Đọc truyện Trách Em Thật Quá Xinh – Chương 5
Mạc Bắc đã ngờ ngợ nhận ra bóng dáng cô nữ sinh Thảo
Thảo năm xưa từng ân ái với mình ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Anh thầm lặng quan sát rất lâu rồi mới dám khẳng định
chắc chắn cô chính là Thảo Thảo của năm ấy.
Người phụ nữ này lúc đó búi tóc lại, vầng trán mịn
màng, đeo cặp kính, ẩn giấu đôi lông mi vừa dài vừa dày, khuôn mặt không chút
phấn son, trên người mặc một bộ quần áo thể thao, bởi vì tham gia hoạt động vui
chơi cùng các đồng nghiệp nên nhìn hơi bẩn một chút, dáng vẻ mời rượu mọi người
rất cung kính, nói chuyện đúng mực. Sau đó, đạo diễn Thái còn nói thẳng rằng:
“Tại sao tôi không tìm được một trợ lý đắc lực như vậy chứ? Lãnh đạo vừa liếc mắt
ra hiệu đã hiểu ngay ý.”
La Phong ngồi bên cạnh cũng nói thêm: “Em thấy cô gái
này sẽ luôn cung cúc tận tụy, đến chết mới thôi với Kỳ Lệ đấy.”
Có lẽ, cô đã không còn là Thảo Thảo của năm đó nữa
rồi. Vậy nên, anh không dám mạo muội hỏi han.
Khi lấy xe ở trước khu thể thao, anh bất ngờ nhìn thấy
cô vừa bám vào tường vừa khó khăn lê bước. Anh vội lại gần quan tâm hỏi han đôi
chút, thế nhưng cô lại tránh anh như tránh tà. Từ đó, lần nào gặp nhau cô cũng
đều không nể mặt anh chút nào.
Mạc Bắc cho rằng, tất cả những biểu hiện này rất bình
thường.
Chỉ cần là người muốn quay lại cuộc sống bình thường
thì đều muốn trốn tránh dĩ vãng xưa kia của hai người càng xa càng tốt. Nếu như
không gặp lại Mạc Hướng Vãn, bản thân anh cũng đã quên bẵng mất chuyện hoang
đường mình đã gây ra năm xưa.
Đối với anh, đoạn ký ức đó quả thật chẳng tốt đẹp gì.
Dựa vào những phản ứng của cô cũng có thể thấy, điều đó vô cùng tồi tệ. Về điểm
này, coi như hai người đồng cảm với nhau.
Hai ngày trước, anh với Vu Trực đi uống rượu, Vu Trực
mang theo bạn gái đến gặp anh. Mạc Bắc nhìn thấy hai người họ mặn nồng thắm
thiết liền lém lỉnh hỏi: “Tiểu tử, cậu đã quyết tâm thay đổi trở thành người
thật thà rồi sao?”
Bạn gái Vu Trực ngay tức thì liếc mắt lại, Vu Trực
liền kéo cánh tay của bạn nói: “Mình bảo này, huynh đệ, cậu đừng có hại mình
thế, tháng Mười năm nay mình đã thành tân lang rồi đấy.”
Bạn gái Vu Trực là người Đài Loan, trông hao hao giống
người dẫn chương trình nổi tiếng Đài Loan Hầu Bội Sầm, nhưng chẳng có chút dịu
dàng và thẹn thùng vốn có của người phụ nữ Đài Loan gì cả. Cô liền hỏi Mạc Bắc:
“Anh nói cho em nghe, rốt cuộc Vu Trực đã có bao nhiêu người phụ nữ? Em muốn
biết thật kỹ càng tường tận quá khứ của anh ấy, sau đó còn làm một cái “plan”
để ứng phó.”
Mạc Bắc đánh mắt với Vu Trực, ngầm ý rằng: “Tiểu tử,
cậu được đấy, đã tìm được người bạn gái thật sự để quản lý bản thân.”
Vu Trực toát mồ hồi, khoác tay lên vai anh rồi nói:
“Huynh đệ, mình khó khăn lắm mới dốc toàn sức lực làm nên một chuyện có cống
hiến cho sự nghiệp thống nhất hai bên bờ Hải Hiệp[1], cậu
không được phá vỡ mối quan hệ hòa hảo giữa hai bên đâu đấy.”
[1]
Biên giới giữa Trung Hoa Đại Lục và Đài Loan.
Mạc Bắc cười tủm tỉm: “Bạn bè là con gái thì không ít,
những bạn gái thì không nhiều lắm. Em dâu là người không suy xét quá khứ, ai
dám đảm bảo sau này Vu Trực không tái phạm nữa đâu.”
Điều này đương nhiên chỉ là câu nói đùa thôi, thế
nhưng Vu Trực vẫn cứ nhăn nhó mặt mày: “Chắc chắn về nhà mình phải quỳ trên nền
đá cứng rồi đấy, lại còn là sản phẩm mới ra của King Stone nữa chứ.”
Mạc Bắc tiếp lời: “Được, đã bắt đầu ủng hộ các mặt
hàng xuất xứ từ Đài Loan rồi cơ đấy.”
T¬T
Vu Trực nhiều năm trước là con cái gia đình quan chức
điển hình, cũng tập tọe ma túy, tất cả các món chơi bời lêu lổng, cậu ta đều
thử cả, nên đến quán bar bao gái là chuyện thông thường. Tất nhiên, những
chuyện này đều là giấu giếm mà thôi. Trước đây, có một lần cậu ta phóng chiếc
mô tô đua được cải tiến vào giữa sân nhà, liền bị ông nội đứng ngoài cửa mắng
cho một trận tơi bời.
Lúc đó, Vu Trực còn bĩu môi nói: “Năm thứ ba sau cải
cách lấy được bằng lái mô tô là một việc vinh gia diệu tổ đấy, ông nội đúng là
làm mất hết thể diện của gia đình.”
Đại soái Chấn Lâu, Phương Mặc Tiêu ở cùng dãy phố với
Mạc Bắc và Vu Trực từng nói: “Vu Trực, đứa bé này cái tốt không học, chỉ thích
cái xấu, tôi chỉ muốn thay Lão Vu dạy cho nó một bài học mà thôi”. Khi nghe
chuyện này, Vu Trực bật cười: “Ông lão đó mà còn đòi dạy dỗ mình cơ đấy! Cứ lo
dạy Phương Trúc nhà ông trước đi đã?”
Thế nhưng vào năm hai mươi mốt tuổi, Vu Trực đua xe
đâm phải một người trên đường khiến người này gãy xương. Bởi vì nhìn thấy máu
mà cậu ta mới tỉnh ngộ, cải tà quy chính, cuối cùng cũng chịu quay lại học tiếp
cấp ba, cố gắng thi đỗ vào một trường đại học, đến năm thứ hai liền ra nước
ngoài du học cho tới khi tốt nghiệp lấy được bằng thạc sỹ, tiện thể kiếm luôn
một cô bạn gái ở bên kia bờ biển.
Trước năm hai mươi hai tuổi, chuyện xấu xa cuối cùng
mà Vu Trực làm chính là lôi kéo Mạc Bắc tới vũ trường quán bar, lại còn dạy anh
phải làm tình với phụ nữ thế nào nữa.
Hàng ngày, Mạc Bắc và Vu Trực là những người bạn nói
chuyện với nhau rất hợp cạ. Thế nhưng trước năm hai mươi tuổi, Mạc Bắc không
bao giờ cùng Vu Trực làm những chuyện ngỗ nghịch kia. Hai người họ có nhóm bạn
bè riêng biệt, nói theo lời của Vu Trực chính là: “Ngay từ nhỏ, cậu đã phải
lòng tiểu tình nhân thanh mai trúc mã là Điền Tây, cho nên không bao giờ ra
ngoài làm loạn cùng bọn mình.”
T¬T
Vu Trực vừa vuốt tóc cô bạn gái Đài Loan vừa nói:
“Điền Tây quay về rồi đấy, cậu biết chưa? Tháng trước mình tình cờ gặp hai vợ
chồng cô ấy đấy.”
Mạc Bắc nhận được thông tin về bạn gái cũ mà như thể
là người bạn thông thường vậy: “Mình gặp lâu rồi, không biết đứa trẻ trong bụng
cô ấy là trai hay gái nữa, nên mình đã tặng một chiếc khóa vàng rồi.”
“Cậu có làm người xấu cũng chẳng khác gì Tiết Bảo Thoa[2]”. Vu
Trực nói: “Cậu không còn trách cô ấy vì những chuyện bố cô ấy từng làm sao?”
[2]
Nhân vật trong Hồng Lâu Mộng.
“Mình đã từng oán trách cô ấy sao?” Mạc Bắc nhếch
miệng cười.
Vu Trực liền mắng: “Cậu đúng là đồ ngốc, hồi đó mình
còn sợ cậu chạy tới Tĩnh An tự gọt đầu làm hòa thượng cơ đấy.”
T¬T
Mạc Bắc thừa nhận bản thân đã từng là kẻ ngốc nghếch.
Năm đó, bố anh, Mạc Hạo Nhiên đã từng bị giám sát vì
có liên quan đến vụ án tham ô tại một nhà máy cải tổ ở phía Nam, thậm chí còn
suýt ảnh hưởng đến cả tính mạng. Có người còn mượn gió bẻ măng, viết một bức
thư cáo buộc ông thêm một tội danh nữa, người đó chính là bố của Điền Tây.
Lần đầu tiên trong đời, Mạc Bắc tức giận bừng bừng
đứng trước cửa nhà Điền Tây với đôi mắt đỏ lừ. Con người anh từ trước đến này
bản tính hiền hòa, lần này mặt đỏ tía tai, giống như một chú gà chọi, lại còn
khăng khăng đòi phải nhìn thấy máu mới chịu thôi. Việc này khiến Vu Trực, người
từ trước đến nay luôn nông nổi, ngông nghênh cũng phải hoảng hồn, ông nội Vu
Trực ngay tức khắc thúc anh đi ngăn chặn Mạc Bắc cầm dao chém người.
Nhưng trong tay Mạc Bắc không hề cầm dao, anh chỉ có
hai nắm đấm, nắm vào rất chặt. Điền Tây ôm chặt lấy tay anh, nước mắt đầm đìa:
“Tiểu Bắc, gia đình em có lỗi với anh, thật sự có lỗi với anh. Anh đừng làm như
vậy, anh làm như thế này không hay đâu.”
Cô bé Điền Tây này từ nhỏ đã thích thích mặc áo trắng
váy đỏ, suốt ngày lẽo đẽo sau lưng anh, đòi anh phải dạy thêm cho môn Toán.
Thật ra, thành tích học tập của cô vẫn luôn tốt, học kỳ nào cũng đứng ở top ba
của lớp. Cô rất ít khi nuôi tóc dài, chỉ để mái hỉ nhi[3] dài vừa
đủ để lộ ra đôi lông mi vừa dài vừa cong.
[3]
Hỉ Nhi là nhân vật nữ chính trong Bạch Mao Nữ. Tạo hình của nhân
vật này là tóc mái bằng.
Giọng nói của Điền Tây rất nhẹ nhàng, mang theo chút
ngọt ngào thường thấy của con gái bản địa, lại còn biết tỏ ra đáng yêu. Có
điều, cô chỉ nhõng nhẽo, đáng yêu với duy nhất mình anh mà thôi. Lúc nào cũng
Tiểu Bắc này, Tiểu Bắc nọ, mặc dù cô kém anh những hai tuổi.
Tên của hai người ghép lại sẽ là “Tây Bắc”, khi học
cấp ba, cả hai dán một miếng giấy nhỏ ở cửa sổ phòng mình. Mạc Bắc đã viết một
câu ngốc nghếch nhất trong cuộc đời mình rằng: “Một ngày nào đó, hai chúng ta
sẽ cùng nhau trốn tới Tây Bắc rộng lớn”. Không ngờ, mẹ của anh lại đọc được tờ
giấy này, anh liền bị bố đánh cho một trận vì nghĩ rằng đang học theo thói xấu
của Vu Trực.
Trong khi Vu Trực ngày nào cũng rong chơi ở các quán
bar bao gái thì Mạc Bắc luôn luôn có dự định tương lai tốt đẹp với Điền Tây.
Tương lai của hai người họ, các bậc phụ huynh đương nhiên cũng đã dự định hết
rồi, ngay cả chú Phương Mặc Tiêu cũng nói rằng họ đúng là một đôi nam thanh nữ
tú.
Điều đó hoàn toàn không sai! Từ nhỏ đến lớn, họ luôn
học tại các trường điểm của khu vực, họ cũng đã định sẵn phương hướng phát
triển sự nghiệp sau khi tốt nghiệp đại học. Ở những gia đình kiểu như họ, con
cái thường chẳng mấy khi lựa chọn con đường sự nghiệp quá khác biệt với các bậc
trưởng bối trong nhà. Ngay cả những thành phần như Vu Trực, người có sự khác
biệt rất lớn nhưng sau này kiểu gì cũng sẽ được lôi về đúng quỹ đạo mà thôi.
Hơn thế nữa, hai người còn rất môn đăng hộ đối, sau khi họ bị phát hiện là yêu
nhau, tất cả mọi người đều bày tỏ thái độ tán đồng, bằng lòng với mối tình ấy.
Thế nhưng, sau đó lại có chuyện bất ngờ xảy ra, nó đã
hủy hoại gia đình Mạc Bắc, và cả một tình yêu đáng lẽ sẽ có cái kết vô cùng tốt
đẹp.
Điền Tây nhanh chóng bị bố đưa ra nước ngoài du học.
Mạc Bắc vì chuyện của bố cũng Bắc tiến tìm người nhờ cậy, may mà các chiến hữu
năm xưa của bố anh đã đồng ý giúp đỡ. Trên thực tế, bố anh thật sự đã bị oan,
lưới trời lồng lộng, cuối cùng mọi chuyện đã có thể giải nguy thành an. Tuy
nhiên, do có nhiều mối quan hệ thân thiết, bố của Điền Tây vẫn được thăng chức
đều đều.
Mọi thứ trở lại bình thường như không có chuyện gì,
chỉ có mẹ anh là trở nên trầm tư, im lặng. Có nhiều chuyện không tiện nói ra,
cũng giống như những con người chịu hàm oan, đến ngày được trả lại sự trong
sạch thì chẳng muốn nhắc lại chuyện xưa làm gì nữa.
Sau khi bố anh quay về liền lâm trọng bệnh, khi khỏi
bệnh ông được khôi phục chức vụ, rồi được phái đi điều dưỡng bằng kinh phí của
Nhà nước. Đây cũng có thể coi là một cách thức bồi thường, nhưng sức phá hoại
của chuyện này vẫn còn âm ỉ. Trong những ngày tháng đó, Vu Trực đã danh chính
ngôn thuận giúp Mạc Bắc giải sầu, còn Mạc Bắc thì cũng chẳng suy nghĩ, đi theo
Vu Trực làm những chuyện nhố nhăng.
Vu Trực nói: “Mình nên tặng gì cho cậu trong lần sinh
nhật thứ hai mươi này đây, người huynh đệ?”
Có người liền nói: “Mạc Bắc vẫn chưa khai giới.”
Thời gian đó, tuy rằng hay ra ngoài chơi những gia
đình cũng không cho bọn họ nhiều tiền tiêu vặt lắm, vậy nên hầu hết mọi thứ vẫn
phải góp lại cùng nhau. Đám người đó sống chết đòi chung tiền tìm một cô gái để
làm quà mừng sinh nhật cho anh, có người đề nghị tìm người chín chắn, có người
lại nói thời buổi này các cô gái còn trinh cũng bắt đầu rao bán rồi.
Cuối cùng, Vu Trực lên tiếng quyết định: “Tốt nhất là
nên tìm một người sạch sẽ, Mạc Bắc không thích vụ này lắm đâu.”
Vu Trực cầm đến rất nhiều ảnh, Mạc Bắc nhìn thấy một
cô bé với đôi lông mi vừa dài vừa cong lập tức chỉ vào. Vu Trực vỗ vai Mạc Bắc
cười lớn: “Ái chà, cậu chọn đúng cô xinh đẹp nhất rồi đấy, đúng là có mắt
nhìn.”
Biểu hiện của Thảo Thảo trong căn phòng đó đích thực
là một cô gái gọi nhỏ tuổi, trang điểm đậm, dùng thuốc lắc, mọi dáng vẻ đều
quyến rũ, ngây ngô. Cô lại còn mắng anh là “lưu manh”. Lúc đó, Mạc Bắc thật sự
cảm thấy buồn cười, tại sao bản thân mình lại biến thành lưu manh chứ? Cô gái
này chẳng phải tự mình bán thân hay sao?
Anh sát lại gần, nhìn đôi lông mi vừa dài vừa cong của
cô. Anh biết rằng, cả cuộc đời này Điền Tây sẽ không bao giờ làm những chuyện
như vậy, cũng giống như sau khi nhà xảy ra chuyện, anh đã từng hỏi Điền Tây
liệu có còn muốn theo anh tới Tây Bắc rộng lớn nữa không? Điền Tây liền chớp
chớp mi, không nói thêm gì.
Điền Tây có quá nhiều điều không dám, còn cô Thảo Thảo
này lại dám cởi hết quần áo trước mặt anh, sau đó còn tự xưng mình là ‘món
quà”.
Theo bản năng con người, anh bắt đầu có cảm hứng, làm
theo đúng những kỹ thuật học được từ Vu Trực và số đĩa phim cấp ba đã xem trước
đó. Sau khi làm xong mọi chuyện, anh cảm giác như đã hoàn thành được một nhiệm
vụ đầy khó khăn, coi như nhờ vào đó để vĩnh biệt cái tuổi hai mươi đau khổ của
mình.
Mạc Bắc có được người con gái đầu tiên trong cuộc đời
chẳng phải là trải nghiệm gì dễ chịu cho lắm. Anh không hề thấy khoái cảm, vui
sướng, thứ mà anh có được chỉ là một cảm giác nặng nề. Vào lúc đó, ngay bản
thân anh cũng chẳng biết được mình đang muốn gì nữa.
Thảo Thảo cũng thế.
Đêm đầu tiên đầy đau khổ của hai người đã trở thành lễ
vật đón chào tuổi hai mươi của anh, thật là nực cười.
Từ đó trở đi, anh bắt đầu cùng Vu Trực làm những
chuyện hoang đường như bao gái, cờ bạc, thậm chí còn hít cả ma túy. Thế mà lúc
trước anh còn cảm thấy ghét Thảo Thảo vì cô đã dùng thuốc lắc, đúng là chó chê
mèo lắm lông.
Vu Trực phóng xe đua đâm phải người, đó là một công
nhân quét dọn vệ sinh. Anh ta lại là trụ cột kinh tế trong nhà, gia đình khốn
khó đó lại càng trở nên nguy nan khi cột trụ vững chắc bất ngờ đổ xuống. Mạc
Bắc cùng hai người bạn nữa thay mặt Vu Trực đi thăm nom nạn nhân. Khi đến nới,
họ liền bị cả nhà già trẻ lớn bé ôm lấy khóc ỉ ê đến mức chẳng biết phải làm
sao.
Vu Trực cũng chẳng sung sướng gì. Cậu ta bị ông nội
đánh cho một trận nên thân, đến gãy cả bốn cái thước mới chịu thôi.
Mạc Hạo Nhiên sau khi quay về nhà mới biết, đứa con
trai từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn của mình giờ đây chẳng khác nào một tên
ăn chơi trác tán, hư đốn tột độ. Hoàn toàn không ngoài dự đoán, anh bị bố đánh
một trận nên thân, còn bắt phải cắt tóc. Mạc Bắc cảm thấy mình bị thế là hoàn
toàn xứng đáng. Nhìn vào gia phong nề nếp của gia đình xưa nay, chính bản thân
anh không nên sống buông thả như vậy. Mạc Bắc cầm số ma túy còn dư tìm người
trung gian, nhượng lại lấy tiền về, tất cả là một vạn ba nghìn đồng.
Đến cổng sau của Bách Lạc Môn, anh rẽ sang trái, rồi
bỗng nhiên nhìn thấy Thảo Thảo.
Có lẽ, cái này được gọi là có đầu có cuối. Thảo Thảo
nói cô ấy đang thiếu tiền, trong tay Mạc Bắc lại hay vừa có tiền. Còn tiếp sau
đó tại sao lại tìm nhà nghỉ qua đêm thì Mạc Bắc đã từng nói với Vu Trực là: “Do
ma đưa lối, quỷ dẫn đường.”
Có điều, cảm giác lần đó rất tuyệt, nhưng phản ứng của
Thảo Thảo khiến anh thấy kỳ lạ. Cô nửa bộc bạch, nửa giấu kín, nửa tình nguyện,
nửa bất lực. Thiết nghĩ, những điều này anh không cần phải tìm hiểu sâu xa làm
gì. Quan hệ giữa hai người rất đơn giản, giống như những gì Thảo Thảo từng nói,
đó chỉ là khách làng chơi và gái gọi, sau khi trời sáng thì chẳng ai thiếu nợ
ai hết. Có lẽ, đây cũng có thể coi là có trước có sau.
T¬T
Khi không có mặt cô bạn Đài Loan ở đó, Mạc Bắc nói với
Vu Trực: “Mình gặp lại cô gái gọi nhỏ bé năm xưa đấy”.
Thực lòng, Vu Trực không biết anh đang nói đến ai:
“Năm xưa, chúng ta là những thanh niên chơi bời lêu lổng, các cô gái gọi nhỏ bé
nhiều đến mức đếm không xuể”. Vừa nhìn thấy cô bạn gái đang từ phòng vệ sinh quay
lại, anh nhanh chóng thay đổi thái độ: “Cậu nói là cậu gặp lại người quen nào
cơ?”
Mạc Bắc chẳng nói gì thêm nữa.
Nói gì được chứ? Thảo Thảo bây giờ có tên là Mạc Hướng
Vãn, làm một công việc bình thường, vô cùng nỗ lực, cố gắng, tính cách thẳng
thắn, chỉ một câu nói đùa vô ý của anh cũng khiến cô bực mình.
Như vậy cũng rất tốt, tất cả mọi người đều đã quay về
chính đạo cần thiết.
T¬T
Vừa nãy, Mạc Bắc không hề cố ý gọi cái tên “Thảo Thảo”
đó. Ngay lúc gọi, anh đã nhìn thấy vẻ hoang mang, lo sợ của Mạc Hướng Vãn, anh
cảm thấy hình như mình đã quá đường đột, mạo muội thì phải.
Thế nhưng tối nay, cô thật sự quá giống với hình ảnh
của chín năm trước, trang điểm lộng lẫy, dáng nhảy lại vô cùng gợi cảm, quyến
rũ.
Dạo này, anh rất ít khi tới các quán bar vui chơi, lần
này phá lệ chẳng qua vì Vu Trực cứ liên miệng nói rằng sắp phải “đeo xích” rồi
nên muốn ra ngoài chơi bời một lần sau cùng cho thỏa thích.
Lúc nãy, khi nhìn thấy Mạc Hướng Vãn uốn người nhảy
rất gợi cảm ngoài sàn, Vu Trực liền thốt lên: “Cô gái kia xinh đẹp quá!”
Mạc Bắc quay ra nhìn, không ngờ lại là Mạc Hướng Vãn.
Vào thời khắc đó, anh không thể nhớ ra tên thật của cô mà trong đầu chỉ hiện
lên cái tên Thảo Thảo.
Mỗi một động tác trên sàn nhảy của cô đều vô cùng diễm
lệ, hấp dẫn, như đang hòa làm một cùng với điệu nhạc. Mạc Bắc chẳng thể nào
kiềm chế được, cứ dán chặt mắt nhìn cô.
Vu Trực xuýt xoa: “Đúng là ngực ra ngực, eo ra eo,
mông ra mông.”
Mạc Bắc trở nên suy tư, những hình ảnh của thời xưa cũ
dần quay trở lại trong anh. Anh vẫn còn nhớ đôi tay mình đã đặt lên khuôn ngực
cô, cảm nhận được nhịp đập dồn dập của trái tim cô.
Lúc đó, anh đã từng nghĩ rằng, đời người chẳng qua
cũng chỉ có vậy, muốn thế nào thì sẽ có thế ấy. Người phụ nữ ở dưới thân mình
là một cô gái còn trinh thì đã sao chứ? Con người dù trụy lạc, sa đọa đến đâu
cũng có lần đầu tiên, gái còn trinh thì đâu có gì khác biệt, và bản thân anh
cũng vậy.
Thế nhưng, quá trình đó diễn ra rất khổ sở bởi cả hai
người đều chẳng có chút kinh nghiệm “chiến đấu” nào hết.
Buổi sáng hôm sau, anh thức dậy rất sớm, bế Thảo Thảo
đặt lên giường, có lẽ vì hoảng loạn nên đã bỏ đi rất nhanh.
Lúc ấy, Vu Trực còn cười nhạo anh: “Tại sao trông cậu
như kiểu vừa đi dã chiến bên ngoài bị bắt quả tang thế?”
Trong lòng anh thầm nghĩ, sáng sớm vừa mới thức dậy,
anh nhìn thấy Thảo Thảo nằm cạnh, cơ thể lõa lồ, trên ga giường còn đọng lại
những vết dịch và máu đã khô, có lẽ đó chính là máu trinh của con gái.
Điều này khiến anh cảm thấy mình chẳng khác nào một
tên đao phủ độc ác.
Tối hôm đó, Thảo Thảo luôn cảm thấy đau đớn, nhưng lại
chẳng hề kêu than, cứ thế mím môi chịu đựng. Anh cũng đau đớn. Nhưng đó là nỗi
đau trong lòng, hoàn toàn không phải niềm khoái cảm như mọi người vẫn nói.
Lần đầu tiên của bọn họ tệ hại đến mức những người
trong cuộc đều không muốn nghĩ lại.
Sau đó, anh cũng có rất nhiều những người phụ nữ khác
nhưng chẳng có hứng thứ gì cả, giống như đã ăn khai vị rồi thì những món tiếp
theo đều không đáng để tâm nhiều nữa. Sau này, anh mới hiểu rằng, “làm tình”
cũng là một cách thức giải tỏa tâm trạng. Đúng thật là thế!
Trong ký ức của anh, lần thứ hai cùng với Thảo Thảo
thuận lợi hơn nhiều. Ngày hôm đó, Thảo Thảo cũng giống như khi nãy, nhảy cuồng
nhiệt, quyến rũ giữa sàn, cơ thể không ngừng cọ xát lên người anh khiến anh
bừng bừng hứng thú.
Thân hình cô khi ấy rất tuyệt, từ khuôn ngực đầy đặn
đến chiếc eo thon, và cả bờ mông căng tròn đầy sức sống. Hòa mình trong âm
nhạc, ánh mắt cô phát ra những tia điện nhiệt thành. Đây thường là biểu hiện
sau khi dùng thuốc lắc, những không ngờ sau đó, chính cô nói rằng đã rất lâu
rồi không dùng thuốc nữa. Điều này cũng khiến cho anh cảm thấy an tâm hơn
nhiều.
Đêm thứ hai giữa họ diễn ra khá vui vẻ. Anh cuồng
nhiêt hôn lên đôi vai mịn màng của cô khiến cô không ngừng thốt lên những tiếng
rên rỉ, rồi cô cắn đôi tai anh, trước liếm sau cắn, khiến cơ thể anh run lên
liên tục.
Hai người phối hợp nhịp nhàng, ăn ý, có lẽ Thảo Thảo
đang nỗ lực để kiếm một vạn ba kia.
Những giây phút nồng thắm đó tái hiện trong tâm trí
anh theo từng nhịp nhảy của cô. Đột nhiên, Mạc Hướng Vãn dừng lại, loạng chà
loạng choạng chen ra khỏi nhóm người đông đúc, đi về phía đối diện anh và ngồi
xuống.
Dưới ánh đèn mờ ảo, anh chàng bartender đang sán lại
làm quen, còn cô thì từ chối dùng thứ rượu mạnh kia. Mạc Bắc nhập một ngụm
whisky, và cái tên “Thảo Thảo” bất giác bật ra khỏi miệng anh.
T¬T
Mạc Hướng Vãn nghe thấy cái tên “Thảo Thảo” liền hoảng
hốt nhìn sang người đàn ông ngồi đối diện mình. Vì đang đến quán bar chơi bời
nên anh không mặc vest như mọi khi, trên người anh là chiếc sơ mi màu hồng, đã
cởi hai cúc áo trước ngực.
Hôm nay, Mạc Bắc không đeo kính. Để có thể nhìn thấy
rõ, chắc hẳn anh đang dùng kính áp tròng. Cô nhớ rằng anh bị cận khá nặng, vào
cái đêm hai người ở bên nhau và tạo ra Mạc Phi, trước khi “làm”, anh đã bỏ cặp
kính xuống.
Hai chữ “Thảo Thảo” thốt ra từ miệng anh khiến cô cảm
thấy như có sét đánh ngang tai.
Mạc Hướng Vãn hoàn toàn sụp đổ, cô đã vùng vẫy lâu như
vậy, cố gắng lắm mới thoát khỏi đó, vậy mà con người này lại không chịu buông
tha. Cô nghiến răng, run người lên vì tức giận.
Lúc này Mạc Hướng Vãn chỉ muốn bỏ đi ngay lập tức,
thậm chí cô đã đứng bật dậy rồi, nhưng toàn thân lại cứng đờ ra.
Nhìn thấy thái độ của cô, trong lòng Mạc Bắc cảm thấy
rất tồi tệ, có lẽ anh lại mạo phạm đến cô nữa rồi. Vu Trực ngồi bên cạnh anh,
bắt đầu tiếp cận mỹ nữ thay huynh đệ. Khi nhìn thấy đôi mày của mỹ nữ tuyệt đẹp
trước mặt đang xếch ngược lên, anh liền quay sang hỏi Mạc Bắc: “Tiểu tử này,
cậu lại gây ra nợ phong lưu gì nữa đây?”
Mạc Hướng Vãn đứng bật dậy, cô đang suy tính xem phải
bỏ đi ngay hay là nên làm chuyện gì khác? Con người đó lúc này đang rất tiêu
diêu, trên khuôn mặt còn nở nụ cười vốn có ở những người đàn ông hay đi bao
gái. Nhìn thấy cô đứng bật dậy, anh nhanh chóng chỉnh đốn lại tư thế, thu lại
nụ cười trên môi. Hình như anh đang cảm thấy hối hận?
Những năm gần đây, Mạc Hướng Vãn đã luyện cho mình bản
năng tự bảo vệ, ngẩng đầu lên trước khi ý nghĩ hoảng loạn muốn trốn tránh kịp
xuất hiện. Cô quay sang nói với người pha chế rượu: “Anh chàng đẹp trai, cho
một ly “Tiên lượn rừng xanh”!”.
Người pha chế rượu nhận được lời đề nghị của mỹ nữ,
liền nhanh chóng pha rượu. Mạc Hướng Vãn cúi đầu chờ đợi, tạm thời không thèm
để ý đến Mạc Bắc.
Vu Trực cười nhạo Mạc Bắc: “Kỹ năng tán gái của cậu
thật tệ!”
Vu Trực vừa dứt lời thì Mạc Hướng Vãn đã đi tới trước
mặt Mạc Bắc, nâng ly rượu về phía anh, khiến anh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Cô nói: “Mạc tiên sinh, anh đã nhận nhầm người đúng
không?”
Đôi mắt cô vừa sáng, lại tràn đầy sức hấp dẫn. Mạc
tiên sinh chợt nhận ra lông mi của cô còn dài hơn cả Điền Tây, ánh mắt thì đầy
sự chiếm lĩnh, nhìn thẳng về phía anh. Đem so với Mạc Hướng Vãn, quả nhiên Điền
Tây chẳng khác nào một con bồ câu nhỏ bị nhốt trong lồng, Hướng Vãn mới là con
phượng hoàng tự do bay ượn giữa trời xanh.
Anh đã hoàn toàn hiểu ý, ngồi thẳng người lại, cũng
nâng ly rượu trong tay lên.
“Ha ha, đúng vậy, tôi đã ngà ngà men say rồi.”
Mạc Hướng Vãn gật đầu, thái độ dần trở nên khách khí:
“Tôi hoàn toàn có thể thông cảm được, nhưng Mạc tiên sinh à, nhận nhầm người
không hay đâu. Nào, tôi mời anh một ly, không ngờ có thể gặp người quen ở đây,
nhân tiện cũng cảm ơn anh đã giúp chúng tôi hoàn thành mẫu hợp đồng mới luôn.”
Đương nhiên, Vu Trực chẳng hiểu gì, trước mắt anh vốn
dĩ là một đôi nam nữ đang xung đột nảy lửa, đột nhiên giờ lại trở thành đối tác
bàn bạc công việc!
T¬T
Sau khi rời quán bar, Mạc Bắc vẫn không kể rõ ràng mọi
chuyện liên quan đến Mạc Hướng Vãn cho Vu Trực nghe, khiến Vu Trực bừng bừng tức
giận, mắng anh là không có nghĩa khí. Từ góc nhìn của mình, Vu Trực thấy rõ hai
con người này không có chuyện gì mới là lạ!
Mạc Bắc liền nói một câu để bắt anh bạn im miệng lại:
“Mẹ mình nhờ Phương Trúc giới thiệu bạn gái cho mình rồi, cô gái ấy trông vô
cùng đáng yêu, xinh xắn.”
Vu Trực trợn tròn mắt, đưa ra kết luận sau cùng: “Thôi
đi ông ạ, đến sau này nói không chừng ông lại đi bao gái, bao vợ lẽ cũng nên,
vừa nhìn thấy mỹ nữ mà lưng đã cứng đờ cả lại rồi.”
Mạc Bắc không tiện nói cho Vu Trực biết rằng đó là vì
lúc nãy anh đang căng thẳng.
Nói đến điều này, anh thật sự cảm thấy quá mất mặt. Cô
Mạc Hướng Vãn này đúng là tính cách vô cùng mạnh mẽ, mỗi lần gặp dường như chỉ
muốn áp chế anh vậy. Con người Mạc Bắc xưa nay luôn hòa nhã, thân thiện, suốt
mấy chục năm trong đời mới dùng đến bạo lực có một lần, ngoài việc đó ra, xưa
nay hầu như chưa bao giờ thù ghét ai cả.
Con trai thì phải có phong độ, đó là thói quen hình
thành ngay từ khi còn nhỏ của Mạc Bắc.
Có điều Mạc Hướng Vãn lại tránh anh như tránh tà, điều
này đương nhiên khiến anh cảm thấy vô cùng phiền não. Mạc Bắc thầm nghĩ, anh
chưa bao giờ đắc tội với cô, hoặc có thể cô đang vì sự việc xảy ra nhiều năm
trước giữa hai người nên mới cư xử như vậy. Thế nhưng, anh đâu phải là Trần
Quán Hy, có cần thiết phải làm thế không? Đến nay, anh với Điền Tây còn có thể
bình tĩnh ngồi bên nhau ôn chuyện xưa cũ, vậy mà tại sao mỗi lần gặp anh, Mạc
Hướng Vãn lại cảm thấy căng thẳng thế chứ?
Vu Trực lại truy hỏi về tình hình bạn gái mới của anh
hiện nay, thật sự anh cũng chẳng biết cô ta như thế nào, anh chỉ lấy để xong
chuyện mà thôi.
T¬T
Sau khi Mạc Bắc học xong bằng Thạc sỹ từ nước ngoài
trở về, mẹ anh đặt hết mọi trọng tâm vào việc tìm cho anh một cô gái thích hợp.
Thái độ của anh cũng khá tùy tiện, nếu như gặp được người thích hợp, ai nói họ
không thể cùng nhau sống trọn đời?
Nhưng Mạc Bắc đã đi xem mặt mấy lần rồi, tất cả đều là
một kết thúc không lời. Mẹ anh cho rằng, anh vẫn còn quyến luyến Điền Tây nên
ngày nào cũng thầm rủa bố cô. Thực tế lại hoàn toàn khác, Mạc Bắc không còn để
tâm đến chuyện cũ người xưa nữa.
Một số cô gái anh có cảm tình khi xem mặt, anh còn
chưa kịp hiểu con người thật của họ thì họ đã biến thành con người hoàn hảo.
Những người thích anh thì giữ lại thái độ muốn nhưng vẫn e thẹn từ chối kiểu
Thôi Oanh Oanh[4], như
thể Thánh mẫu trong các tòa thành tình yêu lý tưởng vậy. Anh không thể làm nổi
Trương Quân Thụy[5], chẳng
thể chấp nhận được chiếc gối uyên ương do bà mối mang tới.
[4]
Nhân vật nữ chính trong tác phẩm Tây Sương Ký nổi tiếng Trung
Quốc.
[5]
Nhân vật nam chính trong tác phẩm Tây Sương Ký nổi tiếng Trung
Quốc.
Đương nhiên bà Mạc cảm thấy vô cùng lo lắng, bắt đầu
nhờ người khắp nơi như thể biến anh thành con trai thứ năm của ông vua đá quý
cái gì cũng có ngoại trừ một người vợ. Bà còn nhờ đến cả những người bạn thuở
ấu thơ lâu ngày mới gặp lại để tiến hành việc này.
Anh chấp nhận qua lại cùng cô gái Phương Trúc giới
thiệu vì cô này vừa không giả vờ lại không tỏ vẻ thánh mẫu, tính tình hòa nhã,
rất giống với anh, nếu như thuận lợi thì việc bách niên giai lão chẳng thành
vấn đề gì hết.
Giờ đây, Mạc Bắc gần như quên hết những việc hoang
đường từng làm thời trai trẻ nông nổi kia.
Cho đến khi gặp lại Mạc Hướng Vãn, anh cảm thấy hiếu
kỳ nhiều hơn là hồi ức.
Cuộc sống của con người ở thành phố này vô cùng kỳ lạ,
cô có thể dứt ra khỏi trạng thái khốn cùng trước kia để có được cuộc sống như
hôm nay, anh cảm thấy rất khâm phục, dù gì tích cực cũng vẫn hơn là tiêu cực.
Có điều, cảm giác bị người khác thật sự ghét bỏ chẳng vui sướng chút nào.
Mạc Bắc nhận ra bản thân mình hoàn toàn phiền não về
vấn đề này, chẳng lẽ vì cô là người con gái đầu tiên trong đời anh?
Anh khéo léo, uyển chuyển nói chuyện này cùng Vu Trực.
Bằng đầu óc thông mình của mình, Vu Trực nhanh chóng nhìn ra được bản chất của
vấn đề, phun ngay ngụm bia trong miệng vào mặt anh: “Mất mặt quá, cậu đúng là
làm mất mặt cả anh em bọn mình luôn. Thảo nào mà mọi người đều nói đàn ông
Thượng Hải sợ đàn bà, hai anh em chúng ta chính là những ví dụ điển hình đấy.”
Thôi được, vì khí tiết của người đàn ông Thượng Hải,
Mạc Bắc quyết định nén chặt thứ cảm giác kỳ lạ trong tim.
T¬T
Hai tháng sau đó, Mạc Bắc thật sự bắt đầu hẹn hò cùng
cô gái kia.
Bà Mạc đã hỏi kỹ càng, rõ rệt tổ tông mười tám đời nhà
cô gái đó từ chỗ Phương Trúc. Bởi vì người ta xuất thân con nhà gia giáo, phụ
thân là một Giáo sư, bản thân cô cũng chưa yêu đương phức tạp gì cả, nên khiến
bà cảm thấy vô cùng hài lòng, ngày ngày đều bắt anh phải nhanh chóng đưa cô về
ra mắt.
Đương nhiên, Mạc Bắc không làm vậy, bởi thái độ của cô
gái ấy không rõ ràng. Đây chính là lý do mà hồi đầu anh quyết định tiếp tục qua
lại cùng cô, thế nhưng, đến tận bây giờ, tình cảm giữa hai người vẫn cứ ở mãi
điểm xuất phát ban đầu, cho nên không cần thiết phải làm những bước tiếp theo
nữa.
Vào năm mười sáu tuổi, khi Điền Tây muốn ăn bánh ngọt
Oa Oa vào giữa mùa đông, anh đã đạp xe giữa trời mưa gió rét buốt tìm mua cho
cô. Chiếc bánh ngọt được làm trông rất đáng yêu, một người tuyết đội chiếc mũ,
với nụ cười tươi rói, vậy nên trẻ con ở đây đều rất thích ăn. Điền Tây thích đồ
ngọt, hôm đó chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ Mạc Bắc lại có lòng làm
chuyện này. Những người đang yêu hay làm chuyện ngốc nghếch, bản thân anh cũng
không phải chưa bao giờ làm.
Hiện nay, cảm giác được nói chuyện tán gẫu với cô gái
này hoàn toàn phù hợp với nhu cầu của anh, vì vậy mà anh vẫn tiếp tục hẹn hò
cùng cô.
Bà Mạc đã bảo anh: “Ngay cả Vu Trực cũng sắp lấy vợ
rồi, tại sao con lại có thể an định như cậy chứ? Lẽ nào muốn cả đời độc thân
hay sao? Nói hay thì bảo là con trai thứ năm của vua đá quý, vậy định đến bao
giờ mẹ mới có cháu bế đây?”
Mạc Bắc liền ôm lấy mẹ và nói: “Mẹ, mẹ theo kịp thời
đại quá đi mất, ngay cả những từ ngữ tân thời như “an định” mà cũng biết.”
T¬T
Từ “an định” này anh nghe được từ mấy người bên Kỳ Lệ,
nghe nói bây giờ trên mạng đang thịnh hành những loại từ với ý nghĩa trong chê
ngoài khen, vậy nên đương nhiên là những người trong làng giải trí cũng rất hay
dùng những cụm từ đại loại như thế.
Gần đây, anh còn đang bận lên bản hợp đồng cho bên Kỳ
Lệ. Anh cùng cha khác mẹ với Vu Trực là Vu Chính rất coi trọng bản hợp đồng lần
này, bởi vì sắp tới bên họ sẽ ký kết với hàng loạt nghệ sĩ mới đang khá nổi
tiếng trên truyền hình, ngoài ra cần phải tìm một số tiềm năng ca hát mới cho
các bộ phim điện ảnh, truyền hình. Vu Chính đang có ý đưa Kỳ Lệ lên vị trí số
một ở đất Giang Nam này.
Thật ra, công việc chủ yếu chính là khiến những điều
khoản bá vương, độc đoán trong hợp đồng trở nên mềm mỏng, thu hút hơn, để “ức
hiếp” những người mới một lòng một dạ muốn được nổi tiếng, bất chấp mọi chuyện.
Mạc Bắc hoàn toàn không có hứng thú với việc này, có điều, do Chủ nhiệm Giang
nhất nhất nhờ vả, anh đành phải giám sát, đôn đốc, chỉ đạo mấy người trợ lý
tiến hành làm.
Lúc này, Mạc Bắc còn đang phải theo vụ án của một
doanh nghiệp nửa quốc doanh nửa tư nhân với kết cấu cổ phần phức tạp. Vụ án này
được phân thành hai phần: một là doanh nghiệp mua đất mở rộng sản xuất từ chính
quyền thành phố; hai là doanh nghiệp này muốn thu hút vốn đầu tư nước ngoài. Vụ
án này chiếm phần lớn thời gian làm việc của anh, đã theo nó hơn nửa năm nay,
nên anh cũng không muốn giữa đường đứt gánh. Vậy nên, Mạc Bắc hoàn toàn không
coi trọng những vụ việc giản đơn kiểu soạn thảo hợp đồng cho Kỳ Lệ này chút
nào.
Khi công việc bên Kỳ Lệ hoàn thành, Vu Chính nhất định
mời anh và Chủ nhiệm Giang ra ngoài dùng bữa.
Chủ nhiệm Giang nghe nói Kỳ Lệ vừa ký kết hợp đồng với
hàng loạt các tiểu mỹ nữ xinh đẹp, quyến rũ bỗng nổi hứng thú, nhất quyết đòi
sang công ty người ta thị sát, Mạc Bắc bất đắc dĩ phải theo. Vừa bước vào công
ty anh đã nghĩ, liệu có khi nào sẽ chạm mặt Mạc Hướng Vãn?
Không ngờ điều đó lại xảy ra. Anh đang ngồi ở một
chiếc ghế trống chờ Chủ nhiệm Giang, người có thói quen đến muộn, không thể ngờ
được người ngồi ở gần đó lại là Mạc Hướng Vãn. Cô không biết anh đang ngồi ở
đầu này là bởi lẽ đang tập trung tinh thần mắng cô trợ lý của mình.
T¬T
Gần đây, Mạc Hướng Vãn thường xuyên ngủ muộn, Mạc Phi
sắp phải thi cuối học kỳ nên cô giáo Cát không ngừng nhắc nhở các phụ huynh đôn
đốc việc học hành ôn tập của con em.
Trường tiểu học của Mạc Phi là trường điểm trong khu,
hai năm nay trường không ngừng phấn đấu để trở thành trường điểm của thành phố.
Lần thi cuối kỳ này là cuộc thi thống nhất toàn thành phố, các giáo viên không
thể lơ là trước việc học tập của học sinh, thậm chí còn muốn các phụ huynh tăng
cường giám sát thêm ở nhà.
Mạc Phi là một đứa trẻ thông minh, có chỉ số IQ cao.
Lúc Mạc Phi tròn bảy tuổi, Mạc Hướng Vãn đã từng nhờ người làm trắc nghiệm đo
chỉ số IQ cho thằng bé, kết quả đạt được là 135, thuộc dạng thông minh, có tư
chất.
Đây có lẽ chính là “công lao” của Mạc Bắc, điều này
Mạc Hướng Vãn có thể khẳng định chắc chắn, vậy nên sau đó cô thường chẳng mấy
khi quản lý việc học tập của con. Thế nhưng, kể từ sau khi gia nhập đội bóng đá
của trường, không ngờ Mạc Phi đã hai lần bị điểm sáu môn Ngữ văn. Điều này
khiến cho cô giáo Cát vô cùng lo lắng, liền gọi điện nhắc nhở Mạc Hướng Vãn
phải nghiêm khắc với con hơn.
Vốn dĩ, con trai cô luôn nằm trong top mười học sinh
có thành tích xuất sắc trong lớp nên Mạc Hướng Vãn hoàn toàn hiểu được ý của cô
giáo Cát. Lần này, cô thật sự tỏ rõ thái độ, quản lý Mạc Phi nghiêm ngặt, hằng
này còn đích thân trông nom thằng bé viết từ mới, học bài khóa, giải nghĩa cụm
từ, thu hồi luôn cả nửa tiếng đồng hồ nghỉ ngơi sau khi tan học của Mạc Phi.
Mạc Phi vô cùng phiền não, than thở với mẹ: “Mẹ ơi,
con vất vả quá, thầy cô thường nói phải biết kếp hợp nhịp nhàng giữa học tập và
vui chơi mà.”
“Đợi khi nào điểm môn Ngữ văn của con tăng lên trên
tám điểm thì nói sau.”
“Mẹ ơi, chúng ta thương lượng nhé, mỗi ngày sau khi
tan học cho con chơi năm phút thôi được không?”
“Không phải thầy cô thường dạy con là, học hành chăm
chỉ thì chơi đùa mới sảng khoái được sao? Mẹ sẽ cho con thời gian để vui chơi.”
Mạc Phi chu miệng nói: “Làm gì có chứ? Cô giáo Cát
ngày nào cũng bắt bọn con phải học thuộc lòng, nếu như cuối kỳ này bọn con thi
không tốt, cô sẽ bị trừ tiền thưởng, đến hè không có tiền đi Hồng Kông chơi
cùng các bạn được.”
Mạc Hướng Vãn ngây người ra một lúc, không ngờ rằng
trẻ con bây giờ lại thấu hiểu nhân tình thế thái sớm như vậy. Cô lập tức ngăn
không cho Mạc Phi tiếp tục cằn nhằn thêm nữa.
Ngày hôm sau, khi đến công ty, cô liền nhìn thấy Trâu Nam
đang ngồi ở hàng ghế chờ nói chuyện cùng với một cô gái. Mạc Hướng Vãn cũng
biết cô gái này, cô ấy tên là Diệp Hâm, trước đây đã từng hát chính ở More
Beautiful. Giọng hát của cô ấy rất tuyệt, đã từng phát hành một
đĩa hát. Trông cô ấy cũng xinh đẹp, biết điều, chỉ mỗi tội không có khả năng
thu hút người khác, điển hình của mẫu người không có duyên với khán giả. Cũng
không phải chưa từng nhận được lời khen ngợi của những người làm âm nhạc có
tiếng, thế nhưng chẳng hiểu sao cô mãi chẳng nổi tiếng được, sau cùng vẫn chỉ
có thể làm mấy ca sỹ ở những quán bar, hay vũ trường mà thôi.
Có lẽ, vì một số người tuy rằng thật sự có tài nhưng
lại thiếu đi may mắn, thế nên Mạc Hướng Vãn cũng luôn cảm thấy tiếc nuối cho
Diệp Hâm.
Gần đây, có người giới thiệu Diệp Hâm ký kết hợp đồng
với Kỳ Lệ, hiện nay Vu Chính cũng đang muốn mở rộng mạng lưới, mở rộng nguồn
lực. Nhưng nói cho cùng, Diệp Hâm vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không nhận
được nhiều sự quan tâm của công ty. Ngay cả người quản lý của cô cũng chẳng mấy
quan tâm đến cô, chỉ có mỗi Trâu Nam, cô Trợ lý Bộ phận Nghệ thuật của công ty
vẫn luôn theo dõi các hợp đồng của cô.
Trâu Nam và Diệp Hâm gặp nhau ở quán bar, nói chuyện
rất hợp cạ, sau này đã trở thành chị em tốt, thường xuyên đi dạo phố mua sắm
cùng nhau. Cho nên, lần này Trâu Nam rất nhiệt tình với các bản hợp đồng của
Diệp Hâm.
Mạc Hướng Vãn dần bước tới gần đó, lắng nghe Trâu Nam
đang ngồi bốc phét lên tận trời.
“Dù gì việc sắp xếp xuất hiện ở các chương trình đều
qua tay bọn mình, nếu như không thỏa đáng bọn mình có thể kiến nghị lên trên.
Những việc sắp xếp này hoàn toàn có thể khống chế được. Mình và cậu là gì của
nhau chứ? Đương nhiên, mình luôn mong cậu được tốt đẹp rồi. Sau này, nếu mấy
đại gia trong ngành âm nhạc Hồng Kông, Đài Loan gì đó qua đây, ví dụ như Lâm
Kim Sơn chẳng hạn, mình sẽ thông báo cho cậu qua ngay lập tức. Mình không tin
là chất giọng của cậu không khiến họ phải ngạc nhiên.”
“Nhưng hợp đồng còn bảy năm nữa cơ mà. Bảy năm sau nếu
mình vẫn không nổi tiếng thì còn lại thứ gì đây?”
“Nếu vậy thì cũng không phải lo lắng, hai ba năm nữa
nếu như cậu vẫn không nổi tiếng, còn mình muốn rời khỏi công ty thì sẽ lén lút
lấy bản hợp đồng của cậu đi, việc đó chẳng khó khăn gì.”
Nghe đến đây, thực lòng Mạc Hướng Vãn chẳng còn chút
kiên nhẫn nào nữa. Đợi Diệp Hâm đi khỏi, cô liền bước tới trước mặt Trâu Nam.
Không hề muốn vòng vo tam quốc trước cô trợ lý đã theo mình hơn hai năm nay, cô
thẳng thắn vào đề luôn: “Có lòng giúp đỡ bạn bè là tốt, em có thể giúp đỡ bạn
mình trong phạm vi khả năng cho phép. Nhưng ở phạm vi ngoài chức trách, địa vị,
khả năng của mình thì nói quá không hề có ích lợi gì cả.”
Trâu Nam nghe thấy giọng nói của Mạc Hướng Vãn thật sự
nghiêm nghị, nhất thời không dám lên tiếng, chỉ đành cúi đầu lắng nghe.
“Tình trạng của cô ấy lúc này không tốt, không đủ may
mắn, nhìn bất cứ thứ gì cũng nghĩ đó là chiếc phao cứu mạng. Nếu như sau này cô
ấy nhờ giúp đỡ mà em không làm được thì sẽ ra sao hả?
Trâu Nam đỏ bừng mặt, ngang ngạnh nói chủ kiến của
mình: “Chất giọng của cô ấy hay như thế, lại còn có khả năng sáng tác, em nghĩ
rằng cô ấy sẽ nổi tiếng. Hiện nay, trong cái làng giải trí này, những người nổi
tiếng là những ai chứ? Những con người đó toàn được chống lưng, mua chuộc báo
đài, bên cạnh còn có cha nuôi này, mẹ nuôi kia, suốt ngày chỉ biết ăn cắp sáng
tác của người khác rồi coi là của mình, trong khi đó nối khóa Son cũng không
biết.”
Mạc Hướng Vãn thấy Trâu Nam nói đến chuyện này, tuy
rằng cô cũng tán đồng, nhưng theo kinh nghiệm nghề nghiệp thì cô cho rằng cần
thiết phải giải thích cặn kẽ cho Trâu Nam hiểu rõ vấn đề.
“Chỉ cần có thể khiến người tiêu dùng chịu móc hầu bao
ra, khiến fan hâm mộ ngoan ngoãn mua vé, thì đó chính là mô hình kinh doanh
thành công của các doanh nghiệp, sẽ có giá trị kinh doanh. Dù cho người đó tài
hoa đến đâu, nhưng nếu như không thể hiện được giá trị kinh doanh của mình
trong cái làng giải trí này thì sau cùng cũng chỉ có thể trở thành phế phẩm mà
thôi.” Cô ngừng lại, rồi kéo chủ đề về đúng chỗ: “Bây giờ em là bạn thân của
người ta, thế nhưng em đem một quả táo treo trước mặt một người đang đói khát,
sau này nếu cô ấy không ăn được quả táo đó, liệu có quay sang oán trách em
không? Đứng ở góc độ công việc, em với cô ấy mỗi người có một lập trường riêng,
em không nên hứa với bạn những việc ngoài khả năng của mình. Trước tiên là vì
lợi ích của công ty, sau đó cũng là để duy trì tình cảm bạn bè giữa hai người.”
Trâu Nam uất ức đến hai mắt đỏ quạch lại: “Lão đại,
chị thực tế quá!”
Mạc Hướng Vãn cũng chỉ nói đến thế, sau đó nhìn thẳng
vào Trâu Nam: “Em hãy tự mình suy nghĩ đi!”
Mạc Bắc ngồi ở hàng ghế phía sau hai người, nghe thấy
những lời nói của Mạc Hướng Vãn, không ngừng lắc đầu.
Người phụ nữ này quá đỗi bình tĩnh, câu nào cũng đều
hợp tình hợp lý cả.
Anh nhìn thấy Trâu Nam nhăn nhó ra ngoài, căn phòng
lại trở nên tĩnh lặng. Mạc Bắc không tiện chào cô nên cúi đầu xuống đọc báo.
Chỉ vài phút sau, anh lại nhìn thấy Mạc Hướng Vãn gọi điện thoại.
“Chị Tần, chào chị, em là Hướng Vãn đây ạ.”
“…”
“Không ạ, gần đây em cũng bận lắm. Lâu lắm rồi, không
gặp chị, hôm nào cũng phải mời chị dùng bữa mới được.”
“…”
“À đúng rồi, em nghe nói chương trình Lắng
nghe lúc đêm khuya của chị đang cần tuyển
một ca sỹ hát ngay tại phòng thu. Chỗ em vừa hay lại có một cô, giọng hát hoàn
toàn có thể địch với ca sỹ nổi tiếng Tề Duyệt đấy.”
“…”
“Đương nhiên rồi, cô ấy trông khá xinh, chính là vẻ
đẹp mà giới công chức ăn lương thích nhất đấy ạ.”
“…”
“Dạ được ạ, hôm nào em sẽ đưa cô ấy đến chỗ chị thử
xem sao nhé!”
“…”
“Làm gì có ạ, chương trình của chị gần đây rating càng
ngày càng cao, cho mấy người mới cơ hội cũng là chuyện nên làm mà. Chị Tần, em
nói thật lòng, chị đối xử với người mới thì không còn gì để nói, em chính là
nhân chứng sống mà.”
Mạc Bắc đặt tờ báo xuống, ngẩng mặt lên thì vừa hay
nhìn thấy Chủ nhiệm Giang đang bước lại gần. Đúng lúc ấy, Vu Chính cũng bước ra
khỏi phòng làm việc, liền lên tiếng chào hỏi Chủ nhiệm Giang: “Chú đúng là
thường xuyên đem lại điều kinh ngạc cho lớp trẻ chúng cháu.”
Mạc Bắc đứng dậy, quay sang thì nhìn thấy Mạc Hướng
Vãn đang hạ chiếc điện thoại trong tay xuống, ngây người nhìn anh.
Anh gần như chẳng thể nào khống chế được bản thân, bất
giác nhìn cô mỉm cười, khiến cho Mạc Hướng Vãn không phản ứng kịp, đỏ bừng mặt
lúng túng.