Bạn đang đọc Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh! – Chương 137
Khoảnh khắc này như ngừng động, tầm mắt cô thu lại chỉ có bóng hình cao lớn của Mặc Đình Phong.
Anh đứng bình yên ở đó, dung mạo tuyệt sắc của anh sáng bừng dưới ánh đèn đêm tĩnh mịch khiến Hạ Nhược Hy vỡ oà.
Mặc Đình Phong không ngờ cô sẽ chạy đến ôm lấy mình, không giữ thăng bằng được lùi lại hai bước, sững sờ vài giây, sau đó cũng vòng tay ôm tấm lưng của cô.
“Sao vậy?”
Hạ Nhược Hy không nói gì hết, cứ ôm anh thật chặt.
Mặc Đình Phong đẩy nhẹ cô ra, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, lo lắng:
“Hứa Tần Lâm chọc em buồn à? Hay là có chuyện gì?”
Anh cả ngày hôm nay rất bận, nghe Trình Huyên nhắc đến ban nãy Anna bắt điện thoại của Tiểu Hy liền sững người, sau đó bỏ mọi việc lái xe về nhà.
Trên đường về thấy cô thơ thẩn ở công viên này, anh liền tấp xe vào.
Hạ Nhược Hy nhìn chằm Mặc Đình Phong, vẻ lo lắng đó khiến trái tim cô rụng rời, bất chợt rơi nước mắt, lại một lần nữa nhào vào lòng anh, nức nở:
“Đình Phong, em xin lỗi vì đã không nhớ ra anh sớm hơn!”
Người Mặc Đình Phong cứng ngắc, hơi thở cũng gặp vấn đề.
“Em…”
Cô ngẩng mặt nhìn anh, tức giận:
“Em nhớ ra tất cả rồi! Sau lúc ấy anh không nói cho em biết chứ? Sao lại tự gánh vác mọi đau khổ về mình? Em là vợ của anh mà!”
Cô đấm vào lưng anh mấy cái cho hả giận, còn không vừa lòng dậm chân mấy cái xuống đất, tức muốn nổ tung, hét lên:
“Là tại anh hết!”
Mặc Đình Phong buồn cười che miệng, chọc cho cô càng tức hơn lườm anh, Hạ Nhược Hy lập tức bị một vòng tay to lớn kéo vào lòng.
Anh mân mê mái tóc dài óng ả của cô, yêu thương đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
Anh cứ nghĩ Hạ Nhược Hy sẽ không thể nhớ lại được nữa, không ngờ…
“Đúng vậy, là tại anh hết, xin lỗi em!”
Hạ Nhược Hy sụt sùi ôm anh, hỏi:
“Sao anh không nói sự thật cho em biết? Anh có biết làm vậy em đau lòng thế nào không? Đồ đáng ghét!”
Anh thở dài, vươn tay xoa vào gò má của cô, thì thầm:
“Anh không muốn em đau khổ.
Cuộc sống em lúc nào cũng là đau thương, anh không muốn em vì anh…”
“Cái đồ ngốc này!”
Cô bị anh chọc cho khóc nữa rồi! Người đàn ông này cô càng giận thì lại càng thương.
Vì cô anh có thể làm tất cả.
“Vậy tại sao… hức… tại sao gặp lại em, anh không nói sự thật cho em biết? Em có thể tin mà!”
“Em không nhớ kí ức cũ, anh muốn theo đuổi lại em, nhưng em chọn Hứa Tần Lâm rồi!”
“Không phải, chỉ là em hiểu lầm.
Đình Phong, người em yêu trước giờ chỉ có anh.
Hứa với em sao này dù cho có chuyện gì xảy ra cũng đừng âm thầm làm vậy được không? Em sợ có một ngày mình lại quên đi anh một lần nữa, em…”
Câu nói hoảng loạn của cô vẫn chưa kết thúc, Mặc Đình Phong đã nhắm lấy môi cô mà hôn.
Nụ hôn của anh cường bạo nuốt chửng lời nói của cô.
Hạ Nhược Hy sau khi lấy lại bình tĩnh cũng phối hợp đáp lại ôm cổ anh.
Dưới ánh đèn sáng rực của công viên, nơi này vẫn còn lát đát trẻ em, hình như không thích hợp cho lắm.
Rất lâu, cả hai mới buông môi nhau ra, hơi thở hòa quyện làm một.
Mặc Đình Phong nâng khuôn mặt đỏ bừng của cô, mỉm cười.
“Anh hứa sẽ không có lần nào nữa.
Hiện giờ chẳng có gì có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau!”
Họ lại ôm nhau, gió mát thổi hắt hiu bùng lên khung cảm đoàn tụ tốt đẹp.
…
Hà Vân Phi nhìn đồng hồ mười một giờ đêm, chẳng thấy con trai và con dâu ở đâu, lo lắng vô cùng, bà mở điện thoại muốn gọi cho anh thì bên ngoài có tiếng chuông cửa.
Không sai, là anh và cô trở về.
Bà mừng rỡ vì thấy hai người bọn họ về cùng nhau.
Hà Vân Phi tinh mắt thấy trên cổ cô còn có vết đo đỏ, lắc đầu.
“Hai đứa trẻ này đi hẹn hò tình tứ mà không nói, làm bà già này lo chết được!”
Cô ái ngại che cổ mình xấu hổ.
Người đàn ông kia trên xe vẫn có thể giở trò sàm sỡ cô, mất mặt quá đi!
“Xin lỗi mẹ!”
Bà ngoài mặt trách hờn nhưng trong lòng rất vui mừng, hỏi cô:
“Từ giờ con trở về Mặc gia sống, được không?”
Cô mỉm cười:
“Chỉ cần là mẹ không đuổi con sẽ ở đây đeo bám!”
Mẹ chồng nàng dâu cười rộ lên.
Mọi chuyện đã giải quyết thì cô ở chung một nhà với anh là đương nhiên.
Mặc Đình Phong nhìn đồng hồ thấy đã khuya, nói với Hà Vân Phi:
“Cũng khuya rồi, mẹ ngủ sớm đi.
Con đưa cô ấy lên phòng!”
“Con làm gì mà gấp gáp vậy?”
Hà Vân Phi lại trêu chọc bọn họ, cô giải thích:
“Con lên xem Tiểu Hy, mà con bé vẫn ngủ đến giờ này hả mẹ?”
“Ban nãy nó thức giấc, chẳng thấy con đâu oà khóc lên rất đáng thương, cứ bảo con bỏ nó đi nữa rồi.
Mẹ phải giải thích cả buổi rằng con đi mua đồ con bé mới chịu thôi.
Mẹ cho nó ăn một ít cơm, nó lại ngủ rồi.
Thôi mẹ lên phòng đây, hai vợ chồng cũng nghỉ ngơi sớm đi!”
…
Mở cửa phòng ra, Hạ Nhược Hy thấy Tiểu Hy đang nằm cuộn tròn trên giường ngủ say giấc, cô đi đến thơm nhẹ lên trán của con bé.
“Con gái của chúng ta đáng yêu quá!”
“Giống em đấy!”
Cô bị câu nói của anh chọc cho đỏ mặt ngượng ngùng.
Mặc Đình Phong thấy vẻ đáng yêu này của cô, cong môi, tiến đến ôm lấy Hạ Nhược Hy từ phía sau.
“Chúng ta đã là vợ chồng, có một đứa con luôn rồi mà chỉ một câu nói của anh em có thể đỏ mặt vậy sao?”
“Ai… ai đỏ mặt?”
Hạ Nhược Hy sờ lên mặt mình, đúng là có chút nong nóng, chột dạ đẩy anh ra.
“Anh đi tắm đi, không thì em đi tắm trước đây!”
Cô mở tủ lấy ra một bộ váy ngủ rồi vào trong phòng tắm, Mặc Đình Phong nhìn theo khẽ cười.
Một lúc sau, điện thoại anh reo lên.
Nhìn số điện thoại gọi đến, anh chau mày đi ra phía ban công, nhấc máy.
“Kí tên thủ tục gì đó đã xong hết rồi, còn gọi tôi làm gì?”
Đầu dây bên kia vang lên một giọng đàn ông khá đắc ý.
“Anh chắc chứ, vẫn không hối hận?”
“Nếu hối hận thì từ đầu Mặc Đình Phong tôi đã không làm.
Nhược Hy đang ở cùng với tôi.
Hứa Tần Lâm, cảnh cáo cậu, tránh xa cô ấy ra!”
“Nếu không?”
Loa điện thoại vang lên tiếng thở dài.
“Anh đừng quên Mặc Thị đã là của tôi, thế lực của anh ở Hải Châu này chỉ còn là con số không.
Bây giờ tôi có quyền có thế hơn anh, cướp cô ấy từ tay anh cũng rất dễ dàng.”
Bàn tay Mặc Đình Phong nắm thành đấm, ánh mắt trong màn đêm rực sáng lửa giận, gằn giọng:
“Nếu cậu dám tôi sẽ giết chết cậu!”
Từng chữ nhấn mạnh một cách đáng sợ, nếu hiện tại trong tay anh không còn cũng sẽ liều mình.
“Đình Phong, em tắm xong rồi, anh đi tắm đi.
Nhanh lên nào, khuya rồi!”
“Được!”
Mặc Đình Phong nói nhỏ vào trong điện thoại với giọng điệu đắc thắng:
“Nghe chứ? Vợ của tôi bảo tôi tắm để ngủ sớm với cô ấy.
Không dư thừa thời gian nói chuyện với cậu.”
Anh trực tiếp tắt máy, bước vào trong.
Cô nhìn thấy anh hỏi:
“Anh làm gì ngoài đó vậy?”
“Anh nghe điện thoại!”
Nhìn đến chiếc váy ngủ mỏng manh của Hạ Nhược Hy, bên trong không mặc đồ lót lồ lộ đường cong mảnh mai, kích thích ánh nhìn của anh.
Mặc Đình Phong kéo cô vào lòng ôm chặt.
Vợ của anh thật đẹp!
Hạ Nhược Hy đờ người, sau đó đẩy anh ra tuy nhiên Mặc Đình Phong ôm cô càng chặt hơn, thủ thỉ trên đỉnh đầu cô:
“Vợ à, em mặc thế này là muốn quyến rũ anh sao?”
Cô lắc đầu dùng sức đẩy mạnh anh ra.
“Em không có, anh mau đi tắm cho em!”
Sự cự tuyệt của vợ làm Mặc Đình Phong hụt hẫng.
Khi anh đi ra trên người cũng mặt bộ đồ ngủ màu trắng giống cô.
Thấy Hạ Nhược Hy đang ôm con gái cưng nựng.
Anh nằm bên kia giường, cô nằm bên này giường, còn Tiểu Hy nằm ở giữa.
Mặc Đình Phong tắt đèn phòng, ôm vợ con vào lòng.
“Anh sẽ bảo vệ hai công chúa thật tốt!”
Hạ Nhược Hy bật cười, nắm lấy bàn tay của anh đặt trên eo mình.
Mặc Đình Phong nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, sau đó nói nhỏ:
“Nhược Hy, anh không muốn ngủ sớm vậy đâu.”
“Chứ anh muốn gì?”
“Muốn em!”
Cô lườm anh một cái, nhỏ giọng:
“Anh đừng có nói bậy bạ, Tiểu Hy đang ở đây đó!”
“Được được, con bé trước giờ đã tập ngủ một mình rồi, ngày mai anh sẽ thỏa sức ngủ với em!”
Hai từ “thoả sức” Mặc Đình Phong đặt biệt nhấn mạnh, Hạ Nhược Hy không ngốc, hiểu ẩn ý trong lời nói của anh là ý gì.
Hai người gần gũi với nhau tính đến nay chỉ cónhai lần, lần đầu là năm năm trước, một lần duy nhất liền có Tiểu Hy.
Lần thứ hai là sau khi cô mất trí nhớ vô tình mà nảy sinh quan hệ với anh, lúc ấy cô hoảng lắm, cũng may còn nhớ đến việc mua thuốc tránh thai mà uống, nếu không nhớ nói không chừng bây giờ Hạ Nhược Hy đang mang thai đứa con thứ hai trong khi cả hai chỉ gần gũi hai lần.
Sinh lực người đàn ông này chẳng lẽ mạnh đến vậy?
“Nghĩ gì đó, chẳng phải em nói ngủ à?”
Anh xoa đầu Hạ Nhược Hy.
Cô nhắm mắt lại bắt đầu ngủ, tinh thần của cô lúc này rất phấn khởi và hạnh phúc.
Vậy mọi chuyện đã trở về lẽ sống thường trực của nó rồi.
Lúc trước còn tưởng anh xem mình là thế thân của vợ anh, nay biết được cô chính là vợ của anh, Hạ Nhược Hy cảm thấy mình thật buồn cười, đi ghen tị với chính bản thân.