Đọc truyện Trách Em Thật Quá Xinh – Chương 3
Mace vẫn ôm chặt lấy cô quyết không chịu buông, dường
như đang nén giận nói: “Anh lưu manh chỗ nào chứ?”
Mạc Hướng Vãn đập mấy cái lên vai anh mới nhận thấy bờ
vai đó vừa cứng lại vừa lạnh. Thì ra cửa sổ vẫn chưa đóng, vậy là cô thốt lên
một câu: “Em lạnh!”
Sau cùng, Mace cũng nhấc người dậy, ra đóng cửa sổ.
Ánh đèn chiếu sáng cả căn phòng, Mạc Hướng Vãn ngẩng
đầu lên, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung, trắng đến mức như không còn
giọt máu nào của Mace. Lúc nãy lạnh như vậy, hai người họ lại nằm gần chỗ cửa
sổ, trên người không một tấm vải che, vậy mà cô chẳng hề cảm nhận được. Đến tận
lúc này cô mới cảm thấy lạnh giá. Chính vì lạnh nên Mạc Hướng Vãn lại ôm Mace
chặt hơn trước.
Thân thể không quần áo vốn dĩ giống như hai thanh củi
khô, vậy mà sau khi quấn lấy nhau, nhiệt độ người này nhanh chóng truyền sang
cơ thể người kia, cả hai lập tức bùng cháy.
Mace nhìn cô gian tà: “Mỹ nữ, bây giờ dù em có mắng
anh là lưu manh thì anh cũng phải lưu manh cho tới cùng. Bây giờ mà dừng lại
thì chẳng có chút đạo đức nào cả.”
Không hiểu sao Mạc Hướng Vãn cũng bật cười theo anh,
mơ mơ màng màng lên tiếng hỏi: “Anh là ai? Còn em là ai?”
Mace liền nói: “Anh là Mace, còn em là Thảo Thảo.”
Mạc Hướng Vãn phản bác: “Không. Anh là khách làng
chơi, còn em là “gà”[1].”
[1]“Gà”:
Tiếng lóng ở Trung Hoa, chỉ gái gọi.
Mace liền cắn một miếng ngay trên vùng ngực của cô:
“Thảo Thảo, làm người không nên thành thật quá.”
Mạc Hướng Vãn cúi đầu xuống, miễn cưỡng nhìn phần da
trước ngực mình, vẫn còn nguyên vết răng hằn trên đó.
“Em đã kiếm được ba vạn đồng đấy”. Nói xong cô liền
mím chặt đôi môi, rồi mỉm cười buồn bã.
“Được rồi, được rồi, anh biết rồi”. Đôi môi anh bắt
đầu miên man ngay bên cạnh vết răng để lại trên bờ ngực cô lúc nãy.
Cô hỏi Mace: “Theo anh, cái cảm giác bị gọi là “gà” có
hay ho không?”.
“Bình thường thôi.”
“Vậy thì lúc này anh đang làm gì?”
“Thảo Thảo, em rất đẹp”. Mace không trả lời câu hỏi
của cô.
Đột nhiên, Mạc Hướng Vãn nhớ ra khuôn mặt anh rất quen
thuộc, cô nói: “Chúng ta giống như đang diễn phim cấp ba vậy, anh rất giống một
chàng trong phim.”
Vào lúc này, Mace liền tăng thêm sức lực, Mạc Hướng
Vãn cảm thấy đau nhói. Kỹ thuật của anh không tốt, mà lúc đó thật sự cô cũng
chẳng biết anh có kỹ thuật tốt hay không nữa. Mãi cho tới sau này, khi nói
chuyện cùng với Phạm Mỹ, cô ấy mới kinh ngạc thốt lên: “Lẽ nào, cậu đã gặp được
một anh chàng “còn zin” ư?”
Vào giây phút đó, tuy rằng cơ thể họ đang hợp nhất
nhưng mỗi người lại có một suy nghĩ riêng.
Cô nhẹ nhàng nói với Mace rằng: “Anh nên xem thêm
nhiều đĩa.”
Mace dường như hơi bực, cau chặt mày nói: “Nên xem của
Ai Iijima hay là của Maria Takagi?”[2]
[2]
Hai ngôi sao khiêu dâm nổi tiếng Nhật Bản.
“Maria Takagi làm gì có đĩa dạy chứ?” Mạc Hướng Vãn
đáp ngay.
Mace liền hôn lên đôi môi của cô, chiếc lưỡi của anh
còn linh hoạt hơn cả bộ phận kia, khiến cho cô say mê, hứng khởi vô cùng. Cô
lại cảm thấy lâng lâng bay bổng giữa những đám mây bảy sắc cầu vồng, đôi khi
lại có cảm giác mình như đang trôi giữa dòng Hoàng Phố.
T¬T
Buổi sáng hôm sau, khi thức dậy, cô nhận ra toàn thân
mình đã được tắm rửa sạch sẽ. Mace không còn ở trong phòng nữa, còn bản thân cô
thì đang nằm ngủ ngon lành, yên ổn trên chiếc giường King Size. Mạc Hướng Vãn
ngước đầu lên, qua cánh cửa kính có dòng chữ “Merry Christmas” màu trắng, cô
thấy bầu trời xanh trong, sáng sủa. Sau một đêm dài đó, cuối cùng cô đã có thể
nhìn thấy bầu trời trong trẻo.
Mạc Hướng Vãn khẽ thở dài một tiếng.
Sau lần trải nghiệm này, cô hoàn toàn không thấy được
cảm giác tuyệt vời mà Phạm Mỹ vẫn thường nói.
Phạm Mỹ tỏ ra đồng cảm với cô: “Ba vạn đồng, bán cho
một anh chàng “còn zin”, coi như bán một cách sạch sẽ.”
Nhưng chính điều này cũng đã trở thành gánh nặng tâm
lý trong Mạc Hướng Vãn. Thông qua Phạm Mỹ, chị Phi Phi gửi lời đến cô rằng: “Có
muốn tìm một người lão luyện thử xem sao không?”
Mạc Hướng Vãn liền lắc đầu quầy quậy.
T¬T
Lần tiếp theo, Mạc Hướng Vãn gặp lại Mace khoảng ba
tháng sau đó.
Mạc Hướng Vãn học lớp 12, cô đang miễn cưỡng duy trì
việc học tập hàng ngày của mình, cứ đến tầm chiều là tinh thần cô lại chẳng thể
nào tập trung nổi. Đêm nào, cô cũng ra ngoài rong chơi cùng Phạm Mỹ. Nếu có
người đàn ông nào tiến lại sàm sỡ, cô liền trợn mắt trừng trừng lườm nguýt, cái
cảm giác hốt hoảng, sợ sệt như trước đã không còn nữa.
Phạm Mỹ bảo: “Nếu cậu cứ mãi không làm gì thế này, chị
Phi Phi sẽ không vui đâu.”
Mạc Hướng Vãn trêu bạn: “Vậy lúc đó liệu cậu có đuổi
mình ra khỏi nhà không?”
Phạm Mỹ liền chớp chớp mắt, tỏ vẻ đáng yêu: “Gần đây,
có một anh chàng đẹp trai đang theo đuổi mình, muốn được về sống cùng với mình
đấy.”
Mạc Hướng Vãn hiểu ra vấn đề, lập tức chuẩn bị dọn nhà
đi chỗ khác.
T¬T
Hiển nhiên, ông bà nội hoàn toàn không bằng lòng trước
cách ăn mặc, trang điểm lẳng lơ, hư hỏng của Mạc Hướng Vãn. Ông nội nói: “Năm
sau, cháu nhất định phải học hành tử tế để vào đại học, như vậy sẽ tốt cho
cháu, tương lai còn có chút tiền đồ.”
Nếu như thi đỗ đại học, cô có thể được ở ký túc xá.
Điều này cô cũng biết rõ.
Gần đây, ông bà nội thường cầm tấm ảnh đứa em trai
cùng cha khác mẹ với cô đem khoe khắp hàng xóm láng giềng. Bố cô đứng bên cạnh
nó dường như đã trẻ ra đến hơn mười tuổi.
Đến lúc này, Mạc Hướng Vãn mới nhận ra rằng, vẻ đẹp
của mình được di truyền của cả bố lẫn mẹ. Thế nhưng, bà nội thường hay mắng:
“Con nhóc con, cái tốt không học lại đi học theo cái cách trang điểm, ăn vận y
như Bạch Cốt Tinh. Không biết mấy kiếp trước gia đình chúng ta đã tạo nên
nghiệp chướng gì mà kiếp này lại sinh ra một đứa hư hỏng mất nết thế này!”
Thầy giáo chủ nhiệm cũng tìm Mạc Hướng Vãn tâm sự:
“Nếu em cứ tiếp tục sống thế này thì chẳng thể nào thi đỗ đại học được đâu. Bây
giờ, em phải suy nghĩ cho thật kỹ, rốt cuộc mình đang muốn cái gì?”
Mạc Hướng Vãn liền nói một cách chân tình với thầy:
“Thầy giáo Ngô, em rất cảm ơn thầy. Nhưng thật sự em cũng không biết bản thân
đang muốn gì nữa?”
“Trước hết, em nên chú ý sức khỏe, đừng có ăn uống
linh tinh ở bên ngoài.”
Cô kinh ngạc ngước đầu lên, bắt gặp ngay nụ cười hiền từ
của thầy.
T¬T
Tối hôm đó, Mạc Hướng Vãn ra ngoài cùng Phạm Mỹ, cô
bỗng nói: “Cậu giới thiệu khách hàng cho mình đi.”
Phạm Mỹ vui vẻ: “Cuối cùng thì cậu cũng đã nghĩ thông
rồi sao?”
Mạc Hướng Vãn đã suy nghĩ khá kỹ: Trong tay cô có
khoảng ba vạn đồng, thế nhưng, mấy tháng nay đi theo mọi người chơi bời khắp
nơi, mua quần áo, đồ trang điểm nên cũng chỉ còn lại gần một vạn. Nếu cứ tiếp
tục thế này, cô sẽ không đủ tiền thuê nhà ở mất.
Phạm Mỹ vỗ vỗ lên hai má Hướng Vãn: “Cậu phải kiếm một
khoản tiền để còn thuê được căn nhà tử tế nữa chứ? Một mình một nhà, cảm giác
ấy sảng khoái biết bao?”
Căn phòng nhỏ của Phạm Mỹ ở khu phía Bắc, xung quanh
toàn công trường xây dựng, công nhân nhem nhuốc, bẩn thỉu, không khí toàn bụi.
Điều này khiến cho Mạc Hướng Vãn cảm thấy thiếu an toàn.
Phạm Mỹ liền hỏi thêm: “Đã hơn ba tháng nay cậu không
đến chỗ chị Phi Phi lấy thuốc rồi phải không?”
Mạc Hướng Vãn coi như mình không nghe thấy gì cả.
Tối đó, họ tới Bách Lạc Môn[3]. Đây
là lần đầu tiên Mạc Hướng Vãn tới chỗ này. Cô trang điểm rất đậm đứng trước
cổng vào, nhìn sang ngôi chùa Tĩnh An ở phía đối diện.
[3]
Địa điểm giải trí nổi tiếng ở Thượng Hải.
Lúc này vừa qua tiết Thanh Minh, chùa Tĩnh An
vọng ra tiếng chuông yên bình, hòa nhã, trong vắt như nước hồ thu, làm rung
động trái tim cô. Lúc đó, tiếng chuông này vẫn chưa thể kéo cô ra khỏi cuộc
sống hỗn loạn, rối ren. Mạc Hướng Vãn chỉ ngây ngây đứng trước cửa vào, lắng
nghe và thốt lên: “Tiếng chuông nghe hay quá!”
Một người đi lướt qua và nhận ra cô. Người ấy gọi cô
một tiếng: “Thảo Thảo.”
Mạc Hướng Vãn quay đầu lại với nụ cười tươi rói, quyến
rũ trên môi. Gần một năm nay, cô đã quá quen thuộc với điệu cười này.
Buổi hoàng hôn tháng Tư, mặt trời rực lửa, đứng trước
Bách Lạc Môn đối diện chùa Tĩnh An, nụ cười thiếu nữ ngất ngây, quyến rũ khiến
Mace ngây người thờ thẫn trong giây lát.
Lúc này, Mạc Hướng Vãn đã níu lấy cánh tay của anh rồi
cất tiếng hỏi: “Tối nay, anh có rảnh không?”
Mace mỉm cười dịu dàng, mà cũng rất nho nhã. Hôm nay,
anh mặc trên người một chiếc áo len mỏng, quần jeans nằm trong bộ sưu tập đông
xuân của hãng JPG. Trên quần có hoa văn rất đẹp, chắc chắn giá tiền của chiếc
quần này không phải vừa. Anh đã cắt tóc ngắn, đeo cặp kính rất sang trọng,
trong tay cầm một chiếc ví da to như chiếc phong bì, dày dặn, không biết trong
đó để những gì. Trông anh vừa quý phái, sang trọng lại vừa rất chỉnh tề.
Anh không còn là người khách làng chơi của lần trước
nữa, Mạc Hướng Vãn thầm nghĩ, vậy thì cứ chọn anh cho xong.
Mace đưa tay khoác lên vai cô, hai người họ trông
giống như một đôi tình nhân ngọt ngào trong tiết trời cuối xuân ấm áp.
T¬T
Buổi tối hôm đó, Mạc Hướng Vãn quậy tưng bừng trong vũ
trường. Bọn họ không vào Bách Lạc Môn, bởi vì vào đó phải thay trang phục nên
hai người liền đến một bar khác ở khu phía Tây.
Mace nhảy cùng cô, anh nhảy đẹp vô cùng, thậm chí còn
nhảy được cả những điệu đường phố rất điệu nghệ.
Mace hỏi: “Em đến Bách Lạc Môn làm gì?”
Mạc Hướng Vãn không trả lời mà hỏi lại: “Anh đã bao
giờ đọc cuốn Mãi mãi là Doãn[4] chưa?”
[4]
Nhân vật chính Doãn Tuyết Diễm là gái làng chơi.
“Cái mãi mãi đó không nên thì vẫn hơn.”
“Mace, tối nay anh sẽ cho em bao nhiêu tiền?”
“Thảo Thảo, em thiếu bao nhiêu tiền?”
“Em muốn dọn nhà và muốn thuê một căn phòng.”
“Được rồi, anh biết rồi.”
Phạm Mỹ đã từng nói rằng, một người khách làng chơi có
phong độ thì sẽ biết được mong muốn của gái bao, chứ không bao giờ thỏa thuận
giá cả ngay trước mặt như hàng tôm hàng cá hết.
Hiển nhiên, Mace chính là một khách làng chơi phong
độ.
Hai người họ đến khách sạn Thạch Quân Môn ở phía sau
quán bar đó, địa điểm này là do Mace chọn. Tất cả các căn phòng trong này đều
được bài trí tràn đầy cảm xúc, nội thất bên trong đều có màu đỏ khiến cho không
khí trở nên rất ấm áp.
Mạc Hướng Vãn có thể ngửi thấy mùi thơm của gỗ, cảm
giác cơ thể tràn đầy sinh lực. Cô ngồi trên đùi Mace, ôm hôn anh thắm thiết.
Mace nhanh chóng và dễ dàng kéo áo của cô xuống, tiếp đó là áo ngực. Lúc Mace
dùng miệng kéo dây áo ngực xuống, toàn thân cô bắt đầu run rẩy.
“Tiểu cô nương, em lại dùng thuốc rồi sao?”
“Đã rất lâu rồi em không dùng thuốc đó nữa.”
“Em phải cai thứ thuốc đó đi.”
“Vậy anh cần phải cai cái gì hả?”
Mace vẫn tiến vào mạnh mẽ, nhưng đã nhẹ nhàng hơn lần
trước khá nhiều, cô thở hổn hển, điều chỉnh lại vị trí của mình, ngồi lên người
anh.
Mace không hề trả lời câu hỏi của cô. Thái độ của anh
vừa nghiêm túc lại vừa chân thành, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi vì niềm dục vọng
trào dâng.
Mạc Hướng Vãn níu lấy cổ anh và nói: “Mace, anh thật
hạnh phúc!”
Mace nhìn cô một cách khó hiểu.
“Anh có thể dùng tiền mua được bất cứ thứ gì mình
muốn.”
Mace hôn lên đôi mày cô, khẽ nói: “Em nhầm rồi, Thảo
Thảo ạ.”
Mạc Hướng Vãn định nhổm dậy: “Em không nhầm đâu.”
Nhưng Mace đã nhanh chóng dựa tay ôm vào phần eo của cô.
“Thảo Thảo, đáng lẽ em phải làm một học sinh ngoan
hiền ở trường học mới đúng.”
Mạc Hướng Vãn bật cười thành tiếng: “Anh dùng tư thế
này để nói với em những lời răn dạy, khuyên bảo đó sao?”
Cô nhanh chóng bị anh kéo xuống giường.
“Đúng vậy, hình như anh chẳng đủ tư cách để nói những
lời đó.”
Mạc Hướng Vãn hỏi Mace: “Anh đã lên giường cùng bao
nhiêu cô gái rồi?”
Mace không trả lời.
“Lần trước kỹ thuật của anh rất tệ.”
Mace đang thâm nhập vào cơ thể cô, đột nhiên dừng lại
rồi nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm.
“Câu nói của em khiến anh bị tổn thương ư?” Mạc Hướng
Vãn mở to mắt hỏi.
Mace nhếch miệng cười, nhưng vẫn có đôi nét buồn buồn.
Anh nói: “Lần trước, lúc đến em có trang điểm, sau khi tắm vẫn trang điểm,
không sợ làm hại làn da sao?”
Mạc Hướng Vãn chỉ vào khuôn mặt mình: “Lần này em cũng
trang điểm mà.”
Mace định đưa tay vuốt má cô, cô liền đưa tay lên che.
“Lẽ nào không trang điểm thì sẽ rất xấu sao?”
“Tuổi mười chín, chơi chút thôi”. Cô mở to mắt nói
bằng tiếng Quảng Đông.
T¬T
Hồi ức về đêm hôm đó khá là vui vẻ, Mace và cô đã thử
rất nhiều tư thế khác nhau, khi đã thỏa mãn, Mace nhấc người ra khỏi cơ thể cô
rồi hỏi: “Em có muốn tắm không?”
“Không cần đâu.”
“Thảo Thảo, em thay đổi quá nhanh.”
“Em phục vụ có tốt không?”
Mace quay người, bước xuống giường, mặc quần áo vào và
lập tức anh lại mang bộ dạng quân tử điềm đạm, đĩnh đạc như lúc gặp nhau tối
qua. Thực lòng trông anh rất đẹp trai, tuấn tú, phong độ ngời ngời. Mạc Hướng
Vãn đang trong lúc thất thần thì bỗng nghe thấy tiếng vật gì đó đập bộp lên đầu
giường.
Cô tò mò quay người lại liền thấy thứ mà anh đặt xuống
chính là chiếc ví da. Lúc đặt xuống trông đôi vai anh có hơi nhô nhô, cô cảm
nhận được hình như lúc này anh đang tức giận.
Thế nhưng, cô vẫn đặt sự chú ý vào chiếc ví da trên
đầu giường kia, trong đó có lẽ có rất nhiều tiền. Cô nhìn qua, chẳng thể nào
ước lượng được có bao nhiêu tiền, sau đó lại quay người vào trong ngủ tiếp.
Nếu như đã vậy thì quan hệ giữa hai người họ thật quá
đơn giản, anh là khách làng chơi, còn cô là gái gọi. Đơn giản đến mức chẳng thể
nào đơn giản hơn được nữa!
Mace nói: “Những đồng tiền này đến rất nhanh, nhưng
chẳng thể nào khiến cho em tiếp tục vui vẻ những năm sau này đâu.”
Mạc Hướng Vãn thều thào: “Anh là một khách làng chơi
có lương tâm, phải chăng với cô gái gọi nào anh cũng nói những lời này?”
Mace đã mặc xong quần áo, thái độ như chưa từng có
chuyện gì xảy ra, bình thản nói: “Thảo Thảo, em cứ coi như anh giả nhân giả
nghĩa đi, anh cũng chẳng phải là loại người tốt đẹp gì đâu.”
Mạc Hướng Vãn quay đầu lại nhìn Mace. Mấy tháng nay,
hình như anh đã trưởng thành hơn. Anh như một người đứng ở trên cao khiến cô
cảm thấy có chút sợ hãi.
Cảm giác này chẳng hay chút nào cả. Trực giác mách bảo
cô nên chống trả, cô phát hiện ra mình vô cùng căm ghét cảm giác bị phân biệt
rõ rệt đến vậy.
Tại sao sau một đêm cuồng nhiệt, anh vẫn có thể trông
đĩnh đạc, điển trai đến thế? Cô nhìn lại mình, toàn thân không quần áo, chỉ có
chiếc chăn mỏng phủ lên trên, phấn son trên mặt chắc cũng đã nhòe nhoẹt hết
rồi.
Quả là thiếu công bằng.
Mạc Hướng Vãn nói với Mace: “Được rồi, anh đi đi, hãy
giúp em giữ phòng đến buổi chiều, em muốn ngủ một lúc.”
Mace không nói câu gì, chỉnh đốn lại quần áo rồi cất
bước ra đi. Sau này, Mạc Hướng Vãn nghĩ, ngày hôm đó quả thật là một giấc mộng
quái ác, tràn đầy khổ sở.
T¬T
Kể xong, Mạc Hướng Vãn liền cầm lấy tay Quản Huyền rồi
nói: “Những chuyện sau này thế nào thì chị cũng biết hết rồi đấy.”
“Con nha đầu ngốc, chị không biết em ngốc nghếch hay
là đầu thiếu vài dây thần kinh nữa”. Quản Huyền mắng yêu.
Mạc Hướng Vãn đưa tay chống lên trán: “Nếu như không
phải hôm đó bất ngờ gặp lại Mace, có lẽ em đã quên mất con người ấy.”
Quản Huyền rót cho cô một ly Vodka: “Tại sao em lại
sinh Mạc Phi ra? Nói cho cùng em cũng không hề yêu cậu ta mà.”
Mạc Hướng Vãn nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Lúc em phát
hiện mình có thai thì đã được hơn hai tháng rồi. Em tìm đến một phòng khám đa
khoa ở tỉnh, chỗ đó cũng khá sạch sẽ. Khi nằm trên giường, em nhìn thấy một con
nhện ở góc tường, nó đã giăng lưới bắt được con côn trùng. Em cũng chẳng biết
đó là con gì, nhưng con đó không ngừng quẫy đạp, cuối cùng bất ngờ thoát ra
được khỏi chiếc lưới. Em chợt nghĩ, trên thế gian này chẳng có bất cứ thứ gì
thuộc về mình, nhưng ít nhất thì đứa con này cũng thuộc về em. Nếu có một người
thân ở bên cạnh thì chắc em có thể thoát khỏi nghịch cảnh lúc bấy giờ.”
Quản Huyền cụng ly cùng cô. “Nâng ly vì người thân của
em”. Thế nhưng chị vẫn nói thêm: “Nói cho cùng, phụ nữ vẫn cần có chỗ dựa. Có
lẽ vì kỹ thuật của Mace tệ nên đã khiến em cảm thấy sợ hãi.”
Mạc Hướng Vãn mỉm cười khổ sở: “Có lẽ là vậy.”
Cô nhớ lại mấy hôm trước, khi bất ngờ gặp lại con
người đó, anh đã cao hơn, thân hình cũng vạm vỡ, săn chắc hơn, mặc vest vô cùng
đẹp, dáng đi phong độ, đĩnh đạc, trông thấy vậy ai mà chẳng nghĩ anh là chính
nhân quân tử chứ!
Chín năm trước, khi cô và anh trần trụi đối diện với
nhau, anh để lại ấn tượng trong cô chỉ là một người khách ngô nghê, ngờ nghệch.
Lần thứ hai gặp lại, anh đã trở thành một khách làng
chơi chính hiệu, trên mặt còn hiện lên nụ cười đầy chọc ghẹo. Những gì diễn ra
giữa hai người khiến cô nhớ đến người khách làng chơi và cô gái gọi trong bộ
phim Nhục Bồ Đoàn. Khi
người khách làng chơi phát hiện ra cô gái gọi chính là bà xã của mình, cảm giác
thật chẳng vui vẻ gì.
Mạc Hướng Vãn thầm nghĩ: “Đúng là chẳng vui vẻ gì!”
T¬T
Cô rời khỏi khách sạn nhỏ sau Thạch Quân Môn, cầm tiền
đứng bên lề đường đếm một lượt. Tất cả là một vạn ba nghìn đồng. Thật không ngờ,
anh lại mang nhiều tiền theo người đến vậy. Cô vô cùng kinh ngạc.
Đầu tiên, cô về nhà ông bà nội thu dọn hành lý rồi sau
đó mới đến nhà Phạm Mỹ thu dọn số đồ còn lại.
Ông nội cầm chiếc roi da chỉ thẳng vào mặt cô mắng:
“Mày cứ làm bừa đi. Nếu hôm nay mày bước ra khỏi cánh cửa này thì mày không còn
là người nhà họ Mạc nữa”. Bà nội thì ngồi một chỗ không nói năng gì, sắc mặt
tối sầm lại.
Mạc Hướng Vãn lẳng lặng cầm chiếc túi lớn bước ra
ngoài.
Anh chàng đẹp trai của Phạm Mỹ đã dọn đến căn phòng bé
nhỏ của cô ấy. Hai người họ vui vẻ, hân hoan thu dọn đồ cho cô. Mạc Hướng Vãn
để lại mấy đồ mỹ phẩm, dưỡng da và toàn bộ số quần áo hở hang, gợi cảm ở nhà
Phạm Mỹ.
Phạm Mỹ vừa xách túi vừa bước ra cửa hỏi cô: “Vãn Vãn,
lúc nào bọn mình đi xỏ lỗ mũi đây?”
Cô nói: “Vài tháng nữa, mình sắp phải thi rồi.”
Mạc Hướng Vãn thuê một căn phòng nhỏ gần trường học,
bắt đầu tập trung dùi mài kinh sử, nhưng vốn đang quen chơi bời, nhảy nhót,
nhất thời phải học hành lại, nên đầu óc cô không còn linh hoạt lắm.
Thầy giáo Ngô vô cùng ủng hộ quyết định quay lại lớp
học của cô nên tận dụng khoảng thời gian sau khi tan trường, thầy đã dạy thêm
cho cô và mấy học sinh yếu kém trong lớp.
Mạc Hướng Vãn luôn luôn cảm thấy trăn trở, nếu trong
cuộc đời này cô thật sự đã có lỗi với ai thì người đó chắc chắn là thầy giáo
Ngô.
Giữa tháng Sáu, nhà trường tổ chức khám sức khỏe cho
học sinh và Mạc Hướng Vãn được chẩn đoán là đã có thai hai tháng rưỡi. Việc này
vô cùng nghiêm trọng và hy hữu đối với một ngôi trường tích cực, đặc biệt lại
sắp trở thành trường điểm của tiểu khu.
Ngay lập tức, ông bà nội được gọi đến trường. Ông nội
nổi giận đùng đùng, cầm roi định đánh Mạc Hướng Vãn ngay trong phòng làm việc
của giáo viên.
Thầy giáo Ngô liền ngăn ông nội lại rồi quay đầu
khuyên răn cô: “Thành tích học tập hiện nay của em đã ổn định, hoàn toàn có khả
năng thi đỗ vào cao đẳng hoặc trung cấp đào tạo nghề. Học vượt cấp nói không
chừng còn có thể lấy được bằng đại học.”
Mạc Hướng Vãn ôm lấy bụng mình, đột nhiên có một quyết
định vô cùng kinh ngạc.
Sinh Mạc Phi ra đời không phải là quyết định bộc phát
nhất thời của cô.
Khi nói chuyện với cấp dưới của mình, Mạc Hướng Vãn
thường nói: “Đôi khi các bước ngoặt trong đời sẽ vô tình nhắc nhở chúng ta phải
xử lý sự việc ra sao. Con người cần phải linh hoạt trong cuộc sống.”
Cô vẫn luôn cho rằng, sinh Mạc Phi là một hành động
linh hoạt trong cuộc sống của mình, bởi vì trái tim cô đã sống lại từ đó. Mấy
tháng Mạc Phi lớn lên trong bụng mình, Mạc Hướng Vãn đã để tóc dài, không trang
điểm nữa, vẫn tiếp tục học hành chăm chỉ, cần cù.
Không còn cơ hội thi đại học nữa, nhưng sau này cô vẫn
có thể đi học ở lớp ban đêm.
Số tiền Mace để lại cùng với khoản tiền cô tiết kiệm
được càng ngày càng ít đi, cô sắp sửa không còn bất cứ thứ gì ngoài đứa trẻ
trong bụng.
Cô đã làm hai việc ngốc nghếch, đó là viết hai bức thư
và thành thật kể về hoàn cảnh của mình lúc này cho bố mẹ biết. Bố đã gửi về cho
cô một nghìn đô la Mỹ, còn mẹ thì thư lại: “Con làm mẹ quá thất vọng, con hãy
tự lo cho mình đi.”
Mạc Hướng Vãn chẳng buồn hiểu sâu ý của bố mẹ, cô chỉ
muốn hiểu rõ tâm trạng mình mà thôi.
T¬T
Lúc Mạc Hướng Vãn quay về, Mạc Phi đã ngủ từ lâu.
Kể từ khi có thể tự mình tư duy, Mạc Phi rất ít khi
hỏi bố. Đứa trẻ này có trí thông minh bẩm sinh, khiến nó ý thức được điều gì
nên hỏi, điều gì không nên.
Mạc Hướng Vãn khẽ vuốt mấy sợi tóc bên tai Mạc Phi,
rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng con.
Mạc Hướng Vãn ra ngoài ban công. Thời khắc giao mùa hạ
thu về đêm vô cùng đẹp. Gió hiu hiu thổi, ánh trăng sáng trong, bầu trời xanh
biếc qua ô cửa sổ hình vuông nhiều năm trước cũng chẳng sáng bằng ánh trăng đêm
nay.
Mạc Hướng Vãn hít một hơi thật sâu. Bỗng nhiên chiếc
di động vang lên, là Chu Địch Thần gọi đến. Thì ra, cô ấy muốn đối chiếu danh
sách khách mời phóng viên báo đài đến dự buổi họp báo ra mắt album của Lâm
Tương vào ngày mai.
Tất cả mọi thứ đều vô cùng thuận lợi.
Chu Địch Thần nói: “Người lập kế hoạch bên công ty các
cô đúng là rất chuyên nghiệp, linh hoạt chuyển đổi hoàn toàn luận điệu. Trong
buổi họp báo này, tất cả moị người đều coi Lâm Tương là cô gái si tình.”
“Lại còn không à? Có nhiều lúc công chúng rất mù
quáng, chúng ta truyền đạt điều gì thì bọn họ sẽ tiếp nhận điều đó, đồng thời
còn biến thành thứ của bản thân, cuối cùng phát dương quang đại.”
“Câu nói này thật sâu xa quá.”
“Đây là câu nói của thầy giáo môn Tâm lý lớp ban đêm
của tôi.”
Chu Địch Thần bật cười: “Mary, cô đúng là một con
người thú vị, có hứng thú đứng trên sân khấu không?”
“Cô nói đùa sao?” Mạc Hướng Vãn giả đò hét lên thất
thanh, cô biết rằng người kia đang khéo léo biểu thị thông điệp muốn quan hệ
hòa bình với mình. Đến độ tuổi này rồi, cô hoàn toàn không thích hợp để đứng
trước sân khấu nữa, cho dù dung mạo của mình có ra sao.
“Ngoại hình của cô tuyệt vời thế, cô coi người khác là
kẻ ngốc sao?”
Mạc Hướng Vãn cười cười: “Vậy thì cô cứ coi như tôi là
kẻ ngốc đi vậy.”
Sau cùng, Chu Địch Thần lại trở về với công việc: “Tôi
đang để mắt đến một cô bé, trông rất xinh đẹp, gần đây quan hệ rất tốt với đạo
diễn Vương ở phía Bắc. Người ta đã chuẩn bị cho cô bé rất chu đáo, bộ phim điện
ảnh tiếp theo, ông ấy sẽ chọn cô bé làm nữ chính.”
“Cô nói tiếp đi.”
“Vu tổng nói sẽ ký kết hợp đồng đảm nhiệm tất cả các
bộ phim và hoạt động của cô bé.”
“Cô bé diễn phim điện ảnh hay phim truyền hình?”
“Mới bắt đầu, nên cũng cần một vài bộ phim truyền hình
để đảm bảo mật độ xuất hiện. Cô bé đâu phải là Chương Tử Di, vừa ra mắt đã được
người ta nâng đỡ!”
“Tôi hiểu rõ rồi.”
Dập máy xuống, Mạc Hướng Vãn vươn vai làm một động tác
thư giãn cơ thể rồi mới bước vào nhà vệ sinh. Cô lấy một miếng đắp mắt và nghĩ:
“Những lời Chu Địch Thần nói rất có lý, phụ nữ đến độ tuổi này rồi thì cần phải
chăm sóc da dẻ tử tế.”
Buổi họp báo giới thiệu album mới của Lâm Tương còn
thuận lợi hơn cả mong đợi của Mạc Hướng Vãn. Điều này có được cũng nhờ vào sự
phối hợp tuyệt vời của Tống Khiêm – Giám đốc bộ phận Kế hoạch. Trước buổi họp
báo, anh ấy đã tìm Trưởng nhóm hâm mộ (fan) của Lâm Tương trên mạng. Người này
vừa tới đã khiến cho tất cả vô cùng kinh ngạc, Mạc Hướng Vãn cũng không ngoại
lệ.
Thật không ngờ, Trưởng nhóm luôn đứng sau ủng hộ, cổ
vũ cho nhiều hoạt động của Lâm Tương bấy lâu nay lại là một bà thím ngoài năm
mươi tuổi. Bà thím họ Lý vừa gặp Mạc Hướng Vãn đã nói: “Mọi người phải cố gắng
bảo vệ Tương Tương, cô ấy là người vô tội.”
Vừa nói dứt lời, nước mắt bà đã lã chã chảy xuống.
Mạc Hướng Vãn an ủi thím Lý: “Chúng cháu sẽ luôn bảo
vệ, chăm sóc Tương Tương tận tình, xin bác cứ yên tâm.”
Thím Lý lấy từ trong vali hành lý mang theo một đống
quà tặng. Khi tham gia cuộc thi chọn người đẹp, Lâm Tương đã từng nói rất thích
Hello Kitty nên những fan hâm mộ cô đã mua đủ các kiểu dạng, kích cỡ Hello
Kitty để tặng cô, hơn nữa còn được đặt làm tận bên Nhật. Trong đó có một con
Hello Kitty cao tầm nửa mét, trong tay ôm một trái tim màu hồng, trên đó còn
viết dòng chữ: “Tương Tương, cố lên.”
Trâu Nam thốt lên kinh ngạc: “Nếu như có người đối xử
với em tốt thế này, dù chết em cũng cam lòng.”
Mạc Hướng Vãn liền bóp yêu chiếc mũi của cô bé rồi
nói: “Ngày mai, chị sẽ đưa em đi thi hoa hậu.”
Trâu Nam xua xua tay: “Không, không, không, em làm sao
mà nổi tiếng được chứ. Bây giờ đang thịnh hành kiểu minh tinh tomboy giống như
Lý Vũ Xuân hay Châu Bút Sướng cơ.”
Trên thực tế, Trâu Nam cũng là một mỹ nữ, với một đôi
mắt to tròn, biết cười, lại giỏi trang điểm, thay bạn trai như thay áo nên
thường bị Mạc Hướng Vãn mắng yêu: “Em có thể đi làm sát thủ đàn ông được rồi
đấy!”
Trâu Nam nhanh chóng từ chối danh hiệu này: “Sát thủ
đàn ông của Đài Loan trông như thế này cơ”. Rồi sau đó cô tinh nghịch kèm theo
một dáng điệu tỏ vẻ vô cùng buồn nôn. Khoảng thời gian trước, “sát thủ đàn ông”
Đài Loan đến tham dự chương trình của bạn thân Trâu Nam, đối xử với nhân viên
hậu đài rất vô lễ. Mấy người dẫn chương trình và nhân viên hậu đài cũng còn ít
tuổi, non nớt, nên mấy hôm sau liền tiết lộ chuyện này ra ngoài, đồn thổi ầm ĩ
trong làng giải trí, làm cho mọi người không ai được yên ổn.
Vu Chính lúc nghe xong chuyện đó liền bật cười, nói
với mấy người cấp dưới rằng: “Sắp tới sẽ có người đi theo sau họ dọn dẹp tàn
cuộc ngay thôi ấy mà.”
Quả nhiên không sai, người quản lý của cô minh tinh nọ
tức giận đùng đùng, nhờ mối quan hệ vô cùng rộng khắp, cô ta đã khiến cho mấy
con người thấp cổ bé họng kia chịu không nổi, đành phải lũ lượt kéo nhau đến
xin lỗi “sát thủ đàn ông”. Mạc Hướng Vãn nghe chuyện này cũng chỉ thở dài một
tiếng.
Cô hoàn toàn đồng tình với bức xúc của Trâu Nam.
T¬T
Thím Lý nọ được sự chỉ dẫn tận tình của Chu Địch Thần
cùng Mạc Hướng Vãn, lại thêm kế hoạch tỉ mỉ của Tống Khiêm nên biểu hiện tại
buổi họp báo vô cùng xuất sắc và thành công. Có phóng viên phỏng vấn thím Lý,
fan hâm mộ tuổi đã trung niên rằng vì sao vẫn còn ủng hộ Lâm Tương, bà liền gạt
nước mắt nói: “Chúng tôi đều yêu quý Lâm Tương vì vẻ dễ thương, ngây thơ của cô
ấy. Cô bé nhìn nhầm người, yêu nhầm đối tượng, chúng tôi thương xót cô bé còn
chẳng hết. Con gái lúc trẻ hơi bồng bột, điều quan trọng là cô bé đã thoát khỏi
đó được rồi. Chúng tôi muốn cô ấy lấy lại vẻ hoạt bát, dễ thương như hồi mới đi
thi.”
Tống Khiêm liền nói: “Ảnh hậu Oscar mãi mãi tồn tại
chốn nhân gian.”
Chu Địch Thần thêm vào: “Thật không ngờ, Lâm Tương lại
có một người hâm mộ lớn tuổi trung thành đến vậy.”
“Phía La Phong liệu có phản ứng gì không?” Mạc Hướng
Vãn đột nhiên hỏi.
“Bây giờ anh ta đã quá đủ phiền phức, hỗn loạn rồi,
bạn gái hiện nay thuộc hàng “ớt chỉ thiên”[5] nổi
tiếng thiên hạ, mấy hợp đồng đóng phim của anh ta đều lấy được nhờ vào quan hệ
của bạn gái đấy. Lần này, mấy tấm ảnh phòng the thân mật kia lộ ra đồng thời
cũng cho thấy anh ta là con người trăng hoa, bắt cá nhiều tay, khó tránh được
chỉ trích của dư luận”. Chu Địch Thần nói.
[5]
Rất ghê gớm.
Thế nhưng, Mạc Hướng Vãn hoàn toàn không thể ngờ được,
một tháng sau đó, cô bất ngờ gặp được La Phong và Mace. Gặp được La Phong là
thứ yếu, quan trọng chính là cô đã gặp lại Mace.
T¬T
Chuyến du lịch nước Áo kết thúc, Vu Chính tỏ ra rất
hài lòng bởi vỉ kế hoạch “giải cứu” Lâm Tương đã được tiến hành thuận lợi và
khá thành công. Vu Chính xuất thân từ đài truyền hình, cấp trên của anh trước
kia là một tay lão làng trong lĩnh vực quản lý nghệ sỹ ở đó.
Trước kia, Mạc Hướng Vãn và Tống Khiêm đều làm trong
Đài truyền hình. Tống Khiêm xuất thân từ đạo diễn hình ảnh Kênh giải trí, so
với anh thì Mạc Hướng Vãn đích thực là một vô danh tiểu tốt, một chân sai vặt
không hơn không kém.
Sau khi sinh Mạc Phi, cô không nơi nương tựa, vô thân
vô thích, tương lai mù mịt, ngay cả việc kiếm ăn hàng ngày cũng là cả một vấn
đề. Quản Huyền coi như lại lo thêm một chuyện bao đồng, giới thiệu cô cho Tần
Cầm, người dẫn chương trình nổi tiếng lúc bấy giờ, thường xuyên tới More
Beautiful uống rượu.
Sau đó, Mạc Hướng Vãn trở thành trợ lý cho Tần Cầm,
rồi làm qua một loạt các công việc như thư ký trường quay, nhân viên hậu đài,
trợ lý đạo diễn. Đa số đều là những công việc vặt vãnh, được cái là cô khiêm
nhường và chăm chỉ, nhờ đó mà cuộc sống cũng dần dần được ổn định.
Lúc Vu Chính quyết định rời đài thành lập công ty giải
trí riêng, Quản Huyền lại giới thiệu Mạc Hướng Vãn cho anh.
Cô nói với Mạc Hướng Vãn rằng: “Nếu như được nhận
chính thức vào biên chế của đài truyền hình thì ngon lành rồi, nhưng muốn vào
đâu phải là dễ, trừ phi em định tiếp tục làm chân sai vặt này đến suốt đời, đợi
cho tới khi nào lãnh đạo cấp cao soi xét đến mình. Như vậy chẳng có gì hay ho
cả, mà bản thân mình cũng không muốn như thế.”
Mạc Hướng Vãn không phải là không có dự tính, cô nói:
“Nếu như có hướng phát triển, đương nhiên là em mong muốn rồi.”
Thế là, cô trở thành thư ký cho Vu Chính, yêu cầu công
việc của Vu Chính với cô không hề cao, chỉ cần ba điểm: học tiếng Anh cho giỏi,
có một tấm bằng và biết uống rượu.
Mạc Hướng Vãn làm tốt cả ba yêu cầu trên, nhưng không
chỉ có vậy, cô đặc biệt có khiếu trong việc tìm kiếm các nguồn thông tin, tài
liệu từ mọi đối tượng, phạm vi có thể, để lập ra những bản kế hoạch tốt nhất.
Cho nên, khi Vu Chính quyết định lập một công ty quản lý nghệ sỹ ở Hồng Kông để
hoạt động song song với công ty ở đây, anh đã đưa Mạc Hướng Vãn lên vị trí như
hiện nay.
Con người Mạc Hướng Vãn xưa nay vốn khiêm nhường, thầm
lặng, nhưng khi làm việc thì lại hết sức năng nổ, nhiệt tình. Quan hệ của cô
với đồng nghiệp Tống Khiêm, và người quản lý nghệ sỹ Chu Địch Thần nói thân thì
cũng chẳng phải thân, nhạt cũng không nhạt, bởi sau khi tan làm các đồng nghiệp
không mấy khi liên hệ với nhau. Chỉ khi nào Tổng giám đốc tổ chức các hoạt động
dã ngoại trong công ty thì cô mới có cơ hội giao lưu cùng bọn họ.
Từ trước đến nay, Vu Chính vẫn không mấy hứng thú với
những việc này, có một lần, vào buổi họp với các lãnh đạo cấp cao trong công
ty, vợ của anh – Phó Tổng giám đốc Chúc nói rằng, cần phải cải thiện phúc lợi
dành cho anh chị em cán bộ trong công ty. Thế là, bộ phận Kế hoạch nhanh chóng
lên danh sách các hoạt động cần triển khai. Vu Chính cũng tán thành với ý kiến
này, quyết định lấy địa điểm tổ chức ở bên hồ Dương Đăng, đồng thời cũng mời
một vài lãnh đạo cấp cao trong công ty tới dùng bữa.
Mạc Hướng Vãn tính toán thời gian, Chủ Nhật tuần này
cô không thể ở cùng Mạc Phi được, nên đành thương thảo với con trai: “Chủ Nhật
tuần này mẹ phải tham gia hoạt động ở công ty, buổi tối khi nào về sẽ dắt con
đi ăn các món ngon nhé!”
Đôi mắt của Mạc Phi liền sáng lên: “Vậy thì con có thể
sang nhà của Vu Lôi cùng làm bài tập được không ạ?”
“Con không được làm phiền nhà bạn nhé, phải biết lễ
phép, hoàn thành bài tập cô giáo giao đấy.”
“Con biết rồi, con biết rồi.”
Mạc Hướng Vãn nhìn thấy bộ dạng hứng khởi như tiểu bá
vương của Mạc Phi, cô biết ngay cu cậu đang vui sướng vì sắp được ra ngoài chơi
đùa thỏa thích. Gần đây, cậu bé mới tháo bột, bị nhốt ở nhà mấy ngày liền nên
muốn ra ngoài chơi lắm rồi.
Mạc Hướng Vãn biết quản lý chặt cũng thành công cốc
nên cô liền nói với Mạc Phi: “Còn nữa, con phải chú ý đến vệ sinh cá nhân nhé,
buổi tối Chủ Nhật mẹ về nhà, nhìn thấy quần áo con bẩn, mẹ sẽ không giặt đâu,
mẹ mệt mỏi lắm, sáng thứ Hai còn phải đi làm nữa.”
Mạc Phi lắc lắc đầu rồi “dạ” một tiếng, vẻ mặt vô cùng
đăm chiêu. Đứa trẻ này vẫn chưa biết giặt quần áo, nhưng lại rất sợ làm phiền đến
mẹ, làm khó nó một lần, sau này sẽ dễ quản lý.
Dẫu vậy, Mạc Hướng Vãn vẫn không mấy yên tâm. Cô gọi
điện nhờ vả mẹ của Vu Lôi mấy lần liền rồi mới an tâm đi được.
Ngày hôm đó, tâm trạng của Vu Chính rất ổn, nên đã đặt
cơm ở bên hồ Dương Đăng mời toàn công ty tham dự. Bộ phận Nhân sự còn thì thầm
với nhau rằng: “Anh ấy đi trượt tuyết ở núi Alpes là đủ rồi, còn bắt chúng ta
đến đây bám càng làm gì chứ? Đúng là thiếu nhân đạo!”
Thế nhưng, điều mà Vu Chính muốn mọi người làm chính
là chơi trò “rồng rắn lên mây”. Vu Chính còn đích thân tham gia hoạt động cùng
mọi người. Anh chính là người cầm đầu, tất cả nhân viên khác đều răm rắp nghe
theo sự sắp xếp của Tổng giám đốc, ai cũng muốn thể hiện bản thân thật tốt.
Vu Chính hỏi: “Ai phụ trách phần thân rồng?”
Đây là một công việc mang tính nghệ thuật cao, cần kỹ
thuật, vậy nên mọi người nhanh chóng giơ tay nhận trách nhiệm. Đầu rồng, đuôi
rồng đều đã có người phụ trách rồi, Mạc Hướng Vãn vẫn như mọi khi làm chân chạy
việc lung tung.
Tống Khiêm hàng ngày khiêm nhường, gặp ai cũng nói
chuyện được, lần này phụ trách làm đầu rồng, nghiêm túc tham gia hoạt động
khiến mọi người cùng chơi thở không ra hơi, nào là rửa bút lông, cuộn dây thép,
nào là cắt dán giấy, ai ai cũng hoa mày chóng mặt. Chỉ có mỗi một mình Mạc
Hướng Vãn là chẳng có việc gì làm, vậy nên cô đi tìm nước rửa tay cho các đồng
nghiệp.
Chu Địch Thần đã chuẩn bị rất nhiều nước khoáng đến
đây, lúc Mạc Hướng Vãn lại lấy nước, Chu Địch Thần liền nói: “Thật sự, không
nên làm việc trái với lương tâm, nếu không đi đâu cũng sẽ gặp quỷ.”
Mạc Hướng Vãn ngẩng đầu lên liền thấy Chu Địch Thần
đang chu miệng về phía xa nào đó. Cô nhìn thấy một người quen trong trang phục
trắng, đứng bên hồ, tuấn tú, phong độ. Cô tò mò: “La Phong đang đóng phim ở đây
sao?”
“Nghe nói, cậu ta dẫn lời của đại ca Thành Long cho
rằng: “Phàm là đàn ông thì đều phạm sai lầm cả.” Ông đạo diễn mũi dài chuyên
làm phim võ hiệp rất ủng hộ cậu ta, đã chọn cậu ta làm nhân vật nam chính hai
trong bộ phim võ hiệp sắp tới của mình.”
“Bọn họ làm phim cũng tuyệt lắm mà.”
“Chúng ta có nên ra chào một tiếng không?”
“Tại sao lại không chứ?”
Hai người liền đi gọi Tống Khiêm rồi nói với cả Vu
Chính. Vừa nói xong đã nhìn thấy một đoàn người đi tới, người dẫn đầu nhìn thấy
Vu Chính liền gọi lớn: “Vu lão tứ, cuối cùng hôm nay cũng đã gặp lại được anh
rồi.”
Người đó chính là vị đạo diễn mũi dài chuyên làm phim
võ hiệp.
Theo sau đạo diễn mũi dài còn có vài người nữa, Vu
Chính gọi tên từng người, ôm chầm lấy họ rồi bắt đầu hàn huyên, trông vô cùng
thân mật. Một trong những người đó, Mạc Hướng Vãn nghe Vu Chính hỏi han: “Ây
da, Mạc Bắc à! Cậu cũng đổi nghề gia nhập làng giải trí rồi sao?”
Người đó mỉm cười tươi tắn: “Sao lại không chứ? Đạo
diễn Thái còn muốn mời em tham gia đóng nam chính đấy.”
Hai nhóm người nhanh chóng hợp nhất, cùng nhau chơi
đùa. Vì Vu Chính đang vui vẻ, nên mời luôn mười mấy người kia cùng gia nhập bữa
tiệc của công ty.
Mùa này đang sẵn thức ăn ngon, cộng thêm Vu Chính lại
là người khó tính cho nên đạo diễn Thái thẳng thắn khen ngợi: “Lúc nào cũng ăn
ngon nhất, chơi sang nhất, đi theo Vu lão tứ đúng là không bao giờ lầm.”
Mạc Bắc chỉ vào chiếc đầu rồng của công ty đặt ở phía
xa xa rồi nói: “Anh muốn vượt long môn sao?”
Vu Chính cười cười: “Vốn dĩ cũng định nhảy thử một lần
xem sao, nhưng nhìn thấy đạo diễn Thái nên có lẽ để lần sau thì hơn.”
Mạc Hướng Vãn đứng lẫn trong số đồng nghiệp, đi theo
sau bọn họ một khoảng cách an toàn. Vừa hay trước mặt cô lại chính là Mạc Bắc,
lúc trước Vu Chính đã giới thiệu từng người từng người một trong bọn họ với
nhau rồi.
Với bất cứ người nào, Mạc Bắc cũng mỉm cười thân
thiện: “Xin chào.” Thái độ vô cùng quen thuộc và thành thục.
Chu Địch Thần và Mạc Bắc vốn đã quen nhau từ trước đó,
lại vừa hay đứng cạnh Mạc Hướng Vãn nên liền đùa rằng: “Luật sư Mạc, hai người
năm trăm năm trước có khi là người nhà cũng nên.”
Thì ra cả hai người đều mang họ Mạc, sự trùng hợp ngẫu
nhiên này thật là thú vị.
Mạc Hướng Vãn thẹn thùng mỉm cười, gật gật đầu thay
cho lời chào hỏi.
Mạc Bắc hoàn toàn không chú ý đến cô, điều này khiến
cho Mạc Hướng Vãn cảm thấy an tâm. Mace và Thảo Thảo chẳng qua chỉ là quá khứ,
câu chuyện giữa hai người tốt nhất là nên xóa bỏ hoàn toàn trong ký ức của cả
hai, không nên có bất cứ liên hệ nào, cứ như vậy mà sống cho đến hết cuộc đời.
Suýt chút nữa cô còn định đi bái tạ Phật tổ.
Lúc sắp nhập tiệc, Vu Chính liền gọi Mạc Hướng Vãn và
Chu Địch Thần lại: “Mary, Judy, lại ngồi chỗ này này.”
Mạc Hướng Vãn kinh ngạc, nhanh chóng hiểu ngay vấn đề.
Vu Chính muốn cô ngồi ở vị trí sát bên với Mạc Bắc và La Phong. Vị minh tinh
anh tuấn nọ đang nhìn chằm chằm về phía này, ánh mắt vẫn chưa tiêu tán hết nỗi
tức giận.
Chu Địch Thần là một người tinh ý, cô liền lôi ngay
Mạc Hướng Vãn qua đó ngồi. Mạc Bắc liền kéo ghế giúp cô, làm tư thế “xin mời”
rất lịch lãm. Mạc Hướng Vãn lúng túng ngả lưng ra sau, suýt chút nữa thì ngã
xuống, may mà Chu Địch Thần kịp thời kéo lại.
Vu Chính quay sang nói với Mạc Hướng Vãn: “Tiểu Tân
gần đây tham gia một bộ phim truyền hình mới của đạo diễn Thái, vừa hay có cảnh
diễn tay đôi với La Phong. Hôm nay Tiểu Tân có việc không đến được, là người
quản lý nghệ sỹ, em thay mặt kính La Phong một ly đi.”
Câu nói này rõ ràng là một mệnh lệnh. Vừa nhận được
lệnh, Mạc Hướng Vãn lập tức nâng ly lên, trước tiên nói với đạo diễn Thái:
“Người mới đóng phim mới, xin tiền bối quan tâm chăm sóc một chút.”
Đạo diễn Thái cạn ly xong liền quay sang nói với Vu
Chính: “Nhìn Giám đốc quản lý nghệ sỹ bên cậu kìa, hết lòng hết dạ vì các nghệ
sỹ, đúng là vô cùng đáng khen.”
Vu Chính chỉ nhìn ông mỉm cười, những lời thế này
không thể để ông chủ nói được, vậy nên Mạc Hướng Vãn đành phải đích thân lên
tiếng: “Đạo diễn Thái, bọn em làm sao có thể so với các tiền bối được, bọn em
nhận lương là dựa vào những người nghệ sỹ kia, nên nhất định phải phục vụ chu
đáo, đến nơi đến chốn rồi. Lúc nào bọn em cũng mong muốn bọn họ làm việc chăm
chỉ, ngày ngày tiến bộ, để các đạo diễn có thể sản xuất được nhiều phim hay
phục vụ quần chúng, như vậy chúng em cũng có được đồng lương ổn định để sinh
sống.”
Nghe cô nói xong, đạo diễn Thái liền bật cười, mọi
người xung quanh cũng cười theo. Mạc Hướng Vãn lại rót đầy ly quay sang La
Phong: “La thiếu gia, chuyện của Tương Tương mong anh thông cảm, cô ấy tự sát
đến ba lần liền, bây giờ vẫn còn phải nằm viện để theo dõi. Bác sỹ nói, cô ấy
bị suy nhược tinh thần.” Cô hơi cúi đầu xuống, coi như thay lời xin lỗi.
Những việc nhằm tạo thể diện cho đối phương như trên,
không phải ai ở đây cũng có thể cúi đầu nhận lỗi. Vu Chính có thân phận của Vu
Chính, Chu Địch Thần lại không phải người của Kỳ Lệ, đương nhiên chỉ có mỗi
mình cô là thích hợp. Cô liếc thấy Vu Chính khẽ khàng gật đầu, Chu Địch Thần
cũng đang mỉm cười tủm tỉm.
La Phong nghe thấy Lâm Tương còn đang nằm viện, trong
mắt vẫn bộc lộ rõ sự thương xót, cộng thêm nhìn vào ánh mắt của Mạc Hướng Vãn
thì cũng thấy là cô đang rất xót xa. Bởi vậy, sau khi Mạc Hướng Vãn cạn hết ly
rượu kia, La Phong cũng cạn theo.
Đạo diễn Thái cười khà khà: “Vu lão tứ, cấp dưới của
cậu toàn người lợi hại cả, vừa mới mời rượu một vòng mà đã khiến mấy người bọn
tôi mơ mơ màng màng hết rồi.”
Vu Chính cũng cười theo: “Mau lo mà ăn đi, toàn nói
những lời thừa thôi.”
Mạc Hướng Vãn uống nhanh quá, lúc ngồi xuống có phần
hơi choáng nên làm rơi chiếc khăn ăn, người ngồi cạnh liền nhặt lên đưa cho cô.
Cô chẳng thèm đưa mắt nhìn Mạc Bắc, nhận lấy rồi ngượng ngùng nói câu cảm ơn.
May đúng lúc ấy, Vu Chính quay sang hỏi Mạc Bắc: “Lâu
lắm rồi không gặp cậu, đi chơi ở đâu thế?”
Mạc Bắc tỏ vẻ đau khổ nói: “Em vừa mới bị bố lôi về.”
Đạo diễn Thái cũng chen vào: “Bây giờ cậu ấy đang kiếm
bộn tiền ở mảng thuế má đấy.”
Vu Chính cười: “Thì ra là làm cho nhà đại tư bản, được
cái vẫn nhớ đến mấy người bọn anh.”
Đạo diễn Thái bỗng mặt mày nhăn nhó: “Mấy hôm trước
bọn này quay cảnh đánh nhau dưới nước, có hai diễn viên quần chúng bị chết nên
phải nhờ đến cậu ta đấy.”
Mạc Hướng Vãn khẽ cau mày rồi quay sang nhìn người
ngồi cạnh mình. Nghe thấy những việc thế này mà mặt anh vẫn thản nhiên như
không. Chính biểu hiện này của anh đã khiến hình ảnh của Mace trong hồi ức của
cô dần dần rõ ràng hơn.
Có lẽ, Mạc Bắc nhận thấy cô đang quan sát mình nên mỉm
cười và anh cũng nhận được một nụ cười đáp lại. Để phá vỡ không khí ngại ngùng
giữa hai người, cô đành cất lời hỏi về công việc của anh: “Mạc tiên sinh có
nhận mấy vụ kiện dân sự không?”
Mạc Bắc quay sang, chẳng thể nào nhận biết được ánh
mắt của anh sau chiếc kính phản quang. Anh nói: “Tôi chỉ tư vấn thôi. Mạc tiểu
thư có cần không?”
Mạc Hướng Vãn cúi thấp đầu xuống hỏi: “À không, hy vọng
là không.”
“Vậy thì tốt rồi.”
T¬T
Sau đó, không khí buổi tiệc náo nhiệt trở lại, nhờ Vu
Chính khơi trò mà mọi người luân phiên kính rượu nhau. Tất cả đều là những
người có tửu lượng khá, sau mấy vòng, mọi người đều bắt đầu ngà ngà say.
Mạc Hướng Vãn đã uống khá nhiều, may mà thần trí vẫn
còn minh mẫn, cô lặng lẽ thay đổi chỗ ngồi với Chu Địch Thần, đoán chắc Mạc Bắc
cũng chẳng phát hiện ra.
Khi về đến trung tâm thành phố đã là mười hai giờ đêm
rồi, mọi người xuống xe trước phòng tập thể thao, Mạc Hướng Vãn phải vào phòng
vệ sinh nữ nôn ọe một trận.
Thật ra, tửu lượng của cô không cao, cô chỉ luyện được
biểu hiện trên mặt mà thôi. Mỗi lần uống nhiều, nếu không nôn ra, cô chẳng thể
nào đi đứng vững vàng được. Sau khi nôn xong, cô ngẩng đầu nhìn hình ảnh mình
trong gương, sắc mặt trắng bệch như ma, sáp lại gần nhìn phía đuôi mắt, hình
như đã có một vài nếp nhăn thoắt ẩn thoắt hiện rồi.
Cô đã sinh con, lại sắp ba mươi, cơ thể cô dù tốt đến
đâu thì cũng bắt đầu có những biểu hiện không tốt.
Mạc Hướng Vãn lẩm bẩm: “Nhất định phải làm tấm thẻ hội
viên ở một spa nào đó mới được.”
Sau khi nói xong, cô loạng chà loạng choạng đi ra
ngoài, không may chân bị trẹo sang một bên, đau nhói. Mạc Hướng Vãn bám vào
tường, thở hổn hển, nước mắt bất giác tuôn trào. Mẹ con họ chẳng khác gì nhau,
liễu yếu đào tơ điển hình, rất dễ bị thương.
Đột nhiên có người gọi tên cô: “Mạc tiểu thư?”
Cô ngẩng đầu lên, lại là người mà cô không muốn gặp
nhất. Tại sao anh ta lại có mặt ở đây, vào đúng lúc này chứ? Mạc Hướng Vãn cố
gắng kìm nén nước mắt lại, thật sự chẳng muốn nói chuyện cùng anh nên cứ như
vậy mắt rưng rưng đứng nhìn.
T¬T
Mạc Bắc đang cho xe quay lại, đột nhiên nhìn thấy một
cô gái đang cần sự giúp đỡ. Đầu tiên anh dừng xe, nhìn thấy cô đứng không vững,
phải ôm lấy bức tường mà vẫn bắt ép bản thân đi tiếp. Anh liền lên tiếng đề
nghị được giúp: “Cô có cần giúp đỡ không?”
Mạc Hướng Vãn nhìn anh như nhìn thấy quỷ, hoàn toàn
không cho anh lại gần. Anh nhìn hình ảnh mình hiện lên trên kính xe, quần áo
chỉnh tề, hơn nữa còn đàng hoàng, đĩnh đạc, chẳng có chút liên quan gì đến hình
ảnh một lãng tử phong lưu hết.
Điều này khiến người ta tổn thương lòng tự trọng, ngay
cả đến Mạc Hướng Vãn cũng cảm thấy bản thân phản ứng hơi quá, cô vội chỉnh lại
phần tóc mái đang rối bù.
Mạc Bắc cảm thấy rất kỳ lạ nhưng vẫn nhẫn nại hỏi:
“Mạc tiểu thư, cô thế này làm sao mà đi về nhà được?”
Một làn gió mát lạnh thổi qua khiến đầu óc cô cũng
tỉnh táo hơn phần nào, cô thì thầm lên tiếng: “Tôi uống hơi quá chén.”
Mạc Bắc mỉm cười: “Tôi hoàn toàn có thể hiểu được mà.”
Thái độ của anh vẫn hiền hòa, lịch lãm như mọi khi,
thế nhưng Mạc Hướng Vãn vẫn không cảm thấy dễ chịu chút nào: “Vậy phiền anh gọi
một chiếc taxi hộ tôi với.”
Thật là mất mặt quá đi thôi, Mạc Bắc cảm thấy lòng tốt
của mình đã bị chà đạp một cách không thương tiếc, phong độ lịch lãm quý ông
của anh lại không nhận được sự hưởng ứng từ người ta. Tất cả mọi thứ đều khó
hiểu. Thế nhưng anh lại chẳng thể nào từ chối phụ nữ được nên liền mỉm cười hòa
nhã, nhanh chóng đứng bên lề đường gọi taxi giúp cô.
Cuộc sống về đêm ở đây vừa mới kết thúc, taxi qua qua
lại lại chở toàn những con người rệu rã chốn thành đô. Họ chơi đùa đủ rồi, liền
quay về nhà ngủ một giấc rồi sáng hôm sau đi làm lại tươi tỉnh như thường. Vậy
nên, Mạc Bắc hoàn toàn có thể thông cảm với thái độ thất thường của vị tiểu thư
trước mặt mình.
Khó khăn lắm mới có một chiếc taxi dừng lại, người lái
xe hạ cửa kính liếc qua Mạc Bắc. Anh liền quay đầu hỏi Mạc Hướng Vãn: “Cô muốn
về đâu?”
“Đến Áp Bắc.”
Người lái xe vừa nghe thấy kêu lên: “Ông anh à, đang
đùa với thằng em sao? Đằng sau lưng anh chẳng phải là chiếc BMW sao còn phải
gọi taxi làm gì? Cãi nhau với bạn gái thì cũng đừng lấy chúng tôi ra làm trò
đùa chứ. Mấy người chúng tôi kiếm sống đâu có dễ dàng gì.”
Nói xong, người tài xế liền hạ kính xuống, rồi lái xe
đi thẳng.
Mạc Bắc ngây người ra một lúc, chỉ biết thốt lên một
tiếng: “Hầy!”