Bạn đang đọc Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh – Chương 59: Oan Ức Thật Sự Oan Ức
Cuối thu trời hơi se lạnh, Nhậm Xuyên bị lạnh tỉnh dưới ánh ban mai, anh vươn tay khỏi chăn ấn công tắc điều hòa trên đầu giường, ấn mấy lần điều hòa vẫn không phản ứng, anh cáu kỉnh bò dậy mặc áo len cashmere vào.
Rửa mặt xong, anh đi tới phòng trang phục, chọn một bộ âu phục thông thường màu xanh lam đậm có cổ họa tiết quả trám giữa một dãy quần áo, sau đó lấy ra một đôi tất con gấu và xỏ vào chân.
Có một số tổng tài trông qua mặc vest và đi giày da, nhưng thực tế lại đang mang tất gấu.
Buổi sáng, người còn chưa kịp ăn một miếng cơm nóng hổi, đã đi hầu hạ chủ nhân Juliet này.
Nhậm Xuyên cho thêm các loại hạt và nước, rồi thay đổi một bộ đồ chơi giáo dục.
Anh sờ sờ lông của Juliet: “Hát bài Vận may đến cho bố nghe đi.”
Juliet liếc anh một cái, thầm nghĩ loài người quả thực gan to bằng trời, cho một ít hạt đã muốn nó mở miệng hát, sao không chết đi trời.
Nó vỗ cánh kêu to: “Ông chủ hỏa táng rồi! Ông chủ hỏa táng rồi! Ông chủ hỏa táng rồi!”
“Vận may đến!” – Nhậm Xuyên cố gắng sửa lại, “Vận may đến, chúc vận may đến với bạn, vận may mang lại niềm vui và tình yêu-!”
Juliet cười anh không biết trời cao đất dày, không chịu để con người ảnh hưởng đến ý muốn của mình: “Ông chủ hỏa táng rồi! Ông chủ hỏa táng rồi! Ông chủ hỏa táng rồi!”
Tại thời kỳ đầu của cuộc đấu tranh thuần hóa vẹt của nhân loại, nhân loại hoàn toàn thất bại.
Khi Nhậm Xuyên đi ra ngoài, mí mắt trái của anh cứ giật một cách không thể giải thích được, trong lòng bắt đầu hồi hộp, sợ rằng sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Anh mở tay nắm cửa, vừa mới bước ra một bước, cánh cửa đối diện cũng mở ra.
Giang Hoàn mặc một chiếc áo len màu hồng vẽ lung ta lung tung chữ tiếng Anh khó hiểu, phần dưới là quần jean bạc màu với giày vải thường, ngay cả túi đựng tài liệu cũng đã được thay đổi thành một chiếc túi đeo vai bằng vải.
Nhậm Xuyên sửng sốt: “Anh…!đi du lịch mùa thu?”
Giang Hoàn thầm cho rằng mình quả nhiên có hương vị thanh xuân, ho khan hai tiếng, dùng giọng nói nũng nịu: “Đi làm.”
Nhậm Xuyên: “…”
Một tên đàn ông to cao một mét tám sáu, nói chuyện bằng giọng nũng nịu chảy nhớt.
Anh buồn nôn tới nổi cả da gà.
Đừng nói là tổng tài, ngay cả thực tập sinh mới gia nhập công ty cũng sẽ không ăn mặc như vậy.
Nhậm Xuyên nhìn Giang Hoàn từ trên xuống dưới, suy nghĩ một chút-
Chẳng lẽ là công ty phá sản!
Giang Hoàn bất đắc dĩ phải làm thêm ở một cửa hàng gà rán để kiếm sống!
Nhậm Xuyên nhìn Giang Hoàn, trong ánh mắt tràn đầy thông cảm, lúc này quan hệ căng thẳng giữa hai người lập tức dịu lại, “Vất vả rồi.”
Giang Hoàn không khỏi tự vỗ tay cho chính mình ở trong lòng, trời ơi, quả nhiên vấn đề là ở quần áo, nhìn Nhậm Xuyên hiện tại đi, thật dịu dàng ân cần làm sao.
“Không có gì…” – Giang Hoàn ho khan, khiêm tốn nói, “Không khổ.”
Theo góc nhìn của Nhậm Xuyên, Giang Hoàn đã hoàn toàn không đáng bị coi như kẻ thù, hắn đã phải đến làm việc ở tiệm gà rán, đáng thương khổ sở biết bao, hà tất phải giáng tuyết phun sương vào cuộc đời của hắn.
Anh quan tâm hỏi han: “Ăn đủ no nhỉ.”
Còn bắt đầu quan tâm ba bữa một ngày, Giang Hoàn kiềm chế kích động, gật đầu: “Vẫn ổn, anh không ăn nhiều.”
Hai người cùng nhau bước vào thang máy, Nhậm Xuyên bấm tầng hầm thứ hai, lại nhìn về phía Giang Hoàn: “Hôm nào tôi sẽ tới ủng hộ anh.”
Khi đến hầm để xe, vị trí vốn để chiếc Bugatti Veyron đã trống trơn, biến thành một chiếc xe đạp, Nhậm Xuyên không khỏi thở dài một tiếng, quả thật thế sự vô thường.
Giang Hoàn tụt lại phía sau gọi điện thoại, Nhậm Xuyên vốn muốn hỏi có muốn quá giang không, nhưng lại không đợi được nên lái xe rời đi trước.
Giang Hoàn cúp điện thoại, nhìn hầm để xe một chút, chiếc Bugatti Veyron đã đem đi rửa sạch, hôm nay lái tạm chiếc Big G.
Nhậm Xuyên lúc lái xe có hơi mất tập trung, suýt chút nữa đã vượt đèn đỏ, hôm nay không biết có chuyện gì mà mí mắt không ngừng giật, lòng cũng có chút bất an.
Hai ngày nay kiểm soát giao thông ở Bắc Kinh rất nghiêm ngặt vì có hội nghị quan trọng diễn ra, ngón tay Nhậm Xuyên gõ lên vô lăng, không biết bên trên sẽ thay đổi chính sách như thế nào.
Có phương pháp tìm hiểu gì cũng đã dùng, nhưng mà không biết tại sao lần này không hề có một chút tin tức nào.
Nhậm Xuyên hai ngày trước đã gọi điện thoại, vị kia phải gọi là chú, có giao tình với bố anh, nhưng bất ngờ là một chút thông tin cũng không rõ, chỉ nói rằng doanh nghiệp tự thân phải cẩn thận, sắp có chấn động lớn.
Hai ngày qua công ty khoa học kỹ thuật Hắc Thạch đã tiến hành tự kiểm tra lên xuống, chỉ lo xảy ra chút sơ suất liền sẩy chân rớt đài.
Không biết làm sao, Nhậm Xuyên cứ mãi bồn chồn không yên.
Đèn đỏ vừa hết, điện thoại Nhậm Xuyên liền đổ chuông, vừa bắt máy thì Tống Kỳ Văn còn không chào hỏi mà đã nói: “Bên trên tới thanh tra.”
Tim Nhậm Xuyên không nhẹ không nặng giật thót một cái: “Chờ, tôi đến ngay.”
Đột kích như thế là muốn thanh tra cái gì?
Cả buổi sáng tâm tình hoảng loạn là có lý do, Nhậm Xuyên đạp ga, phóng nhanh hết sức có thể, không biết làm sao lại trúng ngay giờ cao điểm buổi sáng, mỗi giây đều chờ đợi trong lo sợ, mãi mới dừng xe dưới tòa cao ốc.
Đúng lúc Tống Kỳ Văn đưa hai người ra ngoài.
Nhậm Xuyên nhìn kỹ trước, khuôn mặt xa lạ, không hề quen biết.
Tống Kỳ Văn giới thiệu: “Đây là tổng tài của công ty chúng tôi, Nhậm Xuyên, Nhậm tổng, cũng là người đại diện theo pháp luật.”
“Hân hạnh.” – Người thanh tra chững chạc hơn trong số đó tới bắt tay với Nhậm Xuyên, “Nhậm tổng.”
“Hai vị vất vả rồi.” – Nhậm Xuyên bắt tay với họ, “Tôi thấy thời gian vẫn còn sớm, hay là đến tòa nhà HSBC uống một chút trà.
Trà của công ty không ngon lắm, chậm đãi hai vị.”
“Không cần, còn phải đi tòa khác nữa.” – Vị thanh tra cười cười, cũng không nói nhiều, “Có cơ hội sẽ đến uống trà với Nhậm tổng.”
Nhìn họ đi rồi, Nhậm Xuyên và Tống Kỳ Văn liếc nhìn nhau, cả hai đều không đoán được thanh tra lần này là để làm gì.
“Không nói gì, chỉ hỏi tình hình cơ bản.” – Tống Kỳ Văn nói để Nhậm Xuyên yên tâm, “Không có động tĩnh gì lớn, tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm.”
Lòng Nhậm Xuyên vẫn không yên, anh vỗ vai Tống Kỳ Văn rồi cùng bước vào tòa cao ốc.
Vào văn phòng, trên bàn có một tách cà phê nóng hổi, Nhậm Xuyên học thông viết thạo rồi, trước tiên không vội uống, dùng tay thử nhiệt độ của thành cốc, xác nhận không nóng rồi mới uống.
Sau khi xử lý công việc một lúc, anh cầm điện thoại gọi cho người chú kia, đổi sang thái độ ân cần cả nể: “Chú Lý, con là Nhậm Xuyên.”
Chú Lý đang trong trạng thái nửa muốn lui mà không được, ngữ khí còn có chút nặng nề, ngại làm cháu trai Nhậm Xuyên đau lòng, trước tiên hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Không có gì.” – Nhậm Xuyên đứng trước cửa sổ sát trần, nhìn ra thành phố như dòng nước chảy, “Mùa đông sắp đến rồi, con nhớ tới bệnh đầu gối của chú, đã tìm một bác sĩ đông y già mát tay.”
Bọn họ trò chuyện với nhau hết câu này đến câu khác như người nhà, cuối cùng, chú Lý bảo: “Thằng nhóc này, con hơi quá phận đấy.”
Trái tim Nhậm Xuyên nhảy lên một cái.
“Để chú xem có thể giúp con xoay xở không.” – Chú Lý thở dài, “Mấy ngày nay đừng phạm sai lầm, người ta theo dõi.”
Nhậm Xuyên thở ra: “Dạ, cảm ơn chú.”
Chấn động bất ngờ lần này đều biểu hiện ở trên những cuộc rượu, liên tiếp mấy ngày Nhậm Xuyên đều không về nhà, rượu đỏ rồi rượu trắng, như ngâm mình ở trong rượu.
Mạnh Xuân lái xe đưa Nhậm Xuyên về nhà, xe dừng hẳn, y đỡ anh xuống xe: “Sếp, cẩn thận một chút.”
“Tôi không sao.” – Nhậm Xuyên xua tay, “Được rồi, cậu nghỉ làm đi.”
Mạnh Xuân dìu anh vào thang máy: “Tôi đưa anh lên.”
Nhậm Xuyên vẫn tỉnh táo, chỉ là hơi choáng váng, anh cậy mạnh: “Không sao, cậu đi đi.”
Mạnh Xuân tận tâm làm tròn bổn phận, vẫn đưa anh về tới nhà, nấu canh giải rượu rồi mới rời đi.
Nhậm Xuyên uống canh giải rượu, ngây người nhìn lên trần nhà, một hồi sau mới nhận ra rằng hình như ngôi nhà quá yên tĩnh.
Anh cau mày, đi ra phía ban công: “Juliet?”
Lồng chim ở ban công trống không, cửa sổ mở hé ra, hai chiếc lông vũ vương vãi trên mặt đất.
“Juliet!” – Nhậm Xuyên bị dọa đến tỉnh rượu, “Juliet-!”
Anh tìm kiếm khắp nhà, cả cái bóng của Juliet cũng không thấy, tự nhiên lại thoát được lồng.
Nhậm Xuyên sắp khóc rồi, không biết phải làm sao, Juliet chính là một con chim phế, trừ to mồm ra thì không còn gì, muốn bay là bay, một mình một chim cô đơn, làm sao tự chăm sóc mình? Rồi ăn gì? Uống gì?
Anh ngã xuống ghế sô pha như người chết, nước mắt ướt đẫm gối, Juliet đã bầu bạn với anh từ thời đại học, từ một quả trứng đến một con chim, ai mà có thể nói lời chia tay đột ngột như vậy.
Giữa cơn hoảng hốt, anh dường như đã nghe thấy tiếng ai hát Vận may đến, càng thêm đau lòng, đây là bài hát Juliet thích nhất.
Nghe một lúc…!anh thấy có gì đó không đúng.
Nhậm Xuyên theo tiếng đi đến ban công, chỉ thấy ban công nhà Giang Hoàn cũng có một lồng chim, bên trong có một con vẹt đuôi dài rất đẹp, đang khó chịu nghiêng đầu sang một bên, mà bên ngoài lồng chim có một con vẹt xám châu Phi mập đến chảy mỡ, ngước mỏ hát Vận may đến: “Vận may đến, chúc vận may đến với bạn, vận may mang lại niềm vui và tình yêu-!”
Nhậm Xuyên: “…”
Đệt.
Anh mở cửa, gõ cộc cộc cộc cửa nhà Giang Hoàn.
Giang Hoàn nghe Vận may đến cả một buổi tối, còn đang băn khoăn không biết con vẹt ở đâu ra, bối rối mở cửa, lại nhìn thấy Nhậm Xuyên.
Nhậm Xuyên giận không có chỗ phát tiết, đẩy Giang Hoàn qua một bên: “Tôi tới đây tìm con vẹt của tôi.”
“Con vẹt của cậu à?” – Giang Hoàn có hơi không ngờ, “Cậu có nuôi vẹt sao?”
Nhậm Xuyên nổi giận đùng đùng lao ra ban công, gào lên: “Juliet!”
“Quác quác quác-!” – Juliet vừa thấy anh liền vỗ cánh bay lên, tuyệt đối không để anh chạm tới một chiếc lông nào, “Giết người! Giết người! Giết người!”
Juliet bay loạn lên, Nhậm Xuyên nhảy qua nhảy về vẫn không bắt được!
Giang Hoàn chứng kiến hiện trường giết người quy mô lớn, liếc mắt nhìn nhau với con vẹt đuôi dài trong lồng chim, hứa với vẹt đuôi dài: “Yên tâm, Romeo, ba sẽ không làm như vậy với con.”
Nhậm Xuyên vất vả lẳm mới bắt được Juliet, xách ngược hai cái chân nó: “Chạy nữa đi! Có gan thì chạy khỏi nhà nữa đi!”
Juliet kêu quác quác: “Giết người! Giết người! Giết người!”
Nhậm Xuyên và Juliet, một người một chim đánh nhau một trận, lông chim bay khắp nơi, Giang Hoàn muốn nói lời công đạo, mới vừa hé miệng,
Liền nghe một tiếng: “Cưng ơi-!”
Mặt Nhậm Xuyên lập tức đỏ bừng, gào về phía Giang Hoàn: “Anh nói cái éo gì đấy!”
Giang Hoàn thực sự vô tội: “Không phải anh, là Romeo-“
Nhậm Xuyên càng tức hơn: “Ở đây làm gì có Romeo!”
Giang Hoàn muốn giải thích: “Con chim của anh kêu-“
Nhậm Xuyên gầm lên: “Đệt mẹ anh nói dối cũng động não chút đi chứ, chim nhà tôi tên là Juliet, chim nhà anh liền tên là Romeo!”
Anh giận dữ đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.
Giang Hoàn liếc mắt nhìn Romeo, hắn oan ức vãi nồi: “Nhưng chim nhà anh tên Romeo thật mà.”.