Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 57: Người Đã Qua Đời


Bạn đang đọc Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh – Chương 57: Người Đã Qua Đời


Nhậm Xuyên nhìn gói băng vệ sinh, da đầu tê dại vì xấu hổ, anh nhìn Giang Hoàn: “Anh nói cho tôi biết, chủ siêu thị nói với anh rằng tôi cần cái này khi nằm viện à?”
Giang Hoàn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra: “Anh…”
Nhậm Xuyên ném băng vệ sinh vào mặt Giang Hoàn: “Anh nói cái mẹ gì với người khác vậy!”
Giang Hoàn oan ức, hắn làm sao biết trong túi đều là băng vệ sinh: “Anh không có…”
“Giải thích là che giấu, che giấu là sự thật, sự thật là có xảy ra việc này!” – Nhậm Xuyên rống lên, “Giang Hoàn! Ông đây không tha cho anh!”
Giang Hoàn cứ như vậy bị Nhậm Xuyên ném ra khỏi phòng bệnh, kể cả nồi niêu xoong chảo và mười túi thai sản hắn mua đều ném hết ra ngoài.
Giang Hoàn: “…”
Hắn thật sự oan ức.
Nhậm Xuyên tức gần chết, đến mức vết mổ nhói đau, mẹ nó, tên chó Giang Hoàn này, lên trời sớm đi!
Thôi Minh Hạo trực đêm, biết từ đồng nghiệp của mình rằng Nhậm Xuyên phải nhập viện để phẫu thuật, cố ý đến thăm, lịch sự gõ cửa phòng bệnh.
Nhậm Xuyên không thèm nhìn, giận dữ hét: “Anh còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt ông đây à! Cút đi!”
Thôi Minh Hạo: “???”
Gan Nhậm Xuyên to đấy.
“Mắng ai đấy?” – Thôi Minh Hạo đút hai tay vào túi quần, đi vào, cúi đầu liếc nhìn Nhậm Xuyên đang nằm bất động trên giường.
Nhậm Xuyên không ngờ người bước vào là Thôi Minh Hạo: “Là mày à.”
Thôi Minh Hạo cau mày: “Ngoài tao ra còn có ai nữa?”
Nhậm Xuyên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Còn có một thằng chó.”
Thôi Minh Hạo kéo một cái ghế ra ngồi xuống bên giường bệnh, trước tiên lấy điện thoại ra chụp Nhậm Xuyên một tấm, sau đó gửi vào nhóm chat, @Chúc Khải Phong để hắn nhanh chóng lên xem.
“Đệt!” – Chúc Khải Phong bị @ ló đầu ra, “Nhập viện!”
Hắn gửi một cái voice chat: “Người anh em chờ đó! Qua ngay!”
Nhậm Xuyên cảm động rơi nước mắt, tình anh em này khiến trời đất cảm động, quả nhiên thứ đáng tin trên đời chỉ có anh em!
Nửa tiếng sau, Chúc Khải Phong đến, trong tay ôm một cái túi lớn.
Nhậm Xuyên ngượng ngùng: “Đến thì đến, mang theo cái gì chứ.”

Thôi Minh Hạo liếc mắt nhìn Chúc Khải Phong, ý tưởng lớn không hẹn mà gặp: “Mang hết tới rồi?”
Chúc Khải Phong vỗ ngực: “Yên tâm, tao là người đáng tin cậy!”
Bọn họ cùng nhau lấy ra từng thứ trong túi, tôm càng cay, gà rán, cơm bào ngư, miến chua cay, canh chua thịt bò…
Còn quá đáng hơn nữa là bày một bàn lẩu trong phòng bệnh!
Nồi lẩu sôi sùng sục, bốc khói nghi ngút, trong phòng tràn ngập mùi hương cay nồng, món ăn hội tụ tinh hoa của hai miền nam bắc, cứ như là đang ăn Tết.
Thôi Minh Hạo nâng ly trước: “Nào! Để tưởng nhớ khoảnh khắc tuyệt vời này!”
Chúc Khải Phong cũng cụng ly với hắn: “Chúc Nhậm Xuyên trên trời có linh, sớm ngày yên nghỉ!”
Nhậm Xuyên: “…”
Mẹ nó, trên đời này làm gì có tình thương.
May là hai người họ không ngăn Nhậm Xuyên vào bàn, đưa cho anh một đôi đũa.
Ngay khi Nhậm Xuyên muốn gắp mấy miếng thịt bò, Thôi Minh Hạo liền gắp hết đi: “Bây giờ mày không thể ăn thịt bò.”
Nhậm Xuyên mò mì khoai tây, Chúc Khải Phong gắp trước: “Bây giờ mày không thể ăn mì khoai tây.”
Anh lại lấy tôm càng cay, hai người bọn họ lập tức chia nhau: “Không! Giờ không ăn được!”
“Đệt!” – Nhậm Xuyên quăng đũa xuống, “Vậy bây giờ tao có thể ăn gì!”
Thôi Minh Hạo đưa cho anh một chai nước khoáng Wahaha, cắm ống hút vào, “Cái này.”
Nhậm Xuyên: “…”
Anh muốn rời nhóm.
Thôi Minh Hạo và Chúc Khải Phong không chỉ ăn lẩu mà còn ăn nhiều món khác nhau, hình ảnh sống động, từ màu sắc, hương thơm, cho đến góc độ, đều phô bày cho Nhậm Xuyên thấy mỹ vị ở Trung Quốc.
Nhậm Xuyên: Người đã qua đời.
Đêm đó, Giang Hoàn lướt WeChat thì thấy Nhậm Xuyên đăng trên vòng bạn bè.
“Các vị bằng hữu không cần đưa tiễn, người đã hỏa táng rồi, đang ở trên thiên đường.

*cười*”
Giang Hoàn kinh hoảng, Nhậm Xuyên xảy ra chuyện gì vậy?

Hắn trằn trọc không thể ngủ ngon giấc, trong đầu xuất hiện ba trăm sáu mươi cách chết của Nhậm Xuyên, mới tờ mờ sáng đã tỉnh.
Hắn ngồi dậy, sờ sờ mồ hôi lạnh trên trán, tim vẫn đập thình thịch, cảm giác khó thở.
Hắn phát hiện hắn quan tâm Nhậm Xuyên quá nhiều.
Tiếp tục như vậy thì không được.
Giang Hoàn thở ra một hơi, gọi Chung Niệm: “Giúp tôi liên hệ với bác sĩ tâm lý.”
Chung Niệm trả lời: “Được.”
Ngừng một chút, Giang Hoàn nói thêm: “Tốt nhất là bác sĩ có kinh nghiệm về chuyện đồng tính.”
Lời này quá mức vòng vo, Chung Niệm tự phiên dịch cho bản thân, Giang Hoàn có lẽ là muốn hòa giải mâu thuẫn gia đình với Nhậm Xuyên.
Vì vậy, cậu đã liên hệ một chuyên gia trị liệu có tiếng cho Giang Hoàn, người đã giúp ba mươi nghìn bà nội trợ đã kết hôn giải quyết các vấn đề về tâm lý và thể chất, còn được biết đến với cái tên bạn của phụ nữ.
Chung Niệm cũng đặc biệt nói với chuyên gia trị liệu rằng vị tổng tài này của họ thích đàn ông.
Ba giờ chiều, Giang Hoàn đến phòng khám tâm lý như đã hẹn.
Chuyên gia trị liệu là một người đàn ông trung niên ôn hòa nhã nhặn, nở nụ cười chuẩn mực nhìn Giang Hoàn: “Chào cậu, xin phép hỏi gần đây cậu đang vướng mắc cái gì?”
Giang Hoàn ấp a ấp úng: “Thì là…!Tôi có một đứa em họ…”.

ngôn tình hài
“Ừm…” – Chuyên gia trị liệu mỉm cười, ông chỉ vào giấy phép hành nghề của mình, “Đây là bằng cấp của tôi.

Ở chỗ này, cậu có thể thoải mái nói chuyện và mở rộng lòng mình.”
“Được.” – Giang Hoàn hít sâu một hơi, nhìn ông, “Đứa em họ này…”
Chuyên gia trị liệu: “…”
“Vì trong nhà có chuyện, nên đứa em họ của tôi giả vờ bị ung thư, nhập viện rồi gặp một người.” – Giang Hoàn có chút khó nói, “Bọn họ…!mỗi ngày đều như hình với bóng, rất thân thiết.”
“Ồ.” – Chuyên gia trị liệu chớp mắt một cái, rất có kinh nghiệm trong việc này, “Vậy xin hỏi em họ của cậu đã lập gia đình chưa?”
Giang Hoàn lập tức lắc đầu: “Chưa.”

Chuyên gia trị liệu lại hỏi: “Bên kia thì sao?”
Giang Hoàn suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Cũng chưa có.”
“Vậy thì đây là quan hệ rất bình thường.” – Chuyên gia trị liệu nhìn Giang Hoàn, “Cậu không cần phải nghĩ ngợi nhiều.”
Giang Hoàn suýt chút nữa cắn lưỡi: “Là em họ của tôi…”
Chuyên gia trị liệu không còn cách nào khác: “Được, em họ của cậu không cần phải nghĩ ngợi nhiều.”
“Nhưng mà…” – Giang Hoàn nói tiếp, “Bọn họ đều là nam, mỗi ngày đều ăn ở cùng nhau…”
Chuyên gia trị liệu hỏi: “Vậy em họ cậu có chỗ nào khó chịu không?”
Giang Hoàn lắc đầu: “Không có.”
Hắn nghiêng người về phía trước, ghé sát vào tai chuyên gia trị liệu, càng khó nói: “Còn…!rất vui vẻ.”
Chuyên gia trị liệu nhìn Giang Hoàn, không giống như là chỉ số thông minh không đủ, dù sao hắn cũng là một tổng tài.

Ông ho khan hai tiếng, hỏi Giang Hoàn: “Cậu có từng nghĩ qua đây là yêu thích không?”
Giang Hoàn lúc này sợ ngây người: “Không…!không thể…”
Hắn không thể nào giấu giếm việc bị Nhậm Xuyên thu hút, nhưng cũng không thể chấp nhận việc yêu đàn ông, hơn nữa, dựa vào hoàn cảnh của hai người họ bây giờ, Nhậm Xuyên không thể thích hắn được nữa.
Vừa nghĩ đến chuyện Nhậm Xuyên không thích mình, Giang Hoàn đột nhiên ỉu xìu: “Tôi có lẽ đã mất đi cơ hội ở bên cạnh cậu ấy.”
Xem ra là có mâu thuẫn, chuyên gia trị liệu ngồi ngay ngắn lại, nói: “Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cậu ấy biết tôi giả bệnh.” – Vẻ mặt Giang Hoàn như đưa đám, “Chúng tôi cãi nhau một trận.”
Cãi nhau cũng chỉ là việc nhỏ, chuyên gia trị liệu đề xuất: “Cậu có thể làm dịu thái độ của mình, xin lỗi cậu ấy, hoặc giúp cậu ấy trong một số việc nhất định.”
Thật sự đã giúp, Giang Hoàn ngẩng đầu: “Cậu ấy ngã bệnh, tôi đưa đi bệnh viện…”
Chuyên gia trị liệu gật đầu, này thì tốt.
“…Nhưng tôi mua cho cậu ấy mười túi thai sản, cậu ấy liền đuổi thẳng tôi ra ngoài.”
Chuyên gia trị liệu: “…”
Giang Hoàn không từ bỏ, nhìn chuyên gia trị liệu: “Chú xem, tôi còn có thể cứu vãn không?”
“Hầy…” – Chuyên gia trị liệu xoa xoa thái dương, “Tuy rằng khả năng không lớn, nhưng vẫn có thể cứu được.”
Ông ho khan hai tiếng, hắng giọng: “Tôi nghĩ người kia cũng không hẳn là không thích cậu.

Cậu hoàn toàn có thể thể hiện ra sự hấp dẫn của mình, quyến rũ cậu ấy, khiến cậu ấy chủ động với cậu.”
“Đúng vậy!” – Giang Hoàn bỗng nhiên tỉnh ngộ, tại sao lại không nghĩ ra sớm hơn!

Hắn vội vàng muốn chạy ra ngoài: “Cám ơn bác sĩ, thật sự là đỉnh của chóp!”
Chuyên gia trị liệu cười cười, bưng chén trà lên thổi thổi hơi nóng, lẩm bẩm nói: “Tình yêu à, cũng chỉ có vậy thôi.”
Chiều muộn, Nhậm Xuyên xuất viện về nhà, anh treo bốn, năm bịch thuốc chống viêm, mu bàn tay đều bị đâm thủng, so với lần trước giả bộ bệnh bị y tá chích mười mấy kim thì nặng hơn nhiều.
Bước tới cửa, sờ túi, Nhậm Xuyên mới nhớ ra mình bị Giang Hoàn bế ra ngoài, vốn dĩ không có lấy chìa khóa.
Anh chỉ có thể gọi cho quản gia và yêu cầu ông đưa cho mình chìa khóa dự phòng.
Giang Hoàn từ trong mắt mèo nhìn ra thấy Nhậm Xuyên đang đứng chờ ở cửa.
Hắn ho khan hai tiếng, hắng giọng, đứng trước gương to xoay một vòng để đảm bảo rằng mình đủ đẹp trai.
Hắn mặc một bộ âu phục thêu giản dị, chân đi một đôi giày tây munch màu ngọc trai, bên trong mặc áo sơ mi trắng đơn giản, không thắt cà vạt, không cài hai nút áo trên, lộ ra một mảnh ngực nhỏ.
Hắn xịt một chút nước hoa mùi cam quýt lên người, chuẩn bị đủ thứ rồi mở cửa ra.
Một mùi cam quýt nhàn nhạt bay vào mũi, Nhậm Xuyên không cần nghĩ cũng biết nhất định là Giang Hoàn, lúc này không muốn nhìn thấy hắn, hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác.
Giang Hoàn: “???”
Hắn không đủ hấp dẫn sao?
Hắn phóng về nhà, thay bộ quần áo khác, áo khoác biker và áo len bóng chày, trông ngập tràn hương vị thanh xuân và bảnh trai.
Lại mở cửa một lần nữa, Nhậm Xuyên vẫn không thèm liếc hắn một cái.
Giang Hoàn: “…”
Nhất định là lỗi của quần áo.
Giang Hoàn liền đóng cửa lại, trở về thay quần áo.
Tới tới lui lui một hồi, cánh cửa này đóng mở liên tục, vô cùng phiền phức.
Khi Giang Hoàn lại lần nữa đi ra, Nhậm Xuyên rốt cuộc nổi giận: “Đậu má anh muốn gì!”
Giang Hoàn sao có thể nói là đang đặc biệt cố gắng thu hút sự chú ý của Nhậm Xuyên, quay sang nhìn tay nắm cửa, lí nhí: “Ừm…!tay nắm cửa nhà anh hình như bị hỏng, anh xem thử có sửa được không.”
Nhậm Xuyên: “…”
Sửa một tay nắm cửa, thay bảy bộ quần áo?
Cái đồ khốn này đang chơi Ngôi Sao Thời Trang thì có!
___
Tác giả có điều muốn nói:
Giang tổng luôn tận hết sức lực đi tìm chết..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.