Trai Đẹp Đừng Dụ Ta

Chương 5: Phong Ba Dừng Lại


Bạn đang đọc Trai Đẹp Đừng Dụ Ta: Chương 5: Phong Ba Dừng Lại


Lãnh Viêm nằm ở trên giường, ta bước tới gần hắn, đỡ hắn ngồi dậy giúp hắn cởi trang phục. Kết quả lại bị ngăn, thu lại đôi tay, ta lạnh lùng nhìn hắn nhíu mày ra vẽ nghi hoặc. Cuối cùng lên tiếng: ” Lãnh Viêm, ta nói cho ngươi biết, không biết ngươi tin hay không nhưng ta không phải gái thanh lâu, ta là thầy thuốc, hiện tại ta giúp ngươi cỡi trang phục, giúp ngươi băng bó, giúp ngươi cầm máu, giúp ngươi thoa dược, nếu ngươi không nghĩ muốn chết sớm vì mất máu quá nhiều, thì ngoan ngoãn phối hợp, còn nếu ngươi muốn chết sớm thì tùy tiện, ta phi thường cao hứng!”. Nói xong xoay người muốn rời khỏi, lại bị hắn kéo lại.
Chống lại đôi mắt màu lam trong suốt, ta có điểm dao động, thực suất a. . . .Ở hiện đại trai đẹp như hắn ít đến đáng thương. Ta âm thầm đánh giá lại hắn. Không phải chứ? Là ảo giác sao? Mặt hắn hồng hồng nha?
“Ngươi giúp ta. . . . cảm tạ ngươi. .đêm qua cùng hôm nay!”
Rốt cuộc đại nhân này đã biết sai liền sửa lỗi đúng là tiểu tử tốt, không đúng phải nói là đáng yêu.
Vội ừ một tiếng, đêm đã khuya, ta bước nhanh đến bắt mạch cho hắn, thuận tiện quan sát sắc mặt hắn, kết quả mạch tượng của hắn đập càng nhanh, khuôn mặt lại ngày càng hồng, chân mày ta nhíu càng chặt, cuối cùng hô to: “Ngươi bị động kinh à?”
Lãnh Viêm ban đầu sửng sốt lúc sau lại nở nụ cười: “Cô nương vẫn chưa cho ta biết quý danh?”.
“Tân Vũ, Tân trong khổ cực, Vũ trong lông vũ. Là một thầy thuốc”, ta cố ý nhấn mạnh hai từ thầy thuốc. Hắn vẫn cười nói: “Tại hạ đã biết kiến thức y thuật cao siêu của cô nương, ban sáng ta có truyền thái y, bọn họ đều khiếp sợ, nói ta được thần thánh cứu, nếu là bọn hắn cứu, phỏng chừng ta không thể qua khỏi.”
“Ha ha, đó là điều tất nhiên, ta bỏ ra 7 năm cũng không phải uổng công!”

“Uh,. . . cô nương. . . “
“Ngươi cứ gọi ta là Vũ Nhi đi. Ta cứu ngươi cũng không có gì, ngươi cứ xem ta như là bằng hữu đí, đừng khách khí”.
“Vũ Nhi. . . . .”, giọng hắn trầm thấp, làm lòng ta đập mạnh hai nhịp. Không được tự nhiên. . . .
“Đã khuya rồi. . . ngươi có thương tích, sớm. . nghỉ ngơi đi!”. Ta cà lăm rồi. Ai, đúng là khi ta khẩn trương đều cà lăm mà.
“Ừm..đã khuya rồi, hạ nhân đều đã đi nghĩ, Tần Công cũng bị thương, ngươi để họ nghĩ ngơi đi. Đêm nay ngươi cứ ở đây!”
“Cái gì? ! ! ! Cùng ngươi ngủ trên giường? ? ?” (Shel: đầu óc của chị n9 thật zong záng. . .*vã mồ hồi*)
“Khụ khụ. . . .”, lãnh đại soái ca mất tự nhiên ho khan mấy tiếng, mặt nhẹ phiếm hồng.
“Kh..ông, không được! Ta phải đi địa phương khác ngủ! Cám ơn ý tốt của ngươi, ngươi hãy hảo hảo nghĩ ngơi! Tạm biệt!”. Vì quá vội vàng, kết quả chiếc ba-lo trên lưng bị tuột không ít đồ vật bị rơi ra ngoài, thật đúng lúc cái túi đựng Durex cũng nằm trong đó! Cố hít một hơi sâu, trong đầu ta nhớ đến lời của người cô: “Phải biết thưởng thức nam nhân”, lại hít thêm một ngụm khí, nhớ lại đêm qua trong ngôi miếu đổ nát có tiếng thở dốc của nam nhân, còn có còn có. . . .
“Ngừng, không được nghĩ nữa. . . A! ! ! Ta như thế nào lại thành sắc nữ a!” Trong đầu vẫn miên man suy nghĩ. . . .

“Vũ Nhi, ngươi không sao chứ?”. . . . . Ta quay đầu lại nhìn, ánh nến bên cạnh giường chiếu rọi lên người soái ca.
“A! Ta không sao, ta không sao, ta phải đi rồi!” Vội vàng nhặt lên mấy chiếc túi nilong đựng Durex cùng thuốc ngừa thai, điên cuồng hướng bên ngoài chạy, cái gì chứ, ta đây là một nữ nhân khỏe mạnh, không phải là sắc nữ gì!. . . Nên đừng hấp dẫn ta!
Phanh! Ta chợt dừng chân, ngẩn người.. . . cơn mưa trong đêm đang từ từ nặng hạt. . . . ( Shel: tội chị *cười hắc hắc*)
. . . . . Thiên a, vì sao lại đối ta như vậy? . . .
“Khụ khụ. . . Vũ Nhi, xem ra ông trời cũng muốn ngươi lưu lại. . ”
Rùng mình một cái, mạng ta xong rồi.
Đầu óc trống rỗng, không biết từ lúc nào đã nằm trên giường Lãnh Viêm, chỉ biết ta và hắn đã kí kết tam chương ước pháp của ta:
Một, ta phải nằm bên ngoài. ( có gì dể chạy)
Hai, tuyệt đối không được xằng bậy động tay chân ( không biết ai động ai)

Ba, buổi sáng không được kêu ta rời giường ( đây là thói quen, thói quen thôi)
“Vũ Nhi, vừa rồi những thứ rơi ra, đều là thuốc của ngươi?”, giọng hắn nhẹ nhàng, ta hít một hơi nói: “Ừ. . . tiệm thuốc có bán” (mỗ Tuyết: ngươi thật đúng là giả dối. Mỗ Vũ: ta đây nói sự thật a)
Không biết là đối với Lãnh Viêm ta quá yên tâm, hay ngày hôm nay ta bị giày vò đến mệt mỏi, đêm đó ta thế nhưng ngủ rất ngon.
Ngày thứ hai tỉnh dậy, đập vào mắt ta đầu tiên là đôi con ngươi màu lam trong suốt của Lãnh Viêm. Không biết có phải ta bị mộng du hay là vẫn ở trong mộng, không đầu không đuôi nói ra một câu khiến người người muốn thổ huyết: “Lãnh Viêm, ngươi là xữ nam sao?”.
====================
“A. . . Ta đã nói rồi, các ngươi không cần cảm tạ ta, ta mới cám ơn các ngươi! Đừng cảm tạ ta!”. Dưới sự chăm sóc của ta, Lãnh Viêm đã sớm bình phục, tuyệt đối sinh long hoạt hổ.
Nhớ lại không biết đây là lần thứ mấy diễn ra cảnh này? Mọi người trong Liệt Diễm vì chủ thượng của mình mà thay phiên cảm ơn ta. Khi ta nghe đến cái tên này, ta cười phá lên, không có ý tốt nhìn chằm chằm Lãnh Viêm: “Liệt Diễm nha? Ngươi thế nhưng vẫn còn tinh khiết?”. Sau lại mới biết nguyên lai là ta hiểu lầm.
Nơi này nữ nhân 23 tuổi mà vẫn chưa kết hôn được xếp vào loại gái ế, mà ta thật vinh hạnh được xem là gái ế. Lãnh Viêm thế nhưng mới 21. Hừ. . Ta vì Đảng hưởng ứng kêu gọi, kết hôn muộn sinh đẽ tốt! ! ! ( _ _!!!)
Ở Liệt Diễm các ta đảo quanh một vòng, cuối cùng phát hiện Lãnh Viêm có hai cư thất! Bên trong còn một gian! Hại ta đêm đó phải ngủ cùng hắn!
Một vòng tìm hiểu ta cũng đại khái hiểu chuyện gì xãy ra.

Nguyên lai Lãnh Viêm, Thẩm Băng, cùng nữ nhân tên Trầm Tâm Thương, chính là Thương cô nương (nữ nhân điên). Bọn họ ba người là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên trong Liệt Diễm các. Thẩm Băng yêu một nữ nhân, kết quả lại bị Lãnh Viêm giết chết, bởi vì nữ nhân kia là gian tế, muốn độc hại hết người Liệt Diễm các. Thẩm Băng tận mắt thấy Lãnh Viêm đem nữ nhân mình yêu giết chết, vì thế, Thẩm Băng ôm hận biến mất. Theo thời gian trôi qua, hận không hóa giải, ngược lại càng ngày càng sâu. Thẩm Băng vì trả thù mà trăm phương ngàn kế nhiều năm, chỉ vì muốn dồn Lãnh Viêm vào chổ chết, cuối cùng còn đoạt lấy Trẩm Tâm Thương, mượn đao giết người.
“Thương cô nương cũng là người bị hại, Thẩm Băng chưa bao giờ yêu nàng, Lãnh Viêm, ngày đó hại ngươi có đúng là Thương cô nương không, không chừng người kê độc lại là Thẩm Băng?”Lãnh Viêm gật đầu.
“Vậy đúng vậy, Thẩm Băng muốn ngươi đầy người thương tích cường bạo Thương cô nương, một mũi tên trúng hai đích!”.
“Uh, ngày đó ta cũng hiểu được, nên không cho ngươi đuổi theo Tâm Thương, chỉ là ta không biết khi nào bị điểm huyệt, bỏ vào ngôi miếu đổ nát.” Tâm Thương, kêu thật thân thiết a.
“Ngươi đường đường là một chủ thượng , không lẽ ngươi không có võ công?”.
Tần Công, chính là vị đại thúc ngày đó dẫn ta đến đây, vội xen ngang nói: ” Tân cô nương, chủ thượng tất nhiên biết võ công, chẳng qua hôm đó bị ác nhân làm hại, mới không thể vận công được. Bảo chủ cùng Thương cô nương là thanh mai trúc mã, nếu không phải lần này Thương cô nương nhất quyết cùng chủ thượng thành thân, thì cũng không có hôn sự này”.
“Nha, hắn võ công lợi hại hay không, không liên quan gì đến ta!” Ta chỉ là tò mò muốn biết thôi. Nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng kia có chút bi thương, lòng ta lộp bộp rơi xuống, sẽ không phải hắn thích ta rồi chứ? Mạnh mẽ lắc đầu! Nằm mơ đi, sao nhanh như vậy chứ.
Bình thường nghe Triệu Nhụy lể về những vị chủ thượng, các chủ vân vân đều là thê thiếp thành đàn, mà Lãnh Viêm lần đầu tiên thành thân lại bị uy hiếp như thế, có một nghi vấn ta thật sự muốn biết đáp án, không nhịn được lên tiếng: “Lãnh Viêm, ngươi đã 21 rồi, chẳng lẽ ngươi thật sự vẫn là xữ nam?
Mọi người đồng loạt im lặng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.