Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 60: Hãy Để Tôi Tự Do Bay Anh Cứ Nhẹ Nhàng Mà Say


Bạn đang đọc Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh – Chương 60: Hãy Để Tôi Tự Do Bay Anh Cứ Nhẹ Nhàng Mà Say


Nhậm Xuyên tức đến đau gan, vốn đã uống quá nhiều rượu rồi, sau đó khí huyết còn sôi trào một trận, càng thêm choáng đầu.
Anh nhốt Juliet vào lồng chim, chất vấn: “Nói, tại sao bỏ nhà đi!”
Juliet chẳng thèm liếc mắt chim nhìn anh một cái, kiêu ngạo nghiêng đầu sang một bên.
Nhậm Xuyên càng tức giận: “Nói! Không phải vừa rồi còn vui vẻ như vậy sao!”
Juliet không nói là không nói.
Lòng Nhậm Xuyên có chút chua xót, quả nhiên chim lớn rồi không nghe lời nữa, Juliet thích đứa nào thì thôi đi, mẹ nó lại chính là con vẹt Giang Hoàn nuôi.
“Vẹt đuôi dài không đẹp.” – Nhậm Xuyên nói lý với Juliet, “Bố tìm cho con một cô vợ đẹp hơn.”
Juliet vỗ cánh, bắt đầu hát: “Hãy để tôi tự do bay, anh cứ nhẹ nhàng mà say-“
Nhậm Xuyên bật điện thoại, cho Juliet xem ảnh mấy con vẹt: “Thế giới phồn hoa rộng lớn như vậy, con quyết định thế là thiệt thòi, bố mua cho con tam cung lục viện!”
Giọng của Juliet càng lớn hơn: “Thế giới u tối quá, chỉ có em thật xinh đẹp-“
Nói lý thông não không được, Nhậm Xuyên bắt đầu cảm hóa bằng tình cảm: “Bố một tay đút ăn một tay hót cứt cho con, con bỏ rơi bố như vậy sao?”
Juliet lúc này mới hiểu, gật đầu lia lịa, lời ca vô cùng phù hợp với tình huống hiện tại: “Ta tiễn ngươi đi, nơi ngàn dặm xa xôi-“
Nhậm Xuyên: “…”
Chim lớn rồi, bỏ nồi hầm là vừa!
Anh tức giận lăn qua lăn lại trên giường, đều là tại Giang Hoàn! Mẹ nó, gặp hắn không có gì tốt! Dụ dỗ mình thì thôi đi, má nó, còn dụ dỗ con chim của mình!
Tính rồi! Toàn bộ đều là tính trước cả rồi!
Hai nhà cạnh nhau, nhà này không thể ngủ yên, còn nhà kia vẫn chưa ngủ được.
Tâm tình Giang Hoàn kích động, thầm nghĩ trên đời này làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, Romeo được hắn cứu khỏi tay buôn chim khi tham gia cứu trợ động vật khi còn học đại học, tình cờ hắn lại đang cầm một bản “Romeo và Juliet”, vậy nên đặt tên là Romeo.
Ai nghĩ tới con chim của Nhậm Xuyên lại tên là Juliet.
Hai con chim kết hợp với nhau chính xác là Romeo và Juliet.
Này có phải nghĩa là hắn và Nhậm Xuyên cũng là một đôi trời sinh!

Giang Hoàn lăn qua lộn lại ở trên giường, nhớ đến những ngày Nhậm Xuyên chui vào lòng mình, lúc đó bọn họ nghèo khó, không thể sống trong căn nhà lớn như vậy, hai người chen nhau trên giường bệnh chật hẹp, tay chân quấn quít, ngực áp vào nhau, không để hở ra nửa phân.
Không khí ám muội, Giang Hoàn để chóp mũi lên đỉnh đầu của Nhậm Xuyên, tóc mềm cọ vào hơi ngứa, hương sữa tắm trên người thoang thoảng, tỏa ra nhiệt độ làm động lòng người.
Dưới hơi thở nhẹ nhàng có đôi môi mềm mại, tươi tắn ướt át, như là nhụy hoa.
Hơi thở đan xen lẫn nhau, đã không còn rõ là mơ hay thực, điên đảo tâm trí, trong không khí chỉ còn lại dục vọng.
Càng ngày càng gần, ngay lúc Giang Hoàn chuẩn bị hôn lên, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh: “Vận may đến, chúc vận may đến với bạn, vận may mang lại niềm vui và tình yêu-!”
Giang Hoàn giật mình một cái, mở mắt tỉnh dậy, bật đèn, theo âm thanh đi ra ban công.

Romeo nhìn thấy hắn như nhìn thấy Chúa cứu thế, hét lên: “Cưng ơi-!”
Con vẹt xám của Nhậm Xuyên đứng trên ban công, múa hát một cách thâm tình: “Vận may đến, chúc vận may đến với bạn, vận may mang lại niềm vui và tình yêu-!”
Giang Hoàn: “…”
Hắn mở lồng chim ra, Romeo lập tức xông tới, nó sắp phát điên lên rồi.

Juliet theo sau, đuổi sát mông Romeo, không ngừng hát: “Vận may đến, chúc vận may đến với bạn, vận may mang lại niềm vui và tình yêu-!”
Lông chim bay khắp trời, hai con vẹt nhảy nhót tưng bừng, một chạy một đuổi.
Giang Hoàn đành phải gõ cửa nhà Nhậm Xuyên.
Đêm hôm khuya khoắt, Nhậm Xuyên mở cửa hơi chậm, xoa xoa hai mắt ngái ngủ: “Má, ai đấy!”
Giang Hoàn không biết nên nói như thế nào: “À thì…!Chim của cậu…”
Hắn không nói rõ ràng được, nhìn Nhậm Xuyên: “Cậu đến nhà tôi mà xem.”
“Cút!” – Nhậm Xuyên không mắc lừa, “Đêm hôm còn lừa tôi tới nhà anh! Má, anh chắc chắn không có ý tốt!”
Nói xong anh đóng sầm cửa lại.
Giang Hoàn: “…”
Hắn thật sự oan ức.

Giang Hoàn bị ép nghe Vận may đến cả đêm, não Juliet ước chừng chỉ to bằng quả nho, chỉ có thể lặp đi lặp lại một bài, hắn và Romeo gần như suy nhược thần kinh, một người một chim bị ép đến phát run.
Đến sáng sớm, Juliet yên lặng, chui vào lồng chim của Romeo, ăn các loại hạt và uống nước, nghiễm nhiên xem nơi này là nhà của mình.
Giang Hoàn mang lồng chim theo, định đi tìm Nhậm Xuyên đòi công đạo, vừa bước tới cửa thì đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
Mở cửa, Nhậm Xuyên vẫn còn đang thở hổn hển, liếc mắt nhìn nhau với Giang Hoàn, sau đó liền nhìn lồng chim trong tay hắn.
Giang Hoàn có linh cảm không tốt: “Nghe anh giải thích…”
“Đồ vô liêm sỉ!” – Nhậm Xuyên giật lấy lồng chim, “Anh trộm chim của tôi!”
Cánh cửa lại bị đóng sầm, làm cho Giang Hoàn nói chưa xong đã vội nín lại.
Giang Hoàn: “…”
Hắn hơi muốn khóc.
Nhậm Xuyên mang lồng chim về nhà, trực tiếp lấy khóa khóa cửa lồng chim lại.
Juliet đau khổ vì cường quyền áp bức, thét gào phản kháng: “Ông chủ hỏa táng rồi! Ông chủ hỏa táng rồi! Ông chủ hỏa táng rồi!”
Nhậm Xuyên giống như phụ huynh trong xã hội cũ, tự tay cắt đứt tình duyên của Juliet: “Con thích ai cũng được, nhưng không thể thích chim của Giang Hoàn!”
Juliet giận dữ vùng vẫy, đập cánh phành phạch trong lồng chim, lông chim bay tung tóe.
“Không được là không được.” – Nhậm Xuyên tàn nhẫn vô tình, “Con từ bỏ ý định đó đi.”
Anh để lồng chim trong phòng khách, miễn cho cặp tình nhân lại nhìn nhau ngoài ban công, còn hóa trang dỗ dành Juliet và mở phim hoạt hình trên ti vi cho nó xem.
Juliet tức tới sắp căng thành quả bóng nhỏ, dùng mỏ mổ vào chiếc khóa lồng chim.
“Con cắn đi.” – Nhậm Xuyên vốn không sợ nó chạy trốn, nếu mổ mà mở ra được thì thành quỷ rồi, “Mổ ra được thì bố lấy con khui chai rượu.”
Trấn áp được tiểu yêu tinh trong nhà, Nhậm Xuyên mặc âu phục đến công ty làm việc.

Anh lo lắng cho sức khỏe tinh thần của cậu con trai lớn, đăng bài trên mạng tìm một con vẹt phù hợp để kết hôn, chỉ cần xinh đẹp là được, nhà xe đều có rồi.
Bận rộn làm việc đến hơn tám giờ tối, Nhậm Xuyên về nhà, ti vi vẫn bật, Juliet nằm bất động ở đáy lồng chim dưới ánh đèn lạnh lẽo thê lương.

“Juliet!” – Nhậm Xuyên hoảng sợ, lao về phía trước, “Con trai!”
Anh vội vàng mở ổ khóa bên ngoài lồng chim, vừa mới lấy Juliet ra, một giây sau nó liền tỉnh dậy, vỗ cánh bay!
Đệt! Nhậm Xuyên không dám tin mình thực sự bị một con chim giỡn mặt: “Con chờ đấy!”
Cửa sổ ban công đóng lại, Juliet vốn dĩ không có chỗ để trốn, lại bị nhốt vào lồng chim, lần này còn tăng thêm hai cái khóa nữa.
Về việc kết hôn của Juliet, Nhậm Xuyên cực kỳ kiên quyết: “Đừng có mơ.”
Anh hạ xuống chỉ thị cuối cùng cho Juliet: “Bớt xem mấy con chim linh ta linh tinh ở ngoài đi.”
Không cửa lên trời xuống đất, Juliet còn có tuyệt chiêu cuối cùng.
Tuyệt thực.
Sau khi tan sở trở về, Nhậm Xuyên phát hiện Juliet không ăn hạt trong lồng chim, một miếng cũng không, thậm chí còn không uống nước.
Nó chỉ nhìn Nhậm Xuyên một cách kiên quyết và kiêu ngạo, nhân loại kia đừng hòng làm ta cúi đầu!
Nhậm Xuyên cười gằn, không ăn thì không ăn, xem ai sợ ai.
Một người một chim phát động chiến tranh lạnh phi thường có một không hai.
Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, ba ngày trôi qua…
Juliet quyết tâm, thật sự không ăn một miếng nào, mắt thường có thể thấy nó tiều tụy dần, lông chim bù xù, cả người ủ rũ trong lồng chim, tâm tâm niệm niệm nhớ Romeo của nó.
Nhậm Xuyên hoảng sợ.
“Con trai, con trai…” – Nhậm Xuyên nâng hạt trong tay, “Nhìn bố tí đi.”
Anh ăn hạt trước mặt Juliet: “Rất ngon! Con ăn thử một miếng đi.”
Hạt được đưa tới tận mỏ, Juliet quay đầu, một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn.
Nhậm Xuyên sốt ruột: “Con thật sự muốn lấy con vẹt đuôi dài kia à!”
Ngày thứ tư, Juliet không còn đứng vững được nữa, ngã xuống đáy lồng chim, thoi thóp, chỉ có hít vào mà không có thở ra.
Nhậm Xuyên không thể không đưa nó đến gặp bác sĩ thú y, truyền dịch dinh dưỡng, miễn cưỡng kéo dài sự sống.
“Cứ như vậy thì không được.” – Bác sĩ nhìn Nhậm Xuyên, “Nếu không ăn, dịch dinh dưỡng cũng không duy trì được bao lâu.”
Nhậm Xuyên nhìn Juliet trên giường bệnh, yết hầu khó khăn lăn lên lăn xuống một chút, cuối cùng vẫn quyết định buông tay.
Anh mang Juliet theo, chủ động đến gõ cửa nhà Giang Hoàn.
Không còn sự kiêu ngạo thường thấy, Nhậm Xuyên buông xuống tự tôn của mình, vài chục giây ngắn ngủi chờ đợi cánh cửa mở ra là khoảnh khắc khó khăn nhất trong cuộc đời anh.

Giang Hoàn ra mở cửa, không ngờ đó là Nhậm Xuyên.
Hắn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi…” – Nhậm Xuyên không biết nên nói thế nào, mũi chân di di trên mặt đất, “Chuyện kia, anh có thể…”
“…cho chim của anh và chim của tôi hẹn hò được không.”
Giang Hoàn nhìn Juliet hấp hối trong tay anh, lúc này mới hiểu được mọi chuyện.
Còn chưa kịp để cho Nhậm Xuyên nhăn mặt, Giang Hoàn đột nhiên run lên.

Cập nhật truyện nhanh tại ++ ТRUMt ruyen.V N ++
Hắn hơi nhếch khóe miệng, giọng điệu có chút trịch thượng: “À-“
“Xin anh đi.”
Nhậm Xuyên thầm nhủ đừng có mà quá đáng, chỉ vào hắn: “Anh…”
Giang Hoàn dù bận vẫn ung dung nhìn anh: “Hửm?”
Ngẫm lại, mạng sống của con trai vẫn quan trọng hơn, Nhậm Xuyên cúi đầu, vo ve như muỗi kêu: “Xin anh…”
“Không nghe thấy.” – Giang Hoàn lúc này thừa cơ trả thù, “Nói to lên.”
“Đm, tôi xin anh!” – Nhậm Xuyên gầm lên, “Được chưa!”
Giang Hoàn liếc anh một cái: “Thái độ này mà được à?”
Nhậm Xuyên bị ép đến cực điểm, giọng mềm xuống, đáng thương nói: “Anh, làm ơn.”
Trái tim Giang Hoàn lập tức bị tiếng “anh” này dỗ ngọt, lửa giận nguội hẳn, mở cửa ra: “Vào đi.”
Bọn họ mở lồng chim và đưa Juliet vào.

Romeo vừa nhìn thấy Juliet liền dựng thẳng lông: “Này-!”
Juliet bước vào lồng chim như cá bơi trong nước, thân thể ốm yếu nổi lên sức lực, vỗ cánh đứng bên cạnh Romeo, dùng mỏ chim chải lông cho Romeo.
Hai con sen đứng cùng nhau, đồng thời nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng.
Nhậm Xuyên và Giang Hoàn gần như đồng thanh nói: “Juliet/Romeo là đực hay cái?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.