơn cả rắm. Nhưng ta cũng rõ ràng, nam nhân sở dĩ không tốt một là bởi vì trên người bọn họ có Hormone khiến họ thân bất do kỷ, hai là có khả năng bị nữ nhân đã thương sau ôm hận trả thù cùng nữ nhân lui tới, ba có thể là do hoàn cảnh ảnh hưởng, cha mẹ ly dị, nên thượng bất chính hạ tắc loạn *.
(*): Thượng bất chính hạ tắc loạn: ý nói bề trên sống không đức, làm điều xấu, nên bề dưới cũng không thể noi gương.
Ta thực hối hận khi nghe theo hai nữ nhân mê trai đẹp ấy xúi giục! Không thể phủ nhận Lãnh Viêm học tập rất nhanh, vừa rồi kỹ thuật hôn lưỡi của ta thế mà hắn cũng học trộm được, hiện tại còn lấy ta làm thí nghiệm, lúc đầu còn ngây ngô từ từ trở nên lưu loát, ta rất bội phục. Trong đầu ta còn đang suy nghĩ nam nhân cùng nữ nhân quấn nhau, người đã bị áp đến trên giường, tiểu tử này không phải còn canh cánh trong lòng vụ thủ thân 21 năm mà giờ lấy ta cho hả giận a? ! Tuy rằng hắn không thể cái gì Đồng Tử công ( là Đồng Dương công!) không cần phải thủ thân nữa, nhưng ta đây không muốn hy sinh nha! Chúng ta vừa mới gặp nhau vài ngày! Là ai người cổ đại ngây thơ chứ? Ngất! Ta không cần phải uống thuốc tránh thai! Tác dụng quá lớn!
Ừ… ? Như thế nào không có động tĩnh nhỉ? Vị soái ca này sao lại bất động? Ngẩng đầu lên đã thấy hắn cùng với móc khóa quần cụt của ta so tài cao thấp! Hắn hiện tại đã không thể nhịn được, nhưng có vẽ chiếc khóa này như hiểu ý ta không muốn thành toàn cho hắn, chết sống không kéo được! Hắn gấp đến độ vẽ mặt trở nên lúng túng, ngẩng đầu dùng ánh mắt hướng ta xin giúp đỡ, ta thiếu chút nữa thổ huyết! Ta nhịn lại nhịn! Cố nén tiếng cười, đây là trời giúp ta, lúc này ngu gì không trốn đi!
Lưu loát lật người xuống giường, ánh mắt khẽ lay động! Bốp! Một cú hạ xuống làm sụp cái bàn, liếc nhìn về phía cửa sổ nơi mà bọn gia đinh Tần Công dẫn đầu nghe lén hét to: ” Người đâu, mang thức ăn lên! Canh hổ qua trị dạ dày! Bách hợp trị phổi! Lô hội trị nóng tính! Mã Thầy* trị tâm hỏa! Toàn bộ đem lên! ! Đây là xữ nam chủ thượng các ngươi phát biểu! Ta giúp hắn hạ hỏa!”
(*): Mã Thầy: một loại cây thuốc, dùng cho những người nóng tính, giúp hạ hỏa, mát người


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.