Đọc truyện Trách Em Thật Quá Xinh – Chương 4
Ngày hôm đó, Mạc Hướng Vãn đúng là chẳng có chút may
mắn nào. Mạc Bắc đứng bên lề đường suốt mười lăm phút liền mà không đón được
taxi.
Cô đứng tựa vào bức tường phía xa xa, nhìn thấy bộ
dạng nhiệt tình của anh, trong lòng bất giác cảm thấy ân hận, áy náy.
Đã chín năm rồi, ấn tượng về Mace trong đầu cô gần như
đã biến mất. Lúc nãy, cô thấy vị Mạc Bắc này có thể ăn uống, tán dóc, hóa thành
một thể với mấy người trong làng giải trí như Vu Chính, ngay cả uống rượu oẳn
tù tì cũng chơi rất tài, thái độ rất nồng nhiệt nhưng vẫn giữ được vẻ lịch lãm.
Cô nhớ lại lúc xưa khi cô mắng anh: “Anh đúng là một kẻ lưu manh”. Anh liền hỏi
lại ngay: “Anh lưu manh chỗ nào chứ?”, khuôn mặt tỏ ra vô cùng ngây ngô, vô
tội.
Mạc Hướng Vãn nghĩ một hồi rồi bất giác mỉm cười.
Mạc Bắc nhìn cô bằng đôi mắt ngạc nhiên, khó hiểu.
Tính cách của cô gái này đúng là thất thường, anh cũng nên thông cảm vì cô ta
đang ngà ngà men say.
Đứng mãi bên đường nhưng anh chẳng thể nào gọi được
taxi, Mạc Bắc cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, liền quay lại nói với Mạc Hướng
Vãn: “Thôi thế này nhé, cô cứ lên xe đi, tôi không thu tiền taxi của cô là được
chứ gì?”
Đây là câu nói đùa dùng để hòa hoãn, thương lượng. Mạc
Hướng Vãn đương nhiên là hiểu rõ điều này, gió lạnh thổi qua, đầu óc cô cũng
tỉnh táo hơn nhiều, bản thân cũng cảm thấy lúc nãy mình đã cư xử hơi quá đáng,
giống như thể đang ăn hiếp người hiền lành vậy, làm thế chẳng nhân đạo chút
nào!
Cô hắng giọng rồi quay sang nói với Mạc Bắc: “Vậy thì
làm phiền anh nhé.”
Mạc Bắc lại gần đỡ lấy cô, Hướng Vãn liền đưa tay
quàng qua cổ anh. Đây là lần đầu tiên sau từng ấy năm hai người gần nhau đến
thế.
Mạc Bắc bất chợt quay đầu lại, nhìn chăm chăm đến mức
cô đỏ bừng mặt cúi rạp đầu xuống.
Mạc Bắc đột nhiên cất lời hỏi: “Mạc tiểu thư, trước
đây chúng ta đã từng gặp nhau chưa vậy?”
Khi ngẩng đầu lên, Mạc Hướng Vãn nở nụ cười ngượng nghịu:
“Mới lần đầu gặp mặt mà tôi đã thất lễ như vậy, đã mạo phạm đến anh rồi.”
Mạc Bắc đỡ cô vào trong xe rồi nói: “Không có gì.”
Suốt dọc đường hai người chẳng biết nói chuyện gì, Mạc
Hướng Vãn đành nhắm mắt lại thư giãn. Mạc Bắc lặng lẽ bật nhạc, điều trùng hợp
là đúng lúc đó đài lại đang phát bài hátHình
như là cố nhân của Mai Diễm Phương[1]. Bài
hát này da diết, tình cảm, đi vào lòng người, khiến Mạc Hướng Vãn nhập tâm đến
mức mở cả mắt ra.
[1]
Ca sỹ nổi tiếng Hồng Kông.
Anh quay sang hỏi cô: “Không làm phiền cô chứ?”
Mạc Hướng Vãn đột nhiên nhớ lại, hai ngày mà trước kia
họ ở cùng nhau, anh đã đối xử với một cô gái xa lạ khá dịu dàng. Xem ra, con
người anh từ khi sinh ra tính tình đã nhẹ nhàng, dễ chịu rồi.
“Bây giờ khó mà nghe được những bài hát sâu lắng, ý
nghĩa thế này”. Mạc Hướng Vãn nói.
“Làng giải trí vẫn luôn hưng vượng mà.”
“Thịnh quá hóa suy rồi, những người hát hay diễn giỏi
càng ngày càng ít đi, người ta chỉ chăm chăm ăn cắp tác phẩm của người khác.
Sau khi công chúng đã quen thì việc này cũng trở nên bình thường như cân đường
hộp sữa mà thôi.”
Mạc Bắc liền cười: “Làm ngành nào cũng có nỗi khổ
riêng của ngành ấy.”
“Đúng thế, đây chỉ là một công việc kiếm ăn mà thôi.”
“Mà công việc cũng chỉ là một phần của đời người.”
Câu nói sau cùng này đã khiến cho Mạc Hướng Vãn chẳng
thể nào an giấc nổi vào buổi đêm hôm đó.
Mạc Bắc lái xe đưa cô về trước cổng tiểu khu, cô thành
tâm thành ý nói lời cảm ơn rồi lại xin lỗi về sự thất lễ của mình mấy lần liền,
Mạc Bắc thì liên tục nói câu “Không có gì cả”. Cô nhìn anh lái xe đi càng ngày
càng xa, đột nhiên cảm thấy thật sự không quen một Mace hoặc cũng có thể nói là
Mạc Bắc như thế này.
Nhưng đây không phải là vấn đề mà cô phải giải quyết
ngay tức khắc, Mạc Hướng Vãn nhanh chóng lên cầu thang.
Lúc này, khu vệ sinh trong nhà cô chẳng khác nào một
bãi chiến trường. Mạc Phi cầm tờ báo cũ trong tay lóng nga lóng ngóng thấm nước
trên sàn. Khắp cả sàn nhà vệ sinh trải đầy báo cũ.
Mạc Hướng Vãn khẽ cất tiếng: “Mạc Phi, con đã làm gì
với sàn nhà vệ sinh thế?”
Mạc Phi nhìn thấy mẹ về, khuôn mặt đỏ ửng lên. Thằng
bé vốn không phải là đứa trẻ biết sợ mẹ, đặc biệt là những lúc bị bắt tại trận
như thế này.
Mạc Phi quyết định thẳng thắn “khai” thật, mặt nhăn
nhó giải thích sự việc: “Mẹ ơi, tất cả là do con không tốt. Hôm nay con đi leo
núi với Vu Lôi và các bạn trong lớp. Bộ quần áo thể thao của con bị bẩn, mẹ đã
đi làm cả ngày vất vả, cực nhọc rồi nên con quyết định tự giặt quần áo. Nhưng
máy giặt thật sự khó sử dụng quá, mẹ ơi, tha lỗi cho Mạc Phi nhé!” Nói xong,
cậu bé liền sà vào lòng mẹ nũng nịu.
Mạc Phi năm nay tròn tám tuổi, cao tầm mét tư, thân
thể săn chắc do thường xuyên chơi bóng đá. Chính vì vậy, khi cậu bé sà vào lòng
đã khiến Mạc Hướng Vãn bất giác lùi về sau mấy bước.
Trong khoảnh khắc đó, cô chợt nghĩ: Nếu như Mạc Phi
cũng sà vào lòng Mạc Bắc giống thế này thì chắc anh sẽ chẳng như cô, lùi về sau
tận mấy bước liền. Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị dập tắt. Cô nghiêm mặt lại
quát: “Những lời mẹ nói con đều để ngoài tai hết đúng không? Con cho rằng bây
giờ chỉ cần lẻo mép vài câu là mọi chuyện có thể qua đi hay sao?”
Tuy rằng hàng ngày cô vẫn thường nghiêm khắc dạy dỗ
Mạc Phi, nhưng vào giữa lúc canh ba nửa đêm, thanh tịnh, yên ắng thế này, giọng
nói của cô lại khá lớn nên uy lực phát ra chẳng nhỏ chút nào. Mạc Phi hoàn toàn
sợ hãi, cậu bé không dám nũng nịu nữa, đứng thần người ra nhìn Mạc Hướng Vãn.
Mạc Hướng Vãn bỏ kính xuống, đưa tay lên day day thái
dương. Cô chỉ bị cận nhẹ, đeo kính hay không cũng chẳng sao hết, có điều từ sau
khi đi làm, cô chẳng mấy khi bỏ kính ra cả. Hôm nay Mace cũng đeo một cặp kính
cận, nhìn vào đôi mắt to tròn, đáng yêu bẩm sinh của Mạc Phi, cô chột dạ nghĩ:
“Đúng là nguy hiểm, chẳng lẽ sau này Mạc Phi cũng sẽ trở thành anh chàng bốn
mắt?” Thật là đáng sợ, tim cô khẽ thắt lại.
Mạc Phi lặng lẽ quan sát, thấy mẹ mắng một câu xong
chẳng nói thêm lời nào nữa, thì nhanh chóng chộp lấy cơ hội: “Mẹ ơi, tuần sau
có thời gian rảnh thì dạy con dùng máy giặt nhé, sau này con sẽ không bao giờ
mắc lỗi nữa.”
Mạc Hướng Vãn thở dài một tiếng: “Thôi đi, anh ạ, anh
đi ngủ mau cho tôi nhờ.”
Mạc Phi thận trọng hỏi lại: “Mẹ ơi, mẹ không giận con
nữa sao?”
“Dù cho mẹ có tức giận thì buồng vệ sinh cũng không
sạch sẽ lại ngay được, vậy thì tức giận có tác dụng gì không?” Mạc Hướng Vãn vỗ
nhẹ lên vầng trán cậu bé một cái.
Mạc Phi liền lém lĩnh trả lời ngay: “Có tác dụng chứ,
con đã biết rằng không được sử dụng máy giặt linh tinh, muốn dùng cũng phải tìm
hiểu kỹ.”
Mạc Hướng Vãn lắc đầu ngao ngán rồi bật cười: “Đúng là
chỉ được mỗi cái lẻo mép là giỏi”. Điều này có lẽ là do di truyền, cô nghĩ vậy.
Giữa đêm ấy, Mạc Hướng Vãn ngồi dọn dẹp báo cũ và lau
sạch sàn gạch trong phòng vệ sinh. Mạc Phi không biết cách cho nước vào máy
giặt, không cầm chặt đầu vòi nước nên nước mới tràn đầy ra sàn thế này. May mà
cu cậu cũng khá thông minh, biết dùng báo cũ thấm nước. Có điều bộ quần áo
thằng bé để trong máy giặt thật quá bẩn thỉu, không hiểu leo núi kiểu gì mà
biến bộ quần áo từ màu xanh lam thành màu cà phê như vậy, bên trên còn vô số
vết bùn đất, phải dùng đúng hai muỗng xà phòng mới giặt sạch nổi.
Sau khi làm xong mọi việc thì đã quá hai giờ đêm, Mạc
Hướng Vãn mệt đến mức không nhấc nổi người dậy, cũng đã tỉnh hết men say trong
người. Cô từ từ ngồi thượt trên chiếc ghế sô pha, chậm rãi hít thở.
Bỗng nhiên, cô nhận được tin nhắn của Quản Huyền:
“Tiểu cô nương, chị cảm thấy chán quá.”
Cô nhanh chóng gọi điện lại, hỏi đùa Quản Huyền: “Chị
hay lo chuyện bao đồng như thế mà cũng có lúc cảm thấy chán à?”
“Vu lão tứ đã về bao lâu rồi?”
Thì ra là muốn do thám tình hình, cô liền thật thà trả
lời: “Cũng được khoảng một tuần rồi.”
“Tiểu cô nương, em mau tìm một người đàn ông đi.”
Mạc Hướng Vãn chán nản ngồi thừ người, hỏi lại: “Chị
đang làm sao thế?”
“Nếu như Mạc Phi lớn lên rồi lấy vợ sinh con thì em sẽ
đi đâu? Lẽ nào tranh giành con trai với con dâu hay sao?”
“Em sẽ vào viện dưỡng lão.”
“Thôi, cô cho tôi xin.”
“Em vẫn chưa nghĩ đến chuyện này.”
“Chị đã nghĩ rồi, chị không thể nào làm vợ bé cả đời
được. Em biết cô vợ bé họ Trương ở Bắc Kinh rồi đấy, bị đánh cho không còn hình
người.”
Mạc Hướng Vãn bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Quản Huyền,
liền hỏi: “Chị đang uống rượu ở đâu thế? Em sẽ tới ngay.”
“Thôi bỏ đi, em vẫn còn đứa con trai, chị thì có gì
chứ? Tối nay, chị đã uống vài ly nước Vong Tình rồi, ngày mai khi tỉnh dậy thì
chị vẫn cứ là một mỹ nữ như ai”. Nói xong, chị cúp máy luôn.
Mạc Hướng Vãn vẫn cảm thấy không yên tâm, liền gọi
điện lại thì chị đã tắt máy. Cô lại gọi điện đến More
Beautiful, người nhận điện thoại nói không biết chị Quản Huyền
đang ở đâu.
Cô còn định gọi điện thoại cho Vu Chính, nhưng nghĩ
một hồi lại thôi.
Mạc Hướng Vãn lặng lẽ ngồi trong căn phòng tối, trầm
tư suy nghĩ.
Sau này, khi Mạc Phi lấy vợ rồi thì cô sẽ thế nào đây?
Đó là chuyện của hai mươi năm sau. Thế nhưng, bây giờ chỉ nghĩ tới thôi cô đã
cảm thấy vô cùng hoảng hốt, sợ hãi rồi.
Mạc Phi bây giờ đã lớn, lớn tới mức cô sắp chẳng bế
nổi nữa. Cô tưởng rằng đứa trẻ này chỉ thuộc về duy nhất mình cô thôi, nhưng
sau này sẽ không phải vậy nữa rồi.
Bỗng nhiên một cảm giác hoang mang, hoảng hốt trào
dâng trong lòng cô.
Mạc Hướng Vãn loạng chà loạng chạng đi về phòng mình,
bật đèn lên, nhận thấy phía đầu giường có một tờ giấy với mấy chữ xiên xiên vẹo
vẹo: “Mẹ ơi, con sẽ mãi mãi nghe theo lời mẹ.”
Cô đưa tờ giấy đặt trước ngực mình, cảm thấy vô cùng
ấm áp và ngọt ngào.
Chữ viết của Mạc Phi vuông vắn, vững chãi, nhưng lại
chẳng thể viết thành một hàng ngay ngắn. Cô giáo Cát thường bảo thằng bé quá
đỗi hiếu động, nghịch ngợm, không thể nào tập trung vào việc gì. Đứa trẻ này
trời sinh đã như vậy, không bao giờ ngồi im được một chỗ, viết có mấy chữ mà
cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.
Mạc Hướng Vãn cẩn thận cất tờ giấy đó vào ngăn kéo,
nơi chứa rất nhiều những tờ giấy Mạc Phi viết cho cô kể từ khi thằng bé bắt đầu
đi học.
Chữ đầu tiên Mạc Phi viết được là “mẹ”, sau đó thằng
bé cũng học viết chữ “bố”. Cũng không phải là chưa bao giờ thằng bé hỏi về bố.
Vào lúc được năm tuổi, Mạc Phi đã từng hỏi Mạc Hướng Vãn rằng: “Bố con đâu?”
Mạc Hướng Vãn vẫn còn chưa nghĩ ra nên nói với con thế
nào thì nó đã nhanh mồm nhanh miệng tự trả lời: “Mẹ ơi, có phải mẹ với bố đã ly
hôn không? Bố mẹ bạn Tiểu Lệ cũng ly hôn rồi đấy.”
Mạc Hướng Vãn không nói gì, bất đắc dĩ phải mặc nhận
như vậy.
Cô thầm nghĩ, chuyện này chẳng thể nào che đậy mãi
được, kiểu gì cũng phải nói cho thằng bé biết khi nó trưởng thành. Đích thực,
cô đang tự lừa dối mình! May mà Mạc Phi chín chắn rất sớm, đến khi lên sáu, bảy
tuổi đã không hề hỏi thêm bất cứ câu nào về bố nữa.
Mạc Hướng Vãn vẫn chẳng thể nào xem Mạc Bắc mà cô gặp
ngày hôm qua, hay Mace của chín năm trước chính là bố của Mạc Phi được. Chỉ có
đôi nam nữ thật sự yêu thương nhau, thành gia lập thất rồi sinh con đẻ cái thì
mới có thể trở thành bố mẹ một cách danh chính ngôn thuận. Còn Mạc Phi trong
mối quan hệ giữa bố mẹ nó chỉ là một thứ bất ngờ phát sinh trong một “giao dịch
mua bán”, coi như Mace đã “mua một tặng một” mà thôi.
Mạc Hướng Vãn suy nghĩ đến mức đau cả đầu, cô liền kéo
chăn trùm lên người rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, một bàn tay bé nhỏ, ấm áp đặt lên
trán Mạc Hướng Vãn, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngay lập tức nhìn thấy khuôn
mặt xinh xắn của Mạc Phi với biểu cảm nghiêm túc, chân thành, hình như đang
chăm chú ngồi chờ cô tỉnh dậy.
Mạc Hướng Vãn ngồi dậy hỏi con: “Con lại sao thế hả?
Hôm nay tự nhiên ngoan thế, không ngủ nướng nữa?”
Mạc Phi gật gật đầu như thể mình là một người lớn vậy.
Sau đó, cậu bé dõng dạc nói một tràng, suýt nữa khiến cho Mạc Hướng Vãn ngã từ
trên giường xuống đất.
Mạc Phi nói: “Mẹ ơi, con đã suy nghĩ suốt đêm qua. Con
thấy mẹ làm việc nhà quá đỗi vất vả, cực nhọc. Như thế này đi, mẹ hãy chọn một
người bạn trai, sau đó có thể bảo chú ấy làm việc nhà cho mẹ, thế là mẹ sẽ
không phải vất vả nữa. Ở nhà mấy người bạn học của con, việc nhà đều do người
đàn ông gánh vác, mẹ các bạn ấy chỉ cần ngồi trên sô pha chỉ huy thôi. Mẹ ơi,
con đề nghị mẹ nên tìm một người bạn trai là người Thượng Hải. Cô giáo Cát nói
rằng, cả nước này chỉ có mỗi đàn ông Thượng Hải là chịu làm việc nhà cùng bà xã
mà thôi.”
Mạc Hướng Vãn nhìn con mình đầy kinh ngạc.
Mạc Phi còn cau chặt đôi mày lại, tỏ vẻ đã suy nghĩ kỹ
lưỡng lắm rồi.
Mạc Hướng Vãn bỗng bật cười xoa đầu con: “Sau này khi
con lớn rồi, không phải cũng trở thành người đàn ông trong nhà sao? Như vậy con
cũng có thể giúp mẹ làm việc nhà mà.”
Mạc Phi tiếp tục nghiêm túc suy ngẫm về vấn đề này,
rồi trả lời: “Vậy thì đến lúc đó, chúng ta sẽ đuổi chú ấy ra khỏi nhà, con sẽ
giúp mẹ làm việc nhà cũng được.”
Mạc Hướng Vãn cười quặn cả ruột, nhìn Mạc Phi càng
ngày càng cau chặt đôi mày hơn, sau đó nghiêm nghị nói với cô: “Mẹ ơi, con đang
thảo luận nghiêm túc với mẹ, mẹ đừng có cười nhạo con.”
Thôi xong, đứa trẻ này đã chín chắn sớm quá đến mức tư
duy của cô cũng không theo kịp nữa.
Đến tận khi đưa Mạc Phi tới trường học, trên đường đến
công ty, mặt của Mạc Hướng Vãn vẫn tươi tắn như hoa xuân.
Mấy lời nói của Mạc Phi có hai điểm quan trọng: Thứ
nhất, cậu bé biết quan tâm đến mẹ nên đã yêu cầu mẹ đi tìm người yêu mới. Thứ
hai, cậu bé đã quan sát và biết được vai trò của người bố trong những gia đình
khác.
Con trai khi biết quan tâm thì cũng chẳng kém gì con
gái cả.
Mạc Hướng Vãn thật sự nhận thấy, có một cậu con trai
thế này, thì có hay không có người chồng trong gia đình cũng chẳng phải là vấn
đề quan trọng.
Cô đến công ty, sau đó đến Bộ phận Nhân sự kiểm tra
các ngày phép trong năm. Năm nay, cô vẫn còn một ngày phép, cô có thể sắp xếp
đưa Mạc Phi đi leo núi, câu cá. Công việc chỉ là một phần của cuộc sống thôi
mà.
Cô đã hoàn toàn quên mất câu này là do Mạc Bắc nói.
Trâu Nam nhìn thấy tâm trạng Mạc Hướng Vãn không tệ,
liền nói đùa một câu: “Hôm nay, tất cả lãnh đạo cấp cao trong công ty đều thẫn
thờ mệt mỏi, chỉ có mình chị là tinh thần phấn chấn, vui vẻ lạ thường.”
Mạc Hướng Vãn sờ lên mặt mình và nói: “Hôm qua, hai
giờ đêm chị mới ngủ đấy.”
Trâu Nam cười: “Tâm trạng tốt quả nhiên là khác
thường, hay là chị có chuyện gì vui?”
Đôi mắt Trâu Nam mang chút nghi ngờ, Mạc Hướng Vãn bật
cười đuổi khéo: “Mau đi chỉnh lý, sắp xếp lại hết hợp đồng trong năm nay đi.
Sang tháng chúng ta phải hợp tác cùng Bộ phận Pháp vụ soạn thảo các bản hợp
đồng tương tự đó.”
Trâu Nam hoàn toàn mất hứng: “Mary, tại sao chị không
tạo nên chút xì căng đan cho cuộc sống của mình chứ?”
Mạc Hướng Vãn bắt đầu sắp xếp lại hồ sơ trên bàn mình
trả lời: “Tôi già rồi, không còn sức khỏe dồi dào như mấy cô cậu thanh niên
ngoài kia nữa.”
Trâu Nam bật cười rồi đưa một bản hợp đồng qua: “Đây
là hồ sơ Ban Nhân sự chuyển sang cho chúng ta, tuần sau nhân viên mới sẽ đến ra
mắt công ty.”
Mạc Hướng Vãn cầm lấy rồi xem qua: “Mai Phạm Phạm, nữ,
hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp Trường Điện ảnh Bắc Kinh”. Cô liền hỏi: “Không có
ảnh chân dung sao?”
“Judy không cung cấp, nói rằng sẽ trực tiếp đưa người
tới gặp.” Sau đó Trâu Nam liền hạ thấp giọng nói với Mạc Hướng Vãn: “Nghe nói,
cô ấy chính là sát thủ vô địch của Trường Điện ảnh Bắc Kinh đấy.”
Mạc Hướng Vãn liếc mắt lườm Trâu Nam: “Được rồi, mau
đi làm việc của em đi.”
Một lúc sau, điện thoại nội bộ đổ chuông, Trâu Nam
liền chuyển máy cho cô. Vu Chính ở đầu dây bên kia nói: “Mary, về việc hợp
đồng, em hãy hợp tác cùng với Hứa Hoài Mẫn ở Bộ phận Pháp vụ và mấy đồng nghiệp
bên Bộ phận Nhân sự, hôm nay nộp cho anh bản tiến độ dự kiến nhé. Tháng sau
chúng ta sẽ ký hợp đồng với một số người mới, anh hy vọng lúc đó sẽ có mẫu hợp
đồng mới.”
Mạc Hướng Vãn lặng đi giây lát rồi đáp một tiếng:
“Vâng.”
Trâu Nam đứng cạnh nghe thấy thế liền nói: “Việc này
từ trước đến nay đều do người bên Phòng Pháp vụ lo, liên quan gì đến chúng ta?”
Mạc Hướng Vãn xua xua tay, ra hiệu Trâu Nam không nói
thêm nữa. Mạc Hướng Vãn trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, sau đó liền gọi điện đến
cho Hứa Hoài Mẫn bên bộ phận Pháp vụ. Hứa Hoài Mẫn nói: “Tuần sau, tôi còn phải
đi thương lượng cùng với mấy người bên văn phòng luật sư, còn về chuyện bên
Phòng Nhân sự có bận hay không thì tôi không biết được. Dù sao đi nữa thì thời
gian biểu của tôi đã chắc chắn như thế rồi.”
Mạc Hướng Vãn chỉ còn biết thở dài thườn thượt, đây
mới chính là vấn đề cần giải quyết.
Cô lại gọi điện cho Giám đốc Bộ phận Nhân sự Trương
Bân. Vừa nghe xong, Trương Bân đã hét lên: “Đang đùa tôi sao? Sang tuần tôi còn
phải giải quyết bao nhiêu là công việc? Lại còn phải cùng Tống Khiêm tới thăm
sinh viên ở các trường nghệ thuật nữa.”
Hai con người này không hợp nhau, từ trước đến nay đều
như Sao hỏa với Địa cầu vậy.
Hứa Hoài Mẫn xuất thân từ Phòng Công tố của thành phố,
cấp trên tiền nhiệm chính là nhạc phụ của Vu Chính. Trương Bân thì cùng lúc rút
ra khỏi Đài truyền hình với Vu Chính. Trước kia, Trương Bân chưa quen lắm với
công việc ở Phòng Nhân sự, bị Hứa Hoài Mẫn “giày vò” không biết bao lần về vấn
đề bản thảo hợp đồng với các nghệ sỹ rồi.
Tất cả những việc này Mạc Hướng Vãn đều biết cả. Cô
nhẹ nhàng, mềm mỏng nói với Trương Bân: “Giám đốc đại nhân, người mới gia nhập
công ty cũng phải ký hợp đồng đúng không nào? Nếu như không có mẫu hợp đồng
mới, dùng lại các bản hợp đồng trước kia có phải là rất bất tiện không?”
Cô nói thêm vài câu nữa, Trương Bân coi như đồng ý.
Mạc Hướng Vãn thở phào cúp máy, đúng lúc ấy Quản Huyền gọi điện tới, cô liền
hỏi trước: “Chị không sao đấy chứ?”
“Em cứ coi như tối qua chị đang hát bản tình ca buồn
đi.”
Mạc Hướng Vãn cũng yên tâm hơn phần nào, cô hỏi tiếp:
“Vậy chị đã nói với anh ấy chưa?”
“Bọn chị không cần phải nói chuyện gì với nhau hết, đã
yêu đương bao nhiêu năm rồi chứ?” Quản Huyền thở dài. “Tiểu cô nương, giống như
em cũng rất hay vui, buồn một cách dứt điểm, gọn gàng.”
Mạc Hướng Vãn đành phải chuyển sang đề tài khác: “Công
việc của em đang phiền phức lắm đây.”
Quản Huyền cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề, lại còn
đoán trúng phóc phiền phức tại đâu: “Anh ấy lại coi em là vạn năng để sai khiến
sao? Em đúng là đá phát sáng, đặt đâu là phát sáng ở đấy.”
Mạc Hướng Vãn bất đắc dĩ đành phải chuyển sang một đề
tài khác nữa. “Được rồi, đá phát sáng này sẽ mời chị dùng bữa.”
Quản Huyền lập tức vui vẻ trở lại: “Dùng bữa thì chị
rất vui sướng, tiền bạc của em có vẻ dư dả quá nhỉ? Gần đây, chị ăn ngon miệng,
nên đi ăn buffet tuyệt đối không thiệt đâu.”
“Nhưng em thì thiệt to rồi”. Mạc Hướng Vãn bật cười.
Cứ như vậy hai người tán gẫu với nhau một lúc rồi mới
cúp máy.
Đến buổi chiều, Mạc Hướng Vãn dặn dò Trâu Nam đi mua
mấy suất trà chiều của hãng Ichido, sau đó cô đích thân mang tới phòng làm việc
của Hứa Hoài Mẫn. Hứa Hoài Mẫn vốn thích đồ ngọt, nên cô mua thêm hai miếng
bánh ngọt vị dâu, hai người ngồi túm lại vừa ăn vừa buôn chuyện đầy hứng thú.
Đúng lúc ấy bỗng có người gõ cửa, Mạc Hướng Vãn tưởng
rằng đó là trợ lý của Hứa Hoài Mẫn nên vừa mút đầu ngón tay vừa quay người lại.
Người đứng ngoài cửa không ngờ lại chính là Mạc Bắc. Anh cười hỏi: “Ây dô,
không làm phiền bữa trà chiều của hai người chứ?”rồi đưa mắt nhìn Mạc Hướng
Vãn, khiến cô vội vàng rút ngón tay ra khỏi miệng.
Hứa Hoài Mẫn lại khá thân với Mạc Bắc, có lẽ do xuất
thân từ cùng một ngành, cô liền lên tiếng chào: “Mạc thiếu gia, cơn gió nào đã
đưa rồng tới thăm tôm thế này?”
Sau lưng Mạc Bắc còn có một cô gái, trông dáng vẻ mọt
sách, trên tay ôm một chồng tài liệu.
“Đưa cô trợ lý đến chỗ Vu lão đại của hai người. Chị
Hứa, sau này nghe theo sự sai khiến của chị đó.”
Hứa Hoài Mẫn mỉm cười tươi tắn: “Tôi nào dám chứ? Tuần
sau, tôi còn phải đích thân đến chỗ cậu cơ mà. Không ngờ cậu lại đưa người tới
đây trước, đúng là làm phiền cậu quá!”
Mạc Bắc đang hàn huyên cùng Hứa Hoài Mẫn, bỗng nhiên
quay sang chỉ vào bên mép của Mạc Hướng Vãn. Cô nhanh chóng hiểu ý, tỏ ra
ngượng ngùng, liền dùng tay lau đi mấy lần liền. Thế nhưng Mạc Bắc lại điềm
nhiên mở lời nói tiếp: “Không phải, ở phía bên trái cơ.”
Mạc Hướng Vãn hoàn toàn sụp đổ, ho nhẹ một tiếng, bày
tỏ sự bất mãn. Tại sao con người này lại cứ thích lo chuyện bao đồng y như chị
Quản Huyền vậy chứ, giả vờ không nhìn thấy thì chết hay sao?
Hứa Hoài Mẫn thấy được cảnh này liền nói đùa: “Mạc
thiếu gia, cậu đừng có bắt nạt Giám đốc Mạc của bên tôi đấy.”
Mạc Bắc cũng bật cười nói: “Tôi đâu có? Người dưới
trướng của Vu lão tứ, tôi nào dám làm thế chứ?”
Vừa nghe dứt câu, mặt Mạc Hướng Vãn đã đanh lại, Mạc
Bắc thấy vậy nên lập tức bổ sung: “Ở đây là địa bàn của các chị, tôi nào dám
động thổ trên đầu thái tuế chứ?”
Bất ngờ là anh lại hiểu được điều cấm kỵ của cô.
Nói thực, làm việc trong ngành giải trí, bất cứ thông
tin nào cũng có khả năng dính dáng đến bản thân, điều đó cũng là chuyện thông
thường. Mạc Hướng Vãn trông rất xinh đẹp, dù cho cách ăn vận trang điểm già dặn
đến mức nào cũng chẳng thể che đi được vẻ đẹp vốn có. Cô tuổi còn trẻ lại được
Vu Chính cất nhắc lên vị trí như ngày hôm nay, nên thường bị người ta chú ý
tới, biết bao lời đồn thổi, xì xào đến nay vẫn chưa dứt.
May là con người cô trầm lặng, không thích khoa
trương, tính tình lại hòa nhã, thân thiện, nên dần dần thông tin này cũng lắng
xuống.
Những lời nói tương tự như câu của Mạc Bắc, cô đã nghe
rất nhiều, nhưng thốt ra từ chính miệng anh khiến cô vô cùng bực bội, tức giận.
Lúc này, cô hoàn toàn không cần biết anh vô tâm hay hữu ý, bất giác liếc mắt
lườm anh một cái.
Mạc Bắc lặng người đi, lúc nãy anh nhận ra mình đã lỡ
lời và chữa cháy kịp thời, vậy mà Mạc Hướng Vãn vẫn chẳng buồn nể mặt. Anh ngần
ngại, chẳng dám nói chuyện với cô nữa.
May mà Hứa Hoài Mẫn đã lên tiếng tiếp lời, tiễn chân
Mạc Bắc rồi quay đầu nói với Mạc Hướng Vãn: “Nhạc phụ của Vu tổng là chiến hữu
cùng với bố cậu ấy, lần này được Vu tổng đặc biệt mời qua đây. Bình thường cậu
ấy không bao giờ nhận các vụ trong ngành giải trí, nhưng lần này phá lệ giúp
đỡ, phái người tới đây lập hợp đồng cùng chúng ta, phải giữ thể diện cho cậu ấy
đôi chút.”
Thì ra anh có thân phận như vậy!
Mạc Hướng Vãn bỗng nhớ ra lần trước anh xuất hiện cùng
với đạo diễn Thái, liền cất lời hỏi: “Lần trước, không phải anh ấy giúp đạo
diễn Thái theo kiện hay sao?”
Hứa Hoài Mẫn liền trả lời: “Đúng vậy, hai diễn viên
quần chúng ở chỗ đạo diễn mũi dài đều là tân binh, cho nên cũng phải quen biết
trên dưới đôi chút mới xử lý được.”
Mạc Hướng Vãn buột miệng: “Vậy thì luật sư Mạc cũng
quản lý rộng đấy chứ!”
T¬T
Mấy tuần tiếp theo đó, số lần Mạc Hướng Vãn và vị luật
sư Mạc Bắc kia gặp mặt nhiều lên nhanh chóng và không hề nằm ngoài dự đoán. Vì
chuyện hợp đồng mà cô, Hứa Hoài Mẫn với Trương Bân đã mấy lần phải đích thân
sang văn phòng luật sư của anh.
Hiệu suất làm việc của Mạc Bắc rất cao, nhanh chóng
lập nên những điều khoản đâu ra đấy, sau khi trao đổi cùng với bên Kỳ Lệ, liền
giao cho trợ lý lập những nội dung cụ thể hơn, tất cả chỉ mất có năm ngày làm
việc. Cả Trương Bân và Hứa Hoài Mẫn đều tỏ ra vô cùng hài lòng.
Lần duyệt hợp đồng cuối, Mạc Hướng Vãn và Trương Bân
hợp tác tiến hành công tác chỉnh sửa sau cùng.
Ngày hôm đó, cô trợ lý quản lý sự vụ bên Kỳ Lệ dẫn hai
người vào phòng làm việc của Mạc Bắc. Vừa bước vào, Mạc Hướng Vãn liền đưa mắt
liếc qua, vừa hay nhìn thấy cửa sổ MSN của Mạc Bắc, chữ trên đó sặc sỡ bảy sắc
cầu vồng, nhìn đến hoa cả mắt.
Anh quay đầu lại, chào hỏi hai người một cách niềm nở
và lịch sự. Mạc Hướng Vãn liền lên tiếng: “Luật sư Mạc đúng là rất biết cách
theo kịp thời đại.”
Mạc Bắc nâng cặp kính lên rồi đáp: “Để cô phải cười
chê rồi, công việc hàng ngày của chúng tôi rất tẻ nhạt, buồn chán, đành phải
theo kịp thời đại để thư thái đầu óc mà thôi.”
Nói xong, anh liền mỉm cười tươi rói nhìn cô, nụ cười
vô cùng lương thiện, hiền hậu, khiến Mạc Hướng Vãn bất giác cảm thấy mình đúng
là tiểu nhân.
Hôm nay hình như Mạc Bắc đã có hẹn. Anh cầm bản hợp
đồng liệt ra vài điểm cơ bản rồi vội vã đi trước, những công việc còn lại đều
được giao cho cô trợ lý.
Có lẽ hàng ngày tính cách của anh rất hòa nhã, vậy nên
ngay cả cô trợ lý cũng trêu chọc anh: “Anh Mạc, chúc anh có một cuộc hẹn hò
ngọt ngào.”
Mạc Bắc mỉm cười.
Trương Bân nghe thấy vậy liền nói: “Thảo nào mà đi còn
nhanh hơn cả thỏ, thì ra là đi gặp bạn gái.”
Đúng lúc Chủ nhiệm Giang, Giám đốc văn phòng luật sư
xuất hiện, ông là tiền bối của Mạc Bắc, lại quen biết Trương Bân nên khi nghe thấy
câu này cũng tiếp lời: “Có rồi thì tốt quá, một năm cậu ta đi xem mặt đến mấy
lần liền, yêu cầu rất cao, không hiểu là đang muốn ngắm ai đây? Mẹ cậu ta lo
lắng đến mức suýt chút nữa đăng ký cho cậu ta lên chương trìnhHẹn
gặp chiều thứ Bảy đấy. Lần trước, một lãnh
đạo trong Bộ phận Tuyên truyền giới thiệu con gái rượu cho cậu ta, tôi đích
thân làm ông mai. Cậu ta đi xem vở kịch Giselle cùng
người ta, rồi ngủ gật giữa trận, làm cho cô gái tức điên người.”
Trương Bân tiếp tục nói thêm: “Đúng thế mà, bây giờ
các thanh niên trai gái đô thành có điều kiện đôi chút muốn làm bạn thông
thường đã khó lắm rồi ấy chứ.”
Chủ nhiệm Giang đưa mắt sang nhìn Mạc Hướng Vãn rồi
cười tít mắt nói: “Tiểu Mạc, thấy cháu ở Kỳ Lệ mấy năm nay rồi, nhưng chưa từng
thấy bạn trai của cháu, đợi hôm nào chú Giang giới thiệu cho cháu một anh nhé!”
Nghe thấy vậy, Mạc Hướng Vãn mồ hôi nhễ nhại, Trương
Bân liền nhanh trí giải vây cho cô: “Chú Giang mắt mũi thế nào ấy, con trai của
Tiểu Mạc đã học tiểu học rồi đấy.”
Chủ nhiệm Giang đưa mắt sang nhìn, thấy Mạc Hướng Vãn
tuổi vẫn còn trẻ, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng ông nhanh chóng che giấu
đi: “Con trai à? Tiểu Mạc cháu đúng là có phúc khí.”
Mạc Hướng Vãn miễn cưỡng mỉm cười rồi nói: “Vẫn phải
cảm ơn chú đã quan tâm đến cháu.”
Trên đường về công ty, Mạc Hướng Vãn nhắm mắt dưỡng
thần, không nói câu nào với Trương Bân. Lúc mới vào Kỳ Lệ làm việc, mọi người
đều không biết cô đã có đứa con trai. Có một lần Mạc Phi bị sốt, cô vội vã xin
nghỉ phép, đến Bộ phận Nhân sự lấy mẫu Đơn xin nghỉ. Mấy cô quản lý việc nghỉ
phép hỏi vài câu, cô chỉ trả lời qua loa, thế mà ngày hôm sau nó đã trở thành
một bí mật mà cả công ty ai cũng biết.
Sự tàn nhẫn của con người thường được biểu hiện trong
những việc rất nhỏ nhặt. Bản thân cô trình độ học vấn thấp, tuổi còn trẻ, lại
có một đứa con trai không rõ bố là ai, thêm vào đó còn nhận được sự cất nhắc
của ông chủ, người khác không muốn nghĩ lệch đi cũng khó. Nhưng suy nghĩ lệch
lạc chỉ để trong bụng thì không sao, còn nếu đã nói dõng dạc ra ngoài rồi thì
rõ ràng đó là một thái độ tàn nhẫn.
Trương Bân có thể dùng cách khác để giải vây cho cô,
tuy nhiên anh ta đã không làm vậy.
Vụ việc lần này, Mạc Hướng Vãn đành nuốt giận vào
trong bụng, mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng cô vẫn bắt ép bản thân phải mở mắt
ra, bắt đầu thảo luận điềm đạm với Trương Bân về bản hợp đồng được sửa chữa lần
này.
T¬T
Mai Phạm Phạm đến Kỳ Lệ ra mắt vào đầu tháng Năm.
Nếu như Mạc Hướng Vãn không nhầm thì cô cũng gặp Phạm
Mỹ vào đầu tháng Năm, lúc cô mười sáu tuổi.
Vu Chính đưa Mai Phạm Phạm đến văn phòng, chào hỏi
từng đồng nghiệp trong công ty.
Trâu Nam thì thầm: “Thật quá là long trọng.”
Đích thực là long trọng rồi, bởi vì theo sau Mai Phạm
Phạm chính là ông đạo diễn lớn thế hệ thứ năm mà câu nói quen thuộc thường ngày
là “Hiến thân vì nghệ thuật chứ không phải vì cơm áo gạo tiền”. Năm ngoái, mới
lần đầu tham dự Liên hoan phim Cannes, suýt chút nữa là đạt giải Cành Cọ Vàng.
Ông đạo diễn này trông rất khiêm nhường, giản dị, nên
bộ quần áo hàng hiệu ông đang mặc vô tình biến thành áo công nhân, còn cô nàng
Mai Phạm Phạm đứng bên cạnh ông thì vô cùng xinh đẹp, khiến bộ quần áo bình
thường trên người cô chẳng khác gì hàng hiệu đẳng cấp quốc tế.
Mai Phạm Phạm đưa mắt nhìn lướt qua, trông thấy Mạc
Hướng Vãn, cô liền gật đầu mỉm cười. Lông mi của cô còn dài hơn cả Mạc Hướng
Vãn, hình như cô ta đang đeo kính áp tròng thời trang, vừa mỉm cười đã đủ làm
người đối diện ngây ngất, đắm say.
Lúc bắt tay với Mạc Hướng Vãn, Mai Phạm Phạm liền nói:
“Mong rằng cô sẽ quan tâm nhiều đến tôi”. Giọng nói nhẹ nhàng, lễ phép, rất có
chừng mực. Cúi đầu xuống, Mạc Hướng Vãn nhìn thấy những đường nét gợi cảm ẩn
dưới lớp trang phục của Mai Phạm Phạm. Đó là những đường cong mà trước đây cô
đã từng có, nó quyến rũ đến mức tất cả mấy người đàn ông trong phòng nhìn vào
đều phải nóng bừng cả người, rạo rực không yên.
Ông đạo diễn lớn kia liền nói với Vu Chính: “Tôi giao
cho cậu đấy, nên nhớ là cô ấy chỉ nhận quảng cáo do 4A giới thiệu thôi, tuyệt
đối không tham gia các chương trình của những đài từ tầm tỉnh trở xuống, những
chương trình chán ngắt càng ít tham gia càng tốt.”
Vu Chính cười nói: “Đây là chuyện chỉ cần một câu nói
của ngài là xong thôi mà.”
Trâu Nam liền thủ thỉ bên tai Mạc Hướng Vãn: “Cô ấy đã
làm phẫu thuật gọt cằm đấy.”
Điều này, Mạc Hướng Vãn biết rõ hơn ai hết.
Ngay tối hôm đó, Mạc Hướng Vãn cùng với mấy đồng
nghiệp bên Bộ phận Kế hoạch đã thiết kế một buổi ra mắt báo chí long trọng tại
tòa nhà cao nhất Trung Hoa hiện nay, mọi người đến đó tham dự, đúng là vô cùng
hoành tráng.
Cuộc họp báo lần này mời hơn một trăm phóng viên trong
và ngoài nước, ngay cả phong bì cũng tăng gấp đôi so với mức thông thường. Mai
Phạm Phạm, đạo diễn lớn và Vu Chính mặt cười tươi như hoa ký kết hợp đồng, sau
đó là tiệc chiêu đãi. Ngay trước mặt các phóng viên báo đài, Mai Phạm Phạm đích
thân múc một bát canh gà hầm nổi tiếng cho vị đạo diễn lớn, trong đó còn đặt cả
một chiếc cánh gà ngon lành, cô nói: “Gần đây, ngài đã vất vả rồi, mời dùng
canh bồi bổ lại sức khỏe ạ.”
Ngày hôm sau, tất cả các phóng viên đều viết rằng: “Hy
vọng đạo diễn lớn “không hiến thân vì đồng tiền bát gạo” thật sự tìm được một
tình yêu chân thành.”
Không ngờ phóng viên báo đài cũng có một lần ngây thơ
đến thế.
T¬T
Mạc Hướng Vãn vẫn chưa hề nói chuyện trực tiếp với Mai
Phạm Phạm, chỉ nghe thấy Trâu Nam và mấy đồng nghiệp khác bàn tán lúc rảnh rỗi
rằng: “Cô ấy làm sao có thể là dân 8X được? Chẳng hiểu là đã tiêm mấy mũi làm
trắng da rồi?”. Nghe xong, cô chỉ mỉm cười cho qua chuyện.
Đời người có biết bao nhiêu bất ngờ, cũng giống như cô
gần đây gặp lại được những con người này. Những năm tháng đã xa vời bỗng nhiên
lại hiển hiện trong đầu.
Mạc Hướng Vãn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, may mà công
việc gần đây cũng khá thuận lợi. Đĩa hát mới phát hành của Lâm Tương với bài
hát chủ đạo Yêu cả nỗi đau mà anh để lại, cảm
động đến mức khiến người nghe phải rưng rưng nước mắt.
Có người còn bình luận trên diễn đàn rằng: “Làm gì có
người phụ nữ nào lại đáng thương đến thế chứ?” Thế nhưng, câu nói này vẫn chẳng
thể ngăn cản bài hát làm mưa làm gió trên các bảng xếp hạng âm nhạc của Đài
truyền hình.
La Phong cũng đã mấy lần thông qua các chương trình
phỏng vấn của Đài truyền hình gửi lời chúc phúc đến cô bạn gái cũ.
Mọi sóng gió trong làng giải trí đều giả giả thật
thật, thật thật giả giả như vậy, một cơ duyên hoàn toàn có thể thay đổi mọi khó
khăn. Số lượng đĩa hát bán ra của Lâm Tương vô cùng tốt. Vì vậy, cô ấy đã mời
Chu Địch Thần, Mạc Hướng Vãn, Tống Khiêm và Trâu Nam dùng bữa tại Phúc Lâm Môn.
Trong bữa ăn, Chu Địch Thần không ngớt lời khen ngợi:
“Đầu óc ngô nghê của em cuối cùng cũng đã được khai thông rồi đấy!”
Tống Khiêm kính Mạc Hướng Vãn một ly rồi nói: “Hợp tác
vui vẻ.”
Từ trước đến nay trên chiếu rượu, Mạc Hướng Vãn đều
luôn hào sảng, sau khi cạn hết ly rượu, cô liền nói: “Đều là đồng nghiệp, phải
hợp tác vui vẻ, nói chuyện hợp cạ mới ổn chứ!”
Cô uống hơi nhiều, đầu tóc rối bù, Tống Khiêm nhìn cô
mấy lần liền, cuối cùng không nhịn được, bật cười chỉ vào tai của cô. Cô ngượng
ngùng chỉnh lại đầu tóc, thầm nghĩ: Hôm nay có vẻ Tống Khiêm để mắt đến cô
nhiều hơn bình thường.
Giọng nói của Tống Khiêm cũng dịu dàng và ngọt ngào
hơn mọi khi: “Em về nhà còn phải chăm sóc con nhỏ, nên uống ít thôi.”
Chu Địch Thần đang đầy hứng thú: “Hôm nay, mọi người
phải vui hết mình, không cho phép ai được rút lui giữa đường cả. Mary, cô có
thể tạm thời đặt con trai sang một bên được không? Tuổi còn trẻ vậy mà đã bị
con cái chiếm hết thời gian rảnh rỗi rồi, còn gì thê thảm hơn chứ?”
Trâu Nam và Lâm Tương khoác tay mỗi người một bên nhất
định muốn cô phải cùng đi vui vẻ một chầu. Tống Khiêm nhìn cô mỉm cười đầy áy
náy, bày tỏ rằng bản thân anh cũng chẳng còn cách nào khác cả.
Mạc Hướng Vãn đành phải gọi điện về nhà cho Mạc Phi,
dặn dò đi dặn dò lại đến mức Mạc Phi cũng bực bội nói: “Mẹ ơi, mẹ còn trẻ mà,
muốn đi chơi thì đi cho tưng bừng, không phải lo lắng cho con đâu.”
Mạc Hướng Vãn ôm điện thoại trên tay ngây người trong
giây lát, lập tức tưởng tượng ra dáng vẻ giả vờ người lớn trầm tư suy nghĩ của
thằng bé và không nhịn được cười, nhưng cô vẫn giữ giọng nói nghiêm nghị: “Con
mau chóng hoàn thành bài tập, sau đó thì đi ngủ đúng giờ. Về nhà mẹ sẽ kiểm tra
bài tập của con đấy.”
Vừa nói xong, cô đã bị Lâm Tương và Trâu Nam lôi vào
phòng vệ sinh trang điểm.
Bọn họ đến quán bar trên đường Hằng Sơn vào tầm chín
giờ hơn. Đây là nơi mà các nhân vật trong làng giải trí thường lui tới, Lâm
Tương và Trâu Nam vừa vào vũ trường đã bắt đầu nhảy nhót.
“Tối nay, chúng ta hãy thư giãn hết mình nhé!” Tống
Khiêm cố gào lên trong tiếng nhạc.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, đánh vào lòng người,
khiến ai cũng ngứa ngáy chân tay. Mạc Hướng Vãn đã luôn cố tránh những tiết tấu
đầy cuốn hút ấy, lảng tránh tới mức gần như quên lãng.
Thế nhưng Chu Địch Thần lại lôi cô đi, một lần nữa lại
“vấp” vào đó.
Trâu Nam nhảy lại gần phía Mạc Hướng Vãn, dường như
đang muốn bảo vệ “lão đại” của mình. Có điều, chỉ mấy phút sau, cô nhanh chóng
nhận ra rằng, kỹ thuật nhảy của sếp thậm chí còn quyến rũ, gợi cảm và đẹp mắt
hơn cả Lâm Tương, một người vốn giỏi nhảy nhót. Ngay cả Tống Khiêm và Chu Địch
Thần cũng hứng khởi nhảy vòng quanh Mạc Hướng Vãn.
Đây là cảnh tượng quen thuộc của rất nhiều năm về
trước, lúc này lặp lại lần nữa, Mạc Hướng Vãn hoàn toàn làm chủ được mình trong
âm nhạc. Có nhiều chuyện chẳng dễ dàng gì che giấu, đây lại là dấu vết của dĩ
vãng, nên khó lòng mà xóa sạch hoàn toàn.
Sau một vài phút, Mạc Hướng Vãn liền cảm thấy hối hận,
lập tức ngưng lại. Trâu Nam đưa ánh mắt lo lắng quay sang hỏi: “Lão đại, chị
sao thế?”
“Chóng mặt quá.”
Cô chẳng thèm quay đầu, nhanh chóng rời khỏi sàn nhảy,
đến ngồi bên quầy bar, gọi một cốc nước cam. Cậu bartender liền lên tiếng: “Mỹ
nữ có muốn một ly “Tiên lượn rừng xanh” không?”
Màu sắc kỳ diệu của ly rượu mạnh sau khi được lắc đều
khiến cho người ta vô cùng say đắm. Nhiều năm trước, cô đã từng cho viên thuốc
nhỏ màu trắng vào thứ rượu màu này, lặng ngắm nó dần hòa tan vào thứ dung dịch
đầy mê hoặc. Khó khăn lắm cô mới thoát ra được khỏi cảm bẫy chết người đó.
Mạc Hướng Vãn nhìn cậu bartender lắc lắc đầu. Cậu ta
nhún vai chán nản nói: “Mỹ nữ từ chối mỹ tửu, thất quá đáng tiếc!”
Mạc Hướng Vãn mỉm cười đầy hối tiếc và nhìn thấy nụ
cười của mình in lại trên chiếc ly thủy tinh vẫn quyến rũ như thuở nào, dường
như sau từng ấy năm vẫn chưa có gì thay đổi.
Tối nay cô đã tự buông thả bản thân, tại sao có thể để
cho Lâm Tương và Trâu Nam tùy tiện buông xõa mái tóc mình xuống, tô vẽ màu mắt
đậm như vậy, son môi gợi cảm quyến rũ đến thế này chứ?
Như vậy chẳng tốt chút nào, cô phải mau chóng quay về
nhà thôi.
Đúng lúc cô đang chuẩn bị ra về thì bỗng có người bên
cạnh lên tiếng: “Thảo Thảo?”