Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 58: Hối Hận Hối Hận Rồi


Bạn đang đọc Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh – Chương 58: Hối Hận Hối Hận Rồi


Mỹ nam kế kết thúc thất bại.
Giang Hoàn lăn lộn trên sô pha, nghĩ mãi không ra, tại sao mình lại thất bại?
Bản thân đẹp trai, quần áo cũng đẹp, phong độ, ngọc thụ lâm phong*, Nhậm Xuyên hoàn toàn không có lý do gì không thích.
*tạm hiểu là cây to đón gió, ý chỉ người đàn ông cốt cách thanh cao, hiên ngang vững vàng.
Cái người lóng ngóng gọi hắn là “anh” lúc trước đâu rồi?
Còn chui vào lòng hắn muốn ôm một cái.
Ngay cả ăn một bữa cơm cũng phải đút.
Tại sao lại bây giờ lại khác như vậy chứ!
Giang Hoàn từ trên sô pha nhảy dựng lên, tới trước gương lớn nhìn kỹ chính mình, nhìn chằm chằm một lát, đột nhiên hiểu ra!
Một tiếng “anh” này chính là điều không tốt!
Hắn phân tích bằng lý lẽ và bằng chứng, bản thân hơn Nhậm Xuyên ba tuổi, đây không phải ưu điểm mà là nhược điểm.

Đàn ông luôn không thích một người mạnh hơn mình, giàu hơn mình, giống như động vật giống đực khoanh vùng lãnh thổ, ai cũng không được phép bước vào.

Nhậm Xuyên hẳn là thấy hắn quá đẹp trai, quá giàu có, cho nên mới kính sợ tránh xa!
Đầu tiên, phải thay đổi quần áo.
Giang Hoàn lập tức cầm điện thoại lên mua một đống quần áo cho sinh viên giá một hai trăm tệ trên Taobao, cần phải toát ra mùi vị thanh xuân, còn phải có cảm giác nghèo túng, tạo ấn tượng nhỏ yếu.
Giang Hoàn không khỏi vỗ tay tán thưởng chính mình, giơ ngón tay cái trước gương, thở hắt ra: “Mày quá trâu bò.”
Hắn lại nhìn hai cái chân của mình, có vẻ chúng hơi dài, ngắn hơn vài xăng-ti-mét thì tốt hơn.
Nhưng dường như không có cách nào khiến người ta lùn đi.
Hắn suy nghĩ một hồi rồi từ bỏ, tiếp tục nghĩ cách theo đuổi Nhậm Xuyên.
Nhậm Xuyên tức giận, khó chịu, tựa như bạn gái đang giận dỗi, hắn phải dỗ dành.
Giang Hoàn lấy điện thoại ra tra Baidu: “Làm sao dỗ bạn gái đang tức giận.”
Câu trả lời xếp hạng nhất chính là tặng quà, còn phải là quà đắt tiền.
Càng đắt tiền càng biểu lộ được thành ý.

Giang Hoàn lục tung nhà lên, tìm được một chai Champagne Piper-Heidesieck, Snow White Champagne, giá trị tương đương một chiếc siêu xe, nhẹ nhàng, nhỏ nhắn, tinh tế, dễ thương, Nhậm Xuyên chắc chắn sẽ thích nó.
Hắn còn đặt chín trăm chín mươi chín bông hồng để bao quanh chai sâm panh.
Cao cấp, tráng lệ, thượng đẳng, nhưng không làm mất đi sự sang trọng và khí chất.
Giang Hoàn gần như cũng bị chính mình mê hoặc, mẹ nó, quá là thông minh.
Hắn đặt hoa hồng và chai sâm panh trước cửa nhà Nhậm Xuyên, để lại một tấm thiệp có ghi chữ “Giang”.
Như vậy Nhậm Xuyên không thể nào không biết đây là hắn tặng.
Mọi thứ đều hoàn hảo.
Hắn bấm chuông cửa nhà Nhậm Xuyên, rồi nhanh chóng trở về nhà, quan sát phản ứng của Nhậm Xuyên qua mắt mèo.
Nhậm Xuyên đang ngủ thì bị đánh thức, bụng đầy tức giận, nổi giận đùng đùng đi tới cửa như một con khủng long bạo chúa, thầm nghĩ nếu không phải là chuyện nghiêm túc, anh tuyệt đối không để yên!
Ai ngờ khi vừa mở cửa, Nhậm Xuyên loạng choạng té sấp mặt xuống một bó hoa hồng lớn.
Nhậm Xuyên: “…”
Đệt, anh dị ứng với phấn hoa.
Giang Hoàn nhìn lén qua mắt mèo vui gần chết, Nhậm Xuyên thích hoa hồng của hắn như vậy sao, còn nóng lòng nhào tới ngửi thử!
Nhậm Xuyên liên tục hắt hơi mấy cái, nước mắt nước mũi chảy ra, trong lòng thầm mắng chửi, đệt mẹ đứa nào tặng hoa hồng!
Muốn anh chết sao!
Giang Hoàn vừa thấy liền đột nhiên vỗ đùi một cái, Nhậm Xuyên mừng đến phát khóc!
Lần này thì ổn rồi!
Hoa hồng bao quanh một chai sâm panh trông có vẻ bẩn thỉu, Nhậm Xuyên cầm lên, nhìn thấy trên chai có treo một tấm thiệp viết chữ “Giang”.
Nhậm Xuyên: “…”
Nhậm Xuyên đập thẳng bình rượu vào cửa nhà Giang Hoàn, rống lên: “Đệt mẹ anh đi chết đi-!”
Mảnh vỡ văng tung tóe, rượu vang chảy khắp sàn nhà.
Nhậm Xuyên đá đống hoa hồng qua một bên, đóng sầm cửa lại.
Giang Hoàn sững sờ: “???”
Cái gì vậy trời!
Cách thức yêu thích của Nhậm Xuyên có phải hơi độc đáo quá không!

Nhậm Xuyên tức đến đau gan, như khủng long bạo chúa đi tới đi lui trong nhà, loanh quanh một hồi rồi xách con gấu bông của mình lên đấm vào bụng nó.
Giang Hoàn như này là tới cửa chọc tức anh!
Đệt mẹ, hắn muốn chết rồi!
Chuông điện thoại vang lên, Nhậm Xuyên cáu kỉnh bắt máy: “Cái gì!”
“Xuyên Nhi!” – Giọng của Chúc Khải Phong vang lên trong máy, “Mười phút nữa tao tới nhà mày!”
Nhậm Xuyên vuốt tóc mình, xả giận: “Mày tới làm gì? Tao đã nói rồi, không bạn bè gì hết!”
Kể từ cuộc lẩu ở bệnh viện, Nhậm Xuyên đã tự tay cắt đứt thứ tình bạn nghiệp chướng này.
“Có đồ tốt.” – Chúc Khải Phong nghiêm túc, “Tao nghĩ tới mày đầu tiên.”
Này còn tạm được, Nhậm Xuyên có chút hưng phấn, Chúc Khải Phong là loại phú nhị đại sa vào tửu sắc, nói thứ gì tốt thì nhất định sẽ không tệ.
“Mười phút nữa đến!” – Chúc Khải Phong vẫn đang lái xe, “Chờ tao!”
Đây mới là anh em! Nhậm Xuyên hài lòng, nhìn đi, lúc mấu chốt vẫn là nhờ anh em ra sức!
Mấy thằng chó đều đi chết hết đi!
Nhậm Xuyên đã chuẩn bị sẵn sàng, giấy vệ sinh, tinh dầu, còn có máy tính xách tay, chờ Chúc Khải Phong đưa anh vào đời.
Mười phút sau, cửa nhà Nhậm Xuyên bị gõ vang, anh bật dậy mở cửa, chỉ thấy Chúc Khải Phong cầm một bó hoa hồng lớn ở ngoài, đeo kính râm, vẫy tay chào: “Hế lô!”
Nhậm Xuyên: “…”
“Con mẹ mày!” – Nhậm Xuyên gầm lên, “Mày không biết tao dị ứng với phấn hoa sao! Mua hoa làm quái gì!”
Chúc Khải Phong vốn nhặt nó ở cửa nhà Nhậm Xuyên: “Ở trước cửa nhà, tao định mang vào cho mày.”
Hắn ngửi ngửi không khí: “Sao lại có mùi rượu nhỉ.”
Nhậm Xuyên không muốn nói về ba cái thứ tệ hại đó: “Mày có thể vào, hoa thì không.”
“Vừa vặn có thể dùng!” – Chúc Khải Phong thấy anh thật thất bại, “Hoa đẹp thế này mà!”
Vừa vặn có thể dùng? Nhậm Xuyên tự hỏi, còn cần hoa hồng để tạo cảm giác sao?
Chúc Khải Phong quả nhiên là một cao thủ.
Dưới chân hắn có hai cái hộp, hắn ra hiệu với Nhậm Xuyên: “Nhanh, giúp tao mang vào.”
Nhậm Xuyên cầm hai cái hộp đi vào phòng ngủ, Chúc Khải Phong ngăn lại: “Phòng khách là được!”
Nhậm Xuyên: “???”

Chơi bạo như vậy?
Anh đặt hai chiếc va li lên thảm trải sàn, quay người kéo rèm cửa sổ, không được, không thể để cho ai nhìn thấy.
Chúc Khải Phong cảm thấy kỳ quái: “Ban ngày ban mặt, mày kéo rèm cửa làm gì?”
Nhậm Xuyên có chút khó nói: “Xấu hổ lắm.”
Chúc Khải Phong nhìn anh từ trên xuống dưới: “Mày sợ bị thấy à?”
Đương nhiên, làm chuyện như vậy, có thể không sợ bị thấy sao? Nhậm Xuyên cũng nhìn Chúc Khải Phong một chút: “Mày không sợ bị thấy à?”
“Tao sợ cái gì?” – Chúc Khải Phong tự đắc, “Tao lớn hơn mày!”
“Vớ vẩn!” – Nhậm Xuyên phủ nhận, “Sao mày lớn hơn tao được!”
Chúc Khải Phong cười nhạo anh: “Nếu không tin thì so nhau đi!”
“So thì so!” – Nhậm Xuyên mà sợ hắn sao.
Chúc Khải Phong cũng ngồi ở trên ghế sô pha, làm bộ muốn cởi, Nhậm Xuyên cũng soạt một cái cởi quần ra: “Bố mày lớn hơn!”
Chúc Khải Phong cởi một chiếc tất, trợn mắt há mồm nhìn anh: “…”
Nhậm Xuyên nhìn hắn cởi tất, mặt mũi thoáng chốc đỏ bừng, Chúc Khải Phong đỏ mặt tía tai gào lên: “Bố mày nói về chân! Mẹ mày nói cái gì đấy!”
Nhậm Xuyên: “…”
Anh cuống quít mặc quần vào, không nói chuyện mình hiểu lầm, trước hết oán giận Chúc Khải Phong: “Đệt mẹ mày nói có đồ tốt! Còn mẹ nó cần dùng hoa hồng!”
Chúc Khải Phong mở hai cái hộp ra, bên trong là hai cái chậu ngâm chân, quay sang gào lên với Nhậm Xuyên: “Đồ tốt bố mày nói là chậu ngâm chân! Hoa hồng dùng để ngâm chân!”
Nhậm Xuyên muốn xỉu ngang: “Chậu…!chậu ngâm chân?”
Chúc Khải Phong không còn gì để nói: “Đệt mẹ, mày còn trẻ mà phải nhập viện là do không dưỡng thân! Tao mua hai cái chậu ngâm chân tới cùng dưỡng với mày! Mày nghĩ tao tới đây làm gì!”
Nhậm Xuyên: “…”
Mười phút sau, hai người mỗi người một ly vang đỏ, ngồi trên sô pha ngâm chân.

Chậu ngâm chân rải đầy cánh hoa hồng, trông rất tiểu thư đài các.
Nhậm Xuyên đang kể với Chúc Khải Phong về tên chó kia: “Mày biết lúc tao nhập viện hắn mua gì cho tao không? Túi thai sản! Còn hẳn mười con mẹ nó cái!”
Chúc Khải Phong là một tấm chiếu mới: “Túi thai sản là cái gì?”
Nhậm Xuyên bực bội: “Dành cho người sinh con, mày nói xem như vậy là có ý gì!”
Chúc Khải Phong suy nghĩ một chút: “Muốn mày sinh con cho hắn?”
Nhậm Xuyên giận tím mặt: “Má nó chứ-!”
“Thế giới tươi đẹp như vậy, mày lại cáu kỉnh, không được, không được.” – Chúc Khải Phong an ủi anh, “Vậy bây giờ hai người sống đối diện nhau, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, quan hệ cần phải tốt một chút.”
“Hừ.” – Nhậm Xuyên không cần, “Hai ngày nữa tao dọn đi.”

Chúc Khải Phong nhìn quanh nhà một chút: “Căn nhà này khá tốt.”
“Hắn ở đối diện, tao buồn nôn.” – Nhậm Xuyên tức giận không nhịn được nữa, một ngụm uống cạn rượu vang đỏ, “Hắn nhìn tao không vừa mắt! Còn tới khiêu khích tao!”
Chúc Khải Phong nhìn hoa hồng trong chậu ngâm chân: “Hoa hồng này…”
“Hắn tặng.” – Nhậm Xuyên hầm hừ, “Mẹ nó, chín trăm chín mươi chín đóa hoa, mày nói xem là có ý gì!”
Chúc Khải Phong nghẹn họng: “Chín trăm chín mươi chín đóa?”
Nhậm Xuyên lấy điện thoại ra, hiển thị ngày hôm nay là ngày 11 tháng 11: “Hắn cười tao! Chê tao ế!”
Chúc Khải Phong tràn đầy phẫn nộ: “Quá đáng!”
Nhậm Xuyên gật đầu: “Đúng!”
Anh bắt đầu tố cáo với Chúc Khải Phong: “Mày có biết hắn vô sỉ đến mức nào không! Tùy tiện dẫn người về nhà! Ném bao cao su ngoài cửa, nửa đêm còn có thể nghe thấy có người gọi hắn là cưng ơi!”
“Quá đáng!” – Chúc Khải Phong hùa theo Nhậm Xuyên, nhưng cũng hơi thấy kỳ quái, “Mày áp tai lên cửa nghe trộm nhà người ta hả?”
“Làm gì có…” – Nhậm Xuyên vừa định nói là mình chính tai nghe thấy, liền đột ngột dừng lại, không thể nói cho Chúc Khải Phong biết mình đến nhà Giang Hoàn bôi thuốc cho hắn.
“Cách âm không tốt.” – Vẻ mặt Nhậm Xuyên thành thật, “Gọi…!rất lớn.”
Anh đầy bụng bực tức, chửi Giang Hoàn từ đầu xuống chân, coi như kẻ thù không đội trời chung, quan hệ giống như Dung ma ma và Tiểu Yến Tử, cuối cùng kết luận một câu: “Ai mù mới nhìn trúng hắn!”
Âm điệu Chúc Khải Phong nhẹ bẫng: “Lúc trước mày còn theo đuổi hắn.”
Nhậm Xuyên: “…”
Câu nói này khiến Nhậm Xuyên mất hết mặt mũi, bắt đầu vội vàng đuổi Chúc Khải Phong đi.

Chúc Khải Phong đi tới cửa, cầm giày lên, lại thấy lòng bàn chân mình dính cái gì, nhìn xuống thì thấy một tấm thiệp trên chai rượu, hắn đọc thành tiếng: “Champagne Piper-Heidesieck.”
Chúc Khải Phong lập tức đơ như cây cơ: “Vãi, cái éo gì thế này, Snow White Champagne.”
Nhậm Xuyên không biết: “Là cái gì?”
Chúc Khải Phong giải thích với anh: “Rượu sâm banh của Sa hoàng Nicholas Đệ Nhị được tìm thấy trong một con tàu đắm dưới biển từ năm 1916, bị niêm phong một trăm năm, toàn thế giới chỉ còn lại hai trăm chai, có tiền cũng không thể mua được.”
Hắn nhớ lại: “Lúc tao tới nhà mày có nghe mùi rượu.”
Mặt Nhậm Xuyên tái mét, đột nhiên mở toang cửa ra, rượu chảy khắp sàn, chai rượu đã vỡ thành nhiều mảnh.
Nhậm Xuyên: “…”
Hối hận, bây giờ hối hận rồi.
___
Tác giả có điều muốn nói:
Snow White Champagne thực sự tồn tại, tôi không bịa đâu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.